Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0037

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0037: Gia tộc thí luyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Thời điểm Diệp Bạch quay lại Hoả Vân thành, hắn phát hiện hôm nay trên đường cái rất là tấp nập. Nhất là, những người đi trên đường đa số đều còn rất trẻ, từng tốp từng tốp một, đa số đều mặc đồng phục, trước ngực có đeo gia huy của gia tộc mình, đi theo từng đoàn trên đường cái.

Những người này đa số xuất thân từ tứ đại thế gia trong Hoả Vân thành, dễ thấy thấy nhất là những người mặc bạch y, trước ngực thêu đồ án hình phong diệp(lá phong) màu lam đích thị là Diệp gia, còn một thân tử y trước ngực thêu một đồ văn hoả diễm hình tròn chính là Đạm thai gia. Còn một thân hắc y, trên ống tay thêu một đoá hoa kỳ quái màu đỏ thẫm là La gia, một thân lam y cách ống tay áo ba tấc thêu đồ hình ba thanh kiếm chính là Thượng quan gia.

Những đệ tử này bình thường đều rất khó gặp, bọn họ quanh năm ở bên ngoài tiềm tu hoặc ẩn thân sâu trong gia tộc quanh năm bế quan tu luyện, nhưng vì thí luyện gia tộc nên bọn họ mới dồn dập từ bên ngoài lũ lượt kéo về, hoặc từ trong tu luyện mà tỉnh lại kéo nhau về gia tộc. Cảnh này kéo dài đã năm ngày nay rồi, nhưng Diệp Bạch hắn cũng không ở Hoả Vân thành để mà chứng kiến, lúc đó hắn vẫn còn ở trong rừng trúc ra sức tu luyện Kiếm bộ.

Những đệ tử này bình thường đều rất khó gặp, không ít người thập phần kêu ngạo, thấy đối phương không hợp nhãn liền có thể nảy sinh xung đột, những đệ tử khác của Diệp gia, Đạm thai gia, La gia, Thượng quan gia đôi khi cũng bị cuốn vào. Nhưng Diệp Bạch cũng không tham dự, hắn xen lẫn trong đám người, mặc cho bọn họ ầm ĩ, hắn chỉ quan tâm đến cuộc thí luyện ngày mai mà thôi.

Bốn phía xung quanh Hoả Vân thành có mấy chỗ hiểm địa, gồm nhị giai cấm địa Hoả Vân Lĩnh, tam giai cấm địa Hàn Băng Hà chính là thích hợp cho Huyền giả đệ tử của gia tộc thí luyện. Diệp gia cùng La gia tương đối gần nhau nên hình thành liên minh, đồng thời chiếm giữ Huyền Băng Hà, Đạm Thai cùng Thượng quan nhị gia địa thế ở tương đối gần nhau nên cùng chiếm giữ Hoả Vân lĩnh. Nghe nói, thí luyện hằng năm đều là tứ đại gia tộc đồng thời tổ chức, nhưng ở hai chỗ khác nhau (hai gia tộc tổ chức cùng một nơi), cùng nhau tranh đoạt vị trí đệ nhất, vì gia tộc giành mặt mũi. Cho dù là đồng minh như Diệp gia và La gia cũng như vậy, trong gia tộc thí luyện cũng đều cạnh tranh hết sức gay gắt, nhà ai cũng không muốn bị nhà khác xếp trên mình.

Diệp Bạch đến Diệp gia ngoại tông đi một vòng, liền lập tức ly khai. Ngoại tông lúc này đang sôi trào khí thế, nơi nơi đều là bạch y đệ tử, thật chẳng có gì đáng xem. Dù sao mọi chuyện đều phải đợi đến ngày mai mới chính thức bắt đầu, nên Diệp Bạch liền đến một quán trọ bình dân trong thành nghỉ trọ, nhắm mắt khôi phục tinh thần lẫn, thực lực đến trạng thái đỉnh phong.

Thời gian một đêm rất nhanh liền trôi qua, sáng sớm hôm sau, Diệp Bạch liền sửa sang lại y phục, hướng Diệp gia ngoại tông đi tới. Trên quảng trường Luyện Võ Các, hiện tại đã xuất hiện hơn một trăm bạch y ngoại tông đệ tử đang xếp thành ba hàng. Sau ba tháng trời không gặp, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị, Diệp Bồng Lai đều cũng đứng ở trong đó, phảng phất như trung tâm cả đoàn người, hấp dẫn ánh mắt của cả toàn trường.

Bốn phía có không ít ngoại tông đệ tử đứng một bên quan khán, thế nhưng lại không thể tiến vào, bởi vì bọn họ không có tư cách. Chỉ những người đã tiến nhập vào Huyền Vũ Các mới có tư cách tham dự, nếu mặt dày cố gắng tham dự thì chỉ sợ chỉ có mất mặt mà ra, không có khả năng thông qua.

Diệp Bạch đứng ở đằng sau cuối, hắn đứng im không hề nghị luận, không hề thu hút ánh mắt của người khác. Chỉ có Diệp bồng Lai hình như có phát giác, quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng cũng không hề nói thêm gì liền quay đầu trở lại.

