Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0633

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0633: Trảm Huyền Tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Diệp Bạch nao nao.

Hắn căn bản chưa bao giờ gặp Tiêu Vô Huyết, theo lý thuyết lần này tới Lạc Nhật Thành cũng là tiện đường, hai người có thể nói là chưa từng thấy mặt nhau.

Vì sao thời điểm khi Tiêu Vô Huyết nghe tên của hắn lại kích động, hưng phấn như thế?

Diệp Bạch mặc dù ở Lam Nguyệt đã hơi có chút thanh danh, nhưng đó cũng chỉ là ở Lam Nguyệt. Diệp Bạch cũng không có tự đại đến mức tự tin danh tiếng của mình đã truyền bá đến tận một một tòa thành nhỏ xa xôi vắng vẻ ở biên cảnh Tử Hoa Vương Quốc này.

Tiêu Vô Huyết vẻ mặt trở nên cực độ hưng phấn, dữ tợn, chỉ chỉ Diệp Bạch: "Ngươi chính là kẻ đã sát hại ngoại môn đệ tử Xích Vô Tà ở Lam Nguyệt Quốc Diêm Hà Trấn, Kiếm Tông Diệp Bạch. Hảo, chúng ta chưa tìm được ngươi ngược lại ngươi đã tự mình đưa tới cửa... Rất tốt, đây chính là một cái công lớn, Thất Tinh Đàn chúng ta tìm ngươi cũng đã rất lâu rồi!"

"Xích Vô Tà? Thất Tinh Đàn?"

Diệp Bạch lại một lần nữa sửng sốt, cái tên này cảm giác hơi lạ lẫm, lại tựa hồ ở nơi nào nghe qua. Hắn không khỏi nhíu mày, đau khổ suy tư.

Tiêu Vô Huyết cuồng tiếu, nhìn Diệp Bạch: "Có phải hay không rất lạ lẫm? Cái tên này ngươi chỉ sợ đã quên a, ha ha ha... Xích Vô Tà mặc dù chỉ là ngoại môn đệ tử bình thường của Thất Tinh Đàn chúng ta, nhưng bất kể là ai, chỉ cần dám giết người của Thất Tinh Đàn, đều nhất định sẽ bị Thất Tinh Đàn ta đuổi giết đến cùng trời cuối đất, đến chết mới thôi. Diệp Bạch, ngươi chết chắc rồi, ha ha ha!"

Nói xong, Tiêu Vô Huyết càng không ngừng cuồng tiếu, phảng phất như đã thấy Diệp Bạch bị Thất Tinh Đàn đuổi giết đến cùng đường mạt lộ, cuối cùng nhận hết tra tấn, thống khổ mà chết.

Nhìn bộ dạng của Tiêu Vô Huyết, Diệp Bạch giật mình, rốt cục nhớ lại Xích Vô Tà là ai.

Lúc trước ——

Diệp Bạch vì tìm loại chủ dược thứ ba để luyện chế "Tích Huyết Tử Kim Đan", Giao Phục Hoàng Tuyền Chi đã ngàn dặm xa xôi từ Lam Nguyệt chạy tới Xích Mạc.

Dọc đường Hoàng Dương sa mạc, ở Diêm Hà Trấn phụ cận Diêm Hà đã từng đánh chết một tên Liễu gia cung phụng tên là "Thiên Xà công tử". Mà tên Liễu gia cung phụng này, tên thực sự là "Xích Vô Tà"*.

*xem lại Q3-C206: Thượng thiên hạ địa Thất Tinh Đàn.

Lúc ấy hắn đã từng nói qua, nếu như Diệp Bạch dám đánh chết hắn, tông môn sau lưng hắn tự nhiên sẽ đến tìm Diệp Bạch tính sổ, bất quá Diệp Bạch lúc đó cũng không để ý đến. Thẳng đến về sau, dù nghe được Viêm Mị nhắc nhở nhưng Diệp Bạch cũng không có quá để ở trong lòng.

"Thượng thiên hạ địa Thất Tinh Đàn, chưởng sinh phán tử Vô Nhai Hải*!"

