Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0060

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0060: Linh bảo thanh đồng giới chỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Tử bào lão giả phủi phủi tay, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười liếc nhìn bốn phía mà nói:

- Ba vật phẩm cuối cùng này vô cùng trân quý, vô cùng khó cầu, mọi người nhất định không đoán ra được vật gì nhưng tại hạ cam đoan sẽ không làm cho các vị thất vọng. Vật phẩm thứ nhất bắt đầu.

Cái khăn lụa bao phủ cái khay ngân sắc kia được kéo ra, một bình ngọc màu ngọc sáng hiện ra, chính là "Tử Vân tích huyết đan", đan dược nhị giai cao cấp, có thể bổ huyết cứu chữa tính mạng bất cứ lúc nào. Chỉ cần có một luồng hơi thì có khả năng đến ba thành cứu sống, tuy xác suất chỉ là ba thành nhưng với việc cứu được mạng người thì tất cả đều đáng giá, cho nên viên "Tử Vân Tích huyết đan" này vừa được treo lên tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều xôn xao. Nếu như không phải nơi này là do Đạm Thai thế gia làm chủ, có nhiều hộ vệ cảnh giới bốn phía thì bọn họ đã không nhịn được mà xông tới.

Tử Vân Tích Huyết đan, đây chính là Tử Vân Tích Huyết đan, thứ đan dược mà có người có thể chưa từng nghe tên nhưng khi nghe thấy công dụng của nó thì tất cả đều không khỏi cảm thấy rúng động trong lòng, đôi mắt bọn họ đều bốc lên một hồng quang, hận không thể lao tới mà chiếm lấy.

- Giá khởi điểm là năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn một vạn lượng.

Lần này, không đợi đến khi thanh âm của tử y lão giả kết thúc thì tiếng gọi giá đã xôn xao nổi lên bốn phía, những người không có tiền thì đành phải nghẹn họng nhìn trân trân, vô cùng đau lòng, thầm hận mình mang không đủ tiền.

- Năm mươi lăm vạn lượng!

- Năm mươi tám vạn lượng!

- Sáu mươi ba vạn lượng!

- Bảy mươi bốn vạn lượng!

- Tám mươi vạn lượng!

- Tám mươi vạn lượng lần đầu tiên, tám mươi vạn lượng lần thứ hai, tám mươi vạn lượng lần thứ ba.

- Cốc. một tiếng vang lên, cái bình Tử Vân tích huyết đan này cuối cùng cũng có giá tám mươi vạn lượng, bị một khách nhân thần bí không biết tên mua đi.

- Thứ hai chính là một lọ Thiên Niên hạc đản, tài liệu vô cùng trân quý, công năng kéo dài tuổi thọ, bổ huyết dưỡng khí, có gái khởi điểm là bốn mươi vạn lượng, mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn một vạn lượng.

Một cái bình nhỏ hiện ra trong tay của tử bào lão giả. Ở trong bình chính là một chất lỏng màu tím, toát ra kỳ hương, đúng là Thiên Niên hạc đản, trân quý vô cùng.

Lão giả đóng miệng bình lại nhìn về phía dưới đài, tuy nhiên tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng. Lúc này tất cả mọi người đã tổn hao nguyên khí vô cùng, tuy lọ hạc đản này trân quý vô cùng nhưng kỳ thật nó đối với huyền giả đều không có tác dụng nhiều. Rất nhiều đan dược cũng có thể đem lại hiệu quả như nó mà không cần tổn hao đến cái giá lớn như vậy, mà những người có tiền, tuy rằng động tâm nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vật phẩm cuối cùng, không ai mở miệng ra giá.

Tử bào lão giả nhìn về phía dưới đài một lượt, sau nửa ngày thấy không có ai ứng tiếng, lão giả đành phải thở dài một hơi, định tuyên bố lưu lại, nhưng đúng lúc này, ở trong gian nọi các có một thanh âm hơi run rẩy truyền tới:

- Bốn mươi mốt vạn lượng.

Tử bào lão giả thờ dài một hơi, lão cảm thấy hơi khó hiểu, Thiên Niên hạc đản này được treo giá như vậy đúng là không phải, lão tưởng rằng không có ai trả giá cuối cùng lại được một người ở vị trí chín mươi tám trả tiền. Diệp Bạch thấy lão thành giao thì hít dài một hơi, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán vã ra như tắm.

