Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0619

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0619: Phong Hào là Kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Người thua, xếp hạng đệ nhị.

Đó cũng là một trận cuối cùng, là trận đấu Thiên Tiên đài tỷ thí kịch liệt nhất. Nhưng, mặc kệ lần này chiến đấu thắng thua như thế nào, thì đối với Phó Tinh Di cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Hắn khom lưng nhặt lên Thần Long giản, sau đó đi tới trước mặt Diệp Bạch, nói:

- Ta biết, bại chính là bại, chuyện của Yến Cực Sơn đối với Ma Thần Cốc không có nửa phần quan hệ.

Diệp Bạch nghe vậy, nói:

- Như thế rất tốt.

Phó Tinh Di nói tiếp:

- Chúc mừng ngươi thành công thăng cấp, hy vọng thắng trận cuối cùng, thu được đệ nhất, ta chúc mừng ngươi.

Diệp Bạch chỉ cười một tiếng, không nói gì.

Rồi sau đó, Phó Tinh Di xoay người đi xuống lôi đài, trong ánh mắt cũng không nhìn thấy vẻ uể oải nhụt chí, như mới trận chiến này cùng hắn vô can vậy. Hắn vẫn phong độ mông lung, ôn mát như ngọc, làm cho rất nhiều người không khỏi động dung.

Bại chính là bại, hơn nữa Diệp Bạch còn tự phong ấn Huyền Nguyên, dùng thực lực ngang nhau giao chiến, cho nên lúc này dưới đài tĩnh mặc.

Tiếp theo trận chiến này, Thiên Tiên đài tỷ thí còn hai người, đó là Lôi Tông Lôi Hành Không, Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch mà thôi.

Diệp Bạch đi xuống lôi đài, sau đó có người tiến lên sửa chữa lôi đài, hai người có nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau nửa canh giờ trận đánh cuối cùng được cử hành.

Sau khi Diệp Bạch đi xuống đài, dưới đài là một mảnh sôi trào, có một đệ tử mặt rỗ Huyền khí môn, nói:

- Các ngươi, trận chiến cuối cùng người thắng là ai đây?

Một tên Lam y Địa Linh nghe vậy, lập tức khinh thường ngẩng đầu lên miệt thị nhìn về tên này, cười nhạo nói:

- Khẳng định là Diệp Bạch rồi, trung vị Huyền Tông cùng nửa bước Huyền Tông ai thắng ai thua mà còn hỏi sao, đúng là đầu óc có vấn đề.

Nghe vậy, tên Huyền khí tông kia lạnh lùng cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Nếu như tình huống bình thường, ta tự nhiên biết Diệp Bạch chiến thắng, nhưng ngươi không thấy sao, vừa rồi Diệp Bạch tự phong ấn Huyền khí, xuống Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh sao, nếu như trận chiến này hắn tiếp tục làm như vậy cùng Lôi Hành Không quyết đấu? Kết quả ra sao đây?

Tên Địa Linh môn đệ tử nghe vậy, lập tức ngạc nhiên, tựa hồ hắn cũng không ngờ như vậy, tiếp theo, sắc mặt cũng không khỏi cường ngạnh cãi lại:

- Nhưng lần này Diệp Bạch sẽ không phong huyệt đâu, nếu như vậy thì cùng Lôi Hành Không đối quyết, ai thắng ai thua cũng khó đoán?

Bên cạnh, tên còn lắc đầu nói:

- Ta thấy Diệp Bạch có thể lại một lần nữa tự phong Huyền Nguyên đấy, dung thực lực nửa bước Huyền Tông cùng Lôi Hành Không chiến đấu, kết quả thật đúng là hay.

Ngừng lại một chút hắn nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói:

- Lôi Tông Lôi Hành Không so với Ma Thần Cốc Phó Tinh Di sao, ở thực lực nửa bước Huyền Tông cùng chuẩn Tông cấp cảnh giới, chỉ sợ không có mấy người là địch thủ của hắn, Phó Tinh Di mặc dù cường đại, nhưng so với Lôi Hành Không, vẫn kém không chỉ một bậc, cho nên...

- Hai người này đối chiến, nếu như Diệp Bạch là trung vị Huyền Tông, kết quả không nói cũng hiểu, nhưng nếu như hắn vẫn muốn tự phong Huyền Nguyên, thì khó nói...

Nghe vậy, mọi người bốn phía đồng loạt tĩnh mặc, nhưng vào lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên:

- Ta cá là hắn, lần này sẽ không tự phong Huyền Nguyên, cho nên kết quả nhất định là Diệp Bạch thắng, chỉ là chênh lệch mấy chiêu mà thôi.

Nghe nói như vậy, mọi người bốn phía đều trợn mắt nhìn, lúc này ai có can đảm nghịch ý mọi người, hơn nữa đảm lượng như thế khẳng định cũng không phải là con giun trong bụng Diệp Bạch, hắn làm sao biết được rõ ràng như vậy?

Tuy nhiên, khi mọi người quay đầu lại nhìn người này là ai thì lúc này mọi người trợn to hai mắt, không thể tin được ánh mắt của mình.

Người này một thân Lam y, tuấn dật đến ngay cả nữ tử đều tự thẹn không bằng, lưng đeo một đôi cổ đồng màu bạc, chậm rãi hướng từ đám người đi tới, đó không phải là Phó Tinh Di thì là ai đây.

Lập tức, vốn người vừa quát mắng tựa hồ như bị nghẹn tại yết hầu vậy, khuôn mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu, không dám nhìn người mới đến này.

Có tiếng người nói:

- Phó công tử.

Hiển nhiên, cho dù đánh một trận thất bại, nhưng do Diệp Bạch thực lực quá mạnh mẽ, danh tiếng Phó Tinh Di lúc này cũng không có bị tổn hại.

Lúc này có một vài thanh niên môn sinh, thậm chí kích động, trong ánh mắt một mảnh lửa nóng, nếu như sau này đi ra ngoài, bọn họ kể lại Phó Tinh Di cùng bọn họ chủ động nói chuyện, thì bao nhiêu Vinh Diệu đây.

Lúc này đám người nhất thời đều quên, là đang thảo luận chuyện tình, ánh mắt nhìn Phó Tinh Di ngưỡng mộ cùng kính sợ. Như muốn tiến lên, rồi lại không dám, sợ hãi rụt rè, nhất thời tạo thành cảnh quan quỷ dị.

