← Ch.0381 | Ch.0383 → |
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Diệp Bạch ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của Tư Không Tư, nàng nói nàng nhớ kỹ mình tức là có ý gì. Diệp Bạch suy nghĩ một hồi đầu óc cảm thấy hơi mờ mịt, sau cùng hắn cười khổ một tiếng, xoay người rời khỏi Vạn Trân các, không để ý tới mọi người nữa. Sau đó hắn trở về trong nội viện.
Ba ngày sau Diệp Bạch không đi ra ngoài, ở trong phòng bê quan, cho dù là Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan tới mời hắn cũng không đáp ứng.
Kể từ khi biết thứ ở trong hộp chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh đan của Ma Thần Cốc, Diệp Bạch không hề trễ nải, cố gắng tu luyện tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong.
Chỉ cần tư luyện tới giai đoạn huyền sĩ cao cấp đỉnh phong là hắn có thể đột phá tới huyền sĩ đỉnh cấp, đến lúc đó thực lực sẽ tăng rất cao, địa vị cũng sẽ cao hơn rất nhiều, thứ tốt vô số, cho nên Diệp Bạch kìm không được háo hức.
Mục đích của hắn tới Bái Kiếm cốc đã đạt thành, ngoại trừ Cao cấp huyền quyết không lấy được thì những thứ khác đều đã có, không còn chuyện gì khiến hắn phân tâm nữa. Mà Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan có đến mời hắn cũng không ra ngoài, mặc kệ các nàng giận dỗi. Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện khôi phục thương thế, tăng thực lực của mình lên.
Ba ngày sau đó Cốc Tâm Hoa phái người mời Diệp Bạch tới tham gia địa hội Phẩm kiếm của Bái Kiếm cốc.
Lần này Diệp Bạch vui vẻ đáp ứng, hắn thay đổi một bộ quần áo cùng với một đệ tử Bái Kiếm cốc đi tới chỗ phẩm kiếm. Lúc này ở trên một đài cao đã viết một chữ Kiếm thật to tạo ra kiếm phách mãnh liệt, đón gió phiêu diêu, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ở phía trên có nét mực còn mới, rõ ràng là mới viết, bút lực vô cùng hùng hồn, cho thấy người viết cũng không phải là phàm nhân.
Ở bốn phía đài cao, đã ngồi đầy những đệ tử chúc thọ, muôn hành muôn vẻ, tổng số không dưới mười tông môn, tất cả khoảng chừng một trăm đệ tử kiệt xuất, chờ đợi phẩm kiếm đại hội.
Trong đó Diệp Bạch cũng nhìn thấy bọn người Tư Không Tư.
Lần phẩm kiếm đại hội này thân phận cao nhất dĩ nhiên chính là người của Lãnh Noãn Điện, tông môn này là tông môn thất phẩm, chỉ sợ ngay cả chủ nhân của Bái Kiếm cốc cũng không dám ngồi trước bọn họ, mà Tử Cảnh Cốc lại là một tông môn bát phẩm, dĩ nhiên là ngồi cạnh ghế chủ vị, thân phận cũng tôn quý như vậy.
Về phần những tông môn khác thì luận về thân phận địa vị mà chia nhau ngồi ở hai bên.
Diệp Bạch đi đến gần đám người Cốc Tâm Hoa mà ngồi xuống, Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu với hắn, mà hai người Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh tuy mấy ngày nay giận Diệp Bạch, nhưng thấy hắn đến là lập tức kéo hắn ngồi tới gần mình.
Cốc Tâm Lan tức giận nói:
- Diệp đại ca sao giờ này huynh mới đến, phẩm kiếm đại hội sắp bắt đầu rồ, chỉ còn chờ một mình huynh, nếu như không phải tỷ tỷ nói huynh đang bế quan căng thẳng không thể quấy nhiễu thì muội đã đi vào kéo huynh ra.
Dù soa ở trên đường, hắn cũng đã dùng đan dược nà nửa thắng, nếu như vẫn không thể khôi phục thì hắn phải hoài nghi thuốc này là giả hay là thật.
