← Ch.0088 | Ch.0090 → |
Diệp gia, Tử Khí Đông Lai Đường.
Giống với Kinh Tiêu Ngạt Khí Đường, địa vị Tử Khí Đông Lai Đường tại Diệp gia cũng rất cao, làm nơi các trưởng lão hội nghị, thậm chí là nơi gia chủ tổ chức nghị sự. Nhưng lần này không chỉ có gia chủ bốn đại gia tộc Nhai Thai gia Thiện Thai Phó, Diệp gia Diệp Thiên Vấn, La gia La Thiên, Tư Đồ gia Tư Đồ Cửu Bối, hơn nữa trưởng lão đại gia tộc, đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão, thậm chí cả những nhân vật ẩn dật nhiều năm đều xuất hiện.
Tứ đại thủ hộ trưởng lão Thiên Huyễn Vạn Tâm Động Diệp gia, ai cũng đều xuất hiện, mà ba nhà khác cũng không ít nhân vật giống bọn họ. Ngũ đại trưởng lão Nhai Thai gia, tứ đại thái thượng cung phụng La gia, vài người trong cấm địa Tư Đồ gia cũng có mặt. Trong nháy mắt, thực lực tứ đại thế gia đủ để tăng gấp ba lần.
Trước kia thoạt nhìn chỉ có bốn năm vị thấp giai Huyền sư, nhưng hiện tại đã tăng lên mười lăm Huyền sư. Ngoại trừ tứ đại thái thượng cung phụng La gia, trong đó có một người là đính cấp Huyền sĩ, chỉ vì có nửa bộ huyền kỹ công kích mà được tôn lên làm thái thượng cung phụng, còn mười lăm người còn lại đều là Huyền sư.
Sau đó, không biết là ai đề nghị, những người tham gia thám thính Thiên Báo Cốc lần này đều bị kêu vào. Ngữ Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi, Diệp Liên Lai, La Long Hạc, Ngữ Thai Thiên Phong, Diệp Bạch. Tổng cộng tám người, bình thường hội nghị cấp bậc này, bọn họ căn bản không thể tham gia, lần này xem như phá lệ.
- Được rồi, Diệp Bạch, ngươi đem những gì nghe được, thấy được trong cốc, nói cho mọi người nghe đi!
Sau khi thấy mọi người đều tới đông đủ, người có địa vị cao nhất trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động hướng Diệp Bạch nói.
Lúc này Diệp Bạch đã biết bốn thủ hộ Thiên Huyễn Vạn Tâm Động là Khô Mộc, Hồng Diệp, Thập Tuệ, Tâm Huyễn. Trong đó trưởng lão Hồng Diệp là sư phụ của Diệp Thiếu và Diệp Thiên Nhi, mà trưởng lão Thập Tuệ hàng năm đều mặc hắc y, Khô Mộc trưởng lão quanh năm không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng tu luyện Huyền công. Huyền công này không được nói chuyện, cho nên hắn liền sử dụng Long Ngâm Truyền Âm Thuật truyền âm cho Khô Mộc, bảo Khô Mộc nói thay.
Cuối cùng là bạch phát lão giả, tuổi cao nhất, thực lực cũng cao nhất trong Tâm Huyễn trưởng lão, khoảng cách đến Huyền sư trung giai chỉ còn một bước.
- Vâng!
Diệp Bạch gật đầu nói, lập tức nói ra toàn bộ những điều quan trọng mà mình biết trong cấm địa Thiên Báo Cốc! Huyền tông chi mộ, thanh giai kiếm quyết và Huyết Tử Kim Đan, cuối cùng chính là binh khí kỳ dị của bọn họ, thực lực cường đại, ít nhất cũng có một người ngoài trung giai Huyền sư, mấy vị thấp giai Huyền sư. Hơn nữa đây chỉ là một phần thực lực của bọn họ, dù sao bản thân cũng không dò xét rõ ràng, cuối cùng theo suy đoán của hắn thì đó là tông môn Ô Linh Tông ở La Lâm quốc.
