← Ch.0234 | Ch.0236 → |
Lúc này Diệp Bạch muốn xoay người ra đi, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn về phía đống tro tàn phía dưới, tuy hắn tin rằng không ai biết thứ đốt cháy kia là vật gì nhưng Diệp Bạch vẫn cẩn thận đem đống tro tàn tới hàn đầm.
Tuy nhiên đúng lúc này ban tay cuar Diệp Bạch đã cham phải một vật tròn cứng. Diệp Bạch cảm háy kinh ngạc, hắn cầm lên thì thấy chính là đồ án.
Đây chính là đồ án hình một con mãnh thú bốn chân Song giác, ngửa mặt lên trời mà rống, trong miệng phun ra từng luồng ánh sáng, dưới bàn chân nổi lên một đóa hỏa vân.
Đay chính là đồ đằng ấn ký của Nhật Nguyệt Thú Sơn, tại sao không bị hủy.
Chẳng lẽ là...
Nghĩ tới đây Diệp Bạch liên động tâm, hắn lập tức nghĩ lại, chẳng lẽ ở trong quyển bí kíp tinh thần tu luyện này có giấu một đồ đằng sao, thứ này để làm gì?
Diệp Bạch sững sờ. Tuy nhất thời hắn không biết có tác dụng gì nhưng vẫn thu vào, thứ này cùng với việc biến mất của Nhật Nguyệt Thú Sơn có quan hệ với nhau, tuyệt đối không phải là đơn giản. bạch Thủ Thái Huyền Kinh đã bị thiêu hủy, không có khả năng sẽ có người nhận ra, mình lưu lại nó sau này sẽ thăm dò xem sao.
Diệp Bạch lại nhìn trong động, sau khi phát hiện ra không có gì bỏ sót thì nhanh chóng hóa thành một đạo điện quang lao ra ngoài.
Hắn phải mau chóng đi, không thể trì hoãn.
Đến giữa trưa ngày thứ mười sáu, Diệp Bạch đã ở sâu bên trong ba nghìn ba trăm dặm.
Đến ngày thứ mười bảy Diệp Bạch đột nhiên nhìn thấy một lưu tinh hỏa tiễn phóng lên trên trời.
Đây chính là dấu hiệu triệu tập viện binh của Diệp gia.
Diệp Bạch chuyển động thân hình, không hề do dự mà lao về phía đó.
Không bao lâu một thác nước xuất hiện trước mặt hắn, ở thác nước có hơn mười đệ tử thí luyện vây tụ lại, ở trên dốc đá cự đại có một cái cây lớn vàng rực, giống như là hoàng kim chói mắt.
Hai mắt Diệp Bạch tỏa sáng, đây chính là tam giai đê cấp linh thảo, Dạ Lạc Kim Tiền, có giá trại năm mươi lăm điểm cống hiến, tại sao còn không lấy đi?
Chỉ là nhìn một chút thì Diệp Bạch có thể thấy ở đây có chừng khoảng ba bốn mươi đệ tử thí luyện kìm chế lẫn nhau, ai xuất thủ trước thì sẽ trở thành đối tượng cho mọi người công kích.
Thí luyện nhập cốc bắt đầu, khó có thể tránh khỏi việc đổ máu cướp bóc, Diệp Bạch biết rõ đại chém giết phía trước sắp diễn ra.
Hắn nhìn trong đám người thì thấy Diệp Khổ, Lưu Tinh Hỏa Tiễn vừa rồi chắc hẳn là do hắn phát ra, nhưng không biết với thân pháp của hắn tại sao trong thời gian ngắn đã tới được nơi này.
Tuy nhiên Diệp Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ, Diệp Khổ ở Diệp gia nhiều năm luôn luôn là đệ tử kiệt xuất, chắc chắn cũng có bí mật giống như Kiếm trận và Bàng Du Kiếm Bộ của mình.
Diệp Bạch đi đến bên cạnh Diệp Khổ, hắn biết rõ Diệp Khổ đã tới nơi này phát tín hiệu cầu cứu thì trừ mình ra những người khác có đuổi tới cũng không thể giúp được gì nhiều.
Diệp Khổ nhìn thấy Diệp Bạch tới thì gật nhẹ đầu, chỉ là thần sắc buông lỏng một chút.
