Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0080

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0080: Trả thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mà tạm thời mà nói không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, hiện tại việc mình cần làm là phải tu luyện cho thật tốt, sớm ngày đại thành.

Hiện tại, sau khi linh bảo xuất hiện ở cuộc đấu giá Tử Nguyệt, toàn bộ Thượng Quan gia bị tiêu diệt, sau đó xuất hiện một thế lực không ai rõ là gì, bọn họ từ bên ngoài đi tới, không biết là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Theo như Diệp Khuyết điều tra hai năm nay thì dường như có một số người của tứ đại thế gia rơi vào trong tay của tay của Thiên Báo cốc. Lần phụng mệnh dò xét này chính là đi tới Thiên Báo cốc, quan hệt tới sự tồn vong của Tứ Đại thế gia.

Nếu như có thứ gì khiến cho tình trạng này xảy ra thì cũng chỉ có thể là Thanh đồng giới chỉ. Tuy nhiên, Thanh đồng giới chỉ lại xuất hiện sau một năm khi Diệp Khuyết chấp hành nhiệm vụ, vật đó rốt cuộc là vật gì?

Còn nữa, Thiên báo cốc rột cuộc là do ai thành lập, tại sao bọn họ không đi chỗ khác mà lại chọn đúng bên ngoài Hỏa Vân thành?

Vấn đề này khiến cho Diệp Bạch cảm thấy vô cùng phiền muộn, nửa ngày sau Diệp Bạch vẫn không tìm ra một chút đầu mối nào. Tuy nhiên khi biết rằng cố gắng suy nghĩ cũng vô ích, hắn đành phải để mọi chuyện đợi ngày mai rồi tính.

Ở ngoại tông Diệp gia, Ngoại Pháp đường.

Diệp gia nội tông có tất cả bốn đường, theo thứ tự là Trưởng Lão Đường, Chấp Sự đường, cùng với Huyền đường và Khai đường. Mà ngoại tông cũng đặt bốn đường khác chỉ có điều, cơ cấu của ngoại tông không giống như nội tông.

Hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn năm năm, Diệp Hàn Sơn không thể nào nhượng cử hàng này cho người khác cho nên hắn cần phải tìm mọi cách giữ lấy nó, dùng cách ngoại giao mà giữ lấy.

Cửa hàng này hắn đã có thể duy trì năm năm, yên ổn làm ăn. Thậm chí hắn đã từng chứng kiến tòa cửa hàng này

Diệp Hàn Sơn có một người anh rể, tên là Diệp Bạch Hưng, hiện tại đang làm bảo vệ ở Luyện võ các. Nghe nói ở Luyện Võ các mỗi lần các đệ tử nghèo khổ đi vào hắn đều thu lộ phí ở đó. Tuy rằng ca thán xảy ra rất nhiều, nhưng Diệp Bạch Hưng đều chọn những người không có bối cảnh, không có thực lực mà thu cho nên vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Diệp Hàn Sơn thấy vậy thì cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Cho nên mặc dù có một số đệ tử ngoại tông làm ầm ĩ thì nhờ có Ngoại công đường bảo kê nên Diệp Bạch Hưng vẫn không sao. Về sau mọi người thấy Diệp Bạch Hưng có người chống lưng cho nên không tiếp tục náo loạn nữa, Diệp Bạch Hưng thấy vậy thì không kiêng nể gì nữa, may mắn là đều không xảy ra chuyện gì.

Một năm trước, đệ tử ngoại tông Diệp gia có sáu người được chọn vào trong nội tông. Diệp hàn Sơn đã hỏi qua Diệp Bạch Hưng liệu hắn có đắc tội với người nào trong đám bọn họ hay không, nếu mà bọn họ trở thành đệ tử nội tông thì sẽ rắc rối. Tuy nhiên, Diệp Bạch Hưng chắc chắn là không có, hắn tưởng rằng đi vào nội tông chắc chắn phải là người kỳ tài, mà những người như vậy chẳng có ai lại tới chỗ Luyện Võ Các để học những kiếm kỹ cơ sở này nữa. Sau đó, Diệp Bạch Hưng còn hiếu kính Diệp Hàn Sơn một số tiền, tuy rằng sô tiền này không nhiền nhưng hắn cũng nhận.

Tuy nhiên, mấy ngày nay cuộc sống của Diệp Hàn Sơn không còn yên bình nữa, chức vụ của hắn ở Chấp Sự đường ngày càng bị dao động, cửa hàng ngày càng bị suy bại. Người bên ngoài thì đoán chừng chắc phải có một đại nhân vật nào mới có thể khiến hắn điêu đứng như vậy, bọn họ đều hả hê, những người ngấp nghé địa vị của hắn cũng rất nhiều, muốn tranh chức vị trí tiểu chấp sự của hắn.

Diệp Hàn Sơn đau khổ suy nghĩ, hắn cũng không biết rốt cục mình đã đắc tội với đại nhân vật nào. Một thời gian sau, có một chấp sự quan hệ tốt với hắn nói cho hắn biết, toàn bộ chuyện này xảy ra đều là do một người ở trong nội tông mới đến, người này hiện đang ở trong đường chủ đại điện uống trà còn hắn vì sao mà khiến ngươi điêu đứng như vậy ta cũng không biết, ngươi tự qua cầu phúc đi.

Nói xong câu này, vị chấp sự kia chỉ có thể lắc đầu mà bỏ đi. Diệp Hàn Sơn bắt đầu chuyển từ tức giận theo hoảng sợ, người này có thực lực như thế nào? Mình có thể đối đầu với hắn sao?

Mình chỉ ở ngoại tông, chưa bao giờ đắc tội với một đại nhân vật trong nội tông như vậy, vô luận thế nào, Diệp Hàn Sơn cũng không muốn kết oán cùng với người trong nội tông.

Cho gã một trăm cái lá gan, gã cũng không dám.

Tuy trong lòng cảm thấy tức giận không cam lòng nhưng Diệp Hàn Sơn vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu người trong nội tông này muốn giết mình thì chỉ sợ mình cũng không biết phải chết thế nào. Cuối cùng hắn đem biết bao nhiêu tài vật, hi vọng vị tiểu chấp sự kia có thể khiến cho mình có một cuộc gặp mặt với người trong nội tông kia. Vị tiểu chấp sự kia ban đầu cảm thấy khó xử, nhưng sau khi Diệp Hàn Sơn cho hắn một hạt minh châu thì hắn tỏ vẻ mình tận lực thử xem, còn thành hay không cũng không biết.

Diệp Hàn Sơn cảm động đến rơi nước mắt nhưng không biết rằng trong mắt của vị tiểu chấp sự kia đã có một vẻ cười cợt hắn.

Vị đại nhân nội tông kia đồng ý gặp hắn ở một căn phòng nhỏ yên ắng ngoài công đường.

Diệp Hàn Sơn quỳ trên mặt đất mà nhìn vị đại nhân nội tông kia. Trước kia chỉ có người khác quỳ trước mặt hắn không ngờ bây giờ lại diễn ra điều ngược lại.

Người kia bỗng nhiên cất một tiếng nói nhàn nhạt, khiến cho Diệp Hàn Sơn bị chấn động:

- Ngươi đã tới tại sao còn không ngẩng đầu lên.

Diệp Hàn Sơn càng cúi đầu xuống thấp, không dám ngẩng lên:

- Không dám, không dám.

Thanh âm của người kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cất tiếng:

- Ta ra lệnh cho ngươi ngẩng đầu lên.

Diệp Hàn Sơn nghe vậy thì mới ngẩng đầu lên, sau đó hắn nhìn thấy được khuôn mặt của người đệ tử Diệp gia nội tông này.

Người kia nở ra một nụ cười vui vẻ mà thản nhiên nói:

- Ta tên là Diệp Bạch. Một năm rưỡi trước ta tiến vào nội tông, không lâu sau ghi danh Huyền sĩ được lệnh bài chưởng sự của gia tộc.

- Một năm rưỡi trước ta vào luyện võ các bị người khác thu phí, hôm nay ta trở về ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?

Mồ hôi lạnh của Diệp Hàn Sơn vã ra trên trán, trong nháy mắt hắn đã hiểu ra tất cả.

Hắn phủ phục dưới mặt đất, trong lòng vô cùng run sợ.

- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ biết phải làm thế nào.

Diệp Hàn Sơn quay về sau nhà, hắn càng nghĩ càng hận, người đầu sỏ khiến mình đắc tội với người trong nội tông chính là ông anh rể kia. Mình đã sớm hỏi qua hắn, có đắc tội với người trong nội tông hay không mà hắn vẫn một mức là không có. Không thể tưởng được, lo lắng của mình đã trở nên sự thật, hiện tại phải làm sao đây? Mình vất vả lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy mới chiếm được vị trí này, vậy mà chri vì hắn, chỉ vì tên Diệp Bạch Hưng tham lam kia, một chút số tiền ít ỏi đó cũng không bỏ qua khiến mình phải rước họa.

Tuy nhiên gã không nghĩ rằng khi Diệp Bạch Hưng mang tiền đến cho gã, gã đều nhận lấy, chưa lần nào khách khí.

Nhưng bây giờ thì khác, trong lòng của Diệp Hàn Sơn đã tràn ngập sự tức giận. Gã biết rõ, muốn cứu vãn mọi thứ thì chỉ có thể làm sao cho vị đại nhân nguôi giận, người ta có chức vụ Chưởng sự đó.

Trong lòng Diệp Hàn Sơn không ngừng lay chuyển tâm tư.

*****

Trong mắt của Diệp Hàn Sơn lúc này đã hiện ra một vẻ hung ác, hắn phất tay đi trên con đường tìm gặp Diệp Bạch Hưng.

Diệp Bạch Hưng mấy ngày hôm nay thật không tốt, những tiểu nhị bình thường nịnh nọt của hắn không biết hiện nay đã đi đâu, ngay cả bóng dáng chưởng quỹ cũng không thấy. Cuối cùng đợi cho mọi khách nhân rời khỏi tiểu nhị mới đem đến cho hắn một bát cháo hoa. Diệp Bạch Hưng thấy vậy thì tức giận, cầm lấy một cây thương xà định đánh tiểu nhị, đúng lúc đó tiểu nhị yêu cầu đi đến công đường tìm gặp muội phu của hắn để lý luận.

Tuy nhiên, lần này muội phu hòa ái dễ gần của hắn lại bây giờ không còn nữa mà chỉ còn hung thần, nguyên một đám đánh cho hắn phải tỉnh đi ngất lại. Sau đó bọn họ thả tên tiểu nhị kia ra ngoài, rồi đem Diệp Bạch Hưng ra ngoài đường cái, bắt hắn quỳ rạp ở đó giống như loài chó vậy, người qua đường không ngừng chỉ trỏ.

Sau đó một người quen biết đưa hắn trở về. Lúc này Diệp Bạch Hưng mới biết Diệp Hàn Sơn không còn tại chức nữa, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, không biết muội phu của hắn đắc tội với người nào. Trong lòng Diệp Bạch Hưng cảm thấy nôn nóng, hắn muốn mau chóng tìm muội phu của mình.

Sau đó, Diệp Bạch Hưng định đi tìm muội phu Diệp Hàn Sơn của mình thương lượng một chút. Chuyện này trước đây hắn đã làm không ít, tuy nhiên muội muội của hắn bỗng nhiên khóc lóc quay trở về. Diệp Bạch Hưng hỏi một hồi mới biết rằng Diệp Hàn Sơn không hiểu tại sao lại nổi cơn thịnh nộ, bỏ rơi muội muội của hắn. Diệp Bạch Hưng lúc này vô cùng tức giận, thầm nghĩ nhiều năm nay ta hiếu kính ngươi như vậy, tại sao ngươi lại nổi cơn tức giận với muội muội ta, ta nhất định phải tìm ngươi hỏi một phen.

Tuy nhiên khi hắn tìm tới nhà muội phu của mình thì không biết Diệp Hàn Sơn đã đi tới nơi nào rồi. Sau đó hắn quay trở về nói chuyện với muội muội của mình thì bỗng nhiên muội muội hắn nhìn hắn hung dữ nói:

- Ta từ nay về sau ta không còn lại muội muội của ngươi nữa, chuyện của ngươi ngươi hãy giải quyết cho tốt.

Sau đó muội muội của Diệp Bạch Hưng lập tức rời khỏi.

Diệp Bạch Hưng ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Hắn phát hiện ra bầu trời giống như đang sụp xuống, tất cả đều thay đổi.

Sau đó, Diệp Bạch Hưng tìm một số huynh đệ thân thiết của mình, muốn nhờ bọn họ giúp mình chạy trốn tuy nhiên không ai chịu hỗ trợ. Sau đó những tiểu điếm mà hắn thiếu nợ tiền cơm, trước kia vì e ngại muội phu của hắn nên không dám nói gì bây giờ toàn bộ đến đòi.

Cuối cùng vì không trả nổi nợ cho nên Diệp Bạch Hưng đã bị xiết tất cả những đồ đạc trong nhà. Sau đó hắn lại nghe được một tin tức, Luyện Võ các không cần hắn làm việc nữa, bọn họ phái một người chuyên đối đầu của với hắn, người này dương dương tự đắc đi nhậm chức.

Diệp Bạch Hưng lúc này giống như là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà mình vậy. Các đệ tử ngoại tông hồi trước hắn bức hiếp nghe được tin tức thì nhanh chóng đi tới nhỏ nước miếng vào người hắn. Mầy ngày sau đó, Diệp Bạch Hưng đã bị đuổi ra khỏi ngoại tông, không còn tư cách ở trong ngoại tông nữa.

Sau này thật lâu cũng không còn ai gặp hắn nữa, mọi người vui mừng vì hắn đã bị đuổi khổi đây. Có người nói hắn đã sớm rời khỏi Hỏa Vân thành, không biết tung tích đâu nữa.

Tuy nhiên chẳng có ai thương cảm hắn, ngay cả muội muội của hắn cũng không có. Hắn trước giờ chỉ làm chuyện ác ôn, vì kiếm tiền mà mắng người, ăn không trả tiền, dựa vào thế lực của muội phu mà khi dễ những đệ tử nghèo khổ.

Hắn bị quả báo như vậy còn không tốt sao?


Trong ánh nắng dương quang sáng sớm, Luyện Võ các của Diệp gia ngoại tông, lưu ly sáng rực.

Mới sáng sơm, các đệ tử ở Ngoại công đường đã vây quanh Luyện võ các, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào. Sau đó bọn họ vào trong quét dọn, trải thảm hồng dưới mặt đất, lau chùi sạch sẽ rồi cung thỉnh Diệp Bạch đi vào.

Ở bên ngoài không ít đệ tử ngoại tông Diệp gia đã bị những người ở công đường Chấp sự không cho đi vào. Tất cả mọi người đều nhìn nhau, trong lòng bọn họ thầm nghi vấn. Đây rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho ngoại công đường tiếp đón long trọng như vậy. Từ xưa đến nay bọn họ chưa từng nghe qua Luyện võ các lại tiếp đón một đại nhân vật như vậy.

Hơn nữa người này thoạt nhìn cũng còn trẻ tuổi, không hơn bọn họ bao nhiêu. Người như vậy lại có địa vị lớn như vậy sao?

Không ít người trong lòng thầm suy đoán. Mà Diệp Bạch lúc này nghe được thanh âm phức tạp xung quanh thì ánh mắt chuyển sang phức tạp. Hắn bước vào trong Luyện Võ các.

Rốt cuộc, lúc này thanh âm xung quanh cũng đã được đèn nén xuống, tuy nhiên bọn họ lại tụm lại một chỗ, tất cả đều suy đoán thân phận của Diệp Bạch, không biết hắn tới đây để làm gì.

Luyện võ các so với một năm trước không có thay đổi gì lớn, trên vách tường có treo từng bè trúc vẽ hình tiểu nhân đồ múa đao hoặc múa kiếm, tổng cộng tất cả là mười tám bé trúng, ba cái làm một tổ, phân ra làm trụ cột đao thuật, trụ cột kiếm thuật, trụ cột côn thuật, trụ cột thương thuật, trụ cột cúug thuật, trụ cột chủy thuật.

Trên mỗi bè trúc, vô luận là kiếm thuật hay đao thuật, thương thuật đều vẽ những tư thế đơn giản, hoặc đâm hoặc bổ hoặc chém.

Diệp Bạch từ từ vuốt ve những bè trúc này, sờ mó lên những tấm hình điêu khắc.

Những vật này thật là quen thuộc, thật là quá thân thiết, không biết mình đã từng rơi bao nhiêu mồ hôi ở nơi này.

- Ta từng nói rằng nếu như không đạt tới cảnh giới Huyền sĩ ta sẽ không đi vào trong Luyện Võ Các một bước. Ngày nay ta đã chân chính đạt được cảnh giới Huyền sĩ, trở thành đệ tử nội tông cho nên ta đủ tư cách để tiến vào đây. Người mà từng làm nhục ta ở đây chỉ vì câu nói của ta mà bị chúng bạn xa lánh, muội muội cũng không thèm quan hệ với hắn nữa.

Đây chính là quyền lực, địa vị. Đây chính là hiệu quả của thực lực, nếu mình không làm thì sẽ có người làm thay mình.

Diệp Bạch tuyệt không cảm thấy đáng tiếc, loại sâu mọt này đã hãm hại biết bao nhiêu đệ tử nghèo khổ, mà hắn cũng nằm trong số đó. Nếu như mà hắn không gặp cơ duyên thì hắn đã phải chết thảm ở Thí Luyện trường, chết thảm nơi chiến trường.

Kết quả này có lẽ là kết quả tốt nhất, bất kể là Diệp Bạch Hưng sống hay chết hắn cũng không quan tâm.

Đúng lúc này ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng hồi thanh âm ầm ĩ, Diệp Bạch không kìm được mà nhíu mày, hắn không vuốt ve bè trúc nữa mà nhìn ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên một thanh âm dễ nghe từ bên ngoài truyền tới:

- Ai ở bên trong mà ngăn cản không cho phép ta vào giảng?

Một chấp sự ở bên ngoài công đường vội vàng chống gậy, cảnh tỉnh nàng:

- Cô nương nhỏ giọng một chút, ở bên trong có một đại nhân vật, không để đắc tội với người này, cô nương chờ một chút nữa đi.

Đúng là này một thanh âm nhàn nhạt, nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên:

- Để nàng ta vào trong đây đi!

Nghe thấy thanh âm này, chấp sự kia không còn ngăn cản nàng tiến vào nữa, lần này hắn hướng về phía nàng ta mà nói:

- Diệp đại nhân cho gọi, cô nương mau vào đây, đừng làm cho đại nhân tức giận, chú ý làm đẹp lòng Diệp đại nhân.

Nữ tử kia do dự một chút, phải chờ đến khi chấp sự kia thúc giục nàng mới tiến vào. Nàng mặc một bộ đồ màu lục, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Nàng do dự ở trước cửa một lát, trong lòng không hiểu ai tìm nàng có chuyện gì, trong lòng nàng thầm lo lắng, không biết phải làm sao cho phải.

Nàng tiến vào trong cửa, chỉ thấy bên trong có một bóng bạch y đang quay lưng chắp tay mà nhìn bộ tranh chữ ở trên tường. Bóng lưng này vô cùng quen thuộc, phảng phất như đã gặp ở đâu rồi nhưng nàng lại không nhớ ra.

Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy nao nao.

*****

Nhìn thấy bạch y nhân ảnh đi tới, cô gái áo xanh bỗng nhiên hai mắt mở to nhìn, nàng cũng không dám tin.

Thanh niên hướng về phía nàng đi tới, cung kính thi lễ một cái, nói:

- Giảng sư.

Cô gái áo xanh xinh đẹp chính là kiếm thuật giảng sư của luyện võ các tên là Diệp Mỹ Trúc, nàng đã từng giảng dạy Diệp Bạch một đoạn thời gian rất dài.

Diệp Mỹ Trúc giật mình nhìn Diệp Bạch, nàng quan sát một hồi lâu cũng không dám tin nói:

- Là ngươi, Diệp Bạch, ngươi đã trở thành nội tông đệ tử sao?

Nàng không thể không giật mình, năm đó Diệp Bạch mặc dù kiếm thuật kinh người, nhưng để đến được nơi này có thể trở thành huyền sĩ, không nghĩ lúc này Diệp Bach thậm chí đã làm cho nàng có cảm giác ngoài ý muốn như vậy.

Nàng cảm thấy rất là vui mừng, tiến lên trước một bước, cũng như lúc trước nàng khẽ vuốt ve mặt Diệp Bạch một cái.

Nhưng bỗng nhiên, nàng tựa hồ cảm thấy có điều gì đó, sau đó mạnh mẽ dừng bước. Cuối cùng cũng cẩn thận tiêu sái đi tới trước mặt Diệp Bạch, nhẹ nhàng nói:

- Luyện võ các nhị đẳng kiếm thuật giảng sư, Diệp Mỹ Trúc ra mắt Diệp đại nhân.

Diệp Bạch ngạc nhiên, vươn tay ra sau đó nói:

- Giảng sư, người làm sao vậy?