Giờ Thìn được khoảng 15 phút*, một tiếng chuông đồng thánh thót ngân vang, hai vị trưởng lão một mặc bạch y một mặc hắc y từ dưới đài đi lên. Lúc này đi lên, không còn là Chấp Sự, Truyền công nhị vị trưởng lão mà là Huyền khí đường tả hữu trưởng lão, Diệp Nguyên Vũ cùng Diệp Cửu Thần.

Diệp gia tứ đường, chỉ có Huyền Khí đường là một đường duy nhất phụ trách đối ngoại và chiến đấu. Đường chủ là Diệp Khai Sơn, cao cấp Huyền Sĩ, nhưng nghe nói hiện giờ đã đạt đỉnh cấp Huyền sĩ rồi, nghe nói trong mười một vị trưởng lão thì giai vị cao hơn cũng chỉ có Thái Thượng trưởng lão trưởng lão Diệp Thần Quang mà thôi. Còn tả hữu hai vị Hộ pháp trưởng lão này đều là cao cấp Huyền sĩ, là nhân vật số hai, số ba trong Huyền khí đường, thực lực sâu không lường được. Gia tộc thí luyện lần này do hai vị trưởng lão bọn họ dẫn đội, hiển nhiên đã biểu thị gia tộc đối với việc thí luyện lần này coi trọng thế nào.

Hai vị trưởng lão đi tới trước đài, duỗi tay giơ lên rồi hạ xuống, lập tức dưới đài đang ồn ào ầm ĩ liền lập tức yên lặng. Mọi người đầu hướng về phía nhị vị trưởng lão, chờ đợi mệnh lệnh.

Tả trưởng lão Diệp Nguyễn Vũ ánh mắt như chim ưng quét xuống phía dưới đài, toàn bộ ngoại tông đệ tử ở dưới toàn bộ cúi đầu không dám nhìn, ngoại trừ Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, Diệp Phá đám người còn có thế bảo trì ánh mắt bình tĩnh, đứng yên bất động. Diệp Nguyên Vũ âm thầm gật gật đầu, rốt cuộc nói: "Lần này triệu tập mọi người, nói vậy hẳn tất cả cũng đều biết hôm nay là ngày gì. Các ngươi đều là phần tử tinh anh của Diệp gia ta ngoại tông, lần này, tham gia ngoại tông thí luyện có 131 người, trong đó Huyền khí cửu tầng một người, Huyền khí bát tầng bốn người, Huyền khí thất tầng mười lăm người, còn lại đều là Huyền khí lục tầng phổ thông đệ tử. Ta có thể nói cho các ngươi rõ, thí luyện lần này do Diệp gia ta cùng với La gia đồng thời tổ chức, tiến nhập Hàn Băng Hà. Tuy nói Diệp gia ta với La gia là minh hữu nhưng cạnh tranh là đều không thể tránh khỏi, trong thí luyện trường hợp đệ tử tử vong đó là chuyện không hiếm. Cho nên hiện tại nếu có người sợ hãi, bây giờ rút lui vẫn còn kịp."

Lời vừa nói ra, dưới đài nhất thời ồ lên, biểu thị sự kinh ngạc. Mọi người hôm nay mới biết, nguyên lai trong khi thí luyện tính mạng cũng có thể bị nguy hiểm, nhất thời có một đám đệ tử bình thường thực lực khá thấp có chút bất an. Tả trưởng lão Diệp Nguyên Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: "Cơ hội không nhiều, chỉ có lúc này đây, nếu như các ngươi cảm thấy thực lực quá thấp, không nên đánh bạc tính mạng của bản thân, ta cho các người một khắc(15 phút) để cân nhắc, nếu như sau một khắc mà còn không ra, thì sẽ không còn cơ hội. Trong lúc thí luyện, nếu ai ở bên trong mưu toan chạy trốn làm bẩn danh tiếng của Diệp gia ta, trực tiếp giết không tha, sau khi chết cũng sẽ bị xóa tên ở trên Diệp gia gia phả. Vì vậy, các ngươi nhất định phải cân nhắc cho kỹ."

Sau khi nói xong, tả trưởng lão Diệp Nguyên Vũ liền lui về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần. Một trong hai vĩ trưởng lão còn lại là hữu trưởng lão Diệp Cửu Thần lúc này ánh mắt hiện lên tinh quang, yên lặng nhìn kỹ mọi người, không nói một lời, giống như một bức tượng gỗ, chỉ là hai mắt toả ra thần quang kinh người.

Rốt cuộc, đoàn người Diệp gia đệ tử hoàn toàn trở nên rối loạn. Những Diệp gia đệ tử ở đây, sau một lúc do dự liền có một người đầu tiên trong đoàn người đi ra. Tất nhiên có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, một lúc càng lúc càng nhiều người rời khỏi, đầu cúi xuống, mặt mày xám xịt, xấu hổ không dám gặp người.

Một khắc đồng hồ sau, tả trưởng lão Diệp Nguyên Vũ hai mắt mở ra, quét mắt xuống dưới đài, lúc này nhân số tham gia chỉ còn chưa đến ba thành. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta cuối cùng hỏi một lần nữa, còn ai muốn rời khổi không, đây là cơ hội cuối cùng!"

