← Ch.103 | Ch.105 → |
Tuổi của Già La Minh nhiều nhất chỉ trên dưới mười lăm mười sáu tuổi.
Mười lăm mười sáu tuổi tiến vào Luyện Khí cao giai, đây đã tuyệt đối được coi là thiên tài. Trong kinh sư Đại Chu, Trình Tử Dương thiên tư trác tuyệt cũng chỉ là Luyện Khí đỉnh phong mà thôi. Huống hồ Trình Tử Dương kia còn lớn hơn Già La Minh hai tuổi. Hiển nhiên mặc dù ở Ni La Quốc Kim Phật Tự, Già La Minh tuyệt đối cũng được coi là đệ tử thiên tài.
Ni La Quốc Kim Phật Tự tuyệt đối là thánh địa võ đạo!
Thậm chí thánh địa võ đạo Đại Lâm Tự đều là truyền thừa từ Ni La Quốc Kim Phật Tự.
Mặc dù nói võ học Địa Lâm Tự đều do về sau sư tổ các thời kỳ Đại Lâm Tự sáng tạo ra. Nhưng chỉ cần Đại Lâm Tự vốn ở trong Kim Phật Tự, điểm này cũng đủ để nói rõ nội tình võ học Kim Phật Tự rồi.
Già La Minh thân là đệ tử thiên tài của Kim Phật Tự, Trường Đại Du Già Thuật, Ni La Quyền, mặc dù thực lực chỉ là Luyện Khí cao giai, nhưng cho dù là Trình Tử Dương đạt tới Luyện Khí đỉnh phong thì cũng đều chưa hẳn dám nói có thể dễ dàng đánh thắng Già La Minh!
- Tiết đầu xuân đúng là lúc chim thú rời tổ!
- Lúc này chim thú nhanh nhạy nhất, cũng không dễ bắn chết. Nhưng Lâm Nhi công chúa là người Hỏa La Quốc, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung. Chí Thúy công chúa cũng là tiễn nghệ tuyệt luân. Già La huynh càng là cao thủ võ đạo Kim Phật Tự. Chắc hẳn mấy con mồi kia cũng không thể chạy thoát khỏi tay ba vị đâu!
Trình Tử Dương mỉm cười, tiếp tục nói.
- Lần này chúng ta lên núi săn bắn, không bằng chia làm hai đội, so xem ai săn được nhiều con mồi hơn, trân quý hơn. Như thế nào? Như vậy đi, ta và Lâm Nhi công chúa một đội, Già La huynh và Chí Thúy cùng một đội!
Trình Tử Dương đề nghị.
- Chúng ta đồng ý, xem ý kiến của Già La huynh thế nào!
Công chúa Lữ Chí Thúy cầm một chiếc cung tinh xảo trong tay, tự nhiên cười nói, nhìn về phía Già La Minh.
- Nhập gia tùy tục, cứ theo như lời Trình huynh đi!
Sắc mặt Già La Minh vẫn cứng nhắc như trước, khẽ gật đầu, dùng giọng nói hơi khàn khàn đáp.
Ngôn ngữ Đại Chu của hắn tốt hơn mấy tên thị vệ của Đại Lâm Nhi rất nhiều, nhưng hắn nói ra vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng không thoải mái.
- Lần này Già La huynh lên núi hình như không mang theo bao nhiêu thị vệ tôi tớ. Như vậy đi, thị vệ của ta đưa cho Già La huynh mười người. Nghe nói lúc ở Ni La Quốc, Già La huynh dùng Quân nô tốt để hầu hạ, hiện tại đến Đại Chu nhưng lại không chiêu mộ Quân nô. Vừa vặn phủ Trấn Quốc Công có tên hạ nhân, là thực lực Tôi Thể trung giai, đáng tiếc bị người ta phế đi. Trấn Quốc Công phu nhân muốn ta chuyển giao hắn cho Già La huynh, làm Quân nô hầu hạ cho Già La huynh!
Trình Tử Dương chợt nói thêm.
- Trấn Quốc Công phu nhân đưa cho sao?
Hai hàng lông mày của Già La Minh hơi nhíu lại một cái.
- Trình huynh, ta đã đáp ứng chuyện kia với Trấn Quốc Công phu nhân, tự nhiên là sẽ làm. Huống hồ ta cũng muốn mở mang kiến thức, xem thực lực của người đoạt giải nhất Sơ Bạt võ đạo Đại Chu. Trấn Quốc Công phu nhân cũng không cần đưa ta thứ gì để lôi kéo ta đâu!
Già La Minh trầm giọng nói.
- Ha ha, Già La huynh, người này đã bị đánh gãy gân tay gân chân, ngoại trừ làm Quân nô thì chỉ sợ cũng không còn con đường khác. Già La huynh thu nhận hắn coi như là đã có ân tái tạo với hắn, kính xin Già La huynh đừng từ chối!
Trình Tử Dương cười ha ha, chợt vỗ tay một cái:
- Dẫn hắn tới!
- Vâng!
Thị vệ đằng sau đáp ứng một tiếng, nhanh chóng dẫn tới một nam tử hơn ba mươi tuổi.
Nam tử này hoạt động chân tay cũng không linh hoạt, hiển nhiên là bị đánh gãy gân tay gân chân. Đây không phải ai khác, đúng là hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công, người vốn là tiểu quản gia kho phủ nhưng đã bị Dương Thạc đả thương, Lý Nghĩa!