Lúc này trong trường huyền sĩ trung cấp cũng chỉ có ma thanh niên, những người khác đề không thấy xuất hiện, không biết vì nguyên nhân gì mà không có ở đây.
Diệp Bạch cùng với Diệp Khổ, hai huyền sĩ trung cấp liên thủ, tuy thực lực bi phong bế nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều, xác suất lấy được Dạ Lạc Kim Tiền cũng lớn hơn.
Diệp Bạch lấy ra một viên huyền nguyên đan, nhanh chóng khôi phục huyền khí tiêu hao, lẳng lặng đánh giá đối thủ bốn phía. Ba mươi bốn người này ngoại trừ hắn và Diệp Khổ ra, hai huyền sĩ trung cấp thì chỉ có một mình ma y thanh niên là đứng ở góc đông bắc.
Một tố trong đó cũng tương đối mạnh, cầm đầu là Xích Y nữ tử, thành viên trong đội cũng có hai huyền sĩ nữ, hai huyền sĩ nam, thực lực cũng tương đối cao.
Diệp Bạch cùng với Diệp Khổ tuy chỉ có hai người nhưng trong bốn tổ đội thì bọn họ chính là người chiếm ưu thế nhất, tuy nhiên hiện tại nói điều này cũng hơi sớm, đợi đến khi ai lấy được Dạ Lạc Kim Tiền rồi hãy nói sau.
Mà với thực lực của Diệp Bạch và Diệp Khổ tương đối mạnh, có thể xông ra, hiện tại chính là xem xem ai xuất thủ trước.
Sau khi Diệp Bạch khôi phục toàn bộ huyền khí hắn nhìn về phía Diệp Khổ mà nói:
- Không thể đợi nũa, hiện tại chúng ta đang có ưu thé, một khi có người chạy tới nữa thì vô cùng hỗn loạn, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Chúng ta sớm phát động công kích hoặc dụ người khác công kích.
Diệp Khổ nhìn bốn phía rồi cũng gật nhẹ đầu thấp giọng nói;
- Không sai, không thể đợi nữa, cần phải lập tức ra tay, chúng ta đã nói hợp tác cùng một chỗ, đoạt được hai cây linh thảo, ngươi một cây ta một cây, tốc độ của ngươi so với ta nhanh hơn, vậy lúc đoạt linh thảo, ta ngăn bọn họ lại còn ngươi cầm lấy Dạ Lạc Kim Tiền chạy đi.
Có Diệp khổ ngăn cản, Diệp Bạch có thể nhanh chóng đào thoát.
Về phần hai người hợp tác cướp lấy hai linh thảo, mỗi người một cây Diệp Bạch không có ý kiến gì, đến lúc đó sai biệt sẽ dùng linh thảo bổ sung thêm. Hiện tại tam giai đê cấp linh thảo Dạ Lạc Kim Tiền này có giá trị năm mươi lăm điểm cống hiến.
*****
Phân phối như sau, Diệp Bạch cầm Dạ Lạc Kim Tiền chạy đi, Diệp Khổ lưu lại phía sau, gánh lấy nguy hiểm, ngăn cản truy binh, để Diệp Bạch có thời gian cầm linh thảo đào tẩu. Hiển nhiên, ở trong cốc thí luyện như vậy cũng không phải chưa có tình huống nào phản bội, nhưng hắn rất là tín nhiệm Diệp Bạch. Cho nên, khi nhìn về phía Diệp Khổ như vậy, Trịnh Trọng cũng chỉ có gật đầu mà thôi.
Rõ ràng loại tín nhiệm này, lúc này ở Âm nguyệt trong hạp cốc, trường hợp phản bội không phải không có. Nhưng đối với Diệp Bạch, nếu như thân pháp của Diệp Khổ so với hắn nhanh hơn, hắn cũng đồng dạng nguyện ý, lưu lại phía sau ngăn cản truy binh, đem cơ hội này nhường cho Diệp Khổ.
Đôi khi, nhân sinh như một hồi đánh bạc, bất đồng chính là ngươi đánh cuộc nhất định phải thấy rõ tình thế, nhìn thấu nhân tính, mới có thể hạ quyết tâm, lâm trận đánh bạc như vậy không thể không chiến thắng sao.