*trên trời dưới đất Thất Tinh Đàn, chưởng quản sinh tử Vô Nhai Hải, chỉ 2 trong 4 Lục phẩm tông môn của Tử Hoa Vương Quốc.

Tử Hoa Vương Quốc có tứ đại Lục phẩm tông môn, có địa vị bá chủ không thể thay thế.

Mặc kệ là ở trong mắt người nào, bốn Lục phẩm tông môn này đều thuộc loại quái vật khổng lồ, người thường căn bản không dám đụng vào.

Vừa rồi ở Thanh Điểu Hồng Trần Các đấu giá hội, Linh Âm công chúa chính là đệ tử của một trong tứ đại Lục phẩm tông môn, Thiện Kiến Thành.

Mà Liễu gia cung phụng "Thiên Xà công tử" Xích Vô Tà bị Diệp Bạch đánh chết ở Hoàng Dương sa mạc Diêm Hà Trấn thì xuất thân ở một trong Lục phẩm tông môn khác, Thất Tinh Đàn.

Về phần hai tông môn còn lại thì một là Trường Sinh Điện, một là Vô Nhai Hải. Ở Tử Hoa Vương Quốc có một câu vè chính là: Đông Thất Tinh, nam Vô Nhai, tây Thiện Kiến, bắc Trường Sinh.

Đối với mọi người, Thất Tinh Đàn và Thiện Kiến Thành so với Trường Sinh Điện và Vô Nhai Hải thì không thể nghi ngờ có kém hơn về thực lực và sự thần bí.

Nhưng điều đó cũng không nói Thất Tinh Đàn và Thiện Kiến Thành yếu. Nghe đồn, Thất Tinh Đàn đàn chủ một thân tu vi công tham tạo hóa, là một siêu cấp đại cao thủ đã tiến vào Huyền Vương cảnh giới không biết bao nhiêu năm.

Ai cũng không biết tu vi của hắn đến cùng cao bao nhiêu, chỉ nghe đồn hắn rất có khả năng đã tiến vào bán Tôn chi cảnh.

Diệp Bạch hiện tại bất quá chỉ là một Trung vị Huyền Tông, khoảng cách bán Tôn chi cảnh còn kém không biết bao nhiêu lần.

Đừng nói bán Tôn chi cảnh, cho dù chỉ là một Vương cảnh sơ cấp cường giả đến cũng có thể đơn giản đem Diệp Bạch đánh chết.

Cho nên Tiêu Vô Huyết mới dám càn rỡ như thế, trực tiếp phán định Diệp Bạch tử hình. Hiển nhiên, một Trung vị Huyền Tông có lẽ ở trong mắt rất nhiều người là một tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng ở trong mắt con quái vật khổng lồ như Thất Tinh Đàn thì không khác gì một con kiến hôi, muốn giết lúc nào cũng được.

Khổ hải Vô Nhai, Thất Tinh loạn thế, hai câu tục ngữ này cũng không chỉ là một truyền thuyết.

Nếu như không phải Tiêu Vô Huyết nhắc tới, Diệp Bạch có thể cũng đã đã quên việc từng giết một người như vậy.

Một chuyện tưởng như bé nhỏ không đáng kể, cũng ở hôm nay bạo phát rồi.

Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn Tiêu Vô Huyết phía đối diện, trong đầu lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Viêm Mị.

"Vô luận là ai, chỉ cần dám động đến người của Thất Tinh Đàn, mặc kệ thân phận, địa vị của người này ở Thất Tinh Đàn thấp đến mức nào thì đều sẽ bị Thất Tinh Đàn vĩnh viễn đuổi giết, cho đến khi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."

"Mà chấp hành các cuộc đuổi giết cũng là một trong những lực lượng mạnh nhất của Thất Tinh Đàn, "Thất Tinh Truy Hồn Tổ". Thất Tinh Truy Hồn Tổ nhân số cũng không nhiều, chỉ vẹn vẹn có mười hai người, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thấp nhất cũng là Huyền Tông cường giả."