Nếu như ven đường không bị tập kích, bị Phương Long xà cùng với hắc ma vương quấy rầy hai lần thì huyền khí của hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, thương thế cũng đã tốt hơn. Dù sao theo như lời nói của thiếu nữ bán thuốc thì đan dược này chậm thì bảy tám ngày nhanh thì ba đến năm ngày là có thể chữa thương, không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Hiện tại hắn đến Bái Kiếm cốc tĩnh tâm, khổ tu bế quan, đan dược lại hiệu quả cho nên đã sớm khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa Diệp Bạch cũng vui mừng phát hiện ra, sau khi trải qua tai nạn hắn cảm thấy huyền khí của mình hình như có một bước tiến dài, cơ hồ đã đến cảnh giới huyền sĩ cao cấp thượng đoạn, còn cách cảnh giới đỉnh phong không còn xa.
Điều này khiến Diệp Bạch đối với Tam Hoa Tụ Đỉnh Đan càng thêm tin tưởng, nếu không phải có Cốc Tâm Hoa nhắc nhở, chỉ sợ lần này Diệp Bạch đã quên mất phẩm kiếm đại hội.
Ba ngày tu luyện có thể khiến cho tu vi tăng lên một trạng thái, Cốc Tâm Hoa đối với tu vi của Diệp Bạch thì hơi kinh người, nếu như không phải tâm tính của nàng kiên định thì đã hoài nghi Diệp Bạch có phải là người biến thái hay không.
Mà Diệp Bạch biết rằng hắn đạt tới hiện nay không phải là do tư chất của mình, tư chất của hắn vô cùng bình thường. Hắn có được ngày hôm nay chính là do cố gắng hết mình cùng với khi có được kiếm thạch, một loạt cơ duyên hiện ra, khó khăn lắm hắn mới có được ngày hôm nay.
Tuy nhiên những bí mật của bản thân này Diệp Bạch không thể tùy tiện nói cho người khác biết, trong mắt người ngoài tốc độ tu luyện của hắn có hơi bất phàm.
Chỉ là những thứ này hắn chỉ có thể để trong lòng mà thôi, nhìn thấy vẻ giận dỗi của Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh, Diệp Bạch cũng không để ý mà quay đầu lại nhìn các đệ tử tông môn bốn phía.
Trước đây hắn đã biết lần chúc thọ Bái Kiếm cốc này, bốn đại tông môn ở Vô Sương quốc đều đã đến.
Ngoại trừ bốn tông môn ở bên ngoài thì ở phía Bắc vực xa xa cũng có Linh Lung Tiểu trúc, Chu Tước Hỏa Linh thành, Kim Nhạn cung của Thanh Long quốc.
Mà lớn nhất chính là Lãnh Noãn cung cũng xuất thế. Sự cường đại của tông môn này khiến cho người ta phải sợ hãi.
Có người nói điện chủ của Lãnh Noãn cung đã tiếp cận tới cảnh giới huyền vương, đáng tiếc điều này chỉ là đồn đại, không ai chứng thực, Lãnh Noãn cung ở trong núi sâu, không xuất hiện, đệ tử của bọn họ cũng rất ít ra ngoài hành tẩu, lần này Lãnh Noãn cũng lần đầu tiên có đệ tử xuất thế.
*****
Tư Không Tư xuất thân từ một tông môn thần bí như vậy, khó trách nàng chỉ là một huyền sĩ cao cấp lại có thực lực thần kỳ như vậy, thật đúng là không khó lý giải.
Tuy nhiên hôm nay không chỉ có Tư Không Tư, Cốc Tâm Hoa của Tử Cảnh Cốc cũng là một kỳ tài mới xuất hiện, tuyệt thế.
Các môn phái khác cho dù không bằng thì cũng không kém quá xa, đều là những đệ tử tinh nhuệ nhất, như Nhật Nguyệt Tông, có một đệ tử là Thu Nhất Nhược, cả người có một phong thái bức người.
Hắn ở phía đối diện đối với Tử Cảnh Cốc, chỉ đứng đằng sau Bái Kiếm cốc.