Sau khi thị nữ giao Thiên Niên Hạc đản và Diệp Bạch giao ngân lượng xong, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được. Bàn tay hắn khẽ chạm vào bình nhỏ mát lạnh bóng loáng mà mở ra. Ở bên trong chính là một dung dịch màu tím mềm mại như ngọc, vô cùng trong suốt, tỏa ra một mùi thơm kỳ dị.

Diệp Bạch say mê hít một hơi dài. Đây chính là Thiên Niên hạc đản đó! Kiếm lão ở trong kiếm thạch không nói gì nhưng trong lòng lão cũng cảm thấy vui mừng, Thiên Niên Hạc đản vô cùng khó tìm cuối cùng cũng tìm được rồi, không chỉ vậy mà còn mua được với giá bốn mươi mốt vạn lượng.

Những người này không biết được giá trị của Thiên Niên hạc đản hay là...

Quả nhiên đây chính là một địa phương nhỏ, nếu như thứ này rơi vào trong tay của một vị Huyền vương hoặc Huyền tôn thì bọn họ sẽ hiểu được giá trị của nó.

Không chỉ vậy mà lại có người đem nó với giá bốn mươi mốt lượng, thật đúng là!

Kiếm lão im lặng một hồi không nói gì.

Diệp Bạch cẩn thận cầm ngọc bình cất vào trong ngực. Đấy chính là thứ đáng giá bốn mươi mốt vạn lượng đó, từ trước tới giờ Diệp Bạch chưa bao giờ cầm được nhiều tiền như vậy, tuy bây giờ xấp ngân phiếu dày đặc đã trở nên hơi mỏng nhưng Diệp Bạch vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Có Thiên Niên Hạc đản này trong tay, vậy là Diệp Bạch đã có thể điều phối được Thanh Mục linh thủy thành công và bắt đầu tu luyện "Vọng khí quyết" tầng thứ hai Luyện Mục Sinh Hồng. Một khi tu luyện thành công Luyện Mục Sinh Hồng Diệp Bạch có thể dùng kỹ năng này mà mua sắm được huyền binh, gom góp kiếm trận.

Lúc đó hắn mới có thể cùng với những cường giả chân chính phân bản lĩnh cao thấp.

Diệp Bạch đã định rời đi, hắn không thể chờ được nữa. Nhưng đúng lúc này, từ trong miệng tử bào lão giả nói ra hai tiếng khiến cho hắn phải dừng bước, bàn chân giống như là dính trên mặt đất vậy, hắn quay đầu nhìn lên trên đài.

Cũng giống như hắn ở dưới đài mọi người đều im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía tử bào lão giả, trong tay của lão lúc này là một thứ không có gì đáng thu hút, có màu thanh đồng, vô cùng ảm đạm.

- Linh bảo! Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng, là một thanh linh bảo nhất giai đê cấp, Thanh đồng giới chỉ, không gian linh bảo, có giá khởi điểm là ba trăm lượng bạc, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm mươi vạn lượng.

.....

.......

Diệp Bạch ngây dại, tất cả mọi người cũng ngây dại, những trưởng lão, đệ tử khách nhân của tứ đại gia tộc đều ngây dại.

Vật đấu giá cuối cùng chính là linh bảo sao?

Cái gì gọi là linh bảo? Trên thế giới này bất kể là nhất giai hay là tam giai hay là cửu giai huyền binh đều nằm trong phạm trù binh khí. Tuy nhiên có một số thứ do linh vật sinh linh luyện chế mà thành, những thứ này đều không giống nhau, tuy nhiên đều có một điểm chung là vô cùng khó cầu!

Huyền binh có cửu giai, linh dược có cửu giai, mãnh thú có cửu giai, nhưng linh bảo chỉ có ngũ giai.

Toàn bộ La Lâm đế quốc từ trước đến nay đều không xuất hiện một linh bảo nào, cả Lam Nguyệt công quốc từ trước đến nay, vào ba trăm năm trước mới xuất hiện một linh bảo, Thần Mộc Thủ Trạc, sau đó vì tranh cướp nó mà sáu mươi huyền sư, tám mươi huyền tông, hai huyền vương đã bị chết, cuối cùng không biết tung tích của nó ở đâu.