Diệp Mỹ Trúc lui về phía sau một bước, sau đó ngưng nét mặt, thản nhiên nói:

- Không, ngài đã lớn. Chúc mừng Diệp đại nhân tấn cấp huyền sĩ, trở thành chưởng sự

Thấy trên mặt Diệp Mỹ Trúc lạnh lùng, ngay lập tức Diệp Bạch cũng hiểu ra, lúc trước hắn bất quá cũng chỉ là một cái huyền giả nho nhỏ, học tập ở Diệp Mỹ Trúc trụ cột kiếm thuật cho nên hắn hướng Diệp Mỹ Trúc hành lễ. Nhưng bây giờ, hắn đã là huyền sĩ cao cao tại thượng, Diệp gia nội tông đệ tử chưởng sự, mà lúc này Diệp Mỹ Trúc bất quá cũng chỉ là một cái kiếm thuật giảng sư nho nhỏ, theo nguyên tắc phân cấp phải hành lễ với hắn.

Thế sự biến hóa cũng thật khó lường, nhân sinh gặp gỡ, khó có thể nói hết.

Hắn cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng biết, kể từ khi hắn trở thành nội tông đệ tử, sau đó trở thành huyền sĩ, trở thành chưởng sự. Thì cái khe rãnh này cũng đã tồn tại, điều đó vĩnh viễn không thể thay đổi được, mặc dù cũng không phải là ý nguyện của hắn.

Nhìn Diệp Mỹ Trúc thật sâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi chút mệt mỏi, cảm giác hưng phấn trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn Diệp Mỹ Trúc nói:

- Một ngày là học trò của ngài, vĩnh viễn vẫn là học trò.

Nói xong, lưu luyến nhìn nơi này một chút, sau đó xoay người hướng về phía cửa chính đi tới. Hắn biết, sau này hắn cũng sẽ không trở về nữa, không phải hắn không có cơ hội trở lại, mà là hắn không tìm thấy cái cảm giác ngày xưa nữa.

Cảnh còn người mất, cứ coi như là gặp phải người quen nhưng lúc nàycũng trở nên xa lạ như vậy. Hắn cảm thấy xa xôi, hắn cảm thấy như là một người xa lạ.

Diệp Mỹ Trúc đi vào, nhìn thấy hắn là nội tông đệ tử, lại là một gã huyền sĩ cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều nhìn lên, không còn là người trước kia nữa.

Thân phận thay đổi, tuy rằng Diệp Bạch không quan tâm. Nhưng là người khác lại quan tâm, điều này cũng không có cách nào thay đổi.

Đi tới trước cửa, hắn bỗng nhiên xoay người lại, từ trong lòng ngực lấy ra một quyến sách mỏng màu tím, đặt trên bàn gỗ, một lần nữa Diệp Bach hướng về phía Diệp Mỹ Trúc khom người thật sâu, nói:

- Đa tạ giảng sư đã giảng dậy, đây là tâm đắc luyện kiếm của Diệp Bạch, nay đưa cho giảng sư có thể đem nó dạy cho các đệ tử, để cho bọn họ thêm lực lượng để tự bảo vệ mình.

Nói xong câu đó, Diệp Bạch cũng không có dừng lại, xoay người rời khỏi đại môn, hắn lúc này cảm thấy rất là mỏi mệt, khi ra khỏi cửa có mấy tên chấp sự lập tức nghênh đón, cùng nhau rời khỏi nơi này.

Diệp Mỹ Trúc kinh ngạc đi đến trước bàn, thấy thấy quyến sách màu tím đang nằm ở đó, có hàng chữ nhỏ:

- Kiếm khí tam hoa bí quyết.

Duỗi ra ngón tay, cầm lấy quyển sách, trên quyển sách vẫn còn hơi ấm của người thanh niên đó. Nàng khẽ mở ra, ở bên trong đều là tu luyện tâm đắc, trong đó cuối cùng có ba chiêu kiếm thuật, tên là tam hoa kiếm thuật.

Luyện đến cực điểm, run kiếm trên tay là có thể phát ra ba đóa kiếm hoa, uy lực vô cùng. Nàng nhìn ra ngoài luyện võ các, bóng dáng người thanh niên kia đã rời đi. Ánh mắt của Diệp Mỹ Trúc lúc này rất là phức tạp, nhìn theo bóng dáng Diệp Bạch dần biến mất, nàng cũng không có hồi phục lại tinh thần.