"Mười hai Huyền Tông cường giả, trong đó không ít Thượng vị Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Tông, thậm chí phó tổ trưởng của bọn họ đã đạt tới bán Vương cảnh. Có bọn họ ra tay, từ trước đến nay còn chưa từng xảy ra một lần thất thủ nào."

"Ngoại giới khó gặp Tông Cấp cường giả, ở Thất Tinh Đàn thì lại tùy ý có thể thấy được. Mà mười hai người của Thất Tinh Truy Hồn Tổ, mỗi người đều là tinh anh trong đó, thực lực thấp nhất cũng là Hạ vị Huyền Tông, cao hơn một chút thì là Trung vị Huyền Tông."

"Mà bất cứ ai đi ra từ trong đó cũng không phải là kẻ lương thiện."

"Mười hai người đều tới, cho dù là Vương cảnh cường giả cũng phải tránh lui."

Nếu là lúc trước, dù gặp phải bất cứ một người nào của Thập Nhị Truy Hồn Tổ thì Diệp Bạch cũng chỉ có thể chờ bị giết.

Nhưng là, hiện tại... Dù cho đánh không lại mấy người thực lực cao cường, nhưng đối với một trong những kẻ bài danh thấp nhất ở Thập Nhị Truy Hồn Tổ như Tiêu Vô Huyết, Diệp Bạch quả thật chưa từng để vào mắt.

Hắn nhìn Tiêu Vô Huyết, càng thấy thương cảm.

Nếu nói là trước kia, Diệp Bạch còn có thể buông tha hắn. Nhưng hiện tại, khi hắn nói ra danh tự Xích Vô Tà, kết quả của hắn liền đã được xác định.

Diệp Bạch sẽ không ngu đến mức lưu lại kẻ có cừu hận thâm sâu đối với chính mình như thế sống ở trên đời. Đã giết một tên Xích Vô Tà, giết thêm một Tiêu Vô Huyết nữa cũng bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi.

Cho nên, trong nháy mắt, ánh mắt Diệp Bạch liền trở nên băng hàn.

Sau lưng, Kiếm Trận có chút mở rộng, kiếm khí sâm nghiêm, phô thiên cái địa đồng loạt hướng phía Tiêu Vô Huyết mà bao phủ.

Lạc diệp phiêu linh*.

*lạc diệp phiêu linh: lá bay đầy trời.

Bốn phía thoáng chốc như tiến vào cơn lốc lạnh lẽo.

Thiên địa trong nháy mắt liền an tĩnh lại, tĩnh mịch đến mức đáng sợ.

Tiêu Vô Huyết vốn vẫn đang cuồng tiếu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Diệp Bạch hiện lên sát ý, kiếm ý đầy trời, sâm nghiêm như núi, lạnh như băng hàn.

Hắn rốt cục thanh tỉnh lại, khuôn mặt đột nhiên cứng đờ.

Lúc này mới nhìn rõ thế cục hiện tại.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt sau lưng, trên mặt hắn lần đầu lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Không nên giết ta, không nên giết ta, không nên giết ta. Ta là người của Thất Tinh Đàn, giết ta, ngươi cũng sẽ bị Thất Tinh Đàn chúng ta truy sát đấy."

Diệp Bạch vẻ mặt bất vi sở động, thản nhiên nói: "Không giết ngươi? Ngươi hôm nay đã biết ta chính là người đã giết ngoại tông đệ tử Xích Vô Tà của tông môn các ngươi, các ngươi chẳng lẽ còn có thể buông tha ta sao?"

Tiêu Vô Huyết lúc này đã có chút nói năng lộn xộn. Hắn xuất thân tôn quý, địa vị cao thượng, chưa từng gặp phải uy hiếp đến tính mạng. Nhưng lúc này, khi tử vong đang đến gần, thần sắc hắn liền trở nên vô cùng tái nhợt, căn bản mặc kệ cái gì, trực tiếp điên cuồng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, ta là người của Thất Tinh Truy Hồn Tổ, số 7 Lãnh Thất. Ta có thể bẩm báo tông môn không đuổi giết ngươi nữa, ngươi giết Xích Vô Tà, chúng ta coi như chưa từng có phát sinh."