Trong đám người cũng có nữ tử có gan lớn, dùng một đôi mắt, nhìn về phía Phó Tinh Di, nhịn không được đỏ mặt.

Cuối cùng có người tương đối trầm tính, có điểm đảm phách, đứng tra hỏi:

- Tại sao vậy?

Hắn thấy Phó Tinh Di nói, tự nhiên không dám cãi lại, nhưng cũng không dễ dàng tin tưởng, ai có thể biết được Diệp Bạch tiếp theo tính toán như thế nào, cho nên, hắn tự động viên mình, đứng ra hỏi lại.

Bởi vì chính hắn biết, Diệp Bạch nếu cùng Phó Tinh Di đánh một trận, tự phong Huyền khí, như vậy công bình đánh một trận thì cùng Lôi Hành Không chiến đấu, cũng có khả năng như thế.

Lúc trước Diệp Bạch cùng Phó Tinh Di đánh một trận đã tự phong lại Huyền khí làm cho hắn đã có chút bất mãn. Nếu như không phải là Phó Tinh Di chỉ sợ hắn đã sớm nhảy ra chửi má nó, nhưng lúc này hắn tự nhiên không dám, chỉ có thể hỏi mịt mờ như thế.

Nghe vậy, mọi người không khỏi nhìn phía Phó Tinh Di, xem hắn giải thích như thế nào.

Hiển nhiên, đối với đáp án này, mọi người cũng hiếu kỳ, trong lòng bọn họ thật ra cũng đã nhận định, nhưng muốn xem hai người này nói gì.

Có Phó Tinh Di khẳng định như thế, bọn họ cũng không tin, nhưng vì ngại danh tiếng đối phương lớn như thế, không ai cãi lại mà thôi.

Hiện tại có người hỏi như vậy, bọn họ cũng muốn biết Phó Tinh Di trả lời như thế nào.

Nghe xong, ánh mắt Phó Tinh Di nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười, nói:

- Các ngươi nói rất đúng, Lôi Hành Không không phải là Phó Tinh Di, thực lực của hắn cao cường hơn ta.

Mọi người bốn phía nghe xong lừi này, lập tức sắc mặt đại biến, thấp thỏm bất an, sợ Phó Tinh Di hận bọn họ, mặc dù đó là lời nói thật, nhưng bị người sau lưng nói như vậy, luôn không thích hợp.

Bất quá Phó Tinh Di rất nhanh an ủi bọn họ, cười nói:

- Không cần phải lo lắng, ta cảm giác được, thực lực của ta, quả thực không bằng Lôi Hành Không, điều này không có gì phải dấu diếm cả.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đại biến, không nhịn được giơ tay lên đầu, hâm mộ nhìn về phía Phó Tinh Di, có thể ở trước mặt mọi người, tự thừa nhận không bằng người khác, quân tử phong độ như thế, trên đời này có mấy người đây.

Đồng thời, trong lòng thấp thỏm cũng biến mất, biết Phó Tinh Di không truy cứu điểm này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull. vn chấm c. o. m

Phó Tinh Di nhìn mọi người một cái, nói:

- Các ngươi chỉ biết thực lực Lôi Hành Không hơn Phó Tinh Di, kỳ thật, nếu như nói đến cá tính cương liệt, ta cũng không bằng Lôi Hành Không. Trong chiến đấu Phó Tinh Di có thể cùng Diệp Bạch áp chế thực lực chiến đấu, nhưng Lôi Hành Không sẽ không như vậy.

Lúc này mọi người con mắt sáng lên, sau khi nghe Phó Tinh Di nói câu sau cùng, tất cả mọi người cũng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

- Nếu như tại hạ đánh một trận trên lôi đài, Diệp Bạch tự phong Huyền khí, Lôi Hành Không cốt ngạo tận xương, thà tự động thối lui, cũng sẽ không đồng ý đối chiến. Mà Diệp Bạch, cũng đã nhìn thấy điểm này. Cho nên, vì tôn trọng ta, Diệp Bạch tự phong Huyền khí, dùng thực lực Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh đánh một trận, đây là một loại công bình. Nhưng, đồng dạng vì tôn trọng Lôi Hành Không, Diệp Bạch sẽ không tự phong Huyền khí, dùng cực thực lực mạnh của mình cùng Lôi Hành Không đánh một trận, đây cũng là một loại công bình.

Nói xong, thấy mọi người bốn phía sở ngộ, Phó Tinh Di khẽ cười, rời đi.

Một trận cuối cùng, hắn không cần phải nhìn, đã biết kết quả.

Cho đến lúc hắn rời đi, mọi người mới phản ứng, ngẩng đầu lên:

- Phó công tử, Phó công tử...

Lúc đó phát hiện, Lam y công tử đã sớm đi mất rồi, làm cho mọi người không khỏi có chút mất mát.

Có thể cùng người này nói chuyện, cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng đáng giá khắc ghi cả đời, lúc này có người thầm hận, tại sao mình vừa rồi thất thần, quên không giữ người lại.

Nhưng lúc này, cũng đã muộn rồi.

*****

Trời vào chiều, giờ Thân tam khắc.

Lúc trước đánh một trận lôi đài tổn hại không ít, sau đó sửa chữa khôi phục hoàn chỉnh, cuối cùng tên trọng tài đi lên lôi đài, sau đó Diệp Bạch, Lôi Hành Không cũng đi lên lôi đài.

Lúc này trọng tài vung tay lên, tuyên bố bắt đầu, lập tức đi xuống lôi đài, với trận chiến đấu này ngay cả nhân vật như hắn, cũng không dám ở lại.

Dưới đài, mấy vạn ánh mắt đều nhìn lên.

Lúc này ánh mắt Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên nhìn chăm chú trên đài, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn vẻ mặt thích ý, còn những người khác, mặc dù có vẻ mặt bất đồng, nhưng lúc này tất cả cũng đều khẩn trương.

Mà trên lôi đài.

Diệp Bạch mặc một bộ Bạch y mỏng, khí chất điềm nhiên, mà đối diện là Lôi Hành Không, mình trần tóc ngắn, mặc một bộ Lam y, toàn thân khí thế mãnh liệt sôi trào, giống như nộ lôi, quay cuồng làm người sợ hãi. Hắn lúc này không hổ là Hoàng Bảng đệ nhất, Lôi Tông Lôi Hành Không, cả Lam Nguyệt công quốc đều ít có người có thể cùng hắn so sánh được.