Hai người thương nghị như vậy, nhưng vào lúc này, lại có một đội đệ tử thí luyện lại đây, tổng cộng có bốn người, trong đó hai người mang thương tích. Diệp Bạch, Diệp Khổ nhìn nhau một cái, biết không thể đợi được rồi, lúc này đám thí luyện đệ tử càng lúc đến càng nhiều, chờ đợi thêm chút nữa, ưu thế của hai người càng ngày càng yếu, cuối cùng, thậm chí mất đi cơ hội đoạt bảo.
Trải qua nhiều sự tình ở Diệp gia như vậy, hai người cũng có điểm thừa nhận. Diệp Bạch dẫn đầu, thân hình vừa động, Bàng Du kiếm bộ hóa thành thân rồng bạch sắc, bay về phía vách đá lao đến.
Tốc độ của hắn lúc này nhanh đến kinh người, lúc này Diệp Bạch dùng tốc độ cao nhất, không che dấu thân thể nữa, rất nhanh bay đến bên trên gốc cây kim sắc nhỏ, duỗi tay ra đem nó lấy xuống.
Lúc này rõ ràng che dấu là không muốn sống nữa, ở đây có rất nhiều người tốc độ vượt qua hắn, Diệp Bạch cũng không dám có chút chậm trễ.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình như vậy, cứ để người khác có tốc độ vượt qua hắn, cứ để cho họ ra tay trước, hắn chỉ cần ở một bên chờ cơ hội mà thôi.
Nhưng là, lần này hắn không chỉ có một người.
Trong lúc Diệp Bạch phi thân lên, những người khác nhất thời cũng đã phát hiện ra, bọn họ đều rống giận, tên áo tang thanh niên là người thứ nhất ra tay, hai tay hắn đánh ra một đạo hình tròn sóng kình vô hình, giống như sóng nước rung động, nhanh chóng khuếch tán bay về phía sau lưng Diệp Bạch, chỉ cần Diệp Bạch không ra tay phản kích hoặc phòng ngự, là có thể bị đánh trọng thương. Nếu Diệp Bạch phản kích lại, thì không thể hái đi Dạ Lạc Kim Tiền được nữa. Tên áo tang thanh niên đánh ra một chiêu này, chính là dùng kế Vây Nguỵ cứu Triệu, giương đông kích tây mà.
Đáng tiếc hắn không biết Diệp Bạch cùng một chỗ với Diệp Khổ, ngay lúc tên áo tang thanh niên ra tay, những người khác cũng đều ra tay đánh về phía phía sau lưng Diệp Bạch, cả người Diệp Khổ hóa thành một đạo Bạch Sắc tàn ảnh, ở giữa không trung đánh ra Hoàng giai cao cấp công kích huyền kỹ, Đại Liệt Thiên Không Quyền. Một tiếng "Ầm ầm" vang ra, nhằm về phía tên áo tang thanh niên đánh ra một đạo ám kình.
Đồng thời, quanh thân người hắn bay lên vô số kiếm quang, tầng tầng lớp lớp giống như cánh chim Bạch Sắc.
Một Diệp Khổ tự nghĩ ra huyền kỹ, phân ảnh kiếm thuật Nhất Kiếm Tam Thiên Vũ.
Vô số kiếm quang hình thành lên kiếm vũ, bay loạn nửa bầu trời nhằm vào tất cả Huyền sĩ đánh tới, phạm vi kiếm quang này bao phủ rất là rộng. Lúc này trên người Diệp Khổ có một đoàn bạch sắc quang mang, Thiên Nguyên công cả hắn cũng toàn lực phát động, lục cấp thấp cấp huyền khí tâm pháp cũng phát huy ra hiệu quả bất phàm của nó. Diệp Khổ đánh ra phân ảnh kiếm thuật Bạch Sắc cánh chim, quang mang phát sáng rất mạnh, đón đỡ một kích của tất cả mọi người. Đồng thời, Đại Liệt Thiên Không Quyền, cũng ầm ầm đánh ra một đạo ám kình về phía tên áo tang thanh niên, mặc dù không thể đánh tan, nhưng công kích của tên áo tang thanh niên bị Diệp Khổ hoàn lại mạnh mẽ lêch hướng đi, cho nên công kích đã sượt qua sau lưng Diệp Bạch, đánh thẳng vào trong hư không, lao thẳng vào vách đá tạo ra đá bụi bay mù mịt, uy lực thật là kinh người.