Diệp Bạch cười lạnh: "Một tên Truy Hồn số 7 nho nhỏ, không phải là phó tổ trưởng, cũng không phải Thất Tinh Đàn cao tầng, ngươi, có thể có tác dụng gì? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ đưa tới càng nhiều người nữa đến truy sát ta a!"

Chứng kiến Diệp Bạch sát ý như trước không có giảm đi, Tiêu Vô Huyết sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, lo sợ bất an nói: "Không, không, không, có ta biện hộ cho, nhất định có thể. Ngươi phải tin tưởng ta."

Thoáng dừng một phát, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên vui mừng, nói: "Đợi một chút, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có rất nhiều thứ tốt cho ngươi. Thanh giai trung cấp bí kíp "Lạc Sương Băng Huyền Kình", cùng Huyết Thủ Kiếm Pháp của ta đều cho ngươi. Còn có, còn có hơn 5000 vạn Huyền tinh, còn có... Còn một quả "Tiên Thiên Huyết Tinh", đây chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế Lục phẩm kiếm khí, là vật mà ta từ Xích Nguyệt Vương Quốc Vô Cực Tông thiếu tông chủ đánh bạc thắng được, giá trị mấy ngàn vạn cũng đều đưa cho ngươi!"

Uy hiếp không được, liền muốn dùng lợi.

Vô Cực Tông, Diệp Bạch cũng đã từng nghe nói qua tông môn này. Đó là một trong lục tông ở Xích Nguyệt, là Lục phẩm tông môn còn cường đại hơn Thất Tinh Đàn.

Vô Cực Tông tông chủ là một vị Hạ vị Huyền Tôn chân chính, ở toàn bộ Xích Nguyệt công quốc có địa vị đệ nhất nhân, không người nào có thể dao động được.

Cũng chỉ có tông môn bực này mới có Lục phẩm chí bảo như Tiên Thiên Huyết Tinh, không ngờ lại bị Tiêu Vô Huyết thắng được. Đây chính là đồ vật mà có tiền cũng mua không được, so với"Thiên Huyền Hỏa Quyển" bí kíp mà Diệp Bạch vừa mới đấu giá được thì còn trân quý hơn rất nhiều.

Có tiền mà mua không được.

Không thể tưởng tượng được, Tiêu Vô Huyết trên người thậm chí có loại đồ vật bực này.

Diệp Bạch nhãn tình có chút sáng lên.

Tiêu Vô Huyết thấy một màn như vậy liền nhất thời vui vẻ, cho rằng bản thân đã có hi vọng.

Nhưng lúc này, Diệp Bạch lại nhếch miệng mỉm cười, thản nhiên nói: "Giết ngươi, những đồ vật này còn cần ngươi cho sao, ta tự lấy là được rồi."

"Ngươi —— đã biết quá nhiều!"

Nói xong, không chút do dự, tay vừa nhấc, mười tám thanh cự kiếm liền hóa thành mười tám đạo lưu quang, lập tức xuyên qua thân thể Tiêu Vô Huyết.

"Phốc phốc phốc phốc..." Tiên huyết đầy trời, Tiêu Vô Huyết thân thể trong nháy mắt liền có thêm mười tám cái lỗ lớn.

Đôi mắt của hắn trợn to, trong ánh mắt cực độ hoảng sợ xen lẫn vẻ không thể tin, tựa hồ không tin Diệp Bạch thật sự dám giết mình. Hắn vươn tay, chỉ về phía Diệp Bạch, trong cổ họng vang lên những tiếng "Ôi Ôi", lại lời gì cũng nói không ra.

Rồi sau đó, hắn vươn tay, sử dụng lực lượng cuối cùng, run rẩy từ trong ngực móc ra một cái ống đồng màu đỏ, ở đỉnh nhấn một cái, nhất thời liền có một đạo hỏa quang phóng lên trời. Ở trên bầu trời, Thất Tinh tách ra, ở bên cạnh nhiều hơn một đóa huyết sắc liên hoa yêu diễm.

