← Ch.0226 | Ch.0228 → |
Trong nháy mắt thanh kiếm này sau khi được rót huyền khí vào thì kiếm khí phát tán bốn phía, cỏ cây trước mắt héo rũ, cho thấy uy năng của nó.
Rõ ràng là Trương Vô Tiền vẫn chưa phát huy hoàn toàn uy năng của thanh kiếm này, hiện tại hắn chỉ là một tên tiểu tử huyền khí mà thôi, huyền khí trong cơ thể vô cùng yếu ớt, cho nên dùng thanh kiếm này không có bao nhiêu uy lực.
Diệp Bạch không thể tưởng tượng được, thanh kiếm này thật sự quá mạnh, uy năng thật là khủng bố.
Tuy nhiên điều duy nhất hắn xác định là đây tuyệt đối không phải là thứ mà một huyền binh tam giai đê cấp có thể làm được. Không chỉ vậy Tử Ngục Lôi Quang Kiếm là thanh kiếm hệ hỏa so với thanh kiếm hệ hỏa bình thường thì mạnh hơn gấp bội.
Đáng tiếc thanh kiếm này không phải là của mình, Diệp Bạch ngẫm lại thì hắn cũng không thể làm chuyện giết người đoạt kiếm, dù sao ở Tử Cảnh Cốc, việc tranh giành linh hoa linh thảo chết không phải là không có nhưng mà vì một thanh kiếm mà giết người, Diệp Bạch tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa Diệp Bạch cũng không ngu ngốc, lần thí luyện này chắc chắn là có ngươi giám thị, ai biết rằng có ai theo dõi hay không, một khi bị phát hiện thì sẽ bị loại ra khỏi cốc.
Cho nên trừ phi ở tình huống đặc biệt, Diệp Bạch sẽ không xuất thủ.
Mà lúc này tình thế ở trong cốc đã chuyển biến đột ngột.
Trương Vô Tiền một kiếm bổ xuống, mang theo một kiếm khí kinh thiên động địa, mà thiếu nữ áo vàng Cốc Tâm Lan lại mang một binh kí hình lá cây kỳ dị lên mà đỡ.
Phốc một tiếng nhỏ vang lên, hỏa quang văng tung tóe, khóe miệng của thiếu nữ Cốc Tâm Lan đầy máu nàng cộp cộp hai tiếng mà lui lại, một chiêu này của đối thủ đã khiến cho nàng bị trọng thương.
Mà ba nam một nữ ở bên ngoài cũng rút binh khí xông lên công kích.
Hoàng Linh cùng với Cốc Tâm Lan tái nhợt cả khuôn mặt tuy nhiên tính khí quật cường cho nên hai nàng lại huy động binh khí tiếp tục xông tới.
Keng keng keng những thanh âm trong trẻo vang lên, Hoàng Linh là người đầu tiên bị trọng thương, nàng bị đệ tử áo lam đánh trúng cánh tay, máu tươi văng tung tóe, bảo kiếm rớt xuống đất, mất sức chiến đấu.
Sau đó thiếu nữ áo vàng Cốc Tâm Lan cũng bị một đệ tử áo lam xông lên tấn công, binh khí trong tay bị đánh bay, khuôn mặt của đối thủ lộ vẻ dữ tợn, vung Tử Ngục Lôi Quang Kiếm lên mà cười lạnh nói:
- Hiện tại đã biết mình sai chưa, hàng hay không hàng?
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan hừ lạnh một tiếng, hai người lúc này cho dù có chết cũng không đầu hàng, chỉ là hai người cũng hiểu rõ xem ra hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây.
Trương Vô Tiền thấy vậy thì tức giận muốn phát điên:
- Được các ngươi đã muốn chết thì ta cho các ngươi chết.
Hắn hét lớn một tiếng Tử Ngục Lôi Quang kiếm biến thành một đạo tử sắc đột nhiên đánh xuống, một kiếm này mà trúng thì chắc chắn hai nàng sẽ ngọc nát hương tan.
Nhưng đúng lúc này ở vách núi đối diện ba thanh kiếm tạo thành hình tam giác bỗng nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Tử Ngục Lôi Quang kiếm.
Đồng thời một bạch y thanh niên đột nhiên nhảy ra từ đó, ở trên khung trung cổ tay của hắn khẽ đảo và hét lớn một tiếng:
- Tiểu Tam Tài kiếm trận.
Ba thanh kiềm xoay tròn, trong đó có một quái kiếm màu đen làm trung tâm, ba thanh kiếm hợp lại làm một mà tấn công.
Ầm một thanh âm vang lên, Tử Ngục Lôi Quang kiếm bay lại tốc độ so với trước còn nhanh hơn bắn về phía Trương Vô Tiền, mà bạch y thanh niên kia khi lao vào hiện tại đã đứng trước mặt Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan.
Ba thanh kiếm một lần nữa phân tán mà bay quay về trở lại.
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan tưởng mình đã chết chắc rồi, đột nhiên thấy có một người lao ra đẩy Tử Ngục Lôi Quang kiếm thì vô cùng vui mừng, Diệp Bạch quay lưng về phía các nàng cho nên hai người cũng không thấy được tướng mạo của hắn.