Hai người nhìn nhau, khí thế tương lập.

Một lúc lâu sau.

Lôi Hành Không nhìn Diệp Bạch, rốt cục nói:

- Ta vốn tưởng rằng, lần này ta nhất định là đệ nhất.

Nghe vậy, Diệp Bạch ngẩn ra, lập tức không khỏi mỉm cười, nói:

- Vốn có thể là như vậy.

Lôi Hành Không nhìn Diệp Bạch nói:

- Nhưng là do ngươi xuất hiện.

Diệp Bạch không biết nói sao, hồi đáp: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www. Truyện FULL

- Ân.

Lôi Hành Không nói, ngữ khí bình thường, bình thản nói:

- Sau khi nghe thấy tên của ngươi, ta cảm giác được trời cao đất rộng, không biết từ lúc nào xuất ra một tiểu oa nhi, căn bản không để vào mắt, mà một trận chiến này, chỉ có ta cùng với Phó Tinh Di mà thôi.

Diệp Bạch gật đầu nói:

- Ta có thể tưởng tượng được.

Lôi Hành Không lúc này ngữ khí lại bỗng nhiên chuyển biến, nhìn Diệp Bạch, trịnh trọng nói:

- Nhưng ta không giống những người khác trực tiếp nhận thua như vậy, ta phải thử một chút, cùng chân chính Huyền Tông đánh một trận, rốt cuộc là có cái tư vị gì, ai thắng ai thua cũng chưa biết đâu.

- Ta nhiều năm cố gắng như vậy, liều mạng đánh một trận, không cần thắng bại, chỉ vì một trận chiến này mà nỗ lực mồ hôi.

Diệp Bạch trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục gật đầu nói:

- Ta rõ ràng nên làm như thế nào rồi. Mời.

Nói xong Diệp Bạch lui ra phía sau một bước, toàn thân Bạch sam nhường Lôi Hành Không xuất thủ trước.

Lôi Hành Không không có lập tức động thủ, nhìn Diệp Bạch nói:

- Lần này chiến, cho dù ta thua, ta cũng không oán, bởi vì ta không gặp phải người bình thường. Nhưng ta cũng không phải không có cơ hội, đúng không?

Diệp Bạch nghe vậy, không khỏi cười khổ, nói:

- Các hạ quá khen, chỉ là một chút cơ duyên mà thôi, nếu không có như thế, có lẽ, hôm nay đứng ở lôi đài này, không phải ta mà là Phó Tinh Di cùng ngươi, cho nên, ngươi cũng đủ tự ngạo rồi.

Lôi Hành Không nghe vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, nói:

- Cơ duyên cũng là một loại thực lực, mặc kệ như thế nào, hiện tại ta và ngươi quyết đấu, đều phải phân thắng bại, ngươi hãy dùng toàn lực, không được lưu thủ, ai thắng ai thua cuối cùng sẽ biết.

Ngừng lại một chút, hắn mỉm cười:

- Hơn nữa, quyết đấu cùng ngươi, Lôi Hành Không ta cũng không uổng những năm tháng khổ tu, Diệp Bạch, ngươi chuẩn bị tốt, tiếp thức thứ nhất Lôi Động Cửu Tiêu, Đại Lãng Thiên Cổ Không của ta đi.

Hắn biết thực lực hai người chênh lệch như thế nào rồi, cho nên quyết đấu với Diệp Bạch hắn lập tức bắt đầu xuất thủ.

Cùng với tiếng cười của hắn, chỉ thấy song chưởng nhẹ nhàng đánh ra, sau đó có một đạo Tử sắc Lôi Điện mãnh liệt, hình kiếm quang, như tầng tầng sóng lớn cùng thủy triều hướng về phía Diệp Bạch công kích đến.

Đạo Lôi lãng như bài sơn đảo hải, hình thành một luồng áp lực đáng sợ, trực tiếp hướng về phía Diệp Bạch lao đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, cùng với một chiêu này đánh ra, cả lôi đài như gặp phải sóng triều, tùy thời có thể bị lật úp, mà trên không trung, đạo đạo Tử sắc Lôi Điện, hóa thành kiếm quang, liên tiếp lao tới.

Lôi Tông đệ nhất công pháp, Thanh cấp cấp thấp, Lôi Động Cửu Tiêu kiếm quyết. Quả nhiên Bất Phàm.

Dưới lôi đài, mọi người mặt lộ dị sắc, mặc dù Lôi Hành Không trước đây cùng Phó Tinh Di đánh một trận, mọi người đã từng kiến thức qua môn kiếm quyết này một lần, nhưng để đạt thanh thế to lớn như vậy là lần đầu tiên. Bất quá, đối mặt với tình huống như thế, Diệp Bạch chỉ mỉm cười, dưới chân né qua, rồi sau đó cả người hồng quang chợt lóe, ngay lập tức đến sau lưng Lôi Hành Không, một chỉ điểm ra.

Thấy một màn như vậy, mọi người dưới đài thở ra:

- Độn pháp sao?

Lôi Hành Không cũng không ngờ, hắn lúc này không khỏi cảm thấy kinh hãi, Thất Tinh Truy Hồn bộ, Lôi Tông đệ nhất thân pháp Huyền kỹ vận dụng toàn lực.

Thất Tinh Truy Hồn bộ mặc dù là lục cấp đỉnh cấp không phải Thanh cấp, nhưng cũng không sai biệt lắm, bình thường dựa vào bộ pháp này, Lôi Hành Không cùng Phó Tinh Di đối quyết, đều chiếm lợi thế.

Nhưng lúc này, hắn đã xem thường Độn pháp của Diệp Bạch rồi, Thiên Lôi Hỏa Độn làm một môn Độn pháp Huyền kỹ, chân chính Thanh cấp Trung cấp, cho dù chỉ có nửa bộ, nhưng không phải Thất Tinh Truy Hồn bộ có thể so sánh được.

Chỉ là lóe qua, Diệp Bạch đuổi theo sau lưng Lôi Hành Không, một ngón tay điểm ra.

Sau đó Diệp Bạch mỉm cười, lui về phía sau, hồng quang chợt lóe, cả người quỷ dị trở lại chỗ cũ, Lôi Hành Không không có phát giác, Diệp Bạch làm như thế nào có thể trở về như vậy.

Một lúc lâu, Lôi Hành Không sắc mặt như tro tàn, vẻ mặt không thể tin được, cúi đầu nhìn Diệp Bạch, sau đó khổ sáp nói:

- Ta nhận thua.

