← Ch.0240 | Ch.0242 → |
Xem ra, bọn này nhìn thấy hơi tiền cho nên nổi máu tham, giết người đoạt bảo đây. Nhưng không biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Hắn nín thở, cũng không có lập tức đi ra ngoài mà tiếp tục ẩn nấp quan sát.
- Giao ra đi, các ngươi muốn Huyết Diệp Lan, hay là muốn mất mạng đây. Nếu các ngươi mất mạng thì cho dù có Huyết Diệp Lan cũng không có tác dụng gì. Cac ngươi hãy nhìn hai người bọn họ, chính là vì như vậy cho nên mới bị mất mạng như vậy. Ta cho các ngươi cơ hội lần cuối cùng, không thì cũng chớ trách chúng ta không khách khí nữa.
Bên cạnh tên áo lam thanh niên có một gã thanh niên đi ra, dữ tợn cười lạnh nói.
Nghe thấy lời như vậy, tên mập mạp La Tiền phẫn nộ đỏ bừng hai mắt, nhìn tên áo lam thanh niên, tức giận nói:
- Trương Huyền Hạo, các ngươi làm như vậy, không sợ báo ứng sao, Hoàng Kim Cát cũng đã cho các ngươi rồi, Huyết Diệp Lan là cơ hội cuối cùng của chúng ta, các ngươi cũng muốn cướp đi, sau đó lại giết hại hai người đồng bọn của chúng ta. Làm người không nên tuyệt đường như thế, ta La Bàn Tử cũng không phải là người mà các ngươi thích làm gì thì làm đâu.
Ở trên cây, Diệp Bạch lúc này mới hiểu được, nguyên Hoàng Kim Cát không phải do tên áo lam thanh niên kia lấy được, mà là do La Bàn Tử lấy được trước. Nhưng bọn họ bị người đuổi theo, vì vậy một phen truy trốn, vòng vây, chém giết, sau đó bị cướp đoạt Hoàng Kim Cát, cho nên mới xuất hiện cục diện như vậy.
Nhưng tiểu đội của La Bàn Tử mặc dù thực lực không tệ, nhưng chống lại đám người của tên thanh niên áo lam Trương Huyền Hạo thì lại kém rất xa, cho nên kết quả là đã bị chết hai gã đồng bọn, còn bản thân hắn thì bị bao vây lại. Hơn nữa, xem ra trên người bọn họ ngoài một gốc cây Hoàng Kim Cát, còn có một gốc Huyết Diệp Lan trân quý gì đó, khiến cho đám người Trương Huyền Hạo đang rất là thèm muốn.
Bây giờ, bọn họ bắt La Bàn Tử giao ra gốc Huyết Diệp Lan, nếu không muốn giao, kết cục khẳng định là một hồi máu chảy đầu rơi.
La Tiền phẫn nộ nhìn tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo nói:
- Trương Huyền Hạo, đừng tưởng rằng ngươi là người Trương gia mà đã kiêu ngạo như vậy, Cát gia chúng ta cũng không phải là dễ chọc, các ngươi đoạt Hoàng Kim Cát còn chưa đủ, lại còn muốn giết người. Buồn cười, cuối cùng, giết người, dĩ nhiên ngay cả một đường sống của chúng ta cũng không cấp, các ngươi quá ác độc rồi. Nếu như chúng ta lần này có thể tránh được kiếp nạn này, ta Cát Hành Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tên thanh niên đứng cạnh tên áo lam thanh niên, nghe thấy như vậy hắn khinh thường cười cười, nói:
Sau khi tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo nói vừa dứt lời, có một tên thí luyện đệ tử vẫn đứng ở sau lưng Cát Hành Vũ sợ hãi rụt rè đi ra, sau đó hắn chậm rãi đi về phía sau lưng Trương Huyền Hạo.
- Ha ha ha ha ha, các ngươi không nghi ngờ sao.
Lúc này có một gã đệ tử đi đến bên người tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo, cuồng tiếu nói:
- Các ngươi tưởng rằng lấy được Hoàng Kim Cát, sau đó trốn đi là chúng ta không tìm được các ngươi sao. Nhưng chính là hắn, hắn đem vị trí của các ngươi nói cho chúng ta biết. Cho nên chúng ta mới có thể ở chỗ này bao vây các ngươi, La Tiền, ngươi thiên toán vạn toán, có thể hay không tính đến, có một bước này sao?
La Bàn tử tức giận đến run rẩy, chỉ tay về phí tên thanh niên gầy yếu Lý Vân:
- Lý Vân, ngươi... Uổng cho chúng ta đối xử tốt với ngươi, dọc theo đường đi cho tới bây giờ cũng phân chia không ít cho ngươi, không ngờ ngươi lại bán đứng chúng ta như vậy.
