← Ch.0277 | Ch.0279 → |
Quyển sách này màu lục, trong đó có một quyển lục nhạt, chính là phần thưởng cho đệ tử thí luyện Tử Cảnh Cốc, Lục giai trung cấp thân pháp Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ. Một quyển khác có màu xanh nhạt như vậy, ở dưới đài trang hiện lên một màu hoả hồng, đây chính là huyền kỹ Diệp Bạch lấy được trong Công Pháp các, Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính.
Diệp Bạch khẽ đưa tay mà lật quyển bí kíp lên.
Đối với quyển bí kíp lục giai cao cấp này, dĩ nhiên là có ý nghĩa trọng đại với hắn, một khi luyện thành thì thực lực của Diệp Bạch nhất định sẽ tăng lên gấp bội, không sợ bất kỳ huyền sĩ cao cấp nào, cho nên hắn liền lật ra xem trước tiên chính là bản bí kíp huyền kỹ thân pháp.
Ở trong lễ đại điển nhập tông, Diệp Bạch đã muốn lật ra xem chỉ là cuối cùng cũng nhịn được. Nhập tông đại điển có nhiều người lật ra xem ở đó thì thật không tiện.
Bí kíp vừa được mở ra, năm chữ giống như là rắn bò hiện ra trước mặt Diệp Bạch. Những chữ này tựa hồ như đã truyền qua rất nhiều năm rồi.
Diệp Bạch đưa mắt nhìn năm chữ này, những chữ này có một vẻ mà khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, có thể hấp thu toàn bộ tinh thần của người khác lại. Đột nhiên trước mắt Diệp Bạch hiện ra một đạo hư không, ở trên không trung xuất hiện một bạch y trung niên.
Bạch y trung niên này không nhìn rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, khí thế vô cùng mạnh, giống như là Lăng Vân Đại Bằng vậy. Đôi mắt của y tựa hồ như là một dải ngân hà, nhàn nhã.
Nhanh chóng sau đó, Diệp Bạch định tâm học ghi nhớ chiêu thức và cước bộ của người này. Hắn phát hiện rằng thân pháp của bạch y thanh niên này đã vượt qua chiêu thức của hắn, mỗi lần gặp nguy hiểm, bạch y thanh niên sẽ nhấc chân trái lên, sau đó cả người hắn sẽ vọt qua thiên địa vậy, không ai có thể thấy rõ hắn rời đi thế nào. Bộ pháp tinh diệu đến thần kỳ, khiến cho người ta phải giật mình.
Những công kích bình thường hắn có thể lập tức né tránh, tựa như là đi dạo chơi vậy, vô cùng đơn giản mà thoát được. Cả thiên địa dưới chân người này tựa hồ như được rút ngắn, mỗi bước đi tựa hồ như cả thiên địa cũng phải lắc lư vậy.
Nhất Thiên Tứ Tẩu Tương Bộ, đay chẳng lẽ là Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ sao?
Diệp Bạch không dám tin vào mắt của mình, đúng lúc này cả người của hắn xao động, đôi mắt nhìn về phía ảo cảnh, tất cả tựa hồ như là thủy triều vậy. Hắn chỉ cảm thấy hai mắt mình tối sầm, một lần nữa quay trở lại gian nhà cỏ, kinh ngạc không nói nên lời.
Sau đó bất kể thế nào hắn cũng không nhìn ra thứ gì ngoại trừ năm chữ, chỉ là trong chớp mắt đó Diệp Bạch đã nhớ kỹ cước bộ di động của bạch y thanh niên kia, một điểm cũng không quên.
Bạch y trung niên tổng cộng đi tất cả là sáu bước, sáu bước này mỗi bước thoạt nhìn không khác gì người đi bình thường, chỉ là nó có một uy lực không thể tưởng tượng nổi. Lúc bình thường, bạch y trung niên cũng đứng yên tại chỗ, không nhìn thấy hắn sử dụng thân pháp huyền kỹ gì.
Bộ pháp này không động thì thôi, một khi di động thì khiến cho cả thiên địa bị chấn động.
Diệp Bạch nhắm mắt lại, một lần nữa nhìn thân ảnh phía trước. Sau khi hắn xác nhận mình không thể quên nữa, mới lật trang thứ hai ra xem. Lúc này hối tiếc cũng vô dụng, cơ duyên chỉ có một lần, không cưỡng cầu được, tuy Diệp Bạch không biết năm chữ cổ ở trang đầu tiên là gì, nhưng hắn cũng minh bạch, đó chắc hẳn là năm chữ Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ.
Nắm chữ này chính là sự tinh túy của bộ pháp, những thứ đằng sau chỉ là phương pháp tu luyện mà thôi.
Ở tờ thứ hai, có một đoạn tự hỏi tự đáp khiến cho Diệp Bạch bị hấp dẫn.
- Trời có chân không? Có ai đã gặp qua chân trời chưa?
- Nếu không có, tại sao Đông Tây Nam Bắc, không chỗ nào tới được.