Ngoại trừ Thu Nhất Như, Càn Khôn Môn cũng có một người có tên là Hồng Huyền Thiên, không ai nghe qua tên của hắn bất quá hắn cũng đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong, không thể khinh thường, có thể đại biểu cho Càn Khôn Môn tới chúc thọ Bái Kiếm cốc, người này dĩ nhiên lác có sở trường.
Hắn mặc hồng y, tướng mạo tựa như là đồng tử, trên hai tay có năm cái vòng vàng chói mắt khiến cho người khác phải giật mình. Hắn ngạo mạn ngồi ở trên ghế, thần sắc vô cùng lãnh ngạo, nhìn về những người khác sở bốn phía mà hắc hắc cười lạnh, khiến cho bọn họ phải sởn tóc gáy, nhịn không được mà cách xa hắn một chút.
Về phần tông môn thứ năm ở Vô Sương quốc thì thần bí nhất chính là Hồng Phấn sơn trang, một nữ tử cao gầy đại diện cho đội chúc thọ vô cùng lãnh đạm.
Nàng ngồi ở trên ghế dài, hai mắt khẽ khép hờ, tinh thần như nước, thờ ơ với mọi thứ ở bốn phía, hơn nữa ở trên người nàng còn có một huyết khí mãnh liệt truyền tới, cảm giác như ở trên chiến trường giết chóc.
Đối với Hồng Phấn sơn trang, Diệp Bạch không biết nhiều lắm, hắn đã nghe Mẫn Nhu Nhiên đề cập qua, thế lực này vô cùng thần bí, không ai biết nó mạnh bao nhiêu nhưng xuất thế đều là những nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, thân thủ vô cùng cao siêu.
Diệp Bạch đã từng thấy qua người cuả sơn trang này, chính là ở trên chiếc xe khi bọn họ trên đường tới Tử Cảnh Cốc.
Lúc ấy Mẫn Nhu Nhiên liền động tâm đuổi theo xem xét, sau đó dường như phát hiện ra bí mật gì mà nóng lòng quay về.
Thiếu nữ này ghi tên ở trên danh thiếp là Đường Huyết Nhu, không ai biết là thật hay giả, chỉ là mặc kệ, nàng chính là đệ tử hạch tâm của Hồng phấn Sơn trang, mặc dù Diệp Bạch không nhìn thấu tu vi của nàng nhưng với thị lực của Diệp Bạch thì đối phương đã đạt tới huyền sĩ đỉnh cấp, hơn nữa là cảnh giới rất cao.
Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt tới huyền sĩ đỉnh cấp khiến cho Diệp Bạch chấn động vô cùng, hắn tưởng rằng Tử Cảnh Cốc có ba huyền sĩ đỉnh cấp đã là cực điểm, không ngờ một số tiểu tông môn như vậy cũng có.
Ngoại trừ ba người này, đệ tử dẫn đội của Linh Lung tiểu trúc cũng là một thiếu nữ vô cùng thanh tú, nàng mặc một bộ tuyết sắc ti bào, thoạt nhìn vô cùng nho nhã xinh đẹp.
Đây chính là thiên tài trẻ tuổi của Linh Lung tiểu trúc, Bạch Hàn Nhã, nàng xinh đẹp động lòng người, hơn nữa cũng là huyền sĩ đỉnh cấp, đạt tới cảnh giới đỉnh phong, chỉ còn cách cường giả huyền sư không xa.
Nhị công tử Của Hỏa Linh thành thì cũng đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong, bình thường kiêu ngạo vô cùng, tuy nhiên giờ phút này hắn vô cùng trầm mặc, không dám lỗ mãng.
Kim Nhạn cung của Thanh Long quốc lần này chúc thọ chính là thiếu cung chủ của bọn họ, Truông Đại Minh, cũng là một huyền sĩ cao cấp đỉnh phong, hắn mặc một trường bào kim sắc, đẹp đẽ quý giá vô cùng.
Về phần cuối cùng chính là Lưu Tinh tông của Bạch Hổ quốc, người đi chúc thọ chính là đệ nhất đệ tử Trương Lưu Tinh, trên khuôn mặt của hắn luôn mang theo một nụ cười, hai mắt tỏa sáng.