Trông rất sống động, dù cho cách xa vạn dặm cũng có thể rõ ràng thấy được.

*****

Sau đó, Tiêu Vô Huyết thân hình mới dần dần gục xuống. Bất quá, thời điểm hắn gục xuống con mắt cũng là mở trừng trừng.

Thẳng đến khi chứng kiến đóa huyết sắc liên hoa ở trên không phát ra ánh sáng dễ làm người khác chú ý, trên mặt hắn mới lộ ra thần sắc thỏa mãn.

Khi nhìn về phía Diệp Bạch, thần sắc mang theo một tia oán độc, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, con mắt nhất thời nhắm lại, thân thể dần dần lạnh như băng.

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết, tử vong.

Xa xa, Diệp Bạch nhìn thấy một màn này, cho dù không rõ ràng lắm hắn cũng biết đóa pháo hoa kia đại biểu cho cái gì.

"Thất Tinh Truy Hồn Lệnh! Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Thất Tinh Đàn, dấu hiệu để nhận ra thân phận của các đệ tử!"

"Trong vòng phương viên trăm dặm, bất luận đệ tử Thất Tinh Đàn nào trông thấy Thất Tinh Truy Hồn Lệnh này đều phải lập tức chạy đến, mang theo đồng môn hỗ trợ tiêu diệt địch."

Diệp Bạch khẽ nhíu mày. Ngay khi hắn chứng kiến pháo hoa, muốn ngăn cản thì cũng đã không kịp.

Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, đã gần đi đến bên bờ tử vong mà Tiêu Vô Huyết vẫn còn dư lực để bắn ra đóa pháo hoa này. Đó cũng là do lúc trước hắn không có suy nghĩ chu toàn.

Bất quá, hắn cũng không vội.

Có thể ngăn cản được nhất thời, lại há có thể ngăn cản được cả đời. Dù pháo hoa này có phóng hay không phóng thì kết cục đều là giống nhau.

Tin tức hắn đánh chết một thành viên của Truy Hồn Tổ Thất Tinh Đàn, nhất định là ẩn giấu không được.

Đánh chết một vị Huyền Tông cường giả của đối phương, lại còn là một trong những nhân vật có thân phận tương đối cao. Chuyện lớn như vậy, cùng với lúc trước hắn đánh chết một tên ngoại môn đệ tử Xích Vô Tà của Thất Tinh Đàn là hai việc không thể tha thứ.

Biết được tin tức này, Thất Tinh Đàn khẳng định sẽ vô cùng nổi giận. Tông môn khổng lồ như thế, đột nhiên có một nhân vật trọng yếu bị giết, không truy cầu đến cùng đó là không có khả năng.

Chỉ cần có bất luận một điểm dấu vết gì để lại cũng sẽ bị bọn họ tìm ra, tin tức Diệp Bạch đi qua nơi đây cũng sẽ bị tiết lộ đi ra ngoài. Cho nên, ngăn hay không ngăn cản kỳ thực kết quả cũng không khác nhau là mấy.

Mấy ngày sau, Thất Tinh Đàn khẳng định sẽ phái càng nhiều nhân vật cường đại hơn đến đây đuổi giết Diệp Bạch, đây là kết cục mà bất cứ ai cũng có thể đoán được.

Bất quá, Diệp Bạch cũng không hối hận khi đánh chết Tiêu Vô Huyết.

Cho dù không giết Tiêu Vô Huyết, kết quả cuối cũng chả khác là mấy. Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, có cái gì khác nhau chứ?

Huống chi, đối với một người đã động sát tâm với mình, ham bảo vật của mình, truy đuổi tới đây để đánh chết mình, người như vậy, lưu lại có ích lợi gì?