Vẻ mặt của tên thí luyện đệ tử bên cạnh Cát Hành Vũ, cũng phẫn nộ chỉ về phía tên thanh niên gầy yếu Lý Vân:
- Lý Vân, ngươi hảo, tốt lắm. Ngươi là đồ lòng lang dạ thú, dọc theo đường đi chúng ta chiếu cố ngươi như thế, thật không ngờ, ngươi lại bán đứng chúng ta như vậy. Hai người Tang Phó, Vương Hoài Sơn, không ngờ bọn họ bị ngươi hại chết, là ngươi, là ngươi, ngươi hiểu chưa?
Tên thanh niên gầy yếu thân thể run rấy, sau đó bước lụ lại phía sau một bước, cúi đầu nói:
- Xin lỗi.
Diệp Bạch chợt hiểu, rốt cục hắn cũng đã rõ ràng tại sao Diệp Khổ vượt qua bọn họ rồi mà không gặp, nguyên do là bọn họ tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp, nhưng cũng thật không ngờ, rốt cục lại không thể tránh thoát. Nhưng nếu như là Diệp Bạch thì cũng sẽ làm như vậy, sau khi lấy được Hoàng Kim Cát, thì ngay lập tức phải tìm một chỗ ẩn núp, chờ những người khác đi qua, như vậy thần không biết quỷ không hay rồi.
Nhưng lòng người hiểm ác, thế đạo khó dò, bọn họ cũng chạy không khỏi trường kiếp nạn này. Không ngờ bên trong dội ngũ của mình còn có nội gián.
Tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo lạnh lùng quay đầu, nói:
- Lý Vân, ngươi xin lỗi bọn chúng, ngươi không muốn sống sao, ngẩng đầu lên, bọn họ có cái gì đáng sợ đâu.
Tên thanh niên gầy yếu thân thể run rẩy, lập tức ngẩng đầu sợ hãi nhìn tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo. Trương Huyền Hạo thấy thế, lúc này mới hài lòng cười, nói:
- Đúng rồi, bộ dáng như thế, không sai, không sai.
Nói tới đây, hắn vừa quay đầu lại, nhìn về phía hai người La Tiền, Cát Hành Vũ, cười lạnh nói:
- La Bàn Tử, ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy là muốn hấp dẫn những người khác lại đây sao, nhưng các ngươi cho là có người sao? Cho dù có người nhìn thấy, cũng không có gan lại đây. Ở bên trong Âm nguyệt hạp cốc này, có đội ngũ nào có thể là đối thủ của mười ba người chúng ta đây. Khi tổ đội khác nhìn thấy chỉ sợ chạy trốn còn không kịp. Ngươi cầu may mắn có người đi ngang qua sao, các ngươi nằm mơ đi. Ngươi hãy giao ra Huyết Diệp Lan đi, nói không chừng làm cho ta cao hứng, còn có thể tha cho các ngươi một mạng.
Lúc trước đội ngũ của La Bàn Tử năm người, phân biệt là: La Tiền, Cát Hành Vũ, Lý Vân, Tang Phó, Vương Hoài Sơn.
Bây giờ, Tang Phó, Vương Hoài Sơn đã chết nằm ở trên mặt đất, Lý Vân phản bội, còn sót lại La Tiền cùng với Cát Hành Vũ, hai người lưng tựa lưng đứng cùng chung một chỗ, trông tình thế lúc này càng có vẻ thêm cô đơn. Lúc này bọn họ phải đối mặt là tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo trung cấp huyền sĩ và mười hai thí luyện đệ tử có thực lực sơ cấp huyền sĩ. Với thực lực của hai người, căn bản không có cách nào so sánh được. Với tràng diện này, thắng bại như thế nào, ai cũng có thể nhận ra.
Khó trách Trương Huyền Hạo lại cuồng vọng như thế, cho dù có người nhìn thấy cũng không dám can thiệp vào, chỉ có tìm cách trốn đi thật nhanh.
Cho nên, hắn mặc dù đoán được ý đồ của tên mập mạp La Tiền, nhưng hắn cũng không có ngăn cản, ngược lại có vẻ mặt như là đứng xem kịch vui.
Hắn thưởng thức loại ngoan cố chống cự này, cứ cho La Tiền hy vọng rồi sau đó thất vọng, cuối cùng tuyệt vọng là hắn có cảm giác đây là thú vui tuyệt đỉnh trên đời này rồi.
