← Ch.009 | Ch.011 → |
Quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bỗng nhiên ra tay, Hồng Phi đứng bên cạnh không ngờ tới.
Hồng Phi bất giác hét to:
- A, cẩn thận!
Trong một giây Dương Thạc cảm giác mình như là bị độc xà theo dõi, toàn thân dựng đứng lông tơ, xương sống, tứ chi đả thông sáu huyệt khiếu cảm ứng đến cực độ nguy hiểm rung động.
Dương Thạc cảm ứng bản năng né sang bên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chủ thủy xẹt qua người Dương Thạc, rạch một vệt máu trên cánh tay của hắn.
- Cẩu nô giỏi thật, dám thích sát ta?
Quản gia trướng phòng Lý Nghĩa lại dám cầm chủy thủy thích sát, cái này hoàn toàn chọc giận Dương Thạc.
Một tay chộp lấy tay trái của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, rắc một tiếng, Dương Thạc bẻ gãy tay của gã.
Thanh âm lạnh băng phát ra từ miệng Dương Thạc:
- Gia quy của Dương gia, giấu hung khí, ẩn chứa họa tâm lập tức đánh gãy gân chân tay. Lý Nghĩa, ngươi không để mắt gia pháp của Dương gia ta? Cũng được. Mẹ cả nhân từ, hoặc là sẽ không xửl ý ngươi bằng gia quy. Hôm nay để ta chấp pháp thay mẹ cả, trước đánh gãy gân tay của ngươi rồi nói sau!
Ánh sáng chợt lóe, chủy thủ trong tay quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bị Dương Thạc cướp đi, rạch cổ tay trái của gã. Huyết quang chợt lóe, gân tay trái của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bị cắt đứt. Chủy thủ rạch tay phải của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, gân tay phải đứt.
Xương hai tay bị bẻ gãy, rồi hai gân tay cũng bị cắt đứt, đau đớn nhức nhối làm quản gia trướng phòng Lý Nghĩa la hét liên tục, gần ngất xỉu.
- Dương Thạc, dừng tay!
Chớp mắt Dương Thạc cắt đứt hai gân tay của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, dù là Hồng Phi có thực lực đỉnh tôi thể cũng chưa từng thấy cảnh tượng máu me như vậy. Hồng Phi định ngăn lại Dương Thạc.
Chính lúc này, ánh mắt Dương Thạc lạnh băng liếc Hồng Phi, hét to:
- A? Hồng Phi, ngươi cũng bắt chước Lý Nghĩa lấy hạ phạm thương sao?
Hồng Phi ngẩn ra, đứng lại.
Dương Thạc trở tay phế tôi thể trung giai cường giả; một tiếng quát mắng dọa nạt cường giả đỉnh tôi thể. xem chương mới tại tunghoanh(. )com
Dương Thạc hừ lạnh, không để ý tới Hồng Phi và quản gia trướng phòng Lý Nghĩa hét thảm thiết, một chuỗi tiếng đinh, chủy thủ bị vứt xuống đá lót đường, xoay người rời đi.
................
Gần giữa trưa, tiết tời oi bức, mặt trời nóng cháy.
Trấn Quốc Công phủ, Ninh Lan Uyển.
Trong Ninh Lan Uyển kiến trúc hoa lệ đại khí, cảnh trí tú lệ, xem như là viên lâm hoa quý, tinh xảo nhất Trấn Quốc Công phủ. Ninh Lan Uyển nay là chỗ ở của phu nhân Trấn Quốc Công, mẹ cả của Dương Thạc.
Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, mặc đồ nô bộc, người gầy gò đang quỳ ở bên ngoài Ninh Lan Uyển, ánh mặt trời nóng cháy chiếu rọi, lão không nhúc nhích chịu nào.
Từ trong Ninh Lan Uyển phát ra tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Ngay sau đó, thiếp thân thị nữ của phu nhân Trấn Quốc Công, Hồng Phi đã xuất hiện trước mặt lão nhân khô gầy.
Hồng Phi lạnh lùng liếc lão nhân Lý Trung, chậm rãi nói:
- Lý Trung, phu nhân có lệnh, ngận tử của ngươi, Lý Nghĩa cắt xén tiền tiêu vặt của thứ tử Dương gia, lén giấu hung khí, lấy hạ phạm thượng, tội không thể tha thứ. Lần này hắn đã bị trọng thương nên không phạt ngay, chờ thương thế hơi lành lại đến lĩnh phạt. Khi đó Chấp Công đường của gia tộc sẽ lại chặt đứt gân chân của hắn!
Lý Trung nghe Hồng Phi nói vậy thì người khẽ run.
Hồng Phi tiếp tục bảo:
- Còn nữa, phu nhân nói là Lý gia của ngươi ở Trấn Quốc Công phủ làm nô ba đời, trung thành và tận tâm. Phu nhân luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, sẽ không bởi vì việc này mà tiêu trừ công lao của lý gia ngươi, ba viên tôi thể đan này là phu nhân thưởng cho ngươi, giúp ngươi tôi luyện thân thể, đả thông huyệt khiếu, đột phá đến đỉnh tôi thể.