Một lý do khác nữa, đó chính là Diệp Bạch rất tin tưởng thực lực của mình. Huyền Tông cường giả bình thường cho dù đến, chỉ sợ là đuổi giết không được còn bị giết ngược lại, mà Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Cho dù đối phương phái ra phó tổ trưởng tới, bán Vương cấp cường giả, Diệp Bạch mặc dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy trốn.

Chỉ cần đối phương không phải ngay từ đầu liền phái ra Vương cảnh cường giả tới, Diệp Bạch rất tự tin sự an toàn của bản thân. Bất quá lại suy nghĩ một chút, phái ra Vương cảnh cường giả cũng là chuyện rất khó xảy ra, bởi những chuyện này đều là Thập Nhị Truy Hồn Tổ xử lý, xử lý không được mới báo cáo lên cao tầng.

Cho nên, ngay từ đầu truy đuổi hắn nhất định là người của Thập Nhị Truy Hồn Tổ. Trong những người này, cao nhất cũng chỉ hai bán Vương cảnh, hơn nữa khẳng định còn không phải ngay từ đầu sẽ tới.

Đợi đến lúc bọn họ kịp hiểu Huyền Tông bình thường đã không phải là đối thủ của Diệp Bạch, phái ra cao thủ càng mạnh hơn nữa truy đuổi thì Diệp Bạch rất có thể lúc đó đã tiến vào Dạ Lang Đảo rồi.

Tiến vào trong đó, Diệp Bạch có thể nói là như cá vào biển cả, muốn tìm được hắn cũng là không dễ dàng.

Một trong thập đại cấm địa của Thiên Long Đế Quốc cũng không phải chỉ là hư danh, người bình thường đi vào đều chỉ có thể làm thức ăn cho hung thú, có thực lực lại không có mấy người. Mà những người này đi vào thì đều như một giọt nước nước tiến vào biển cả, muốn tìm được thì không khác gì mò kim đáy bể.

Muốn ở bên trong tìm ra một người, nói dễ vậy sao.

Về phần sáu tháng sau, tiến vào Kỳ Thiên Các thí luyện thì càng không cần phải nói.

Thất Tinh Đàn mặc dù cường đại, nhưng ở trước mặt một trong ba mươi sáu hải ngoại kỳ đảo Kỳ Thiên Các thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Chênh lệch căn bản là không thể dùng lẽ thường mà tính. Người của Thất Tinh Đàn căn bản là không dám ở trên địa bàn Kỳ Thiên Các giương oai, nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ra mấy người cũng đồng dạng tham gia thí luyện để đuổi giết chính mình.

Bất quá, có thể đi vào Kỳ Thiên Các thí luyện thì tối đa cũng chỉ là bán Vương cảnh. Muốn ở lúc đó đuổi giết chính mình, kết quả đến cùng là ai bị giết thì cũng không nói trước được.

Bởi vì sáu tháng sau, sau khi tu luyện Thiên Huyền Hỏa Quyển, hơn nữa có ba miếng Xích Lân Quả phụ trợ, còn có một đóa Ngũ Cực Linh Hà, Diệp Bạch thực lực nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đến lúc đó, cho dù là bán Vương cảnh cường giả, Diệp Bạch cũng có thể không sợ hãi mà đối chiến.

Cho nên, nguy hiểm cũng cũng chỉ có thời điểm từ bây giờ đến trước khi tiến vào Dạ Lang Đảo mà thôi. Chỉ cần Diệp Bạch cẩn thận một chút, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng an tâm, không nghĩ nhiều nữa.

Hắn vung tay lên, thu hồi mười tám thanh trường kiếm, sau đó tiến về phía thi thể Tiêu Vô Huyết.

Nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của hắn, Diệp Bạch khe khẽ thở dài.

"Ngươi vì lòng tham mà chết, vậy thì trách không được ta rồi. Ta không phải sợ chuyện, mà chỉ là không muốn nhiều chuyện, lại bị ngươi cho rằng vì sợ hãi mà chạy trốn."

"Hi vọng nếu có kiếp sau ngươi sẽ biết thu liễm một ít a. Bằng không thì dù hôm nay ta không giết ngươi, ngày sau, ngươi như trước sẽ chết dưới tay người khác."