Dưới đài lúc này là một mảnh tĩnh mặc.

Không khí như cô đọng lại.

Các Đại tông môn Tông chủ, ánh mắt tan ra, căn bản bọn họ không thể tin được, mọi người đều quá kinh ngạc, há miệng ra như con ếch vậy.

Nhưng lúc này, còn có ai chú ý đến điểm này.

Tất cả mọi người ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía trên đài, không hề chớp mắt, cả lôi đài mấy vạn người đã bị thân pháp của người này biến thành vạn cỗ điêu khắc.

Tất cả mọi người không thể tin được, trong lòng chỉ có một thanh âm không ngừng nói ra:

- Điều này có thể sao.

- Điều đó không có khả năng.

Lúc này, tiếng lòng của mọi người đều tự nói như vậy, trong đó có người mở trừng hai mắt, hoài nghi ảo giác, còn nghĩ mình đang ở trong mộng, chưa có tỉnh lại.

Nửa bước Huyền Tông Lôi Tông đệ nhất đệ tử Lôi Hành Không, Hoàng Bảng lần trước đệ nhất, đối đầu với Diệp Bạch ngay cả nửa chiêu đều không chịu được.

Diệp Bạch ngoại trừ thi triển một chút thân pháp, thậm chí một cái ngón tay, cũng chỉ một điểm rồi thu trở về, mà Lôi Hành Không đã nhận thua.

Nửa chiêu, Lôi Tông Lôi Hành Không thất bại.

Lúc trước mọi người tưởng tượng, Lôi Hành Không có thể thất bại, nhưng ít ra cũng kiên trì mấy chiêu, thậm chí có thể mười chiêu và hơn nữa.

Thậm chí không ít người còn tranh luận, đặt tiền cược là mười chiêu, hai mươi chiêu, thậm chí một trăm chiêu.

Nhưng thật không ngờ, mới nửa chiêu Lôi Hành Không liền bại, nhất thời mọi người không thể tin được.

Nửa chiêu, làm sao có thể thất bại sao?

Tất cả, là bởi vì Diệp Bạch có môn Độn pháp này sao?

Tất cả mọi người im lặng, rất rõ ràng, nếu như Diệp Bạch không có Huyền khí cường đại chống đỡ, thì dù có cao giai Độn pháp có thể dùng được sao? Thi triển không được, cũng chỉ là uổng công, coi như có thể thi triển được thì làm sao có thể không tiếng động tiến đến sau lưng Lôi Hành Không được, mà Lôi Hành Không lại không có phát giác, đợi khi hắn phát giác, lúc đó cũng thua rồi.

Một chỉ pháp bình thường, điểm ra làm cho Lôi Hành Không né tránh như thế nào, đều không được.

Nếu như Diệp Bạch nguyện ý, Lôi Hành Không đã sớm chết trăm ngàn lần rồi.

Thực lực hai người chênh lệch, căn bản không cùng một tầng thứ.

Mà thực lực chân chính của Bạch Diệp, uyên thâm như biển, tất cả mọi người thậm chí cũng không có thấy hắn xuất cái công pháp gì, thậm chí so sánh với lúc đối quyết với Phó Tinh Di, còn không được như thế.

Một trận chiến này, tuyệt đối chênh lệch.

Diệp Bạch mạnh như thế nào, hắn còn có bao nhiêu con bài chưa lật, lúc này, tất cả mọi người đều nghi vấn trong lòng.

Nhưng là mặc kệ như thế nào, lần này Thiên Tiên đài tỷ thí, cuối cùng kết thúc.

Lôi Hành Không ngơ ngác đứng ở trên đài, trong đầu óc của hắn trống rỗng, hắn nghĩ tới rất nhiều tình huống, cùng dưới đài vô số người hoan hô, lúc đó Diệp Bạch xuất hiện ở phía sau, hắn cũng tự tin tối thiểu tiếp được Diệp Bạch mười chiêu...

Thậm chí năm mươi chiêu, cũng không phải không có khả năng.

Nhưng kết cục đột nhiên như thế, Diệp Bạch còn không có xuất thủ, chỉ dùng một lần thân pháp, hắn liền bại.

Bị bại không tiếp tục chiến đấu, bởi vì chênh lệch quá sâu.

Do không đủ đền bù chênh lệch.

*****

Hai người không chỉ tu vi cảnh giới chênh lệch, mà công pháp cũng chênh lệch.

Hắn không hiểu, tại sao Tử Cảnh Cốc Tam đại đệ tử, công pháp so với mình còn mạnh mẽ hơn như vậy, nhưng lúc này thậm chí hỏi một câu, khí lực cũng không có.

Tên trọng tài lên đài, thương hại nhìn hắn một cái.

Trèo càng cao, ngã càng đau, đạo lý này từ trước đến nay đều đúng.

Nhưng thất bại, đó chính là bại.

Quy củ lôi đài không thể bị phế.

Cho nên, mặc dù Lôi Hành Không cũng là người của Lôi Tông, hắn cũng không thích nhìn thấy trường hợp như vậy sảy ra, nhưng kết quả như vậy, hắn cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Diệp Bạch, giơ tay Diệp Bạch lên, trầm mặc một chút, mở miệng nói:

- Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thắng.

Trong nháy mắt, dưới đài, đầu tiên là vắng lặng, rồi sau đó, tiếng hoan hô vang dội.

Sau đó ồn ào vô cùng.

Đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, mặc dù đã sớm nghĩ đến, tuy nhiên lúc này nhìn thấy, đều vui mừng vô cùng.

Tất cả mọi người nhìn nhau cười, cho dù Diệp Khổ, Diệp Khuyết luôn trầm ngâm cũng đều cười vui vẻ.

Đây là phong quang của Lam Nguyệt Nam cảnh, cũng là phong quang của Tử Cảnh Cốc, và là phong quang của Diệp gia vậy.

Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan ôm chầm lấy nhau, coi như bên cạnh không có người nhảy dựng lên, nhìn nhau mà nước mắt rơi ra.

Cho tới Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ sắc mặt biến sắc, không tiếng động ngã xuống đất, mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn cũng đột nhiên đứng lên, ngay cả đụng mặt bàn cũng không có phát giác.

