← Ch.0290 | Ch.0292 → |
"Đinh đinh đang đang...." Tiếng đàn như suối chảy róc rách qua cầu nhỏ, êm ái như chim nhạn đậu xuống bãi bằng, trong trẻo khó diễn tả.
Song chỉ sau một lát, tiếng đàn vụt chuyển. Từng tiếng đàn hào sảng như giao tranh chốn sa trường, dữ dội như sấm sét trên trời cao, như thác nước ào ạt khiến vạn vật rung chuyển không thể không cúi đầu.
Mỗi một thanh âm lần lượt như tiếng rút kiếm, khẳng khái bi ai. Theo tiếng đàn vang vọng, bốn phía phủ phục, cỏ dại gào thét. Dã thú trong dãy núi cũng đột nhiên im hơi lặng tiếng, ngay cả dòng suối dưới chân trong khoảnh khắc cũng như dừng lại.
Trên bầu trời vốn trong trẻo đột nhiên phong vân biến sắc. Mây đen ùn ùn che kín bầu trời, , thậm chí mơ hồ còn nghe cả tiếng sấm chuyển. Những tia chớp màu tím liên tiếp xé nát bầu trời."Rầm......" Một tiếng, một cây cổ thủ mấy người ôm cách đó không xa đã bị một đạo sấm sét bổ làm hai nửa đổ ầm trên mặt đất!
Đàn vừa ngân lên, đất trời rung chuyển!
Nếu có người thấy cảnh tượng như vậy, chỉ e sẽ kinh sợ không thốt ra được một tiếng nào. Nhưng chỉ vẻn vẹn chưa đầy mười thanh âm, ngón tay đánh đàn của người đó bỗng nhiên dừng lại, tiếng đàn ngân lên một tiếng "két", giống như bị người chặt đứt vậy.
Cỏ dại đang ngã rạp khắp bốn phía lại vươn thẳng dậy, dã thú đang quỳ mọp lại đứng lên bỏ đi. Dòng suối dưới chân dường như không có khoảnh khắc dừng lại tiếp tục chảy xuôi. Mây đen đang vần vũ trên trời thoáng cái đã tan biến, ánh mặt trời lại chiếu rọi rực rỡ. Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi giống như một trận ảo giác.
Người đánh đàn vươn vai đứng dậy, tay áo đón gió nhìn lên bầu trời. Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều rơi vào mắt hắn đột nhiên làm nảy sinh một ý phiền muộn, bất giác thở dài một tiếng."Ai, không hổ là thiên địa cổ cầm à. Có thể dẫn động biến chuyển trời đất, thực sự không hề thua kém tam đại cổ cẩm, cửu thiên đế vương cầm. Chỉ là......"
Nhìn xuống ngón tay của mình, hắn thấy một giọt máu đỏ tươi như hạt đỗ ở đầu ngón phải.
"Đã qua nửa tháng, với thực lực trung cấp huyền sĩ đỉnh phong của mình, huyền khí không đủ duy trì một khúc tấu hoàn chỉnh. Cổ cầm này quả nhiên không phải tầm thường. Nếu không có chỉ lực mấy chục năm thì hoàn toàn không thể đánh được. Bản thân mình nếu chưa đột phá đến cảnh giới cao cấp huyền sĩ thì không thể đánh được toàn bộ khúc Địch hoa bi nhạn khúc này."
Bóng người trẻ tuổi này chính là Diệp Bạch đã bế quan đích suốt mười lăm ngày qua. Trong thời gian đó, hắn đã tu luyện tầng thứ nhất của Thiên tẩu tứ tượng bộ Đông Phương Thanh Long bộ tới cảnh giới đại thành, tốc độ phi hành tăng lên gấp bội, bắt đầu bước vào cảnh giới tầng thứ hai Tây Phương Bạch Hổ bộ.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu tu luyện Phần hương cổ cầm. Trong cầm phổ Thái Cổ thanh âm mà lão chưởng quỹ tặng cho hắn chính là các kỹ xảo đánh đàn ảo diệu. Trải qua nửa tháng tìm hiểu, Diệp Bạch đã học được một phần của nó. Khúc nhạc hắn vừa đánh lúc nãy là trong một bộ thượng cổ cầm phổ Phi bộc lưu âm bất ngờ mua được, tên là Địch hoa bi nhạn khúc.