Nghe được âm thanh của Diệp Nguyên Vũ, đám bạch y đệ tử xếp sau thân thể run lên, do dự nhìn mọi người, cắn răng một cái liền ly khai khỏi hàng người, làm dấy lên những âm thanh châm biếm dưới đài.

Diệp Nguyên Vũ ánh mắt lạnh lùng, thấy không có ai động đậy nữa, thân người chợt động, thanh âm lạnh lùng nói: "Hừ, các người không nên châm biếm người khác, rời khỏi lúc này chí ít còn lại một cái mạng, thực lực không có mà cậy mạnh đó là hành vi ngu xuẩn. Bất quá, hiện tại các ngươi muốn rời khỏi cũng không được nữa. Một lần nữa xếp thành hàng, nhanh!"

Một tiếng hét lớn của hắn làm hai phần ba người dưới đài âm thanh im lặng, hơn bốn mươi người lần thứ ai xếp thành đoàn đội. Lúc này hơn bốn mươi người tu vi đều ở ngoài Huyền khí lục tầng đỉnh, cũng chỉ có bọn họ mới có cơ hội đánh cuộc, giành giật cơ hội trở thành nội tông đệ tử.

Ngoại tông thí luyện năm nay, tổng cộng có 41 người đủ tư cách tham gia.


*giờ Thìn: 7-9h sáng. Giờ Thìn được 15 phút: 7h15p.

*****

Diệp Nguyên Vũ đảo mắt qua một vòng, ắnh mắt hiện lên vẻ vui mừng nói: "Không tồi, quả thật không tồi a, người lưu lại so với tưởng tượng của ta thì hơn nhiều lắm. Thí luyện năm nay thật nhiều nhân tài a, mọi năm đạt được ba mươi người tham gia đả là khó có rồi."

"Nghe nói..." Thanh âm hơi ngừng lại, ánh mắt thâm ý khẽ đảo qua đám người Diệp Bồng Lai, Diệp Phá rồi mới nói tiếp: "Trong đám các người có tên đã đột phá đến Huyền khí cửu tầng, lại còn luyện được thân pháp Huyền kỹ nữa. Ngoại tông đệ tử mà đạt được thành tựu như thế quả thật là khó tưởng tượng a, có thể là trăm năm qua chưa xuất hiện. Bất quá..."

Hắn lại nói tiếp: "Các người cũng đừng quá cao hứng. Ta nghe nói, La gia cùng với Thượng quan gia đều xuất hiện ngoại tông đệ tử tu vi đạt tới Huyền khí cửu tầng, xứng đáng được gọi là thiên tài. Còn Đạm Thai thế gia lại không có tin tức gì truyền đến, hoàn toàn không có tin tức. Đạm Thai thế gia này vẫn luôn ở trên Diệp gia chúng ta, thực lực khủng bố, vô cùng thần bí, tam đại thế gia chúng ta cũng biết không được nhiều lắm. Nếu tam đại thế gia chúng ta xuất hiện đệ tử đạt tới Huyền khí cửu tầng, ta không tin bọn họ sẽ không có... Vì vậy, các người trong thí luyện đại hội phải giành mặt mũi cho Diệp gia ta, đây không phải chuyện cá nhân của các ngươi. Các ngươi có thể thông qua thí luyện càng nhiều, uy vọng của gia tộc ta sẽ càng lớn. Cho nên, giờ phút này, đại biểu đặt trên vai các ngươi không còn là của riêng các ngươi, mà là cả Diệp gia ngoại tông ta."

Nói đến đây, thanh âm của Diệp trưởng lão trở nên uy nghiêm, lạnh lùng quét mắt xuống phía dưới, nói: "Vì vậy, kẻ nào làm nhục thanh danh của Diệp gia ta, tên nào lâm trận bỏ chạy, một khi phát hiện, giết không tha. Vô luận ngươi là ai cũng không hề có ngoại lệ, các ngươi nghe rõ chưa?"

Những người dưới đài cả người run lên, đều cảm giác được hàn ý trong lòng. Đồng thời, từ miệng Diệp Nguyên Vũ nghe được tin tức của tam đại thế gia khác, mọi người tâm thần không khỏi run lên, lỗ tai dựng đứng, sợ nghe sót một chữ nào.

Huyền khí cửu tầng, trước kia không phải là đỉnh cao mà bọn họ nhìn lên sao, như thế nào mà hôm nay lại xuất hiện một loạt như vậy?

Ở phía trước, đám người Diệp Bồng Lai ai nấy sắc mặt đều khẽ động, nhưng nhanh chóng bình tỉnh trở lại. Diệp Nguyên Vũ thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm gật gật đầu.

Vỗ vỗ tay để hấp dẫn ánh mắt mọi người, Diệp trưởng lão lên tiếng tuyên bố: "Thí luyện lần này mục tiêu là nhị giai cấm địa phía Tây Nam thành, Hàn Băng Hà. Mục đích các ngươi tiến nhập vào bên trong, chính là phải giành cho được kiếm quang lệnh bài, càng nhiều càng tốt."