Nhưng mặc kệ mọi người phản ứng như thế nào, trọng tài tuyên bố kết quả chiến cuộc, Lam Nguyệt công quốc năm năm Thiên Tiên đài tỷ thí đã kết thúc, mà tiếp theo phải chờ năm năm sau. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www. Truyện FULL

Bất quá, năm tháng lưu chuyển, năm năm kế tiếp, đến lúc đó là ai đỗ trạng nguyên, cũng không biết được.

Bọn họ tuổi đã quá, muốn luận chiến lần sau, đều ra ngoài quy định, năm năm tiếp sau, mấy người này cũng không có tư cách tham gia nữa.

Do đó bọn họ coi trọng Thiên Tiên đài tỷ thí lần này, cho nên chính là nguyên nhân Thiên Tiên đài trở nên sôi động như vậy.

Năm năm thời gian, nhìn như ngắn ngủi, lại phát sinh rất nhiều sự tình như thế.

Lúc này, mới có năm năm thời gian, thời gian nhìn thì lâu kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cũng không ai ngờ, năm năm này, Lôi Hành Không bại? Phó Tinh Di bại? Yến Bạch Bào bại? Phục Hạo bại?

Ai có thể ngờ tới, chỉ trong năm năm thời gian, Nam Nguyệt Nam cảnh Tử Cảnh Cốc có Diệp Bạch quật khởi, lúc này đã đuổi kịp và vượt qua tất cả đệ tử, chiếm được đệ nhất. Ai có thể ngờ tới, ngàn năm Lam Nguyệt Nam cảnh không có biến hóa gì, một ngày xuất hiện ba đại Huyền Tông, trong dĩ vãng chưa bao giờ xuất hiện như thế?

Những điều này đã phát sinh.

Nhưng đối với một số người mà nói, đôi khi, năm năm cũng là quá ngắn, cơ bản không có cái gì biến hóa, Đỉnh cấp Huyền sư vẫn là Đỉnh cấp Huyền sư, nửa bước Huyền Tông vẫn là nửa bước Huyền Tông, nói về tiến bộ có thể có một chút, nhưng đột phá mà nói, rất khó sảy ra.

Cho nên con người tiến bộ vĩnh viễn không dừng lại, hôm nay gặp ngày mai đã khác rồi. Cho nên, có người có thể đi sau vượt trước, có người có thể nhất khí trùng thiên, tất cả, đều là vì năm năm nỗ lực, nhưng sự nỗ lực không nhất định đại biểu thành công, nhưng không nỗ lực, nhất định sẽ không thành công.

Lam Nguyệt năm năm tổ chức Thiên Tiên đài tỷ thí một lần.

Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch xếp thứ nhất, Lôi Tông Lôi Hành Không thứ hai, Ma Thần Cốc Phó Tinh Di thứ ba.

Tử Cảnh Cốc Yến Bạch Bào xếp thứ 4, Hỏa Phong Hồ Phục Hạo xếp thứ năm.

Hoàng Bảng xếp thứu 6 Ly Hận Cung Cầm Tử Y, Hoàng Bảng thứ 7, Lôi Tông Lôi Thiên Hình, Hoàng Bảng thứ tám, Thực Hồn Tông Cao Tinh Tinh. Hoàng Bảng thứ 9, Trường Kiếm Môn Liễu Nhân Cốt, Hoàng Bảng thứ 10, Ma Thần Cốc Yến Cực Sơn.

Trước ba, trước năm, trước mười, Hoàng bảng năm nay thay đổi ba người, nhưng là ba người này, có một việc chấn kinh tất cả mọi người.

Tất cả, đơn giản vì lần này xuất hiện Diệp Bạch.

Một vị trung vị Huyền Tông xuất hiện, so với hai mươi vị Đỉnh cấp Huyền sư, còn chấn kinh hơn nhiều.

Nhất là xuất hiện một vị trung vị Huyền Tông trẻ tuổi như thế thì càng không cần phải nói.

Sau đó các trận chiến đấu, bài danh các Đại tông môn biến hóa kịch liệt, đồng thời lộ ra nội tình thâm sâu của các Đại tông môn, làm cho mọi người đều phải giật mình.

Lọt vào top 10, Tử Cảnh Cốc độc chiếm hai người, chiếm đi một phần năm danh ngạch, danh tiếng vang dội nhất.

Mà xếp thứ hai là Lôi Tông, thứ ba Ma Thần Cốc đều đồng thời có hai người, còn lại cho các các tông môn khác chiếm bốn cái danh ngạch.

Trên lôi đài.

Lôi Hành Không sau khi kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Bạch, khàn khàn nói:

- Độn pháp này, có cấp bậc gì?

Diệp Bạch thấy hắn hỏi như vậy, cũng không đành lòng đáp:

- Thanh cấp, Trung cấp.

Ánh mắt Lôi Hành Không sáng rực lên một chút, lập tức lại cúi thấp đầu, cười khổ một tiếng:

- Ta đây, bị bại không oan.

- Chúc mừng ngươi, đạt được Thiên Tiên đài đệ nhất.

Diệp Bạch nhấc tay nói:

- Đa tạ.

Lôi Hành Không lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, loạng choạng đi xuống lôi đài, biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy một màn như vậy, dưới đài không ít người không khỏi cảm thán:

- Trời sinh Du sao lại sinh Lượng đây.

Nhìn Lôi Hành Không sa sút, rất nhiều người đều biết năm năm này, tất cả mọi người đều tiến bộ, nhất là mấy người Lôi Hành Không, Phó Tinh Di, Yến Bạch Bào, Phục Hạo, mỗi người đều làm cho mọi người chấn kinh, Lôi Hành Không đã đạt tới nửa bước Huyền Tông, khoảng cách chân chính Tông cấp cường giả, cũng là một bước mà thôi.

Nếu như bình thường, không nghi ngờ Lôi Hành Không xứng đáng thu được đệ nhất, nhưng bất ngờ xuất hiện Diệp Bạch, có thực lực trung vị Huyền Tông, làm cho hắn tuyệt vọng.

Cho dù là thiên chi kiêu tử Lôi Hành Không, cũng trở nên ảm đạm thất sắc, Diệp Bạch xuất hiện hào quang làm lu mờ tất cả.

Tại trên bầu trời lóe ra hào quang chói mắt, cũng làm cho đám người Lô Hành Không ảm đạm, không đáng giá nhắc tới nữa.

Thậm chí, không có người nhìn đến nữa.

Diệp Bạch nhìn bóng lưng Lôi Hành Không biến mất, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó không nói, đi xuống lôi đài.