Một phần ba thổ địa của Lam Nguyệt công quốc được phân cho ba chư hầu, còn hai phần ba là do Lam Nguyệt công quốc trực tiếp quản lý. Mười ba tiểu quốc của Lam Nguyệt công quốc vô cùng phân tán, tuy nhiên bảy quốc gia phía nam, năm quốc gia phía bắc ở phía tây chỉ có một mình mình Bạch Hổ quốc, Lưu Tinh Tông xuất phát từ Bạch hổ quốc, bởi vậy cũng vô cùng thần bí, rất nhiều người đối với tình hình này đều không hiểu, đây là lần đầu tiên có đệ tử Bạch Hổ quốc đi vào phía nam, mà thực lực của Trương Lưu Tinh cũng khiến cho người ta giật mình, chính là huyền sĩ đỉnh cấp sơ đoạn, không thua gì những đại tông môn kia.
Khó trách hắn cũng không sợ Kim Nhạn cung bởi lẽ thực lực của hắn cũng rất mạnh, không e ngại bất kỳ ai.
Vài người đối diện với Tử Cảnh cốc chính là những đệ tử thiên tài của Bái Kiếm cốc, Thẩm Phi Hồng và yến Vũ Vông.
Trong lúc Diệp Bạch đán giá bốn phía, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một đôi mắt xinh đẹp đang đánh giá mình, sau đó lại biến mất.
Diệp Bạch hơi kinh ngạc, đó chính là Tư Không Tư mà hắn gặp qua một lần, hắn không hiểu tại sao nàng lại chú ý tới mình, một thiên tài tuyệt thế như vậy thật khiến cho người ta phải giật mình.
Tuy nhiên mặc dù kinh ngạc nhưng Diệp Bạch cũng không để trong lòng. Hắn mặc dù đối với Tư Không Tư có kiêng kỵ nhưng cũng không úy kỵ có thể là khí thế của nàng có thể uy áp tất cả các đệ tử thiên tài của các đại tông môn nhưng Diệp Bạch cũng có kiếm trận.
Nếu như là luận về thực lực thì Diệp Bạch cũng không thua nàng ta, cho nên Diệp Bạch liền quay đầu đi không thèm để ý.
Lúc này, một đệ tử Bái Kiếm cố bưng tới từng hộp kiếm có màu sắc không giống nhau tới đài cao.
Thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc đã nổi tiếng trong thiên hạ, lúc này bọn họ cuối cùng cũng may mắn được nhìn thấy. Trong trường phong vân vô số, nếu như có thể thể hiện tài năng phẩm kiếm ở đại hội này thì có thể dương danh thiên hạ, kiếm được một vài thanh bảo kiếm, ai có thể không động tâm?
*****
Mỗi lần có đại hội Bái Kiếm cốc đều mở ra một lần đại điển phẩm kiếm, mời khắp danh kiệt trong thiên hạ, người nào phẩm kiếm hay nhất có thể mang lễ vật về.
Tuy nhiên muốn lấy được lễ vật này không hề dễ dàng, cần phải có nhãn lực, kiến thức hơn người, . Tất cả những thanh kiếm được lên trên đài đều được các kiếm sư phong ấn, ai cũng không biết được thật giả.
Mà đại hội này cũng chính là dịp vui của các đệ tử tông môn, bởi vì đây là cơ hội tốt, nếu biểu hiện tốt thì bọn họ có thể lấy một vài thanh kiếm mà mang đi.
Những thanh bảo kiếm này, mỗi thanh đều là những kỳ trân, mà ngay cả ở Bái Kiếm cốc cũng không có nhiều, chỉ sợ ngay cả cường giả huyền sư cũng phải đỏ mắt. Cho nên không ai muốn bỏ qua.
Ở đại hội lần trước, có thể từ trăm nghìn thanh kiếm ưu khuyết không giống nhau chọn ra danh kiếm không óc mấy người. Nếu như có thể dễ dàng như vậy, thì Bái Kiếm cốc cũng không dám lớn mật tạo ra đại hội như vậy.
Dù sao trân khí cũng thập phần hiếm thấy làm sao có thể để cho người khác tùy tiện mang đi. Bởi vì các chú kiếm sư ở Bái Kiếm cốc trình độ đều ở trên mọi người, bỏ thêm một số tầng cấm chế, chỉ sợ một số đại sư đúc kiếm tới cũng không thể phân biệt thật giả.