Nhưng một đường như vậy là đủ rồi, ngón tay Diệp Bạch cũng đã chạm vào Dạ Lạc Kim Tiền, hai tay kéo một cái Dạ Lạc Kim Tiền đã rơi vào tay hắn. Thân hình Diệp bạch vừa động, hóa thành một đạo trắng hồng thật dài, hướng theo vách núi bay vút lên. Sau đó lên đến đỉnh núi, thân hình nhằm về hướng phía trước chạy vội đi.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều rất là kinh sợ, cứ như vậy có người đoạt đi rồi? Tất cả mọi người đều không cam lòng, tên áo tang thanh niên gầm lên giận dữ, hai tay tạo thành một đạo quang cầu hình tròn thật lớn, không ngừng xoay tròn, bên trong vô tận phong cương màu xanh, hình thành gió lốc kịch liệt, quang cầu đi đến đâu tựa hồ không gian không ngừng sụp đổ, uy lực so với đạo vòng hình sóng gợn ám kình lúc trước không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần. Hai tay hắn hướng về phía trước đánh ra, viên cầu thật lớn đột nhiên bay lên, hướng theo thân ảnh Diệp Bạch truy kích tới, tên áo tang thanh niên lạnh lùng quát:
- Ngươi còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy, tiếp Tiên thiên viên khí cương của ta đi.
Đồng thời, thân hình Vi Tàng Kiếm vẽ động, đồng thời sử dụng lục bậc trung cấp thân pháp, Chín Hiệp Thiên Biến Bước, nương theo vách núi, nhằm vào sau lưng Diệp Bạch đuổi theo.
Những người khác cũng đều hét lớn, Đồng thời Xích y nữ tử đưa tay từ phía sau lưng lấy ra thanh trường kiếm, Thanh trường kiếm này đánh ra vạn đạo kiếm ảnh hướng theo Diệp Khổ đánh tới.
Diệp Khổ lạnh nhạt cười, nói:
- Đến đây đi.
Hai tay đánh ra một vòng, bỗng nhiên thân thể của hắn hiện ra mười hình trong suốt bất đồng, lấy một loại phương thức kỳ lạ tổ hợp cùng một chỗ, giống như một tấm chắn kỳ lạ, ngăn cản ở trước mặt hắn.
Một Diệp gia đệ nhất phòng ngự huyền kỹ, hoàng giai cao cấp tấm chắn, lần trước tại Đạm Thai thế gia Tứ Tông võ hội, Diệp Khổ chỉ có thể hình thành tám hình trong suốt bất đồng, không ngờ ngắn ngủn mấy ngày không gặp, hắn đã hình thành lên mười hình rồi, uy lực đề cao gấp đôi.
Hiển nhiên, Diệp Bạch không ngừng tu luyện, Diệp Khổ cũng như vậy đều không ngừng cố gắng tu luyện, tranh thủ tăng cường thực lực của bản thân mình. Hoàng giai cao cấp phòng ngự huyền kỹ tấm chắn đã được hắn tu luyện tới trình độ cao minh rồi.
- Đi.
Quát khẽ một tiếng, mười hình trong suốt bất đồng, đột nhiên giải thể, phân tán bay đi, trong đó chi tam, gạch chéo liên hợp cùng một chỗ, đồng thời năm hình bất đồng nhằm vào tên áo tang công kích hình tròn quang cầu phía trước.
Đồng thời ngăn cản như vậy, ba hình trong suốt bất đồng cũng hoàn toàn giải thể, chưa được một cái chớp mắt bị bạch sắc quang cầu đánh tan. Bạch sắc quang cầu lúc này tiếp tục lao về phía Diệp Bạch đánh tới.
Hiển nhiên, một kích này của tên áo tang thanh niên kia, uy lực kinh người, hoàng giai cao cấp phòng ngự huyền kỹ, cũng không thể đỡ được.
Mà thân hình tên Vi Tàng Kiếm cũng bị hai hình trong suốt bất đồng chặn lại. Hắn nhất thời không đi được, trong cơn giận dữ, song chưởng đột nhiên đánh ra, hóa thành hai đạo trường long to lớn, "Ngao" lên một tiếng, hai hình trong suốt bất đồng, giống như như bọt biển dễ dàng bị đánh nát. Lúc này thân hình của hắn lại động, nhảy lên vách núi, hướng theo Diệp Bạch đuổi theo.