Ở phía trên Lam Nguyệt công quốc chính là Tử Hoa Vương quốc, cũng là một tiểu quốc giống như Lam Nguyệt công quốc vậy. Ở Tử Hoa Vương quốc cũng chỉ mới xuất hiện ba linh bảo, nghe nói chỉ vì bảo vệ linh bảo mà Tử Hoa Vương quốc đã mất đi hai Huyền Tôn, tám huyền vương, còn Huyền Tông, Huyền Sư thì chết rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên khí nước này đã đại tổn thất, thiếu chút nữa thì bị hai địch quốc khác thừa dịp mà tấn công. Về sau một cường giả ra tay mà mới kết thúc được cuộc mưa máu này, nhưng linh bảo cuối cùng đi đâu không rõ.

Có thể gọi là linh bảo thì tuyệt đối thần thông không tưởng tượng nổi, có thể vượt xa những gì người bình thường nghĩ, làm những điều mà không ai có thể làm. Nhưng rốt cuộc thế nào, mọi người đều không thể biết, ngay cả linh bảo nhất giai cũng không gặp được chứ đừng nói là linh bảo nhị giai, tam giai.

Linh bảo với công dụng được nhiều người biết đén chính là dùng để trữ vật. Ba trăm năm trước Lam Nguyệt công quốc đã xuất hiện Thần Mộc thủ trạc, là một nơi trữ vật. Hôm nay, Tử Nguyệt đấu giá lại công khai kía của một linh bảo trữ vật Thanh Đồng giới chỉ, tuy so với Thần Mộc Thủ Trạc của Lam Nguyệt công quốc trước kia thì còn kiem một bậc nhưng dù sao thì nó cũng là linh bảo, Huyền binh không thể nào so sánh được, cho dù là Huyền binh cửu giai, cũng không thể sánh được với linh bảo.

Khi tử bào lão giả mang vật này ra được một lúc mọi người mới có thể trấn tĩnh lại, trên khuôn mặt tất cả đều lộ ra một vẻ không thể tin nổi.

*****

Vô luận là Thần Mộc Thủ Trạc hay là Thanh Đồng Giới chỉ thì tất cả đều là linh bảo, giá trị của nó nhất định là cao hơn so với cao giai huyền binh, tuy nhiên nó xuất hiện vô cùng thưa thớt.

Số linh bảo ở toàn bộ đại lục chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay, bây giờ linh bảo xuất hiện ở đây khiến cho những đại nhân vật phải gặp phải chấn động.

Chỉ một Hỏa Vân thành nho nhỏ này làm sao có thể xuất hiện linh bảo? Đạm Thai gia tộc lấy được linh bảo cất giấu còn không kịp sao lại còn mang ra đấu giá? Linh bảo này tới từ nơi nào, có bí mật gì? Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không ngừng nghi vấn nhưng không ai nói gì.

Tuy nhiên khi thanh âm của Tử Bào lão giả vừa kết thúc thì cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người đều muốn điên lên, đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực, tất cả đều dùng tất cả tài lực của mình để nói ra cái giá lớn nhất mình có thể trả.

Đúng lúc này, một số thân ảnh lập tức lao tới hốc tối trên đài, chạy về bốn phương tám hướng, đây chính là những đệ tử của tứ đại thế gia bên ngoài, cùng với một số trung đẳng thế gia.

Ba trăm vạn lượng bạc là một con số rất lớn, tựa hồ như còn lớn hơn so với tất ca tài sản của một trung đẳng thế gia tài phú. Còn tứ đại thế gia, một năm bọn họ cũng chỉ đạt lợi nhuận một trăm ạn lượng, tuy nhiên lúc này không có ai quan tâm nhiểu, chỉ cần có được linh bảo thì táng gia bại sản cũng đáng giá.

Tuy cái giá này khó mà tin nổi nhưng sự hấp dẫn quá lớn của linh bảo khiến cho bọn họ không kìm chế được. Mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi vạn lạng khiến cho bọn họ phải ru lên.

- Ba trăm năm mươi vạn lượng!

- Bốn trăm vạn.

- Bốn trăm tám mươi vạn lượng.

- Năm trăm ba mươi vạn lượng.