- Còn về Dương Thạc.
Hồng Phi ngừng một chút, nói:
- Phu nhân nói là tùy ngươi xử lý, không cần bẩm báo với phu nhân nữa.
- Lão nô bái tạ phu nhân ban cho ân điển!
Trên mặt lão nhân hiện vẻ kích động, cúi gập đầu.
................
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng trong trẻo, cửa tiểu viện của Dương Thạcbij đánh nát, Lý Trung sắc mặt âm trầm hai tay chắp sau lưng bước vào trong tiểu viện của Dương Thạc.
- Hay cho tiểu súc sinh, cũng dám đánh bị thương ngận tử của ta. Ngận tử của ta bị đứt gân tay, tương lai gân chân cũng bị đứt, triệt để trở thành một phế nhân... Lý gia ta làm nô ba đời trong phủ, trung thành và tận tâm, một tiểu súc sinh đê tiện cũng dám ăn hiếp ngận tử của ta. Tốt, tốt, hôm nay lão phu cũng sẽ cắt đứt gân chân của ngươi, đánh nát đôi tay, hai chân của ngươi để ngươi nằm liệt một năm rưỡi, dù tương lai xương gãy khép lại cũng biến ngươi trở thành người què tàn phế!
Trong lòng Lý Trung suy nghĩ, đi thẳng hướng căn phòng của Dương Thạc.
Lý Trung mới tới cửa phòng thì ngẩn ra, trên cửa phòng Dương Thạc dán một tờ giấy, mặt trên viết hai hàng chữ.
[Bản thiếu gia đã đi Yến sơn tiềm tu, trong vòng một tháng sẽ không trở về. Hạ nhân các ngươi không cần đưa cơm, nước tới nữa. ]
Con ngươi Lý Trung co rút:
- Vào Yến sơn tiềm tu?
- Hay cho tiểu súc sinh, lại trốn vào trong Yến sơn. Yến sơn to như vậy lão phu không tiện tìm ra ngươi, nhưng ngươi tránh được mồng một nhưng có tránh được mười lăm không? Ta không tin tiểu súc sinh nhà ngươi sẽ không trở về. Một khi ngươi về phủ thì lão phu sẽ lấy lại cả gốc lẫn lời!
Lý Trung căm hạn nghĩ, bùm một tiếng đánh nát cửa phòng Dương Thạc.
................ .
Lúc chạng vạng, sắc trời tối đen.
Tiếng ù ù sấm đánh, hạt mưa lớn rơi xuống.
Trong một sơn động ẩn khuất ở Yến sơn, Dương Thạc khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.
- Một chiêu áp phục Lý Nghĩa, đánh gãy hai gân tay của hắn, sảng khoái, sảng khoái!
Bây giờ Dương Thạc cảm thấy buồn bực trong lòng đã không còn, tâm tình thư sướng đến cực điểm, tốc độ chân khí vận chuyển trong kinh mạch cũng nhanh hơn nửa phần.
- Tiếc rằng không ngờ lần này đi đối phó với Lý Nghĩa, tiểu thị nữ của mẹ cả cũng có mặt.
Dương Thạc lộ thực lực trước mặt Hồng Phi, chắc chắn mẹ cả sẽ biết. Để mẹ cả biết thực lực của Dương Thạc tăng lên nói không chừng sẽ tìm cách đè đầu hắn, gây cản trở việc tu luyện. Cũng vì lý do này nên Dương Thạc mới quyết định vào Yến sơn tiềm tu, tạm tránh mũi nhọn.
- Hơn nữa Lý Nghĩa có một thúc thúc tên Lý Trung, nghe nói là lão nô của Dương gia, thực lực dừng ở tôi thể cao giai đã hai mươi năm, bởi vì một huyệt khiếu trở ngại nên chưa thể bước vào đỉnh tôi thể.
- Ta đánh gãy gân tay của Lý Nghĩa, chắc chắn Lý Trung sẽ đứng ra bênh vực.
Lý Trung là tôi thể cao giai, chỉ kém nửa bước có thể đột phá đến đỉnh tôi thể.
Dương Thạc biết dù hắn đã nắm trong tay hổ báo lôi âm, nhưng đối mặt cường giả tôi thể cao giai hơn mình một giai thì không có chút phần thắng.
- Cũng may, Huyền Ưng Kình khiến ta tu luyện đến tôi thể cao giai. Đợi tu luyện đến tôi thể cao giai rồi lại quay về gia tộc, lần nữa tìm công pháp có độ phù hợp cực cao để tu luyện.
- Ta đột phá đến tôi thể trung giai, thu được thứ nhất trọng hổ báo lôi âm bí pháp. Không biết đột phá đến tôi thể cao giai thì có thể lại thu được một loại bí pháp khác không. Nếu có song trọng bí pháp kết hợp, sau này không còn địch thủ cùng cấp. Dù là Lý Trung gây chuyện, ta đột phá tới đỉnh tôi thể rồi có tin tưởng vượt cấp giết hắn!
← Ch. 009 | Ch. 011 → |