← Ch.110 | Ch.112 → |
Xoẹt! Xoẹt!
Điện quang bên trong cương khí hộ thể lóe lên, nháy mắt đã bao phủ khắp người Dương Thạc, tạo thành một vòng bảo hộ bằng điện quang. Điện quang này xen lẫn cùng Phần Chước chân khí trong cương khí hộ thể của Dương Thạc. Một luồng ý hủy diệt đậm đặc phát tán từ trong cương khí hộ thể này ra ngoài.
- Đây là bí pháp mà mình đạt được khi đột phá cảnh giới Luyện Khí trung giai hay sao?
Khi Dương Thạc thấy điện quang bên trong cương khí hộ thể ngoài thân của mình liền kinh ngạc tới mức há to miệng.
Dương Thạc đã quá quen với việc đạt được bí pháp khi đột phá rồi. Chẳng qua lần này, hắn lại đạt được bí pháp là cương khí điện quang nên khiến hắn hơi bất ngờ một chút.
Không phải hổ báo lôi âm tầng thứ hai mà là cương khí điện quang sao?
Lần này Dương Thạc đột phá là mượn sấm sét mùa xuân để dẫn động khiếu huyệt của bản thân cộng minh, dùng lôi âm để đột phá. Vậy nên theo như bình thường, nếu hắn đạt được bí pháp thì nhất định sẽ có liên quan đến lôi điện. Dựa theo dự đoán của Dương Thạc thì có lẽ sẽ đạt được bí pháp hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Nhưng bây giờ, Dương Thạc lại đạt được cương khí điện quang, tuy không giống như dự đoán của Dương Thạc nhưng cũng là hợp lý.
- Không biết tác dụng của cương khí điện quang này như thế nào?
Xoẹt!
Một âm thanh nhỏ vang lên. Dương Thạc vừa hơi suy nghĩ một chút liền khống chế cương khí điện quang này đánh tới một bức tường đá.
Phập! Phập!
Bản thân cương khí làm cho tường đá xước nhẹ một chút. Còn điện quang trong cương khí chỉ chuyển động ở mặt ngoài của bức tường đá một lúc, rồi ngay sau đó liền ẩn vào bên trong tường đá, không thấy tung tích, giống như không có bất kỳ tác dụng gì vậy.
- Điện quang có thể gây tổn thương tới đồ vật có sức sống, còn đối với loại tường đá là vật chết này thì lại không có tác dụng gì. Ra ngoài thử một chút xem sao.
Trong lòng Dương Thạc vừa nghĩ như vậy, liền nhảy ra khỏi hang động đá vôi, đến mảnh rừng ở gần đó. Cương khí điện quang hơi động, đánh tới trên thân một cây to.
Phập! Phập! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Cái cây to này bị trận mưa xuân trong hai ngày trước làm ướt, nên khi cương khí điện quang của Dương Thạc đánh tới, liền hình thành từng tia điện quang xung quanh cây to này. Mấy tiếng xoẹt xoẹt vang lên, trong phạm vi một trượng quanh cây to này lập tức bị cương khí điện quang của Dương Thạc đốt thành tro bụi.
- Uy lực mạnh thật. Cương khí điện quang cũng có tác dụng đốt cháy giống như Phần Chước chân khí vậy. Chẳng qua, đây chỉ coi như là sự bổ sung mà thôi. Gặp phải một số tình huống đặc biệt thì vẫn có thể phát huy ra tác dụng lớn đấy.
Dương Thạc cũng khá hài lòng với bí pháp này.
Tuy Phần Chước chân khí đủ mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là bí pháp đã bị lộ rồi. Đối thủ của Dương Thạc có thể thông qua một số phương pháp để tránh né nó.
Ví dụ như, có một loại áo giáp làm từ Băng Phách Cương có tác dụng làm cho nước hoặc lửa đều không thể xâm nhập được. Nếu đối thủ của Dương Thạc mặc áo giáp này mà đánh nhau với Dương Thạc thì uy lực của Phần Chước chân khí của Dương Thạc sẽ bị giảm mạnh.
Bây giờ, Dương Thạc đã có thêm chân khí điện quang, cũng coi như là thêm một con át chủ bài, một đòn sát thủ mạnh mẽ nữa,
Quác!
Dương Thạc đang ở ngoài động thử nghiệm tác dụng của cương khí điện quang thì chợt nghe thấy trong động truyền ra một tiếng kêu 'quác' chói tai. Ngay sau đó, Dương Thạc liền thấy Huyết Phi chở Hồng Phi, Lục Thuý và còn mang theo một ba lô lớn, vội vàng bay ra khỏi hang động đá vôi.
Quác quác! Quác.. quác.. c.. !
Chỉ mấy nhịp thở, Huyết Phi đã bay đến bên người Dương Thạc, kêu nhỏ mấy tiếng.
- Cái gì? Ngươi nói ngươi cảm ứng được có vài luồng khí tức mạnh mẽ đang đi nhanh về hướng này sao? Đây... chắc là cao thủ từ kinh thành Đại Chu tới đấy.
Dương Thạc nghe được tiếng kêu của Huyết Phi, đã hiểu ý của Huyết Phi liền thay đổi sắc mặt, hàng lông mày nhíu lại.
- Không ngờ bọn chúng lại tới nhanh như vậy. Đám người Trình Tử Dương mới về kinh thành Đại Chu được ba ngày mà cao thủ trong kinh thành đã lập tức đến đây rồi.
Dương Thạc rất kinh ngạc đối với hiệu suất của cao thủ trong kinh thành Đại Chu.