Tay vừa lộn, trong lòng bàn tay, một cái kim bài hơi nát, phía trên khắc lên vô số văn tự màu ngân bạch sắc như nòng nọc hiện lên trước mắt đám người Diệp Bạch. Lệnh bài hình như hoả diễm, lộ một vẻ phong cách cổ xưa, dưới ánh mặt trời loè loè phát sáng, vừa xuất hiện liền bạo phát ra một cỗ thiên địa linh khí nồng đậm mà mắt thường có thể thấy được. Những cỗ thiên địa linh khí này hướng mảnh lệnh bài kia mà hội tụ, ở giữa không trung hình thành một đạo kiếm mang rực rỡ.

Diệp Nguyên Vũ ngón tay chỉ vào kim sắc lệnh bài này, lớn tiếng nói: "Đây chính là Kiếm quang lệnh bài - mục tiêu lần này của các ngươi. Trong phạm vi 500 dặm, chúng ta đã đặt hai mươi lăm cái Kiếm quang lệnh bài. Trong đó Lam sắc lệnh bài mười miếng, Hồng sắc lệnh bài mười miếng, Kim sắc lệnh bài năm miếng. Một quả Lam sắc lệnh bài trị giá 500 điểm, một quả Hồng sắc lệnh bài trị giá 800 điểm, một quả Kim sắc lệnh bài 1000 điểm. Muốn trở thành nội tông đệ tử các ngươi phải đạt ít nhất 1000 điểm, không đạt được thì sẽ bị tống trở lại ngoại môn. Một khi chấm dứt, nếu thông qua thí luyện thì các ngươi sẽ là chính thức trở thành nội tông đệ tử, được hưởng các loại đãi ngộ cùng với phúc lợi của nội tông đệ tử! Không cần vì chuyện đan dược, hoặc Huyền binh mà phát sầu."

"Đạt được cành nhiều tích phân, đãi ngộ ở nội tông càng lớn. Lần thí luyện này, người nào có tên trong ba người dẫn đầu, hắn sẽ nhận được một toà tiểu hình pháp trận linh khí, chính là có tiền cũng mua không được, có thể hỗ trợ ngươi tụ tập linh khí, dùng để phụ trợ tu luyện. Ở trong nội tông, cũng chỉ có số ít trưởng lão cùng với hạch tâm tam đại đệ tử mới có thể có được!"

Lời vừa nói ra, đệ tử dưới đài nhất thời liền ồ lên. Linh khí pháp trận, đây là pháp trận mà dùng linh tinh mới bố trí ra a, sự trân quý cuả linh tinh mọi người đều biết rõ. Mà dùng linh tinh để bố trí thành tiểu hình pháp trận, chính là bang trợ cho người tu luyện, chuyên dùng để nhanh chóng tụ tập linh khí để tu luyện giả sử dụng. Thứ này, giá trị sợ là không cách nào có thể đánh giá.

Nhất thời, mọi người đều nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong Diệp Nguyên Vũ trưởng lão với ánh mắt nóng chát. Hai mươi lăm mai lệnh bài, chỉ cần có được một, hai hoặc ba quả trong đó là có thể tiến nhập nội tông, trở thành nội tông đệ tử, hưởng thụ sự đãi ngộ vô cùng to lớn a. Chỉ có đám người Diệp Phá, Diệp Bồng Lai trong lòng lộ ra vẻ suy tư, cũng không tin lắm, thầm nghĩ chỉ sợ chuyện tình không có đơn giản như thế!

Nếu thí luyện lần này chỉ đơn giản như vậy, vậy còn gọi là thí luyện sao. Nếu chỉ dựa vào vận khí, thực lực ở trong đó thì để làm gì?

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Diệp Nguyên Vũ trưởng lão làm tâm thần bọn họ lạnh xuống, thầm hít một ngụm lương khí, tâm tình kích động mau chóng trầm xuống: "Kiếm quang lệnh bài này, ở một thời điểm đặc thù mới xuất hiện. Một khi xuất hiện, thiên địa linh khí xung quanh nó sẽ xuất hiện dị biến, khi đó, sẽ thu hút chú ý của đại lượng đệ tử thí luyện, mỗi người đều phải dùng thực lực để tranh đoạt. Mặt khác, các ngươi cũng phải cẩn thận bị người khác đánh lén, phòng bị mãnh thú bên trong Hàn Băng Hà tấn công. Cho dù chiếm được, nhưng chưa chắc ngươi là người cuối cùng giữ nó, bởi vì sẽ có người khác đến cướp đoạt, không có thực lực cũng không thể bảo đảm. Vì vậy, các ngươi nhớ cho kỹ, đừng trông mong gì vào may mắn, vận khí, chỉ có thực lực mới có thể thành công. Ở nơi này, không có thực lực thì cái gì cũng không có, kể cả mạng của các ngươi."