Thái cổ thanh âm chỉ giảng về các kỹ xảo đánh đàn, không có khúc nhạc nào hoàn chỉnh. Còn Phi bộc lưu âm ngoại phần diễn giải về bảy đại cảnh giới đánh đàn thì ở phần phụ lục có chép bảy khúc cổ nhạc bao gồm: Khúc thứ nhất Bội lan, khúc thứ hai Bát cực du, khúc thứ ba Biệt hạc thao, khúc thứ bốn Phiếm thương lãng, khúc thứ năm Thiên Phong ngọc bội, khúc thứ sáu Thương hải long ngâm, khúc thứ bảy Hạc minh cửu cao, khúc thứ tám Phong lôi dẫn và khúc thứ chính là Địch hoa bi nhạn khúc.
Chín cổ khúc này đều là những khúc nhạc hiếm có, mỗi khúc đều là tuyệt tác. Khúc đầu tiên mà Diệp Bạch nhìn trúng chính là Địch hoa bi nhạn khúc.
Cổ khúc này theo truyền thuyết, có một vị tướng quân ở một nơi gọi là Hoài hồng cổ trạch thấy lau sậy xào xạc, quần nhạn chiến đấu mà viết thành. Vốn nơi phương nam mỗi khi thu về, lau sậy nở hoa, những con chim nhạn sẽ từ phương Bắc kéo đến kiếm ăn, sinh sản. Gặp các loại thiên địch kéo tới, thủ lĩnh của chúng sẽ chiến đấu đến lúc bỏ mình. Bầy nhạn sẽ đem thi thể của nó vào trong bụi lau sậy, vươn cổ lên trời mà hót, giống như đang cử hành tang lễ.
Vị tướng quân kia thấy vậy mà sáng tác thành khúc Địch hoa bi nhạn khúc, thanh âm bi tráng, dường như chiến trận nơi sa trường. Khúc dạo đầu thì mềm mại như nước chảy qua cầu nhỏ, nhạn đáp bãi bằng rồi chuyển sang như sóng lớn trường giang cuộn trào từng đợt, chính là thích hợp với thanh âm sát phạt của Phần hương cổ cầm.
Lúc có được cây cổ cầm này, Diệp Bạch cũng biết là nó không dễ dàng để đánh. Nghe lão chưởng quỹ kia cũng nói, không có mấy chục năm thực lực thì hoàn toàn không thể. Lúc ấy Diệp Bạch không tin, tiện tay quét qua thì quả nhiên nó vẫn bất động. Chú nhập một chút huyền khí mới khẽ chấn động một chút. Còn để đánh được một khúc nhạc thì quá khó khăn. Nhưng uy lực của nó cũng khiến Diệp Bạch kinh hãi không thôi.
Cây cỏ ngã rạp, vạn thú im hơi, suối khe ngừng chảy, thiên tượng biến hóa...... Mới chỉ là một cổ khúc đã có uy lực kinh khủng như thế. Nếu thực sự dùng đến nó để phát động Tam điệp cầm âm kiếm trận thì Diệp Bạch không thể tưởng tượng, e là ngay cả cường giả cấp huyền sư bình thường cũng có thể đánh bại dễ dàng.