- Tiểu nhân bái kiến thiếu gia!
Lý Nghĩa tiến đến trước mặt Trình Tử Dương, nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất, nói ra.
- Ừm.
Trình Tử Dương khẽ gật đầu.
- Lý Nghĩa, ngươi đã bị trục xuất khỏi phủ Trấn Quốc Công. Với trình trạng hiện tại của ngươi, cho dù bị đày đến nông trường thì cũng chỉ là một phế nhân. Hiện tại cô đưa ngươi cho Già La huynh làm Quân nô. Người hầu hạ Già La huynh tốt, chắc hẳn Già La huynh cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
- Tiểu nhân tuân mệnh!
Lý Nghĩa dập đầu với Trình Tử Dương một cái, lúc này mới đứng dậy, nhìn thoáng qua Già La Minh rồi tiến sát đến phía sau Già La Minh.
- Tốt rồi, Lâm Nhi công chúa, Chí Thúy công chúa, Già La huynh, hiện tại chúng ta liền lên núi thôi!
Thấy Già La Minh xem như nhận Lý Nghĩa, Trình Tử Dương mỉm cười, nói ra.
- Giá!
- Giá!
Mấy người không chút chần chờ, vung roi, xuất phát vào trong Yến Sơn.
Mặc dù Lý Nghĩa không cưỡi ngựa, nhưng ra sức chạy bộ thì cũng đuổi kịp Già La Minh.
- Hả?
Mà đúng lúc này, lại thấy Già La Minh nhướng mày, nhanh chóng siết dây cương dừng lại.
- Quân nô Ni La Quốc ta, trước mặt chủ nhân phải bò đi! Quân nô không bò thì sao có thể gọi là Quân nô? Ngươi còn muốn đứng chạy đi như người bình thường sao?
Ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lý Nghĩa, Già La Minh trầm giọng quát.
- Ngoan ngoãn gục xuống cho ta!
Sau một khắc, Già La Minh điều khiển ngựa dưới chân, trong chốc lát đã lùi lại đến bên cạnh Lý Nghĩa. Hắn vẫn ngồi trên ngựa, cánh tay phải mạnh mẽ duỗi ra, bàn tay phải chộp xuống, bắt được đầu Lý Nghĩa.
Cánh tay phải mạnh mẽ dùng sức, ấn mạnh một cái. Chỉ nghe Lý Nghĩa hét thảm "A..." một tiếng, căn bản không chống đỡ được, thân thể ngã thẳng xuống. Già La Minh ngồi trên lưng ngựa, cánh tay phải vốn không có khả năng ấn Lý Nghĩa xuống mặt đất. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, đã thấy thân thể Già La Minh trên lưng ngựa cúi xuống, cánh tay trái ngắn lại một xích, cánh tay phải dài thêm một xích chỉ trong chốc lát. Người ở trên lưng ngựa, cánh tay phải hầu như có thể chạm xuống mặt đất rồi. Chỉ ấn một cái, Lý Nghĩa đã nằm ngã sấp xuống đất!
- Kim Phật Tự Đại Du Già Thuật?
Thấy cánh tay trái của Già La Minh ngắn đi, cánh tay phải lại dài ra, Trình Tử Dương đứng cách đó không xa, đầu lông mày khẽ nhíu lại.
- Cứ bò như vậy đuổi theo ta!
Lạnh lùng nói với Lý Nghĩa, Già La Minh khẽ vung roi ngựa, không quản Lý Nghĩa này nữa, tiếp tục tiến về phía Yến Sơn.
Lý Nghĩa kinh hồn bạt vía, muốn bò theo chủ nhân nhưng rốt cục do tốc độ bò quá chậm, chỉ trong chốc lát đã bị cách xa nửa dặm.
- Một tên phế vật! Quân nô không thể hầu hạ bên cạnh chủ nhân mọi lúc thì dùng ngươi làm gì? Gân tay gân chân ngươi bị đánh gãy, chắc là kiệt tác của Dương Thạc kia đúng không? Trấn Quốc Công phu nhân đưa ngươi cho ta là vì muốn chúng ta cùng chung mối thù sao? Đáng tiếc, phế vật như ngươi, lại là bại tướng dưới tay Dương Thạc, muốn ngươi hầu hạ ta đúng là vũ nhục ta! Nếu ngươi đã là một tên phế vật, vậy thì cũng không cần phải sống rồi!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ phía Già La Minh.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Sau một khắc, đã thấy bốn năm con chó Đạo Hỏa Ngao bên cạnh Già La Minh sủa điên cuồng, lao về phía Lý Nghĩa đang bò đằng sau. Không đợi Lý Nghĩa kịp phản ứng, bốn năm con Đạp Hỏa Ngao đã sớm lao lên người Lý Nghĩa, điên cuồng cắn xé!
- A...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong miệng Lý Nghĩa.
Chỉ trong một lát, Lý Nghĩa này đã sớm bị mấy con chó Đạo Hỏa Ngao xé thành mảnh nhỏ, nuốt vào trong bụng!
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt công chúa Hỏa La Quốc Đại Lâm Nhi, công chúa Trường Sa Quốc Lữ Chí Thúy đều biến hóa, gần như sắp nôn mửa.
Mà sắc mặt Trình Tử Dương cũng lập tức trở nên lạnh lẽo
← Ch. 103 | Ch. 105 → |