Sau khi Diệp Bạch cùng với đám chấp sự rời đi, ở bên ngoài có một số đệ tử đi vào, nhìn thấy Diệp Mỹ Trúc đang ngơ ngác đứng đó, mà trên tay nàng có một quyển sách mỏng màu tím, không ít người lập tức kinh nghi nói:

- Giảng sư, đây là vật gì vậy?

- Giảng sư, giảng sư, người bị làm sao vậy?

Diệp Mỹ Trúc bị mọi người làm cho giựt mình tỉnh lại, nàng cười lớn một chút, hướng về phía mọi người phất phất tay, nói:

- Không có chuyện gì, ta không sao.

Nàng quơ tay, phân phó:

- Các ngươi đi tìm mấy người đang ở trong nội đường, sau đó lấy cho ta kiếm trúc, ta có một bộ kiếm kỹ mới truyền thụ cho các ngươi.

- Giảng sư, kiếm kỹ mới là kiếm kỹ gì vậy?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên hỏi, Diệp Mỹ Trúc có vẻ mệt mỏi phất phất tay nói:

- Tạm thời các ngươi không cần biết, sau này cũng sẽ biết mà thôi.

Những đệ tử đó cũng không hỏi nữa, vội vàng đi tìm người, chuẩn bị tài liệu, chỉ một lát sau đã chuẩn bị xong, ngày hôm nay nàng có ý định vẽ toàn bộ ba chiêu kiếm kỹ này lên bảng để mọi người đến luyện tập.

Đến rạng sáng ngày thứ hai, bên trong luyện võ các, các đệ tử chuẩn bị học tập trụ cột kiếm pháp, bỗng nhiên nhìn lên tấm bảng, ở trên bảng khắc họa một bộ kiếm pháp mới, trông rất sống động, tiến lui rất rõ ràng, cuối cùng chính là ba chiêu thức, căn bản không phải kiếm kỹ cơ bản có thể sánh bằng.

- Lại là kiếm chiêu?

Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người ra, nhưng ngay sau đó toàn bộ mọi người đều nhìn lại tấm bảng, cuối cùng, có một người lên tiếng kinh hô:

- Trời ạ, kiếm khí tam hoa bí quyết, đây là trụ cột huyền kỹ a, trong luyện võ các lại có một bộ trụ cột huyền kỹ như vậy sao?

Một lời truyền mười, mười lời truyền một trăm, trăm truyền thành ngàn, rất nhanh tin tức kia tất cả ngoại tông đệ tử đều biết rõ. Tất cả ngoại tông đệ tử đều oanh động, tất cả mọi người đều tiến vào Luyện võ các. Bình thường rất là khó nhìn thấy nhiều người trong Luyện võ các như vậy, nhưng mấy ngày qua thì đều chật ních người. Tất cả mọi người tới tới xem miễn phí bộ trụ cột huyền kỹ này, thậm chí ngay cả ngoại tông trưởng lão cũng tới xem, sau khi bọn họ xác nhận bộ kiếm pháp này có uy lực không dưới cấp thấp huyền kỹ, nên coi là cực phẩm trụ cột huyền kỹ, rất thích hợp cho huyền giả sử dụng.

Lời này vừa nói ra, ngoại tông các đệ tử đều cảm thấy mừng rỡ vô cùng, đã có bao nhiêu người vì huyền kỹ mà bôn ba kiếm điểm cống hiến chỉ có đổi được một số trụ cột kỹ năng luyện võ bình thường mà thôi. Mà lúc này ở bên trong Luyện võ các lại có một bức miễn phí trụ cột huyền kỹ, điều này khiến cho bao nhiêu người oanh động đây. Diệp Bạch vì báo ân, lưu lại bộ kiếm khí tam hoa bí quyết này, hắn cũng không nghĩ tới, uy danh của hắn ở Diệp gia ngoại tông lại lớn như thế. Người người học tập, thậm chí mấy chục năm sau, uy danh cũng không suy, việc này hắn cũng không nghĩ tới.

Mà hết thảy những điều này, dĩ nhiên là Diệp Bạch cũng không hay biết.

Đối với Diệp Bạch điều này bất quá là một cái nhấc tay mà thôi, quyển sách kiếm khí tam hoa bí quyết lúc này hắn đã không dùng đến cho nên hắn mới đưa ra. Đừng nói là đánh ra ba hoa kiếm, lúc này hắn tùy ý có thể đánh ra bốn đóa kiếm, năm đóa kiếm. Nhưng hành động lần này của hắn đối với Diệp gia ngoại tông đệ tử mà nói, cũng là biến hóa nghiêng trời lệch đất, chưa từng có huyền kỹ ở bên trong luyện võ các. Nhưng lúc này lại có một bộ huyền kỹ và cũng là duy nhất một bộ huyền kỹ miễn phí cho tất cả ngoại tông đệ tử đến tu luyện. Nhờ tu luyện bộ kiếm kỹ này mà có người dựa vào nó mà có thể tu luyện ra bốn đóa hoa kiếm, năm đóa hoa kiếm, uy danh vang dội.

Rời khỏi Luyện võ các không bao lâu, bầu trời cũng dần dần tối xuống, nghỉ ngơi chỉ chốc lát, Diệp Bạch cũng hồi phục lại tâm thần. Ở luyện võ các, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ kệ nó qua đi thôi.

Thầm hít một hơi thở thật sâu, hắn có cảm giác quên lãng hết thẩy, hơn nữa giải quyết xong một cái khúc mắc ở trong lòng. Diệp Bạch lúc này cảm thấy thông suốt, hắn mơ hồ cảm giác được huyền khí càng thêm linh hoạt hơn, không biết đến lúc nào có thể đạt tới sơ cấp huyền sĩ đỉnh đây.

Thời gian đã đến, cũng nên xuất phát thôi.

Từ trên giường ngồi dậy, Diệp Bạch đeo vào một cái mặt lạ hóa trang, nhìn vào trong gương lúc này xuất hiện một gương mặt thanh niên tái xám, Diệp Bạch cảm thấy hài lòng cười, sau đó thân thể vừa động, cả người hóa thành một luồng khói xanh, biến mất khỏi gian phòng.

Diệp gia nội tông, trước cửa chấp sự đường.

Diệp Bạch chạy tới đã có ba bóng người đứng chờ ở nơi đó rồi, trong đó có một người cụt tay, khí thế bén nhọn, phảng phất như thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn chính là Diệp Khuyết. Một người áo lam, đầu đội khăn lụa trắng bên người đeo một thanh ô lam đại kiếm, người đó lúc trước ở bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động cùng với Diệp Bạch từng có tranh chấp, đó là Diệp gia nội tông đệ tử, nữ đệ tử Diệp Thiên Nhi.

Còn người cuối cùng, thân hình mảnh khảnh, người mà Diệp Bạch rất quen nhưng lâu không gặp, đó là "Thiên ngoại Bồng Lai" Diệp Bồng Lai.

Hơi thở của ba người này, đều là mười tầng huyền khí đỉnh, sắp đột phá cảnh giới huyền sĩ. Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi vốn là nội tông đệ tử, lần này nhìn thấy Diệp Bồng Lai thậm chí cũng đạt tới trình độ như mình, trong lòng cũng cảm thấy rất là kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc hơn nữa chính là Diệp Bạch. Ba người bọn họ từ xưa đến nay tự xưng là thiên tài, khi nghe thấy Diệp gia nội tông, đã có người tiến giai huyền sĩ, cùng với bọn họ nhận nhiệm vụ lần này, bọn họ cũng rất là kinh ngạc. Diệp Khổ cái tên biến thái kia tạm không nói đến, hắn vốn là đệ nhất nội tông đệ tử, nhưng người thứ hai tiến cấp huyền sĩ, cũng không phải là Diệp Khuyết, cũng không phải là Diệp Thiên Nhi, ngược lại là người mà chưa từng có nghe nói qua Diệp Bạch. Điều này làm cho người ta cảm thấy thật sự kinh hãi, cho nên, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Bạch với ánh mắt rất kỳ quái, thậm chí là căm thù. Nhưng Diệp Thiên Nhi lúc này cũng không có nhận ra Diệp Bạch sử dụng mặt nạ dịch dung. Nói về dịch dung nếu ban ngày còn không nhận ra, huống chi giờ phút này, hoàng hôn trời cũng tờ mờ tối, Diệp Bạch không khỏi thầm thở dài một hơi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1005)