Nếu như hắn muốn chân chính động thủ, hai người La Tiền, Cát Hành Vũ, đã sớm chết từ lâu rồi chứ làm sao còn chống cự đến tận bây giờ. Lúc này Diệp Bạch ẩn núp ở sau gốc cây cổ thụ, hắn cũng đã biết được tên áo lam thanh niên này tên là Trương Huyền Hạo, Trương gia đệ tử, xem ra Trương gia cũng là là một siêu cấp gia tộc.
- Thực lực của hắn hết sức mạnh mẽ, cả người có khí tức như một con rồng hút nước, không biết là hắn tu luyện một loại huyền quyết gì, nhưng chắc đã ngoài lục bậc, xem khí tức của Diệp Khổ cũng kém hơn hắn. Cũng có khả năng là lục bậc trung cấp công pháp, nếu như là ta, có chống lại hắn cũng không có phần thắng, nói về công pháp huyền kỹ ta còn kém hơn hắn nhiều lắm.
- Nhưng nếu như chân chính đánh nhau, ta cũng không e ngại hắn, nếu ngay cả một ngoại tông thí luyện đệ tử cũng không đối phó được, thì làm sao sau này ở bên trong Tử Cảnh Cốc trở nên nổi bật đây.
Diệp Bạch âm thầm thầm nhủ.
Đúng lúc này, ở bên trong phát hiện ra một hồi kịch biến, tên Cát Hành Vũ, phẫn nộ vọt đến, nhưng tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo nhẹ nhàng đánh ra một đòn, đã đem Cát Hành Vũ đánh bay ra ngoài vài trăm thước. Sau đó là máu tươi phun ra, Cát Hành Vũ nhúc nhích một hai cái ở trên mặt đất rồi không nhúc nhích nữa. Một chiêu, Cát Hành Vũ bị diệt sát, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Tên mập mạp nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt hắn trợn trừng, dữ tợn nhìn tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hảo, hảo, tốt lắm, Trương Huyền Hạo, ngươi đã tàn nhẫn như vậy, từ nay về sau chỉ cần ta La Tiền sống một ngày, ta cùng với ngươi Trương Huyền Hạo, Trương gia của các ngươi thề không lưỡng lập.
Tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo khinh thường cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao, ngươi hãy cầu khẩn đi, có cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc. Hừ, ngay cả mạng cũng không có, còn nói là ta thề không lưỡng lập, ngươi có tư cách này sao?
La Tiền lạnh lùng, nói:
- Ngươi muốn giết ta sao?
Tên áo lam thanh niên mỉm cười, khẽ thổi một chút ngón tay, nói:
- Giết ngươi, bẩn tay của ta, Triệu Sảng, Mễ Á Phong, các ngươi hãy sử lý hắn. Sau khi giết hắn rồi, thì gốc Huyết Diệp Lan, chính là của các ngươi.
Tên áo lam thanh niên nhìn hai người, nhất thời hai người mừng rỡ, đi ra, nói:
- Đa tạ Trương công tử.
Sau đó hai tên này nhe răng cười nhìn La Tiền đi tới, trong đó người ở bên trái cười lạnh nói:
- La Tiền, ngươi đừng trách chúng ta, muốn trách, thì trách ngươi sai lầm rồi, tự nhiên lại dám tranh đoạt Hoàng Kim Cát với chúng ta, mà ta cũng cảm ơn các ngươi đã tìm được gốc Huyết Diệp Lan, nó sẽ là của chúng ta rồi, đa tạ.
Tên ở bên phải cũng cười nói:
- Nói nhiều lời với hắn làm gì, trực tiếp động thủ giết hắn đi, sớm tuyệt hậu hoạn.
Lúc này hai người cũng không nói thêm lời nào nữa, thân hình vừa động, hướng về phía tên mập mạp đánh tới. Tên ở bên trái Triệu Sảng, hai tay đánh ra một trảo, mười ngón uốn lượn như câu, hình như ưng trảo, vừa ra tay, chính là trực tiếp nhằm vào cổ họng tên áo lam mập mạp, một đòn trí mạng.
Mà tên bên phải Mễ Á Phong, tay phải đánh ra một chưởng hình lá bồ đề, còn tay trái phóng ra một chỉ mầu máu:
- Bồ đề chưởng lực, đại huyết thiên tâm chỉ.
Tất cả chiêu thức của tên này đều nhằm vào tiểu phúc của La Bàn Tử đánh tới.
Còn tên thanh niên gầy yếu Lý Vân đứng ở phía sau tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo, không đành lòng nhắm hai tròng mắt lại, còn những người khác thì đều cười ha ha, căn bản bọn họ cũng không có nghĩ nhiều, hiển nhiên là bọn họ cho rằng, có hai người này ra tay thì chắc chắn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
← Ch. 0240 | Ch. 0242 → |