Chỉ có điều muốn đạt tới cảnh giới như vậy cực kỳ khó khăn. Vừa rồi với thực lực trung cấp huyền sĩ đỉnh phong, Diệp Bạch cũng chỉ có thể tấu ra mười mấy thanh âm. Huyền khí trong cơ thể tựa như nước chảy, mà cổ cầm màu đen này lại như một cái động không đáy chẳng biết bao nhiêu cho vừa. Diệp Bạch thầm nghĩ nếu hắn có đột phá tới cảnh giới cao cấp huyền sĩ, huyền khí gia tăng gấp bội thì đánh được một khúc Địch hoa bi nhạn khúc cũng không phải chuyện dễ dàng.
Muốn đánh được một khúc nhạc trôi chảy, ít nhất phải có thực lực cao cấp huyền sĩ đỉnh phong, thậm chí là thực lực huyền sư. Diệp Bạch vừa mới chỉ đạt tới cao cấp huyền sĩ, miễn cường cũng chỉ có thể tấu ra nửa khúc mà thôi, nhưng là uy lực kia đã đủ kinh người.
Chuyện này thì Diệp Bạch cũng chẳng có cách nào. Xem ra cũng chỉ có thể nỗ lực nâng cao cảnh giới, đến một ngày có thể điều khiển hoàn toàn cây cổ cầm kỳ quái này. Lúc đó để xem uy lực trọn vẹn của nó như thế nào.
Phất tay một cái, Diệp Bạch cũng không để ý giọt máu vừa chảy ra. Dây đàn sắc như dao, có huyền khí che chở thì không sao, còn không đành chịu bị cắt, nên hắn luôn phải vận chuyển huyền khí. Điều này coi như chịu một chút khổ cực trong tu luyện.
Diệp Bạch đứng dậy đi trở về sơn động nghỉ ngơi. Mỗi ngày hắn chỉ nghỉ vẻn vẹn mấy canh giờ mà thôi. Buổi sáng luyện tập Thiên tẩu tứ tượng bộ, buổi chiều là Phần hương cổ cầm. Nghỉ ngơi một lát buổi tối sẽ tu luyện Điếu thiềm ngũ châu kính cùng với bí kíp tu luyện tinh thần Bạch thủ thái huyền kinh.
Thời gian nghỉ ngơi thật ra cũng không thể nói là nghỉ ngơi mà tranh thủ để luyện Trung cấp huyền quyết. Hắn đã cảm giác được huyền khí trong cơ thể mình dao động ngày càng kịch liệt. Dù chưa có biểu hiện gì tăng lên nhưng khoảng cách đột phá để đạt đến cảnh giới huyền sĩ cao cấp càng ngày càng rõ.
Sau hai canh giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, Diệp Bạch đứng dậy. Huyền khí tiêu hao gần hết lúc luyện đàn đã hồi phục toàn bộ. Cả người hắn lại sung mãn, tràn ngập sức sống. Thân hình khẽ động một cái đã biến mất khỏi sơn động rồi xuất hiện cạnh một cây cổ thụ cỡ hai người ôm trong rừng. :
"Thình thịch" một tiếng, một quyền hắn đã mãnh liệt đánh ra. Khá kỳ quái là ống tay áo của hắn như có ba luồng kình khí dâng lên, từng luồng kế tiếp nhau như mãnh xà cuộn khúc, hình cong như cánh cung.
Vang lên một tiếng "Ầm!" trầm đục như sấm rền, thân cây cổ thụ chịu một quyền này của Diệp Bạch rung chuyển nhưng bên ngoài không thấy bất cứ thương tổn gì. Sau khi hắn lùi lại thì đột nhiên bùng nổ rồi tan tành thành bụi! Ba tầng ám kình cuối cùng đã luyện thành.
Diệp Bạch mừng rỡ, cả người rạng rỡ. Qua nửa tháng miệt mài tu luyện giờ hắn đã thuần thục ba tầng ám kình, thực lực tăng lên không ít. Bây giờ hắn bắt đầu tiến hành luyện tập bốn tầng ám kình.
← Ch. 0290 | Ch. 0292 → |