Diệp Khổ thấy thế cúi đầu thở dài, biết là công pháp của mình có vấn đề, thực lực của chính mình còn quá yếu. Mặc dù đạt tới rồi cảnh giới trung cấp Huyền sĩ nhưng thân pháp huyền kỹ, công kích huyền kỹ hay phòng ngự huyền kỹ còn kém người khác nhiều lắm, căn bản không thể đỡ được, có thể trì hoãn đến mức này cũng là cực hạn rồi. Giờ khắc này, chính mình sẽ đối phó với hơn mười người, bản thân cũng đã bị trọng thương, sắc mặt tái xanh, một thân khí huyết tuôn ra:
- Diệp Bạch, lần này thì giao cho ngươi rồi, hy vọng ngươi có thể chỗng đỡ nổi.
Tên áo tang thanh niên cùng với Vi Tàng Kiếm thì mình đỡ không được, nhưng những người khác thì phải lưu lại.
Lạnh quát lên một tiếng, Diệp Khổ mạnh mẽ tự đem máu huyết nuốt trở lại trong bụng, còn lại năm hình bất đồng, hai hình bay về phía Xích y nữ tử, ba hình bay về phía tất cả mọi người công kích.
- Phốc phốc phốc phốc phốc giống như năm tiếng xé gió thanh âm, thanh thúy vô cùng. Xích y nữ tử một kiếm đánh ra, hơn mười lực đạo toàn bộ hội tụ cùng một chỗ, nhất thời đánh nát hai hình trong suốt bất đồng. Sau đó thân hình vừa chuyển, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, truy kích Diệp Bạc. Mà những người khác, cũng đánh tan ba hình trong suốt bất đồng còn lại. Lúc này có không ít người trực tiếp bay đi, bọn họ cũng đều biết truy kích Diệp Bạch quan trọng hơn bởi vì Dạ Lạc Kim Tiền tại trên người hắn. Người này mặc dù cũng vô cùng đáng hận, nhưng bọn họ cũng không thể vì người này mà chậm trễ đại sự được.
Báo thù cùng đoạt bảo cái nào quan trọng hơn, tự nhiên là đoạt bảo rồi.
Diệp Khổ cũng không nhịn được, đồng thời ngăn cản công kích của nhiều người như vậy. Mà bây giờ thực lực của hắn cũng chỉ là tầng bảy huyền khí tu vi lại trong nháy mắt sử xuất ra nhiều công kích như vậy thì cũng nhanh chóng như đèn sắp cạn dầu, thân hình trực tiếp rơi xuống mặt đất, những người khác do dự một chút, nhìn hắn một cái, cũng không có để ý đến hắn, nữa, thân hình đều phát động, bay đến vách núi đuổi theo.
- Đừng động đến hắn, không còn kịp rồi, cướp lấy Dạ Lạc Kim Tiền quan trọng hơn, nếu không muốn bị người khác đoạt trước.
- Đúng vậy, tiểu tử này, sau này chỉnh hắn sau, chúng ta mau đi.
Từng đạo tay áo vang lên, tất cả mọi người đều bay đi truy kích Diệp Bạch. Diệp Khổ rơi xuống mặt đất, "Oa" lên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, lần này, hắn đã người bị thương nặng, nếu không có mấy ngày tĩnh dưỡng, đừng có mơ tưởng khôi phục lại.
- Diệp Bạch, những gì ta có thể làm thì ta đã làm rồi, kế tiếp, sẽ nhìn vào ngươi thôi.
Hắn thì thào nói, không dám chậm trễ móc ra một bình ngọc, đổ ra vài hạt đan dược chữa thương, sau đó nuốt vào trong bụng, đan dược cùng máu trộn lẫn cùng nhau, hắn cũng không liếc mắt nhìn một cái, lập tức, loạng choạng tìm một chỗ bí mật vận công chữa thương. Lấy thể lực của hắn bây giờ, căn bản không có biện pháp đi xa, một khi gặp phải mãnh thú, kết quả là cái chết mà thôi.
Cho nên, hắn chỉ có thể ở chỗ này, hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất, khôi phục lại thực lực.
May là tất cả người khác đều truy kích Diệp Bạch rồi, không có người nào chú ý đến hắn, nếu không Diệp Khổ có thể sẽ bị vẫn lạc.
← Ch. 0234 | Ch. 0236 → |