- Bảy trăm vạn lượng.

...

Lúc này tràng diện đã yên tĩnh lại, con số bảy trăm vạn lượng khiến cho cả đài phải yên tĩnh.

Con số này đã tương đương với lợi nhuận bảy năm của tứ đại thế gia, bỏ qua chi tiêu thì bọn họ phải tích lũy mười năm mới được con số ghê gớm này. Vậy mà hiện tại có người có thể hô lên con số này thì người đó nhất định phải có địa vị trong tứ đại thế gia. Phỉa biết rằng ngay cả gia chủ của tứ đại thế gia cũng không thể tùy tiện hô lên một cái giá như vậy, phải qua sự đồng ý của Trường lão đường mới được. Vậy mà hiện tại có ngưởi lại ra cái giá đó khiến cho mọi người ở dưới đài phải yên lặng, cái giá này được thốt ra giống như một quả chùy đánh vào ngực bọn họ vậy.

Khó chịu, đau khổ.

Những người con tham gia chỉ còn không tới năm người.

- Bảy trăm năm mươi lượng bạc!

Một thanh âm nữa lại vang lên, hiển nhiên cái giá này đã đến mức cực hạn.

Tuy nhiên, một cái giá "Tám trăm vạn" lại vang lên, người kia run lên một cái, không thể không thối lui khỏi lần tranh đoạt linh bảo này.

Cuộc đấu giá này đã không phải là một cuộc đấu giá bình thường nữa, mỗi lần báo giá đều có thể khiến cho cả gia tộc bị suy sụp.

Ở trên trường chỉ còn bốn người, nghe thấy cái giá tám trăm năm mươi vạn lượng này bọn họ chỉ có thể hít một hơi dài, ba người còn lại đồng thời trầm mặc.

- Tám trăm năm mươi vạn lượng.

Thật lâu sau, một thanh âm khổ sở của một lão già vang lên, hiển nhiên để ra quyết định này hắn đã hạ quyết tâm ghê gớm.

Một không gian tĩnh mịch bao phủ, người ra giá tám trăm vạn kia bỗng nhiên mở miệng lần nữa:

- Chín trăm vạn.

Tĩnh mịch.

Tĩnh mịch vô cùng.

Tất cả mọi người đều há to miệng, bọn họ không hề nhúc nhích mà nhìn về phía nơi ra giá chín trăm vạn lượng, đó là người đứng thứ bảy.

Không ai biết đó là ai, cũng không ai biết người đó có thân phận gì nhưng giờ khắc này, những thứ đó không còn quan trọng nữa.

Quan trọng chính là hắn đã ra một cái giá vượt quá sức thừa nhận của một gia tộc, chín trăm vạn lượng, ngay cả tứ đại thế gia mà ra cái giá đó, muốn phục hồi nguyên khí cũng phải tĩnh dưỡng mười năm.

Vị lão giả ra giá tám trăm năm mươi lượng hơi run rẩy một chút, thân hình vô lực bủn rủn thối lui khỏi cuộc tranh đoạt bảo vật này.

Hiện tại trong trường chỉ còn lại ba người mà hai người kia đều không lên tiếng.

Diệp Bạch rời khỏi "Tử Nguyệt phách mại hành", chuyện sau này hắn không quan tâm nữa, ngoại trừ điên cuồng, hắn không còn cảm nhận thấy thứ gì khác.

Bất kể linh bảo rơi vào tay ai thì cũng không có quan hệ gì tới hắn. Điều mà hắn xác định bây giờ chính là Hỏa Vân Thành này từa nay về sau không còn yên bình nữa, Tứ đại thế gia chỉ sợ từ nay về sau không còn gọi là Tứ đại thế gia nữa.

Linh bảo xuất hiện, cả một La Lâm quốc đô cũng sôi trào chứ đứng nói một Hỏa Vân thành nhỏ nhoi nào, tuy nhiên thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn, loạn thế sinh tồn, cảm giác này hắn đã sớm có.

Đã không có tư cách tham dự vào thì cưỡng cầu cũng vô ích, chỉ mang lại mối họa mà thôi. Hiện tại linh bảo này cách hắn quá xa xôi tuy nhiên được trông thấy nó cũng không uổng một đời này.