Chẳng qua, cao thủ kinh thành Đại Chu có hiệu suất làm việc cao như vậy cũng là chuyện tốt. Nếu cao thủ kinh thành Đại Chu phản ứng chậm chạp thì bất cứ một cao thủ Võ Thánh Thú Tộc nào cũng dám chạy đến kinh thành Đại Chu khiêu khích đấy.
- May mắn là sau khi Huyết Phi đột phát, bản thân nó có được uy áp khí thế của thượng cổ Huyền Ưng nên cũng có thể cảm ứng được uy áp của cao thủ khác dễ dàng được.
- Nếu bọn hắn đã đến thì chúng ta lập tức trở về kinh thành thôi.
Thân thể Dương Thạc di chuyển nhoáng lên, thoắt cái đã trèo lên lưng Huyết Phi. Huyết Phi kêu lên một tiếng chói tai rồi phóng lên trời cao.
Sau khi bọn họ bay về hướng nam được ba bốn dặm, Dương Thạc mới cảm ứng được, trong rừng rậm Yến Sơn có năm luồng khí tức mạnh mẽ đang chạy nhanh về hướng hang động đá vôi của mãng xà màu xanh.
Đám người này chính là cao thủ của kinh thành Đại Chu.
Nhưng đáng tiếc, bọn hắn không thể cảm ứng được Huyết Phi cùng Dương Thạc đang ở trên độ cao ngàn trượng trên không trung. Bọn hắn sẽ không ngờ tới, mục tiêu mà bọn hắn muốn tìm lần này lại vừa mới đi sát qua người bọn hắn, đi về hướng kinh thành Đại Chu.
Một lát sau, bốn gã đàn ông cùng một người phụ nữ xuất hiện trước cửa hang động đá vôi của mãng xà màu xanh.
Bốn người đàn ông đều khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc áo bào, trên người bọn họ đều lộ ra một sự uy nghiêm. Còn người phụ nữ kia thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh lệ. Người bình thường nhìn về phía nàng thì lập tức sẽ cảm giác như được tắm gió xuân vậy. Chẳng qua, dù là trên người bốn gã đàn ông hay người phụ nữ kia đều toả ra khí tức khí huyết đậm đặc. Năm người này đều là cao thủ Đại Tông Sư.
Một người trong đó chính là An Võ Hầu của Đại Chu, cha của Trình Tử Dương, người đã từng ra tay đối phó với Dương Thạc, Trình Ngọc.
- Hả? Tên cường giả Võ Thánh Thú Tộc kia không ở đây sao?
- Trong hang động đá vôi này không có khí tức của Võ Thánh Thú Tộc. Chắc hắn không có ở đây rồi. Không biết đó là vị Võ Thánh Thú Tộc nào. Chắc hắn biết chúng ta sẽ tới nên mới tạm thời rời khỏi đây để tránh đi rồi.
Mấy người này đều suy đoán như vậy.
- Có lẽ, hắn chỉ là có việc đi ngang qua đây và trùng hợp bị bọn Trình Tử Dương phát hiện nên mới ra tay cảnh cáo bọn Trình Tử Dương thôi.
Trình Ngọc suy đoán nói.
- Có thể là như vậy. Lần cao thủ Võ Thánh của Thú Tộc đến kinh thành gần đây nhất chính là vị thứ tám trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh, Kim Hổ yêu thánh tới đây để khiêu chiến với ta. Đó là chuyện của hai mươi năm trước rồi. Từ khi Kim Hổ yêu thánh thất bại thảm hại chạy về, và thiếu chút nữa bị cao thủ kinh thành của chúng ta ngầm giết chết liền không có yêu thánh nào dám đến kinh thành của chúng ta nữa.
Một ông già mặc áo bào màu xanh trong năm người hơi kiêu ngạo nói.
- Đi thì cũng đã đi rồi. Bây giờ, chúng ta đi vào hang động đá vôi này xem có chuyện gì đặc biệt hay không để còn trở về kinh thành nữa.
Năm người không tìm thấy cường giả của Thú Tộc ở đây nhưng họ cũng không thể đi sâu vào trong Yến Sơn tìm kiếm khắp mọi nơi được. Nếu họ không tìm thấy ở đây, vậy họ liền quyết định đi vào hang động đá vôi xem thử một lần, rồi trở về thôi.
Năm người không biết rằng, lúc này, mục tiêu của bọn hắn đã về đến kinh thành Đại Chu rồi.
Lúc này, Dương Thạc đang đứng ở khu vực phồn hoa nhất trong kinh thành, nhìn chằm chằm vào một toà nhà tráng lệ cực lớn trước mắt.
- Thiên hạ Đệ Nhất Lâu sao?
- Thật không ngờ được Ngọc Mạt lâu này còn có một bảng hiệu như vậy. Một chỗ phong lưu mà cũng dám treo cái bảng hiệu như thế. Chỉ điều này cũng đã chứng tỏ Ngọc Mạt lâu không phải loại tầm thường rồi. Tiểu Địch ở trong Ngọc Mạt lâu này chắc sẽ không bị đánh chửi như trong thanh lâu, kỹ viện bình thường đâu.
- Chẳng qua, nàng ở trong Ngọc Mạt lâu, bị người ta quản, dù sao cũng không được tự do.
- Không lâu nữa, nếu mình có thể đoạt giải nhất trong lần Vũ Cử này thì mình sẽ đích thân đến Ngọc Mạt lâu đòi lại Tiểu Địch.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |