← Ch.0264 | Ch.0266 → |
Đây là cảnh giới cầm kỹ tối cao, có tất cả bảy loại cảnh giới vốn là mỗi một gã tông sư cầm kỹ suốt đời theo đuổi, mà cả đời hắn có thể đạm tấu ra một loại cảnh giới thì chết cũng không uổng công rồi.
Lúc này đám người Diệp Khổ, Diệp Thiếu cũng đã bỏ đi, Diệp Bạch nhìn thấy như vậy cũng không đuổi theo, trong tay hắn cầm lấy quyển cầm phổ nhìn xem không ngừng. Đám Diệp Khổ lúc này không khỏi có cảm giác kỳ quái sau khi nhìn thấy Diệp Bạch cầm trong tay quyển sách màu đỏ, không khỏi ngạc hỏi:
- Diệp Bạch, ngươi làm sao vậy, ngươi nhìn trúng cái gì rồi?
Diệp Bạch cả kinh, quay đầu nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện đám người Diệp Khổ, Diệp Thiếu đang ở phía sau, hắn cười, nói:
- Không có gì, chỉ là một quyển cầm phổ mà thôi.
Nói xong, Diệp Bạch giơ giơ quyển sách mầu đỏ trong tay lên.
- Cuốn cầm phổ sao?
Bảy người lập tức kêu lên thất thanh, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch với nhãn thần kỳ quái. Lúc này Diệp Bạch cũng không có để ý đến bọn họ nữa, ngược lại nhìn về phía lão chưởng quầy, nói:
- Cầm phổ này ta cần, bao nhiêu điểm cống hiến?
Lão chưởng quầy bắt đầu quay ra tiếp đón hai gã ngoại tông đệ tử mới đến, sau khi nghe thấy thanh âm của Diệp Bạch như vậy hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu lại thì đã thấy Diệp Bạch cầm trong tay một quyển sách màu đỏ giương về phía hắn.
Hắn lắp bắp kinh hãi, đi tới kỳ quái chính nhìn Diệp Bạch, sau đó nói:
- Ngươi cần thứ này sao? Đây không phải là cầm phổ vốn vô dụng sao, ta nhìn thấy thứ này vốn không phải là bí kíp gì, thứ này có ích lợi sao?
Diệp Bạch cười, nói:
- Ngươi không cần biết quyển sách này có ích lợi gì, tóm lại ta cần nó, ngươi nói giá cả đi, thích hợp ta mua.
Lão chưởng quầy chớp mắt, nói:
- Được rồi, ta xem ngươi như vậy muốn mua, thứ này giá trị cũng không phải là trân quý gì, 50 điểm cống hiến ngươi cầm đi.
Nghe vậy, Diệp Bạch cũng không nói gì thêm, đám người Diệp Bồng Lai, La Long Hạc thì lại nhảy dựng lên, nói:
- Ăn thịt người sao, một quyển cầm phổ vô dụng, ngươi lại bán 50 điểm cống hiến, ngươi cho đây là lục giai bí kíp sao?
Lão chưởng quầy vẻ mặt vừa chuyển, hừ lạnh nói:
- Nếu các ngươi không mua ta cất đi được không?
Nói xong, tay phải của hắn đưa ra muốn cầm lấy quyển sách trong tay Diệp Bạch.
Lúc này Diệp Bạch cũng mỉm cười, tay co rụt lại, nói:
- Ai nói ta không mua, đây là 50 điểm cống hiến.
Nói xong, hắn ngay lập tức lấy ra minh tạp màu tím hướng về phía lão chưởng quầy đưa tới.
Thời điểm này, lão chưởng quầy ngược lại ngây dại người lại, hắn nhìn minh tạp trong tay Diệp Bạch lắp bắp nói:
- Cái thứ vô dụng này, ngươi thật muốn mua sao, cũng không hối hận nhé.
Đám người Diệp Khổ đều khuyên nhủ:
- Diệp Bạch.
Diệp Bạch lúc này không nghe lại vung tay lên, ngăn chặn bọn họ nói, trên mặt mỉm cười nói:
- Không cần phải nói, ta đã quyết định rồi, thứ này tự nhiên là có giá trị, các ngươi không cần phải hỏi.
Nói xong Diệp Bạch hướng về phía lão chưởng quầy nói:
- Tốt lắm, ta đã quyết định rồi, tính tiền đi chứ.
Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, lập tức móc ra một cái minh tạp khác, áp hai cái minh tạp vào nhau, ngay lập tức Diệp Bạch nhìn thấy trên minh tạp của mình các con số nhảy dựng lên, 50 điểm cống hiến lúc này đã chuyển sang minh tạp của lão chưởng quầy. Sau khi chuyển sang đủ 50 điểm cống hiến, lão chưởng quầy lập tức trả lại minh tạp cho Diệp Bạch, đem minh tạp của mình cất đi, nói:
- Tốt lắm, bây giờ ngươi hối hận cũng đã muộn rồi, quyển cầm phổ này là của ngươi rồi.