Sau khi trở về nội tông, Diệp Bạch lập tức bế quan, hắn muốn nhanh chóng chế tạo "Thanh mục linh thủy" để nâng cao thực lực của mình.

Hỏa Vân thành không thể yên bình được nữa, Diệp Bạch cảm thấy có áp lực nên mong muốn nhanh chóng gia tăng lực lượng để bảo vệ mình.

Ba ngày sau, Thanh Mục linh thủy đã được Diệp Bạch phối chế thành công. Diệp Bạch dựa theo phương pháp mà kiếm lão dạy cho. Hắn lau khô hai mắt, mỗi một ngày hắn cảm thấy ánh mắt của hắn càng trở nên thanh suốt, mục quang càng ngày càng trở nên nhạy cảm. Điều kỳ lạ là đôi khi ngẩng đầu nhìn ánh nắng, hắn có thể nhìn thấy thải hồng trong đó.

Hắn nghĩ rằng mình không còn cách tầng thứ hai của Vọng Khí Quyết, Luyện Mục Sinh Hồng bao xa.

Đúng lúc đó, Hỏa Vân thành đã xuất hiện một đại sự, một trong tứ đại thế gia là Thượng Quan gia đã phải rời đi, không biết là tới nơi nào. Nhưng ba ngày sau đó, mọi người đã phát hiện ra Thượng quan thế gia đã bị di chuyển tới một tiểu quốc ở trong sơn cốc một vùng bí ẩn, lúc phát hiện, toàn bộ Thượng Quan thế gia không còn một ai sống sót.

Tứ đại thế gia nay chỉ còn ba, Đạm Thai gia tộc không thể không nâng một gia tộc khác lên để kết đồng minh với bọn họ.

Gia tộc mới lên này họ Tư Đồ, bọn họ không ngừng tiếp nhận vị trí của Thượng Quan thế gia, đồng thời dấu hiệu tiếp nhận của bọn họ cũng hơi biến đổi.

Thượng Quan thế gia có áo màu xanh, trên tay áo có ba thanh kiếm đánh dấu, còn Tư Đồ thế gia thì cón bốn thanh.

Mầy ngày sau, mấy cao thủ của La gia đột nhiên mất tích, sau đó ở ngày thứ năm, có người phát hiện ra bọn họ ở một động xà bên ngoài, không có một ai may mắn sống sót, tình trạng chết đều thiên kỳ bách quái. La gia từ đó cũng suy sụp, không còn uy danh của gia tộc xếp thứ ba trong tứ đại gia tộc nữa.

Sau đó, Diệp gia và Đạm Thai gia cũng không may mắn thoát khỏi. Sáu vị trưởng lão của Diệp gia trong một đêm đã bị giết chết, ngay cả vị trưởng lão truyền công Diệp Nam Sơn mà Diệp Bạch quen biết cũng nằm trong số đó. Mười một vị trưởng lão của Diệp gia nay chỉ còn năm người.

Mà tổn thất của Đạm Thai gia so với Diệp gia còn nghiêm trọng hơn, không biết ai ban đêm đã đột nhập vào trong nội viện Đạm Thai gia mà châm lửa, hỏa xông lên trời, cả Đạm Thai gia đều bị tử thương vô số.

Quan trọng nhất là trưởng lão gia tộc của bọn họ cũng bị tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn lại không đến sáu người, trong đó có một người đã tàn phế.

Tứ đại thế gia ở Hỏa Vân Thành đã hoàn toàn bị suy sụp, mà lúc này ở ngoài Hỏa Vân thành, ở trong một sơn cốc, có một tổ chức kỳ dị, không biết đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tuy nhiên tất cả đều không có quan hệ với Diệp Bạch, hắn vẫn làm đệ tử nội tông như trước, mỗi ngày dùng linh thủy, tu luyện Huyền khí, ở trong Kiếm thạch học tập Kiếm trận.

Ngày thứ mười hai kể từ đại hội đấu giá, có một cơn mua rất to, rốt cuộc hạn cũng đã tới.

Buổi sáng ngày hôm sau, mưa to không ngừng, vân thu vụ tán, một đạo thải hồng xuất hiện trên bầu trời, huyền lệ không gì sánh được.

Cơ hội của Diệp Bạch cuối cùng cũng đã tới.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)