Nói đến đây, Diệp Bạch cũng không nói gì nữa, thò tay lục lọi trên người Tiêu Vô Huyết, chỉ lát sau liền đem toàn bộ những thứ lấy được trên người hắn bày ra.

Một bản bí kíp trong thanh sắc là một tầng lam quang, mấy bình cao giai đan dược, một hộp ngọc hình vuông, một tấm tử sắc Minh tạp. Cuối cùng, còn có một tấm thiết bài hình quái điểu.

Diệp Bạch trước đem quyển bí kíp kia mở ra, đúng là bản Thanh giai trung cấp bí kíp mà Tiêu Vô Huyết tu luyện, "Lạc Sương Băng Huyền Kình."

Về phần Huyết Thủ Kiếm Pháp, Tiêu Vô Huyết trên người lại không có mang theo.

Diệp Bạch liền tiện tay thu hồi. Quyển bí kíp này, nếu là lúc trước có lẽ hắn còn có thể thoáng cao hứng một chút, nhưng hiện tại lại không có tác dụng gì.

Đã có Thiên Huyền Hỏa Quyển càng cao giai hơn, hắn như thế nào sẽ bỏ gần tìm xa, bỏ tốt cầu xấu, đi tu luyện bản Lạc Sương Băng Huyền Kình còn thấp hơn một cấp này?

Huống chi, thuộc tính bí kíp cũng không hợp. Diệp Bạch trong cơ thể Hỏa thuộc tính chiếm đa số, tự nhiên tu luyện Hỏa thuộc tính Huyền quyết là thích hợp nhất.

Về phần Huyết Thủ Kiếm Pháp, đã có Kiếm Trận, kiếm pháp bình thường Diệp Bạch căn bản là không để vào mắt.

Cho dù có được, đã có Tam Thiên Kiếm Khí Quyết cũng là Thanh giai trung cấp, Huyết Thủ Kiếm Quyết đối với Diệp Bạch cũng không có tác dụng gì.

Cho nên, không thấy được bản bí kíp này Diệp Bạch cũng tuyệt không thất vọng.

Mấy bình cao giai đan dược, Diệp Bạch tiện tay ném vào Tam Mãng Tuyết Giới.

Mặc dù chúng cũng không phải là vật thường, dù sao, có thể được một vị Huyền Tông cất chứa, phẩm giai khẳng định là không thấp. Nhưng hiện tại, Diệp Bạch hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy thứ này.

Hắn mở hộp ngọc hình vuông ra.

Bên trong lẳng lặng đặt một khối tinh thể sáu cạnh hoàn mỹ hình thoi, toàn thân đỏ tươi như máu, sáng long lanh óng ánh, ước chừng lớn bằng bàn tay trẻ con, bên ngoài tỏa ra một cỗ ba động linh khí rất mạnh.

Diệp Bạch trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.

—— Tiên Thiên Huyết Tinh, quả nhiên là Tiên Thiên Huyết Tinh, Lục phẩm luyện khí cực phẩm tài liệu, nặng chừng một cân a. Nếu như có thêm những Lục phẩm tài liệu luyện khí khác, khối "Tiên Thiên Huyết Tinh " này ít nhất có thể chế tạo ra một thanh Lục phẩm kiếm khí.

Giá trị của nó, căn bản không cách nào dùng Huyền Tinh để hình dung.

Diệp Bạch đến nay còn không có một thanh kiếm khí đạt tới Lục giai, chỉ có một thanh Ngũ giai kiếm khí Vạn Kính Nhân Tung Diệt kiếm duy nhất. Uy lực của nó, Diệp Bạch đến nay cũng không thể nào quên.