Mà Bái Kiếm cốc là chủ nhà cho nên dĩ nhiên không tiện tham gia, những người làm trọng tài ở đây tuyệt đối là những người công bình.
...
Diệp Bạch lẳng lặng ngồi ở dưới đài, hắn là một đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc cho nên ngồi sau tất cả mọi người, không hề có chút gì thu hút, ngoại trừ Tư Không Tư, không có ai để ý tới một đệ tử không có tiếng tăm như hắn.
Tuy nhiên hư vậy càng tốt, Diệp Bạch càng có thể quan sát bốn phía, khi những đệ tử Tử Cảnh Cốc đi lên hắn cũng yên lặng đếm, cuối cùng Diệp Bạch phát hiện ra tông cộng có tất cả tám mươi sáu người, nói cách khác, lần này đài phẩm kiếm khoảng chừng có tám mươi sáu thanh kiếm, trong đó có không ít trân khí.
Dương nhiên, trong đó cũng nhiều thứ chưa đúc thành hoặc là tác phẩm thất bại, trân khí nhất định là số ít, hơn nữa cấp bậc cũng không đồng nhất, tất cả không giống nhau. Toàn bộ bày ở một chỗ, vàng thau lẫn lộn, thị lực của ai mạnh hơn thì mới có thể phân biệt thật giả.
Đợi sau khi tất cả hộp kiếm đều mang lên đặt chỉnh tề, một chấp sự mặc áo tím bước lên trên đài cao nhìn mọi người rồi khoát khoát tay, ý bảo mọi người yên tĩnh.
Sau đó hắn mở miệng nói:
- Lão hủ đầu tiên đại biểu cho Bái Kiếm cốc hoan nghênh các vị trẻ tuổi thiên tài tông môn đến đây. Các vị không quản nghìn dặm xa ôi đến Bái Kiếm cốc, tham gia lễ chúc thọ sáu mươi năm này Bái Kiếm cốc vĩnh viễn khắc ghi, không quên ngày hôm nay.
Ở dưới đài truyền lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít đệ tử thẳng lưng lên, ánh mắt toát ra một luồng mục quang, vị chấp sự Bái Kiếm cốc thấy vậy thì cười một lần nữa mà nói:
- Tốt lắm ta không cần nói nhiều nữa, các vị đã tới chỗ này, hiển nhiên đã nghe qua quy củ phẩm kiếm, ta không cần nói tỉ mỉ nữa. Tóm lại các tông môn có thể phái một đệ tử lên trên đài, tham gia phẩm kiếm đại hội này.
- Tuy nhiên ta muốn nói cho các vị biết rằng, ở trên đài phẩm kiếm có tất cả tám mươi sáu thanh kiếm, phẩm giai không giống nhau, thuộc tính không giống nhau, có thể lấy được ngọc quý hay không toàn bộ là dựa vào nhãn lực của các vị, mỗi người chỉ có thể chọn một thanh kiếm, đây chính là lễ vật của Bái Kiếm cốc, vô luận các vị lấy được kiếm tốt hay kiếm xấu đều là do mình.
Ở dưới đài truyền lên từng thanh âm, không ai muốn bỏ qua, cho dù thực lực có không đủ thì cầm loạn một thanh nói không chừng đó cũng là trân khí, dù sao mỗi người cũng có thể mang một thanh kiếm đi, cho dù lấy phải phế kiếm cũng không bị tổn thất gì.
Lão giả tựa hồ như nghĩ đến kết quả này cho nên chỉ mỉm cười, thấy mọi người không đi khỏi cho nên nói:
- Được rồi, đã như vậy thì ta tuyên bố, phẩm kiếm đại hội sau một nén nhang sẽ chính thức bắt đầu, trong một nén nhang này các vị thương lượng xem ai sẽ đại biểu cho tông môn mình bước ra phẩm kiếm.
Nói xong câu này, lão liền phủi tay, một đệ tử liền bước ra đốt một nén nhang, đặt lư hương ở trên đài cao.