Diệp Bạch tiếp nhận minh tạp, cười cười, hắn cũng không nói lời nào, đem cầm phổ màu hồng nhét vào trong ngực, lập tức hướng về đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết đang ngây ngốc nhìn, nói:
- Tốt lắm, đừng có vẻ mặt này, cầm phổ này đối với ta có tác dụng, ta cũng không tùy tiện lãng phí điểm cống hiến đâu, đi thôi.
Diệp Bồng Lai cười trứ lắc đầu, nói:
- Tùy ngươi thôi, dù sao điểm cống hiến cũng là của ngươi mà, ngươi không đau lòng thì bọn ta cũng chẳng nói gì. Nhưng thật ta muốn hỏi, cuốn cầm phổ ngươi vừa mua rốt cuộc có tác dụng sao?
Những người khác cũng đều có vẻ mặt khó có thể lý giải, chỉ có Diệp Bạch thầm cười, nhưng không có để ý.
Nhưng hắn lại không nói cho người khác biết, những điều này đều là vì chuẩn bị cho Tam điệp cầm âm kiếm trận, chỉ cần Tam điệp cầm âm kiếm trận luyện thành, Diệp Bạch có thể nắm chắc cùng với cấp thấp Huyền sư đối kháng rồi, chỉ với 50 điểm cống hiến như vậy thì sao không đáng giá sao? Nhưng những điều này, hắn tự nhiên là không thể nói cho đám người Diệp Khổ biết được.
Nhìn thấy hắn không nói, Diệp Khổ cười cười nói:
- Tốt lắm, mọi người đừng hỏi nữa, nếu Diệp Bạch đã làm như vậy thì chắc là có đạo lý, hắn sẽ không tự dưng đi phí phạm điểm cống hiến đâu. Đi thôi, chúng ta đi lên lầu ba, nơi này cũng không có gì đáng xem nữa rồi.
Diệp Bạch hướng về mọi người cười, những người khác cũng không có hỏi lại, một hàng tám người lần lượt đi lên lầu ba, như theo lời của Tiểu Thước đi đến.
Nhưng vào lúc này, có một thanh âm nhàn nhạt phảng phất giống như bông tuyết tan rã, truyền vào trong tai mọi người, nơi thanh âm phát ra chính là quầy hàng kiếm phô.
- Chưởng quầy, ta lần này rốt cục có đủ ba vạn điểm cống hiến rồi, các ngươi hãy đưa tiểu điếm chi bảo, tam giai trung cấp Thiên sơn đạp tuyết kiếm ra đi chứ.
Đám người Diệp Bạch quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng thanh âm vọng tới, chỉ thấy chỗ đó có một gã bạch y đệ tử, đang mỉm cười đứng ở nơi đó. Hắn lúc này đang hướng về điếm chủ nói, tên bạch y đệ tử này, thoạt nhìn rõ ràng lạnh như tuyết, nhưng cả người lại không lạnh như băng, ngược lại nhìn hắn lại rất là ôn hòa giống như mùa xuân, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, muốn đến gần, tiếp cận nói chuyện với hắn. Đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ không khỏi kinh hãi, bởi vì mọi người lúc trước nhập tông đại điển đã nhìn thấy người này chính là ngoại tông thập đại đệ tử Quan Đạp Tuyết sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này?
Nghe khẩu khí của hắn chính là muốn đến mua một thanh kiếm, tam giai trung cấp huyền binh sao? Thiên sơn đạp tuyết kiếm? Giá trị cần phải có ba vạn điểm cống hiến.
Đám người Diệp Bạch tạm thời bỏ quên ý nghĩ về quyển cầm phổ, lập tức đi lên lầu ba, bọn họ bắt gặp Quan Đạp Tuyết đang mua kiếm. Lúc này ở trên lầu ba cũng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận về Quan Đạp Tuyết, bọn họ vừa ghen tỵ và ái mộ.
- Thì ra lần này hắn trở về là muốn mua thanh kiếm kia, cũng không trách, lúc trước ta gặp thấy hắn nhập tông đại điển, bình thường thập đại đệ tử đều ở bên trong Băng vụ đại hạp cốc thí luyện hoặc ra bên ngoài du lịch, căn bản lúc bình thường không nhìn thấy được một người.
- Ôi, hắn tới nơi này đã ba lượt rồi, lúc trước hai lần điếm chủ đều nói điểm cống hiến của hắn không đủ. Lúc này hắn đã đủ ba vạn điểm cống hiến rồi. Xem ra thanh hàn kiếm quang phô này, chính là trấn điếm chi bảo, Thiên sơn đạp tuyết kiếm cũng chạy không thoát khỏi bàn tay của hắn rồi.