- Đã như vậy trời có mặt ở khắp nơi, trời tự nhiên là đủ, gió mưa lôi điện, tứ tượng tứ quý, nhật nguyệt tinh thần chính là biểu tượng của thiên dịa. Phương đông là than long, phương tây là bạch hổ, phương bắc là chu tước, phương nam là huyền vũ.
- Bộ pháp này một khi luyện thành thì có thể tạo ra một uy lực không gì sánh kịp, không ai có thể ngăn cản, luyện tới mức uy lực kinh thiên động địa.
- Cho nên bộ pháp này chia làm tứ trọng, khó dễ không giống nhau, phân biệt là bộ pháp Thanh Long phía đông, bộ pháp Bạch Hổ phía Tây, bộ pháp Chu Tước phía nam, Bộ pháp Huyền Vũ phía bắc. Mỗi bộ pháp khi luyện thành đều tạo ra uy lực khó có thể tưởng tượng được.
Đọc đến đây, thân thể của Diệp Bạch liền chấn động, những thuyết pháp này hắn chưa từng nghe nói qua, bộ pháp này chính là do cổ nhân truyền lại, thật sự là tinh diệu hơn người, đồng thời cũng chó thấy nếu tu luyện bộ pháp này thành công thì sẽ tạo ra uy lực rất lớn.
Diệp Bạch dĩ nhiên không buông bỏ, bây giờ hắn nhẫn nại không ngừng, lật sang trang kế tiếp.
Ở phía dưới chính là giảng giải cảnh giới thứ nhất, bộ pháp Thanh Long phía đông, tổng cộng là mười lăm trang. Diệp Bạch xem hết một hơi thì thấy rằng cho dù có tham lam, tầng thứ nhất không luyện thành thì nhìn tầng thứ hai cũng vô dụng.
Cầm cuốn sách trầm tư một thời gian cuối cùng Diệp Bạch cũng đứng dậy mà cất nó vào trong lồng ngực, đi về phía sau núi, tìm một chỗ vắng vẻ mà bắt đầu tu luyện nó.
Tuy chỉ là tầng thứ nhất nhưng đã cho thấy quyển bí kíp này thật sự bất phàm, không hổ danh là lục giai trung cấp huyền kỹ thân pháp, nếu như hắn biết quyển bí kíp này xuất phát từ Thiên Long Đế quốc, ở trong huyệt mộ Tà Vương, thì hắn cũng không kinh ngạc như vậy.
Huyệt mộ tà vương, Thần Hoàng Đôn, Thiên Đế lăng, là một trong tam đại bí cảnh của Thiên Long Đế quốc, thường nhân hoàn toàn không thể đi vào.
Tà vương mộ huyệt chỉ có ở bên ngoài mọi người mới có thể thám hiểm. Ở bên trong xuất hiện vật nào thì vật đó đều là thứ quý báu vô giá, không thể đo lường được. Tà vương mộ huyệt có lục giai trung cấp thân pháp thì những thân pháp lục giai cao cấp bên ngoài cũng không so sánh được.
Những vật đó há có thể xem thường được, Diệp Bạch tu luyện cũng cảm thấy gian nan và thâm ảo. Đường đường là một huyền sư đỉnh cấp, một trong tam đại trưởng lão ngoại tông, Thiên Tu trưởng lão, tu luyện quyển bí kíp này trong vòng bốn năm mà cũng chỉ mới vượt qua tầng thứ nhất thì cho thấy nó gian nan cỡ nào. Tuy nhiên sau khi biết được uy lực mạnh mẽ của bộ pháp này, Diệp Bạch đã hiểu ra tầm quan trọng của nó, không dám chậm trễ mà tu luyện.
Cả ngày hắn chỉ luyện tập một động tác chính là giơ chân trái lên, đây chính là bước trụ cột của Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, mỗi khi bạch y trung niên kia gặp nạn, hắn đều giơ chân lên, thi triển bộ pháp sau đó biến mất trong nháy mắt.
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy nhưng Diệp Bạch phải tu luyện suốt một đêm.
Mãi đến khi ánh bình minh ló dạng, gió thổi phát ra từng tiếng rì rào trong tán lá.
Lúc này Diệp Bạch mới tỉnh lại, hắn nhìn quanh bốn phía, trong lòng hắn lúc này tựa hồ như đã tới một cảnh giới kỳ lạ, đêm qua không biết hắn đã nhấc chân trái lên mấy vạn lần.
Đúng lúc này trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của bạnh y trung niên, trong lòng có một cảm giác huyền diệu khó giải thíc.
Bạch Y trung niên nhấc chân trái lên, trong nháy mắt hắn mỉm cười.
Một tiếng ầm vang lên, trời đất dưới chân hắn như bị đạp phá, khí lưu vô tận không ngừng xoay tròn. Trong nháy mắt bạch y thanh niên trở thành Diệp Bạch, hai người hợp thành một thể, tâm thần và ý thức hoàn toàn tương thông. Thân ảnh của Diệp Bạch biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã hiện ra hơn mười trượng, diệu dụng không thể tưởng tượng được Diệp Bạch nhìn thấy biên hóa của mình thì trợn trừng hai mắt.
← Ch. 0277 | Ch. 0279 → |