Hắn miêu tả nhiều chỗ quan trọng cực kỳ chi tiết, khiến trưởng lão Diệp gia trên đài gật đầu không thôi. Khi hắn nói đến Huyền tông chi mộ, mọi người liền xôn xao kinh hãi. Ngữ Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ cũng kinh dị nhìn về phía hắn, hiển nhiên bọn họ cũng không biết, đây là lần đầu tiên nghe nói. Nghe tới thanh giai kiếm quyết, Huyết Tử Kim Đan và nhiều tồn tại Huyền sư thì tất cả trưởng lão đều giật mình, đám người ầm ầm động dung khi Diệp Bạch suy đoán thực lực của bọn họ, và khả năng là Ô Linh Tông. Trên mặt mọi người lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Thân là một thành viên trong La Lâm quốc, bọn họ hiển nhiên không thể nào không rõ thực lực của Ô Linh Tông. Ô Linh Tông có hai gã đính giai Huyền sư, bốn gã cao giai Huyền sư, sáu gã trung giai Huyền sư, thấp giai Huyền sư thì không dưới mười người. Thế lực này muốn lật đổ tứ đại thế gia Hỏa Vân Thành hiển nhiên không cần tốn nhiều sức. Phải biết rằng, một gã trung giai Huyền sư đủ để đối phó ba đến năm tên thấp giai Huyền sư, tứ đại thế gia hiện tại thoạt nhìn cường đại, có đến mười hai thấp giai Huyền sư, nhưng Ô Linh Tông lại có đến bốn, năm tên trung giai Huyền sư, liền có thể san bằng cả tứ đại thế gia. Đó là chưa tính đến bốn gã cao giai Huyền sư và hai gã đính giai Huyền sư.
Có thể nói, thực lực hoàn toàn áp đảo, căn bản không thể so sánh dù chỉ là một phần nhỏ của Ô Linh Tông, nếu như Ô Linh Tông thật sự muốn động đến tứ đại thế gia, tứ đại thế gia ngay cả đầu hàng cũng chỉ có một con đường chết. Kết quả cuộc chiến không cần phải nói cũng biết, khẳng định là bốn tông bị tiêu diệt, Hỏa Vân Thành từ nay về sau xóa tên tại La Lâm quốc.
Sau khi Diệp Bạch nói xong, liền tự lui trở về, Tâm Huyễn trưởng lão nghiêng đầu nói với ba nhà khác:
- Các ngươi thấy thế nào?
Một gã thái thượng cung phụng La gia lắc đầu nói:
- Không còn cách nào khác, thực lực cách quá xa, chúng ta căn bản không phải đối thủ, hơn nữa....
Hắn cười khổ một chút, nói:
- Tông môn chính là tông môn, đừng xem chúng ta có mười hai Huyền sư, nếu cùng giai thì Huyền sư Ô Linh Tông có thể lấy một người đối phó với hai người chúng ta. Nguyên nhân cụ thể thì chắc các ngươi cũng rõ, công pháp cao nhất của chúng ta chỉ là lục giai trung cấp. Nhưng Ô Linh Tông bọn họ có được công pháp lục giai cân cấp, lục giai cap cấp, thậm chí lục giai đính cấp. Hơn nữa Huyền binh của chúng ta cao nhất chỉ là nhị giai cao cấp Huyền binh, nhưng Ô Linh Tông, bọn họ không chỉ có nhị giai cao cấp Huyền binh mà còn có tam giai cấp thấp Huyền binh. Thậm chí nghe nói hai người mạnh nhất của bọn họ còn có hai kiện tam giai trung cấp Huyền binh, hoàn toàn không thể so sánh, cho nên các ngươi nghĩ chúng ta có thể đối phó với một quái vật lớn như vậy sao?