- Đúng vậy, bất quá một thanh tam giai trung cấp huyền binh, lại trân quý như vậy, quả thật cũng đáng rồi, ba vạn điểm cống hiến a, ngoại trừ vài người Quan Đạp Tuyết ra, ai có thể mua được đây.
Những người khác đều gật đầu, đều vây ở bên cạnh, nồng nhiệt xem náo nhiệt, đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ không khỏi tò mò, muốn nhìn một chút thanh kiếm này rốt cuộc là cái dạng gì mà hấp dẫn Quan Đạp Tuyết đến như vậy, làm cho hắn không tiếc ba vạn điểm cống hiến để mua.
Lúc này có một lão nhân, nghe được thanh âm bên ngoài vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy Quan Đạp Tuyết, lão không khỏi thần tình cười khổ:
- Quan công tử, ngươi nhớ tới thanh kiếm nầy, cũng hơn một năm rồi, còn không chịu bỏ qua, thật sự là không có cách nào?
Quan Đạp Tuyết cười nói:
- Ai, tại vì thanh kiếm này đối với ta hữu duyên, Thiên sơn đạp tuyết, Quan Đạp Tuyết, cho nên mặc dù tốn rất nhiều điểm cống hiến như vậy ta vẫn muốn mua.
Lão giả cười khổ liên tục, nói:
- Ai, ta vốn tưởng rằng với giá như vậy, có thể làm cho ngươi bỏ qua, không nghĩ ngươi ngắn ngủn một năm thời gian, ngươi đã có đủ ba vạn điểm cống hiến rồi, thật sự là để cho lão nhân ta không có gì là không dám đồng ý. Nhưng thanh Thiên sơn đạp tuyết kiếm này, mặc dù là hàn kiếm quang phô chính là trấn điếm chi bảo, nhưng có thể tặng cho người hữu duyên, đưa đến trên tay Quan công tử, ta sống ở trên đời này cũng không có gì tiếc nuối nữa rồi, Quan công tử, xin ngươi đi theo ta đến đây.
Nói xong lão giả đi trước, hướng trứ về kiếm phô đi đến, Quan Đạp Tuyết nghe vậy, mỉm cười đi theo, những người khác tự nhiên cũng không chịu buông tha này náo nhiệt đồng thời đi theo sau.
Đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười rồi cũng đi theo vào, dù sao ngày hôm nay bọn họ cũng không vội, cho nên bọn họ cũng muốn nhìn xem Thiên sơn đạp tuyết kiếm này rốt cuộc bất phàm như thế nào.
Ngay lập tức, bọn họ sóng vai đi vào, lúc này chỉ thấy bên trong gian kiếm phô, hương thơm thanh nhã, bố trí đơn giản có diện tích cũng không lớn, ở trung tâm có một họa đồ tùng hạc vạn thọ đồ, có tiên đào, lão ông, quải trượng, bạch hạc, thoạt nhìn cực kỳ xa xưa, hai bên chính là một quầy pha lê có đặt hơn mười thanh kiếm quang mang băng hàn. Nhưng, toàn bộ những thanh bảo kiếm này đều là nhị giai cao cấp huyền binh, hoặc tam giai cấp thấp huyền binh, hàn kiếm quang, côn lư kiếm, nhóm phong kiếm, cao lực kiếm, không có một thanh là vật phàm cả, tất cả đều là bảo kiếm tinh phẩm, nhưng cũng không có một thanh tam giai trung cấp nào cả.
Diệp Bạch lúc này cũng biết, tam giai trung cấp huyền binh thật sự vô cùng trân quý, ở bên trong Tử cảnh cốc, chỉ sợ là không có nhiều ngoại tông đệ tử có thể sở hữu được một thanh tam giai trung cấp huyền binh. Lúc này Diệp Bạch cũng chỉ biết là lúc trước thí luyện có tên tử y thanh niên Sài Hành Phong là có được một thanh tam giai trung cấp Tam diệp lôi đình kiếm, uy lực kinh thiên động địa. Còn những người khác, Diệp Bạch cũng chỉ nghe nói qua mà thôi.
Những đệ tử ở bên trong tông, có được tam giai trung cấp huyền binh có chừng có vài người gì đó, mà Đạm Thai Tử Nguyệt cũng có một thanh Cửu thiên tử hoàng kiếm, uy lực của nó đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng đã tự mình lĩnh giáo qua rồi, tự nhiên bọn họ cũng biết tam giai trung cấp huyền binh đáng sợ và trân quý như thế nào rồi.
← Ch. 0264 | Ch. 0266 → |