Mà Trương Vô Tiến cùng với đồng bọn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, một kiếm này vốn sắp đánh trúng tại sao lại xuất hiện một tên phá hoại. Trương Vô Tiến bị một kiếm của Diệp Bạch làm cho hoảng sợ, thanh kiếm Tử Ngục Lôi Quang kiếm bị bắn ngược lại, ầm một tiếng đã cắm vào vách đá, ngập tới tận chuôi.
Rầm một tiếng, vách đá nơi Tử Ngục Lôi Quang kiếm cắm vào đều có đất đá rớt xuống.
- Ở đâu lại xuất hiện một tên tiểu tử nhàn rỗi phá phách chuyện hay của ta, ngươi không muốn sống nữa sao?
Bốn tên đồng bọn thấy Trương Vô Tiến bị thương thì sợ hãi, bọn họ biết rằng đối thủ trước mắt vô cùng cao cường, tuy nhiên nếu để chuyện hôm nay truyền đi thì không tốt.
Diệp Bạch nhìn bốn người vây công mình mà lạnh lùng nói:
- Lúc này còn muốn tấn công ta, thật đúng là một đám không biết sống chết.
Ngón tay của Diệp Bạch bắn ra, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, Túy Huyết Tam Hương Kiếm, Thiên Thượng Nhược Thủy Kiếm hóa thành một đạo kiếm khổng lồ hướng về phía ba gã đệ tử mà bắn tới.
Phập phập phập phập.
Với thực lực của bốn người này làm sao có thể ngăn được một kích của tiểu tam tài kiếm trận, trong đó có hai người chỉ có huyền binh nhị giai trung cấp lập tức bị đánh gãy, một tên cầm huyền binh nhị giai cao cấp một tên cầm huyền binh nhị giai đỉnh cấp cũng không chống đỡ nổi.
Diệp Bạch dùng tiểu Tam Tài kiếm trận mà tấn công bọn họ, bốn người chỉ thấy ở trên đỉnh đầu mát lạnh, sau một khắc từng sợi tóc rớt xuống lả tả, bọn họ bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Diệp Bạch khẽ vung tay, ba thanh kiếm hóa thành từng đạo lưu quang mà một lần nữa quay trở về bên cạnh hắn. Diệp Bạch nhìn muốn cười hoàn toàn không thèm để ý mà hừ lạnh nói:
- Cút đi.
Bốn người đã vô cùng sợ hãi, vội vàng cùng với đồng bạn của mình mà chạy mấ. Trương Vô Tiến cũng chạy mất, ngay cả kiếm cũng không nhặt được, chỉ là khi chạy được hơn mười trượng hắn quay lại nhìn Diệp Bạch mà nói:
- Hôm nay xem như ngươi lợi hại, tuy nhiên bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Bạch mỉm cười nói:
- Thật không?
Ngón tay của hắn chuyển động, dẫn động ba thanh kiếm một lần nữa rục rịch.
Trương Vô Tiến biến sắc không dám nói nữa mà nhanh chóng chạy theo bốn thân ảnh kia mà ra ngoài, không còn thấy gì nữa.
Diệp Bạch cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Trương Vô Tiến ngay cả kiếm cũng không dám nhặt, hắn khẽ vẫy tay thanh Tử Ngục Lôi Quang Kiếm ở vách đá được rút ra, rớt xuống tay của Diệp Bạch.
Thanh kiếm này dài hai trượng, thân kiếm màu đỏ tím, trên đó có vô số hoa văn đặc sắc, không ngừng lấp loáng.
Thanh kiếm này đúng là một thanh kiếm vô cùng hiếm có, Diệp Bạch hiểu rõ lý do tại sao Trương Vô Tiến không dám lấy thanh kiếm này, hắn không có Khống Kiếm thuật như mình, có thể điều khiển thanh kiếm bay trên không mà giết người. Mà hắn thì ham sống sợ chết, biết rằng cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn sợ rằng khi hắn rút kiếm, Diệp Bạch sẽ thừa cơ giết hắn.
Loại chuyện này trước kia hắn đã làm không ít nên cho rằng Diệp Bạch cũng như vậy, đây là lòng dạ tiểu nhân, Diệp Bạch dĩ nhiên không suy nghĩ như hắn. Mà Diệp Bạch vốn không muốn giết người đoạt bảo, chỉ là thấy Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh gặp nguy hiểm cho nên mới xuất thủ cứu giúp, không ngờ ma xui quỷ khiến lại khiến tên Trương Vô Tiến để lại thanh Tử Ngục Lôi Quang Kiếm kia, loại chuyện giết người đoạt bảo hắn chắc chắn không làm, nhưng Trương Vô Tiến đã đem hai tay dâng cho mình, từ chối là bất kính, Diệp Bạch cũng không câu nệ mà cầm lấy nó.
Tiểu Ngũ Hành kiếm pháp của hắn hiện tại ngoại trừ thủy kiếm thì đã có hỏa kiếm, chỉ cần có Kim Mộc Thổ ba thanh kiếm nữa là có thể hoàn tất Tiểu Ngũ Hành kiếm trận.
← Ch. 0226 | Ch. 0228 → |