Nghênh đón hắn, bằng tất cả ánh mắt tôn kính, cùng nhìn về phía hắn.

Nhưng Diệp Bạch không có để ý những ánh mắt này, trực tiếp đi tới chỗ đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết.

Hắn mỉm cười nói:

- Ta đã trở về.

Nhẹ nhàng bốn chữ, vân đạm phong khinh, nhưng vào trong tai đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan tạo ra mùi vị hoàn toàn bất đồng.

Mấy người nhìn Diệp Bạch nhiệt liệt hoan hô, trong đó, Cốc Tâm Lan trực tiếp nhảy vào trong lòng Diệp Bạch, sau đó ôm trầm lấy hắn.

Nước mắt nàng xúc động rơi xuống.

Diệp Bạch mỉm cười vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đối với nàng hắn luôn vui vẻ.

Mọi người nhìn thấy như vậy, trong lòng Hoàng Linh cũng không khỏi áy náy, nhưng nàng do dự một hồi lâu, cuối cùng lại không có cái đảm phách này, tại trước mọi người ôm lấy Diệp Bạch, chỉ có chút hướng đến gần Diệp Bạch một chút mà thôi.

Sùng bái nhìn về phía Diệp Bạch, con mắt chớp động quang mang.

Rồi sau đó, tất cả mọi người có các loại ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Bạch, sau đó Diệp Bạch cùng đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết đi trở lại U Cầm viện.

Cốc Tâm Lan không muốn rời khỏi Diệp Bạch, Diệp Bạch bất đắc dĩ ôm nàng trở về.

Hai người cũng không có nhìn thấy, đám người sau đó, ánh mắt phức tạp, từ xa xa nhìn theo.

Trong đó, có một thân Hồng y đó là Đường Huyết Nhu, có hoàng sam thanh nhã, Thanh Trần thoát tục Cốc Tâm Hoa, cũng có Tử Khí cao quý như nguyệt Đạm Thai Tử Nguyệt.

Khi về đến U Cầm viện, ồn ào náo động mới từ từ yên lặng xuống, Cốc Tâm Lan nhìn ánh mắt mọi người kỳ quái, lúc này mới từ trên người Diệp Bạch nhảy xuống, hơi có chút thẹn thùng, nhìn Diệp Bạch cười một tiếng.

Đứng ở cửa tiếp đón Diệp Bạch, bằng lễ tiết long trọng nhất của Tử Cảnh Cốc, nghênh đón Diệp Bạch đến.

Thấy Diệp Bạch từ từ đi tới, tất cả đệ tử Tử Cảnh Cốcđều tôn kính cùng ngưỡng mộ nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt khó nén kích động cùng hưng phấn.

Diệp Bạch vinh quang, cũng là Tử Cảnh Cốc vinh quang, mà Tử Cảnh Cốc vinh quang, chính là bọn họ vinh quang.

Vốn chỉ cùng thế hệ đệ tử, nhưng hiện tại nhìn Diệp Bạch như một tòa núi lớn rồi, nguy nga, nhô cao, không thể với tới.

Cốc Tâm Hoa, Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm, Chu Họa Mi, Trương Liệt, Đạm Thai Tử Nguyệt cũng trở về, mọi người hướng tới Diệp Bạch chúc mừng, mặc kệ trước đây bọn họ có ý nghĩ như thế nào, lúc này, đều không thể phức tạp nhìn người trẻ tuổi nam tử này đã khiến cho cả Lam Nguyệt chấn động như vậy.

*****

Trong lòng Đạm Thai Tử Nguyệt, Cốc Tâm Hoa phức tạp, thấp giọng chúc mừng, sau đó liền lui xuống, cũng không ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.

Đối với những điều này Diệp Bạch cũng không để ý, hắn thản nhiên đáp lễ trở lại, sau đó đã được các vị trưởng lão đi về phía sau hậu viện.

Cốc chủ của Tử Cảnh Cốc Túc Hàn Sơn đang chờ hắn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Một đêm không có vấn đề gì để nói.

Chỉ là đối với rất nhiều người đêm này là đêm không ngủ đối với bọn họ.

Tuy nhiên Diệp Bạch lại ngủ rất yên ổn, không có bao nhiêu người quấy rầy hắn, các vị trưởng lão chúc mừng hắn vài câu đã quay trở lại.

Tuy nhiên các tông chủ khác thì không như vậy.

Ngày thứ hai, vạn dặm không có mây.

Khi Diệp Bạch xuất hiện ở hậu viện Lôi Tông, không ít tông chủ đều có đôi mắt thâm quầng, hiển nhiên đêm qua bọn họ không ngủ.

Nguyên nhân thế nào không hỏi cũng biết.

Hôm nay cũng chính là lễ trao phần thưởng.

Các đại tông môn chủ trừ Bái Kiếm Cốc đã rời đi thì toàn bộ đều đến đầy đủ.

Hoàng bảng mười người đầu tiên, ngoại trừ Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn đã mất tích thì Lôi Tông Lôi Hành Không cũng không xuất hiện, một bộc nhân áo đen đến lĩnh phần thưởng thay cho hắn.

Người bộc nhân này toàn thân mặc hắc bào, không thấy diện mục, toàn thân u linh, không ai dám nhìn hắn nhiều.

Tám người còn lại toàn bộ đều tề tựu, đứng ở trên đài cao mà hơi trầm mặc.

Hôm nay cũng là ngày tỷ thí cuối cùng ở Tiên Thiên đài.

Phần thưởng từ vị trí thứ mười trở lên mỗi thứ đều khiến cho mọi người phải kinh ngạc.

Hoàng bảng thứ mười, Hắc Ma vương Yến cực Sơn được thưởng một thanh tam giai trung cấp, đó là Nhạn Minh Vô Song Kiếm, một đệ tử của Ma Thần Cốc đến lĩnh thay cho hắn.

Hoàng bảng vị trí thứ chín chính là Liễu Nhân Cốt của Trường Kiếm Môn, phần thưởng chính là một thanh tam giai cao cấp Tùng Hàn Lưu Tinh Kiếm.

Hoàng bảng thứ tám, Cao Tinh Tinh của Thực Hồn Tông, nhận được một viên tam giai cao cấp linh đan, Niệm Bích Hồi Tinh Đan, có thể giúp đột phá bình cảnh, mặc dù mỏng manh nhưng giá trị tuyệt đối không nhỏ.