"Chỉ cần không bị chúng ta phát hiện, trong khi thí luyện bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể dùng, kể cả công kích, cướp đoạt nhất là khi đối đầu với La gia đệ tử. Nhưng nếu một phương nguyện ý giao ra lệnh bài, tự động đầu hàng mà ngươi còn hạ độc thủ, nếu bị chúng ta phát hiện, nhẹ thì trục xuất khỏi gia tộc, nặng thì trực tiếp giết chết, tình huống này ta tuyệt đối không cho phép xảy ra. Vì vậy, các ngươi nên hảo hảo cân nhắc, nếu tự cảm thấy không có cơ hội tranh đoạt, khi vào rừng liền kiếm một nơi ẩn nấp, chờ đến khi thời gian thí luyện kết thúc thì trở ra. Mặc dù như vậy sẽ khiến các ngươi không thể trở thành nội tông đệ tử, nhưng ít ra còn giữ được cái mạng. Chọn con đường nào, chính các ngươi tự mình suy nghĩ đi!"

"Lệnh bài chỉ có 25 mai, phần lớn các ngươi chắc chắn sẽ không thể quá quan, chỉ có một số ít người có thể đi lên mà thôi. Trong lịch sử gia tộc thí luyện, tình huống toàn quân bị diệt, hay cường giả như mây xuất hiện cũng không phải là không có phát sinh. Nhưng vô luận như thế nào, cho dù là một lần cực mạnh, cũng sẽ không xảy ra việc có hơn mười người toàn bộ thuận lợi quá quan, nhất định sẽ có một phần lớn người thất bại. Các ngươi..."

Hắn hơi ngừng lại, một lần nữa quét mắt về phía hơn bốn mươi ngươi ở dưới đài, nói: "Nhiệm vụ của các ngươi chính là, mặc kệ lần này có bao nhiêu người có thể thành công tiến nhập nội tông, yêu cầu của ta là, lần gia tộc thí luyện này các ngươi tuyệt không thể thua La gia. Bằng không, cho dù các ngươi chiếm được lệnh bài, tiến vào nội tông thì ta cũng sẽ cho các ngươi đẹp mắt."

Hiển nhiên, tả trưởng lão này là một phần tử cực đoan hiếu chiến, không chấp nhận thất bại, hại đám Diệp gia ngoại tông đệ tử vẻ mặt nhăn lại như trái khổ qua(mướp đắng).

"Tốt lắm, các ngươi sắp hàng lên đây báo danh, nhận thân phận mã số, một khắc sau chúng ta sẽ lên đường."

Lời vừa nói ra, nhất thời liền có người mang lên một cái bàn. Toàn bộ Diệp gia ngoại tông đệ tử tham gia gia tộc thí luyện một đám tiến lên, ở dưới thẻ tre ghi tên mình vào, sau đó cầm lấy một trúc bài rồi quay trở lại đội ngũ. Trúc bài này vừa đúng 41 số, đại biểu thân phận cho mỗi người. Diệp Bạch xếp phía sau nên lấy được thân phận bài số 39, đứng trước đúng hai người. Nhưng hai người phía sau là ai, hắn cũng không để ý.

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Nguyên Vũ thoả mãn nhìn quét qua mọi người một lượt, cùng một vị trưởng lão khác là cùng Diệp Cửu Thần song song đứng chung một chỗ, lớn tiếng nói: "Thí luyện bắt đầu, mọi người theo ta thẳng tiến Hàn Băng Hà. Xuất phát!"

Nhất thời, hai người dẫn đầu đi trước, một đám người chậm rãi theo sau, hướng Diệp gia Tây Nam cửa thành đi tới. Khi đi trên phố liền khiến mọi người tụ tập vây xem, ra sức chỉ trỏ, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, sùng bái ước ao nhưng không ai dám cản đường bọn họ. Chỉ chốc lát sau, đoàn người đã ra khỏi Hoả Vân thành, sau một canh giờ trước mắt bọn họ là một cánh rừng rậm rạp toả ra từng trận hàn khí, băng vụ, đúng là Hàn Băng Hà. Nơi đó đã có một đội nhân mã đang đứng đợi, dẫn đầu là một hồng y lão giả, trên người thêu hai đoá hoa kỳ quái màu lục sắc, cực kỳ quỷ dị. Phía sau lão là một đám hắc y đệ tử, tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, so sánh với Diệp gia thì kép khoảng bốn0 đến năm người.

Đám người này đúng là đám đệ tử của một trong tứ đại thế gia ở Hỏa Vân thành tham gia gia tộc thí luyện lần này, đồng thời cũng là đồng minh của Diệp gia – La gia.

*****

Đám người Diệp Bạch quay người nhìn lại, chỉ thấy có hai gã Hồng y lão giả, một béo một gầy, một cao một thấp. Người béo thì lùn tịt, đầu tròn vo như một viên thịt, thân mình thì lại tròn như quả cầu, nhìn từ xa giống như hai viên thịt để chồng lên nhau, hai mắt khép hờ, tinh quang trong mắt toả ra thập phần mạnh mẽ, hai bàn tay ngoài xanh, trong xanh có đen, trong đen lại có tím có vẻ cực kỳ khiến người ta phải sợ hãi.

Mà cái lão già khác, mắt nhìn như lửa, thân cao hơn trượng, nhìn qua liền biết đó là một người rất nóng tính.

Sau lưng hai người họ chính là một nam một nữ đứng ở phía trước tất cả La gia đệ tử. Nam thì anh tuấn như ngọc thụ lâm phong*, khí độ bất phàm, nữ thì mỹ lệ như hoa, khuynh quốc khuynh thành, thoạt nhìn như một đôi tiên đồng ngọc nữ, rõ ràng là những người dẫn đầu của đám đệ tử ngoại tông La gia.

Diệp Bạch lẫn trong đám người, không hề nói gì, âm thầm quan sát đối phương. Mà đám người đệ tử Diệp gia rõ ràng cũng đã chú ý tới đội nhân mã phía trước, nhìn thấy hai gã đệt tử dẫn đầu kia liền nhịn không được bốn phía xôn xao. Nhất thời, những tiếng kinh hô không ngừng vang lên: "La Thanh, La Liệt huynh đệ nhị vị trưởng lão, dĩ nhiên là hai người này dẫn đội, La gia lần này thật đúng là bỏ vốn lớn a."

Diệp Bạch vẫn còn đang nghi hoặc về thân phận hai vị Hồng y lão giả, khi nghe được tin tức này, hắn cũng đã sáng tỏ thân phận của hai người dẫn đầu của La gia.

La gia cũng không giống Diệp gia, không có Huyền khí đường nhưng lại có Nội đường và ngoại đường, phụ trách bồi dưỡng đào tạo những lớp đệ tử có tư chất khác nhau. Mà ở phía trên nhị đường này, La gia còn một đường nữa chính là Cung Phụng Các, chuyên trách cung phụng La gia trưởng lão đạt tới cao giai Huyền sĩ, có địa vị cực cao. Ngày thường, những người này đều không màng thế sự, trừ khi có những sự kiện trọng đại của gia tộc, hoặc là khi gia tộc tới thời điểm nguy nan mới xuất hiện. Trong Cung Phụng Các của La gia có tổng cộng mười lăm vị trưởng lão, trong đó hai người đã xuất hiện ở đây, chính là "Diêm La Thủ" La Tang cùng với "Hoả Kim Cương" La Liệt.

Hai người này đã đạt tới cao giai Huyền sĩ nhiều năm, vẫn luôn bế quan không hề đi ra. Dọc theo đường đi, mọi người cũng đoán dẫn đội lần này là hai vị trưởng lão, nhưng thật không ngờ lại xuất động nhị vị trưởng lão ở Cung Phụng Cáccủa La gia đều cũng là những người có danh, thật là làm cho người ta giật mình.

Vừa nhìn thấy hai vị trưởng lão Diệp gia đã dẫn đội đến, hai vị Hồng y lão giả La Tang, La Liệt liền lập tức cười ha ha, nghênh đón: "Nguyên Vũ huynh, Cửu Thần huynh, hai người làm bọn ta đợi thực khổ nha!"

Hai vị Diệp gia trưởng lão nghe vậy, cũng cười lớn, tiến lên phía trước nghênh đón: "Hai vị lão ca đến thật sớm a, chậm trễ hai vị lão ca, có lỗi, có lỗi!" Cùng hai người đối phương ôm một chút, lúc này mới tách ra, đối với việc hai vị La gia trưởng lão xuất hiện tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lui lại một bước, một trong hai vị cung phụng trưởng lão của La gia, lão giả béo ục ịch "Diêm La Thủ" La Tang ánh mắt xẹt qua hai vị trưởng lão Diệp Cửu Thần, Diệp Nguyên Vũ rồi rơi xuống trên người đám Diệp gia đệ tử phía sau hai người. Lập tức, tinh quang trong mắt liền chợt loé, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hắc hắc, đám đệ tử của quý gia lần này thực lực không kém a, thậm chí có vài tên Huyền khí bát tầng đệ tử. Ân, dĩ nhiên lại có Huyền khí cửu tầng đệ tử nữa chứ." Nói đến đây, hắn quay đầu lại nhìn về phía hai vị trưởng lão Diệp gia, đưa ngón tay cái lên khen ngợi: "Lợi hại, lợi hại nha."

Diệp Nguyên Vũ trưởng lão ha ha cười, đồng dạng cũng quét mắt về phía bọn đệ tử La gia một lần rồi nhìn về phía La tang cười bảo: "La huynh đã quá khen rồi, ta xem La gia lần này đem đệ tử đến tham gia thí luyện cũng không kém cạnh Diệp gia ta a. Xem ra, lần thí luyện này sẽ là một hồi kịch chiến long tranh hổ đấu đây!"

La Tang hơi nheo mắt hỏi: "Thật không? Không biết Diệp huynh cảm giác được, cuối cùng nhà ai sẽ giành thắng lợi?"

Diệp Nguyên Vũ không đáp mà cười nói: "Mặc kệ nhà nào thắng lợi thì cũng không quan trọng. Hai nhà chúng ta là đồng minh, chỉ cần không để cho hai nhà Đạm Thai cùng với Thượng Quan đè đầu cưỡi cổ chúng là được rồi, còn lại như thế nào cũng đều được. La huynh, ngươi thấy ta nói đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy..." Nghe cái tên hai nhà Đạm Thai cùng Thượng Quan, La Tang tinh quang trong mắt chợt loé, nhưng lập tức liền biến mất, khôi phục bộ dáng cười ha ha lúc trước, nói: "Cho dù thế nào chúng ta không thể để cho bọn khốn Đạm Thai và Thượng Quan hai cái con nghé con này cưỡi lên đầu chúng ta mãi được."

Lúc này, một vị trưởng lão khác của La gia là La Liệt chầm chậm đi đến, nói: "Nghe nói, Thượng Quan gia cũng xuất hiện một thiên tài hiếm có, thực lực đã đạt tới Huyền khí cửu tầng, nhưng lại luyện thành một bộ công kích Huyền kỹ, thật là tà môn mà. Còn bên Đạm Thai gia thì lại chả có một tin tức nào cả, chắc lại xuất hiện lên một kẻ càng biến thái. Hai nhà chúng ta hợp sức lại tìm tòi, cũng không có một chút tin tức gì cả, chỉ nghe nói đó là nữ, chưa đến hai mươi tuổi nhưng Huyền khí tu vi đã đạt tới cửu tầng đỉnh. Ta xem, lần này chắc lại là Đạm Thai gia đoạt hạng nhất!"

Diệp Nguyên Vũ và La Tang hai mắt nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười, sau đó nhìn về phía La Liệt. Diệp Nguyên Vũ cười nói: "La huynh quá lo, cửu tầng đỉnh, điều này sao có thể. Chỉ sợ Đạm Thai gia cố ý tung hoả mù, huynh không nên quá tin vào lời đồn đãi."

La Tang cũng tiếp lời: "Đúng thế, nhị đệ cũng đừng quá lo, đề cao khí thế của người khác mà lại diệt uy phong của mình, hai nhà chúng ta cũng không phải dễ đối phó như vậy. Thí luyện lần này, cũng chưa chắc ai cầm được hạng nhất đâu?"

Nói xong, ánh mắt mịt mờ rơi trên người một thiếu niên đệ tử vô cùng chất phác, thoạt nhìn không hề thu hút xen lẫn trong đám đệ tử La gia. Nhưng là, chỉ một động tác như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt tinh đời của Diệp Nguyên Vũ. Hắn nhịn không được rùng mình một cái, ánh mắt khẽ lướt qua thiếu niên chất phác kia, chỉ là, vẫn không phát hiện được điều gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất bình thường. Lần này, trong lòng hắn thật sự kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng đã hiểu ra một chút gì đó.

Chỉ là, ở bề ngoài hắn vẫn không hề để lộ ra chút gì, chỉ để lại sự lo lắng trong lòng, nói: "Tốt lắm, nếu mọi người đã đến đông đủ thì bắt đầu đi thôi!"

La Tang trên khuôn mặt béo núc ních tràn đầy tươi cười, nói: "Hết thảy đều nghe theo Diệp huynh phân phó."

Lập tức, song phương bắt đầu triệu tập nhân mã, đi đến một bãi đất trống gần đấy cách Hàn Băng Hà chừng một dặm. Ở đây đã kiến tạo hai toà doanh trướng phân biệt là Diệp gia và La gia, phía trên trướng bồng đồng dạng thêu một phong diệp(Diệp gia) với một đoá kỳ hoa(La gia).

Nơi này là nơi nghỉ ngơi của trưởng lão hai nhà trong thời gian thí luyện, bốn phía đều có trạm gác tuần tra, đồng thời giám thị tính huống bên trong Huyền Băng Hà.

"Tốt lắm." Diệp Nguyên Vũ cùng với La Tang đi tới trước đài, nhìn xuống hơn bảy mươi đệ tử ở phía dưới. Diệp Nguyên Vũ nhẹ nhàng nói: "Quy củ của cuộc thí luyện này chúng ta đều đã nói cho các ngươi biết tường tận rồi, ta cũng không lập lại nữa. Ta chỉ muốn nói, thí luyện lần này chính là để tuyển chọn những nhân tài ưu tú nhất tiến vào nội tông, mạnh mẽ bồi dưỡng. Trong thời gian thí luyện, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện ba đến bốn mai Kiếm quang lệnh bài, nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm ra chúng nó, hơn nữa lấy được nó. Sau khi thí luyện chấm dứt, các ngươi đi ra, dựa theo việc thu hoạch Hiếm quang lệnh bài mà xác định tích lũy. Đạt được trên 1000 điểm, các ngươi sẽ trực tiếp tiến nhập nội tông, chính thức trở thành nội tông đệ tử, hưởng thụ vô tận phúc lợi cùng vinh dự. Vì vậy, các ngươi nhất định phải tự mình cố gắng!"

Các đệ tử ầm ầm lên tiếng xác nhận. La Tang lúc này cũng bước lên một bước, ánh mắt đảo qua, lớn giọng nói: "Các ngươi xem đỉnh đồng này, trong đỉnh có một nén nhang, khi nén nhang trong này cháy hết, thí luyện liền chính thức bắt đầu. Bây giờ các ngươi hãy tự mình chuẩn bị, trong lúc thí luyện, sinh tử bất luận. Nhưng là, một khi đối phương đầu hàng phải buông tha cho việc đuổi giết, nếu trái lời sẽ bị trục xuất khỏi nhị gia, cũng sẽ bị đệ tử hai nhà truy sát. Các ngươi có nghe rõ chưa?"

"Rõ!" Bảy mươi người đồng thời hô lên, khí thế có chút kinh người. La Tang thoả mãn cười một tiếng, vẫy nhẹ tay, tức thì liền có một hắc y đệ tử mang ra một cái thanh đồng tiểu đỉnh, trong đỉnh này có một nén nhang màu đen thô to bằng ngón tay cái cao hơn ba thốn*. Mọi người thấy như vậy liền lập tức ngồi xếp bằng, đều tức Huyền khí của mình. Khi cây nhang này cháy hết thì thí luyện sẽ bắt đầu, lúc đó sinh tử của bản thân là do bổn sự của chính mình.

Trong bảy mươi người này, có thể đi ra hơn phân nữa đã là rất giỏi rồi. Từ khi bắt đầu thí luyện đến nay, lần thí luyện nào cũng kết thúc bằng máu tanh, đây là phương pháp bồi dưỡng ra tinh anh đệ tử của tứ đại thế gia, không muốn đi vào thì có thể buông tha. Nhưng một khi đi vào thì sẽ phải nổ lực đại giới, chỉ có người thắng mới được quyền sống ra khỏi, còn người thua chỉ có đường chết.

Một khắc sau, nén hương cũng vừa cháy hết, Diệp Nguyên Vũ, La Tang hai người đồng thời ra lệnh một tiếng: "Xuất phát." Nhất thời, đệ tử hai nhà đồng loạt nhanh chóng tản ra, hướng bên bờ Hàn Băng Hà mà đi qua, không vào khu rừng rậm vô tận kia.

Cả con sông Hàn Băng Hà dài đến mấy nghìn dặm, nhưng chỉ có phiến sâm lâm này mới là trung tâm của nó, cũng chính là địa phương thí luyện của các đệ tử, ở bên trong sâm lâm có rất nhiều đê gia mãnh thú thường xuyên lui tới. Thí luyện lần này, bốn phía chẳng những có đại lượng dã thú, hoàn cảnh ác liệt khó lường, lại phải tùy thời phòng bị người khác, thậm chí là người cùng một nhà công kích. Cho nên mới nói, lần thí luyện này dường như là một lần cầu sinh, đồng thời cũng là một hành trình để tồn tại.

Ai thắng ai thua, hết thảy phải dựa vào vận khí cùng thực lực và trí tuệ của bản thân.

Hơn bảy mươi đệ tử, chia thành hơn mười nhóm nhỏ đồng loạt tiến vào sâm lâm, tựa như giọt nước rơi vào biển rộng, chỉ một lát liền hoàn toàn biết mất, không còn thấy bóng dáng.

Diệp Bạch đi theo sau đám người, yên lặng tiến nhập rừng rậm, vừa mới tiến vào liền lập tức tìm một chổ ẩn nấp. Hắn biết, trong ba ngày này là chính là hành trình chém giết, những người có thực lực yếu kém trong ba ngày chắc sẽ bị thanh trừ ra hết. Phải chờ đến bốn ngày cuối cùng mới chân chính là giai đoạn tranh giành, đoạt bảo kịch liệt nhất. Người có thực lực, từ lúc đó mới có thể chính thức giáp mặt nhau.

Hắn tự nhiên sẽ không sớm đi tranh giành, trở thành mục tiêu bị vây công. Vì vậy, né tránh mới là biện pháp khôn ngoan nhất, để cho bọn họ tự chém giết một phen đi, sau đó chính mình mới đi ra tranh giành. Sau khi nghĩ vậy, Diệp Bạch liền tìm một địa phương, không hề để ý đến ngoại giới, chốc chốc liền say giấc nồng. Mà lúc này, bên trong rừng rậm thỉnh thoảng có tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, hiển nhiên đã có đệ tử thí luyện gặp nạn.

Thẳng đến khi bóng đêm dần dần buông xuống như một con quái thú to lớn nuốt chửng toàn bộ khu rừng, xung quanh lúc này liề lâm vào một mảnh tĩnh mịch, cho dù là đang chiến đấu cũng sẽ nhanh chóng tách ra. Bởi vì, ban đêm chính là thời điểm kinh khủng nhất của rừng rậm. Lúc này, kẻ thù của đám thí luyện đệ tử sẽ không còn là địch thủ cạnh tranh, mà là vương giả của phiến rừng rậm này -- mãnh thú.

Tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm, đây cũng là một trong những nhiệm vụ của thí luyện, sinh tồn thí luyện!


*ngọc thụ lâm phong: ý nói dáng vẻ và khí độ hơn người.

*nguyên văn ở đây là ba xích(= ba thước = 1m). Nhưng mình thấy 1 nén nhang dài 1m có vẻ không ổn lắm, nên sửa lại thành ba thốn, tức là 10cm cho hợp hơn, mong mọi người thông cảm.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1005)