Bất quá Diệp Bạch cũng biết, nung bảo kiếm, chỉ dựa vào một khối "Tiên Thiên Huyết Tinh" thì rõ ràng là không đủ. Không có tài liệu phụ trợ khác, dù cho "Tiên Thiên Huyết Tinh" nhiều hơn nữa cũng vô dụng. :

Mà Lục phẩm phụ trợ tài liệu khác cũng không phải dễ có được như vậy. Cho nên, khối huyết tinh này cũng chỉ có thể tạm thời giữ lấy, về sau có cơ hội lại dùng.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch một lần nữa khép hộp ngọc lại, cũng đem nó ném vào Tam Mãng Tuyết Giới.

Cuối cùng, chính là tấm tử sắc Minh tạp, cùng một khối thiết bài quái dị hình quái điểu.

Diệp Bạch tra xem một chút.

Trong Tử sắc Minh tạp của Tiêu Vô Huyết có khoảng 5500 vạn Huyền tinh, theo chiết khấu 8% của Thanh Điểu Hồng Trần Các dành cho Tử Kim khách quý thì có thể hô lên 5980 vạn, khó trách hắn dám hô đến 5900 vạn.

Đáng tiếc, mặc dù chỉ vẻn vẹn chênh lệch một chút, nhưng từ 6000 vạn trở lên thì hắn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Đương nhiên, nếu như Tiêu Vô Huyết nguyện ý cầm cố Tiên Thiên Huyết Tinh, Diệp Bạch khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Bất quá, hiển nhiên, một người khi có được Tiên Thiên Huyết Tinh, dù cho khó khăn, bần cùng đến mấy cũng tuyệt đối không thể dễ dàng đem Lục phẩm tài liệu trân quý như thế bán ra.

Thanh giai cao cấp bí kíp về sau còn có thể có, nhưng tài liệu đạt tới Lục phẩm, thiên hạ này đều là không thấy nhiều.

Cái gì nhẹ cái gì nặng, Tiêu Vô Huyết tự nhiên là hiểu.

Hơn nữa, hắn còn hạ quyết tâm đến đây tìm Diệp Bạch muốn một công đôi việc, vừa bảo toàn được Huyền Tinh, lại còn được bí kíp.

Chỉ là đáng tiếc, hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Bạch, cuối cùng ăn cướp không được ngược lại còn bị cướp. Hơn nữa cái giá phải trả còn rất lớn, chính là tính mạng của bản thân, thật sự là quá không đáng rồi.

Rốt cục tiện nghi cho Diệp Bạch.

Hắn không chút khách khí, liền lấy Minh tạp bản thân ra, vẽ một cái. Nhất thời, con số phía trên Minh tạp của Diệp Bạch kịch liệt nhảy lên, mà con số trên Minh tạp của Tiêu Vô Huyết lại giảm dần một cách chóng mặt.

Một lát sau, con số trên Minh tạp của Diệp Bạch biến thành 5940 vạn.

So với trước khi đấu giá, con số này còn nhiều ra không ít.

Cái này lại để cho hắn không khỏi cảm thán. Khó trách người ta thường nói nếu không kiếm tiền của phi nghĩ thì vĩnh viễn không thể giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập. Nhiều người muốn làm kẻ cướp như vậy, nguyên lai chính là vì nguyên nhân này.

Vừa mới vì một quyển bí kíp mà thiếu chút nữa trở nên nghèo rớt mùng tơi, trong nháy mắt liền trở thành phú ông, loại cảm giác này đích xác là rất thoải mái.

Bất quá Diệp Bạch cũng có nguyên tắc và chuẩn tấc của bản thân: người không phạm ta, ta không phạm người. Bằng không thì, không hề có cừu hận cũng đi cướp đối phương, còn cướp đoạt hết thảy bảo vật trên người đối phương, đây không phải không khác gì súc sinh sao?

Đương nhiên, người nếu phạm ta, vậy cũng không cần khách khí, Diệp Bạch lấy được cũng yên tâm thoải mái.

Đem Minh tạp của mình một lần nữa nhét vào trong ngực. Về phần tấm Minh tạp của Tiêu Vô Huyết, Diệp Bạch bàn tay chà xát một chút. Nhất thời, tấm Tử sắc Minh tạp cực kỳ trân quý này liền biến thành bột phấn, rơi rải rác trên mặt đất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)