Hoàng bảng vị trí thứ bảy, Lôi Tông Lôi Thiên Hình được thưởng một cặp Lôi Điện Thanh Quang thủ sáo, tử quang lưu chuyển, đao kiếm không thể làm bị tổn hại, quả là một cặp lợi khí.

Hoàng bảng vị trí thứ sáu, thứ năm cũng có thưởng phần thưởng vô cùng trân quý.

Hoàng bảng vị trí thứ tư Yến Bạch Bào nhận được một viên Kim Lam Thánh Thạch, nghe nói có khả năng bổ sung linh hồn hiệu quả, trân quý vô cùng.

Mà hoàng bảng vị trí thứ ba Phó Tinh Di được thưởng một bộ Kiếm châu, ở bên trong có Kiếm pháp ám sát vô cùng đáng sợ.

Kiếm châu này nổi danh khắp Lam Nguyệt Công quốc, nghe nói là bảo vật con sót lại của một cường giả bán vương giai, so với Kim Lam Thánh Thạch của Yến Bạch Bào thì trân quý hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà Lôi Hành Không thì nhận được một Tử Khí Trường Sinh dịch, đây là bí pháp tu luyện Thái Dịch Kim Hoàn thánh pháp, ngay cả các tông chủ của các đại tông môn cũng không nỡ sử dụng.

Tuy nhiên tất cả đều kém hơn so với phần thưởng của Diệp Bạch.

Diệp Bạch nhận được Sinh Tử Hoàng Dương châu, một trắng một đen, hắc châu ảm đạm không có ánh sáng trong khi đó bạch châu thì trong suốt, tạo ra một cảm giác kỳ lạ.

Hạt châu này sau khi nuốt vào chỉ cần người chết không quá một canh giờ thì có thể cải tử hồi sinh, chỉ là nếu như quá ba canh giờ thì không còn tác dụng nữa.

Nhân gian quỷ giới, đường sinh tử kỳ thật rất khó nói, dược thạch trân quý cũng không thể toàn năng.

Cho nên, trên thế gian này, tính mạng chính là thứ trân quý nhất, Nhạc Thành sau khi nhận được thì kinh hãi, ngón tay cũng trở nên run rẩy.

Hắn vốn không coi trọng kỳ tỷ thí Tiên Thiên đài này, giải quyết xong khúc mắc là sẽ ra đi, nhưng giờ thì phát hiện ra, thu thập của hắn có giá trị rất lớn.

Sau này tiến vào Kỳ Thiên Bí cảnh, Cửu Tử nhất sanh, cho dù Diệp Bạch có kiếm trận nhưng vẫn khó có thể đảm bảo an toàn.

Lúc này có một đôi song châu có lẽ Diệp Bạch sẽ có cơ hội sống sót trở về.

Tay của hắn nắm chặt không một tiếng động, hắn cũng không nói gì, trong lòng thở ra một hơi.

Nói thật hắn tuy biết con đường vương lộ nguy hiểm, khắp nơi đều là tử lộ, Nhạc Thành mặc dù có vốn liếng nhưng cũng chỉ nắm chắc ba thành mà thôi.

Một năm thực sự quá ngắn, hắn là huyền tông không có kinh nghiệm, so với những người khổ luyện vài chục năm thì so sánh cũng không bằng.

Cho dù có Kiếm Trận thì Nhạc Thành bất quá cũng chỉ là một trung vị huyền tông.

Bằng vào vị trí một huyền tông trung vị muốn tiến vào Kỳ Thiên Bí cảnh gian nan lại càng thêm gian nan, từ trước tới nay chỉ có Đỉnh Cấp Huyền tông mới có thể đánh bại quần hùng mà tiến vào trong đó. Những người đi vào cũng đều gặp phải cửu tử nhất sinh.

Bởi vì kỳ thí luyện của Kỳ Thiên Bí Cảnh chỉ còn bảy tám tháng thời gian nữa, thật sự không còn nhiều thời gian lắm, nếu như không tận lực thì khi tiến vào Kỳ Thiến Bí cảnh cũng là tiến vào con đường tử lộ.

Lúc trước hắn không thể không lo lắng, mọi người sống trên đời đều tiếc tính mạng của mình. Diệp Bạch cũng không phải là thánh nhân cho nên cũng không phải là ngoại lệ.

Trong bàn tay, Sinh Tử Hoàn Dương châu tựa hồ như cảm ứng được sự ba động của hắn đột nhiên trở nên ấm áp.

Ở bên kia, mọi người nhìn lên trên đài.

Môn chủ của Trường Kiếm môn, Phương Trung Kiếm nhìn lên trên đài, nhìn thấy tám người tinh thần phấn chấn, khí chất hiên ngang như rồng như phượng thì bất giác cảm thấy mình hơi già rồi.

Thở dài một hơi, hắn quay đầu nhìn mọi người cất tiếng cười:

- Diệp Bạch hiện tại đã là huyền tông cường giả, có nên phong hào hay không?

- Sao?

Nghe thấy lời nói của hắn, một số tông chủ của các đại tông môn ngẩn ra, sau đó nói:

- Không sai, không sai, Diệp Bạch hiện tại đã là trung vị huyền tông, tại sao lại không thể phong hào đây?

Mọi người trong thời gian ngắn liền nghị luận sôi nổi lên, mà cốc chủ của Ma Thần Cốc thì sắc mặt đột nhiên trở nên âm hàn, hắn híp mắt lại rồi nói:

- Chư vị, ta có một đề nghị, không biết mọi người thấy như thế nào?

*****

Tông chủ Thực Hồn Tông Kim Thực Hồn nhất thời không có phản ứng nghe thấy cốc chủ của Ma Thần Cốc mở miệng thì cũng hiếu kỳ:

Bàng cốc chủ có đề nghị gì vậy?

Nghe thấy vậy, Bàng Nguyên Vũ liền híp mắt lại, ung dung nói:

- Thứ mà Diệp Bạch tu luyện không phải là Tam Thiên Kiếm Khí quyết đúng không? Hơn nữa hắn còn có một số kiếm thuật kỳ lạ, có khả năng phát ra nhiều kiếm cùng một lúc, thậm chí khi mười thanh kiếm đồng thời xuất thủ, tạo ra kiếm trận công kích kỳ quái, thủ đoạn này thật là kinh người, thường nhân không bằng được, cho nên gọi là Kiếm Tông, mọi người thấy thế nào?

Nói xong hắn mỉm cười nhìn mọi người, ánh mắt âm lãnh, thậm chí còn mang theo một nụ cười lạnh.