Sau đó lão giả Lỗ Nhất Tĩnh chắp tay ở phía sau, lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả các tông môn bắt đầu thảo luận, có nơi còn nổi lên khắc khẩu, Lỗ Nhất Tĩnh đối với chuyện này cũng chỉ mỉm cười mà không nhúng tay vào, để cho các tông môn tự quyết định.
....
Ở bên Tử Cảnh Cốc.
Cốc Tâm Hoa quay đầu nhìn mọi người sau lưng nhíu mày nói:
- Ai có thể nắm chắc?
Nghe thấy nàng hỏi bọn họ liền trầm mặc, bọn họ không giống như các tông môn nhỏ, tùy tiện cầm lên một thanh là được. Tử Cảnh Cốc dù sao cũng là đệ nhất đại tông môn phía nam, nếu như cầm lên một thanh kiếm phẩm giai kém thì thật là mất mặt tông môn của mình.
Có lẽ những người ở đây thực lực không tốt nhưng đối với thuật phẩm kiếm thì bọn họ đều trầm mặc.
Nhìn thấy mọi người trầm mặc không nói, Cốc Tâm Lan không kìm được mà nhíu nhíu mày, nàng nhìn tiết trời sáng sớm, Tiết Thần Tinh bỗng nhiên nhúc nhích lông mày, trong lòng hơi chuyển động, tuy nhiên trong chốc lát lại trầm mặc.
Hắn đối với kiếm thuật cũng không nắm chắc, bởi vậy chần chừ không thôi.
Mà hắn sợ nhất cũng không phải là mất mặt Tử Cảnh Cốc mà là đang ở trước mặt Cốc Tâm hoa, ai đại biểu cho tông môn lên trên đó, một khi thất bại thì thật sự xấu hổ vô cùng.
Bởi vậy hắn liền cúi đầu không quay lại, ánh mắt của Cốc Tâm Hoa nhìn về phía Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên Phó Băng Vũ. Lam Hải Như và Quách Thiên Thiên thì đều lắc đầu, đối với các nàng mà nói, các nàng không muốn mạo hiểm.
Chỉ có Phó Băng Vũ là lãnh đạm nhìn Diệp Bạch, khóe miệng nở ra một nụ cười, đồng thời lắc đầu, tỏ ra mình sẽ không.
Đây chính là khác biệt giữa tiểu tông môn và đại tông môn, tiểu tông môn có thua cũng không mất mặt, đại tông môn thì không như vậy.
Thấy bốn đệ tử nội tông đều lắc đầu, Cốc Tâm Hoa liền thất vọng.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lam Phong, Thẩm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết... Đáng tiếc mọi người đều không muốn.
Bởi vậy bọn họ đều lắc đầu, bỗng nhiên Lam Phong nhìn Cốc Tâm Hoa nói:
- Nếu thật sự không có người nào thì ta lên thôi.
Hắn tuy không năm chắc nhưng Bách Hoa Lam gia có đặc thù kỹ năng có thể hữu dụng. Tuy nhiên giờ phút này nếu như Tử Cảnh Cốc chỉ thủ không chiến thì thật khiến cho người khác phải chê cười.
Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu định đáp ứng, nhưng đúng lúc này người ở phía sau cùng, chính là Diệp Bạch đột nhiên vươn người đứng trước mọi người nói:
- Nếu như ngươi tin được ta thì ta đi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bạch, thần sắc bọn họ đều không giống nhau. Phó Băng Vũ nở ra một nụ cười, Cốc Tâm Hoa liền cảm thấy kinh ngạc, Tiết Thần Tinh thì vẻ mặt hiện lên vẻ âm lãnh.
Mà Lam Phong nghe thấy lời nói của Diệp Bạch thì lui trở về, hắn cũng không nắm chắc, nếu như không phải bất đắc dĩ hắn cũng không muốn hiện cái xấu.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa quét quanh người Diệp Bạch hai lần rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Ngươi có nắm chắc?
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, không hề sợ hãi, Cốc Tâm Hoa nhìn vào hai mắt của hắn rồi bỗng nhiên nói:
- Được, đã như vậy thì ngươi đi đi.
← Ch. 0381 | Ch. 0383 → |