Gia chủ Tư Đồ gia là Tư Đồ Cửu nghe vậy, không khỏi nhíu mày nói:
- Vậy chẳng lẽ chúng ta để mặc bọn họ xâm lược sao?
Thái thượng cung phụng La gia kia nói:
- Điều nàyển nhiên cũng không có khả năng, nếu như cuối cùng thật sự không còn cách nào, chúng ta chỉ có thể đánh một trận. Chết cũng phải kiên cường, cũng phải lột một lớp da của Ô Linh Tông. Chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc, nếu như không lâm vào bước đường cùng, chúng ta cũng không cần trêu chọc. Đối với Ô Linh Tông mà nói thì tổn hao nhiều Huyền sư cũng có thể chấp nhận, nhưng đối với bốn tông chúng ta mà nói thì đó chính là tai họa, mọi người nếu có chủ ý gì để tránh được kiếp nạn này thì cứ nói ra!
Gia chủ Nhai Thai là Nhai Thai Phó lắc đầu nói:
Nghe gia chủ Thai gia Thai Phó nói thế, tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nói gì. Không biết người thậm chí trong lòng sinh ra sự sợ hãi, tuyệt vọng, vẻ mặt điên cuồng.
Chiến, chỉ có chết. Đầu hàng cũng chết. Không có cách nào tốt cả.
Ngay lúc tất cả mọi người thúc thủ vô sách, tâm tình đám người Ngữ Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ cúi đầu trầm trọng thì một thanh âm thản nhiên truyền đến:
- Ta có thể nói ra nguyên nhân vì sao Ô Linh Tông không dồn chúng ta vào chỗ chết được chứ?
Vốn đại đường đang yên tĩnh, lại bị một giọng nói tuổi còn trẻ làm bừng tỉnh, không ít người ngẩng đầu, khi thấy kẻ lên tiếng là Diệp Bạch, không ít trưởng lão trợn mắt nhìn. Một trưởng lão Tư Đồ gia vỗ bàn quát lớn:
- Câm miệng, các trưởng bối nghị sự, nơi nào có chỗ cho ngươi chen vào, không biết lễ nghĩa tôn sư sao?
Những người khác cũng đều trách cứ, hiển nhiên đối với việc hắn mở miệng rất tức giận, mà Diệp Khổ, Diệp Bồng Lai, La Long Hạc lại có chút lo lắng nhìn hắn, quả thực không cẩn thận sẽ đưa tới tai họa bất ngờ, đúng là liều lĩnh, không biết cao thấp.
Nhưng Diệp Bạch lại ngang nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh, không có vẻ hoảng sợ, tựa hồ không nghe tiếng mắng từ bốn phía, cũng không biết mình đang gặp tai họa. Nhưng trưởng lão Tư Đồ gia sau khi ngừng mắng, lại có chút hưng phấn nhìn Diệp Bạch nói:
- Oh, chẳng lẽ ngươi có cách giải quyết khó khăn này.
Diệp Bạch chắp tay nói:
- Ta thật sự có giải pháp.
Thái thượng cung phụng La gia gật đầu nói:
- Người trẻ tuổi rất can đảm, rất khá.
Sau đó hắn nhìn Tâm Huyễn trưởng lão, nói:
- Nói đi, trước kia giấu chuyện này vì chưa phải lúc, nhưng sự tình đã lớn đến mức này, kiện đồ vật kia chắc cũng rơi vào tay Ô Linh Tông, giấu diếm cũng không được gì!
Chủ sự trưởng lão Nhai Thai gia cũng gật đầu nói:
- Ta cũng muốn biết người trẻ tuổi này có kỳ kế gì có thể cứu chúng ta, cho dù là không có thì cũng không sao, mấy thứ này có thể nói cho bọn nhỏ biết.
Những người khác thấy hai người đã đồng ý, nên cũng không nói gì thêm, tỏ vẻ cam chịu.
← Ch. 0088 | Ch. 0090 → |