- Kiếm tông?

- A.

Mọi người đầu tiên ngẩng ngơ, sau đó trên đài bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, sắc mặt của mọi người liền trở nên phức tạp, ai cũng không mở miệng.

Tông chủ của Thực Hồn Tông sắc mặt trắng bệch cũng không quay đầu lại, lần này hắn hận không thể tát cho mình một cái bạt tai, tại sao lại nhiều chuyện hỏi những lời này làm gì.

Không ai không hiểu hai chữ Kiếm Tông này hàm nghĩa gì, có lực lượng rất lớn

Hai chữ này quá tốt, quá nặng, quá tôn quý, nhưng người ta lại không thể đón nhận.

Từ trước đến nay, khi được phong hào, bọn họ đều chọn những tên như Tàn Tông, Thanh Tông, Huyết Tông, đó là những điều bình thường, nhưng những tên như Đao Tông, Kiếm Tông, Chiến Tông thì lại không được trường thọ.

Bởi vì những người có danh hiệu như vậy thường được một nhóm lớn người tiến tới khiếu chiến, một số người vì tự đại mà nhận lấy phong hào, kết quả sau khi được phong hào có mấy tháng vài năm đã phải chết đi.

Có thể bảo trì đến già cơ hồ không có, trừ phi trong quá trình, người này có thể đột phá từ Huyền Tông tới Huyền vương.

Diệp Bạch mặc dù là trung vị Huyền Tông nhưng đột phá tới Huyền vương cũng là một chuyện xa vời.

Hiện tại hắn cùng với những cường giả Huyền Tông hiện tại mà so sánh có khi có chênh lệch rất lớn, tuy nhiên nếu như cho hắn thời gian thì hắn sẽ đuổi kịp.

Thậm chí nếu như vượt qua bọn họ cũng không phải là điều khó. xem tại TruyenFull. vn

Tuy nhiên, nếu như Diệp Bạch dám tự xưng là Kiếm tông thì những người khác sẽ không dám cho hắn thời gian.

Kiêm Tông, dám phong hào là kiếm sao, chính là khiêu chiến với tất cả cường giả tông cấp sử dụng kiếm, tục ngữ nói, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, những danh hiệu này tuyệt đối không thể nhận lấy.

Ma Thần Cốc dĩ nhiên không phải hảo tâm mà cho Nhạc Thành danh hiệu này.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, Bàng Nguyên vũ lại nhìn về phía Túc Hàn Sơn mà nói:

- Túc Huynh, huynh thấy danh hiệu này thế nào?

Người khác không đồng ý nhưng chỉ cần Túc Hàn Sơn gật đầu thì tất cả đã là kết cục rồi.

Những người khác nghe vậy thì đều nhìn về phía Túc Hàn Sơn, hào khí ở đây nhất thời trở nên quỷ dị, giống như là một thùng hỏa dược, chỉ cần đốt ngòi nổ là sẽ bộc phát, đem tất cả tan xương nát thịt.

Cốc chủ Tử Cảnh Cốc nghe thấy mọi người phong hào cho Diệp Bạch thì cũng thấy đây là một chuyện cũng đơn giản.

Nếu như không phong hào thì mới là chuyện lạ.

Cho nên hắn cũng ngầm đồng ý, chỉ cần mọi người không đặt cái tên quá khó nghe hắn sẽ đồng ý.

Tuy nhiên, hắn chưa nghĩ tới danh hiệu của Diệp Bạch được đặt không phải bởi người khác mà chính là do Bàng Nguyên Vũ, cốc chủ Ma Thần Cốc. Hai tông đều có mối thù giết đệ tử lẫn nhau, oán hận này đã ẩn giấu trong lòng từ rất lâu rồi.

Hắn tự biết mình không có thực lực đối phó với Diệp Bạch, đối phó với Tử Cảnh Cốc cho nên đặt ra chuyện này.

Mượn đao giết người đây.

Túc Hàn Sơn không ngờ hắn lại dùng cách này, chỉ thấy đôi mắt của Bàng Nguyên Vũ híp lại âm lạnh, mà cười lạnh một tiếng:

- Phong hào này rất long trọng, chỉ sợ Bàng huynh đương thời cũng không dám xưng là Kiếm Tông, Diệp Bạch là một đệ tử hậu bối được tặng cho không phải là có chút hơi quá sao?

Túc Hàn Sơn nhìn chằm chằm về phía Bàng Nguyên Vũ, sau đó tiếp tục nói:

- Nếu như thật sự phong hào là kiếm tông, chỉ sợ sau này Diệp Bạch gặp phải phiền phức không ít, Bàng huynh thân là đại tông chủ dĩ nhiên không thể không nghĩ tới chuyện đó, bây giờ lại đề nghị như vậy, không phải là... có tính toán khác đấy chứ?

Bàng Nguyên Vũ nghe vậy thì đôi mắt nhìn Túc Hàn Sơn mà nhàn nhạt nói:

- Không trải qua Phong vũ, làm sao có thành tựu Vương nghiệp, chẳng lẽ Túc huynh muốn môn hạ của mình mãi ở cảnh giới này sao?

Nghe thấy lời nói của Bàng Nguyên Vũ, Túc Hàn Sơn theo bản năng muốn phản đối, tuy nhiên nghĩ tới điều gì đó thì lại trầm mặc.

Trầm mặc này, rơi vào trong mắt người khác không nghi ngờ chính là cam chịu, tất cả đều kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ rằng Túc Hàn Sơn không có khả năng đáp ứng, đối với cảnh tượng này, tất cả đều bất ngờ, nhất thời bọn họ hai mặt nhìn nhau ngây ngốc.

Ở trên phía đài cao, Kiếm Tông Diệp Bạch, một người trẻ tuổi, từ hôm nay người này cũng sẽ trở nên không tầm thường nữa rồi.

Mười ngày sau đó.

Ở phía Nam Lam Nguyệt công quốc, tại Hỏa Vân Thành, La Lâm quốc, ngoại viện Diệp gia.

Diệp Bạch thích thú nằm trên bãi cỏ xanh, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, ánh mắt híp lại nhìn lên bầu trời, không có ai tới quấy rầy hắn, bốn phía yên tĩnh.

Kỳ tỷ thí trên Tiên thiên đài đã qua mười ngày, nhưng đã gây nên một hồi phong ba, khuếch tán ra bốn phía.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)