← Ch.119 | Ch.121 → |
Trong một tiểu viện bỏ hoang tại kinh thành Đại Chu.
Tiểu viện này chỉ có hai gian nhà giữa, hai gian nhà kề, không rộng lắm, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho năm người ở. Lúc này, có ba người ở trong tiểu viện, gồm một chủ và hai người hầu. Không ai khác, đó chính là ba chủ tớ Dương Thạc và Hồng Phi, Lục Thúy.
Trong phòng ngủ nhà giữa.
Dương Thạc ngồi xếp bằng ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Luồng chân khí Lục Dương Huyền Ưng đang vận chuyển chậm chạp, ổn định ở trong thân thể hắn. Đột nhiên Dương Thạc hít vào một hơi, dùng pháp môn Huyền Ưng Thổ Tức để chấn động một trăm năm mươi sáu âm khiếu toàn thân.
- Ta đã đả thông một trăm năm mươi sáu dương khiếu, đã đi vào Luyện Khí trung kỳ nhiều ngày rồi. Nhưng hình như một trăm năm mươi sáu âm khiếu này vẫn khó có thể đả thông dễ dàng được...
Vừa tu luyện, Dương Thạc vừa nói.
- Ba ngày nữa chính là ngày Già La Minh khiêu chiến ta!
- Lần khiêu chiến này không diễn ra trong Vũ Cử Đại Chu mà là ở quảng trường Thiên Vũ Môn, vạn dân chú ý. Cao thủ trẻ tuổi của Kim Phật Tự Ni La Quốc khiêu chiến với người đứng đầu Vũ Cử Đại Chu. Điều này liên quan tới chuyện hai nước so đấu võ đạo, không phải là chuyện tầm thường. Nếu như ta thua thì... e rằng tất cả con dân Đại Chu đều chửi rủa, khinh bỉ ta...
Dương Thạc biết rõ trận đấu giữa hắn và Già La Minh không mang ý nghĩa tầm thường.
Nếu hắn thua, đừng nói là sẽ bị vạn dân chửi rủa, e rằng chính mình cũng bị Già La Minh chém giết, vạn kiếp bất phục!
Cho nên trận này thi đấu, phải thắng!
Già La Minh là đệ tử của Kim Phật Tự, trong thánh địa võ đạo Ni La Quốc. Hắn tu luyện thuật Đại Du Già, Ni La quyền, đã đạt tới cấp độ Luyện Khí cao kỳ. Quả thật không thể dễ dàng đối phó đấy.
Hiện tại, Dương Thạc mới là Luyện Khí trung kỳ, còn thấp hơn một cấp so với Già La Minh. Mặc dù Dương Thạc có rất nhiều bí pháp nhưng cũng không nắm chắc phần thắng trong trận chiến với Già La Minh. Bởi vậy cho nên lúc này Dương Thạc vẫn tiếp tục dốc lòng tu luyện, muốn đánh thông một trăm năm mươi sáu âm khiếu, rèn luyện thân thể trở nên vô cùng cứng cỏi. Có như vậy thì khi chống lại Già La Minh, thân thể sẽ không bị chịu thiệt quá nhiều.
Chỉ có điều, tuy Dương Thạc đã bước vào Luyện Khí trung kỳ từ hơn hai mươi ngày trước, hơn nữa lúc này cảnh giới đã hoàn toàn vững chắc nhưng thật sự vẫn khó có thể đả thông tiếp một trăm năm mươi sáu âm khiếu trong khoảng thời gian ngắn.
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Đúng lúc Dương Thạc nghĩ như vậy thì bỗng một tràng tiếng gõ cửa truyền đến từ cổng lớn.
Hồng Phi đang dọn dẹp tiểu viện, sau khi thưa một tiếng, liền mở cửa ra.
Một lúc lâu sau, Hồng Phi chợt đi tới phòng ngủ của Dương Thạc:
- Thiếu gia, thị vệ của công chúa Hỏa La tới đây gửi cho thiếu gia một tấm thiếp mời, muốn mời thiếu gia đến Nam Lâm Trai một chuyến. Hắn còn nói Dũng Tín đại sư cũng đang ở trong Nam Lâm Trai, muốn gặp mặt thiếu gia để mở mang kiến thức một chút về phong thái thiếu gia.
- Đại Lâm Nhi mời ta tới Nam Lâm Trai sao?
Nỗi lòng Dương Thạc khẽ động.
Từ sau khi Đại Lâm Nhi và Dương Thạc tặng nhau Hỏa La Phiên Sơn Thú, Huyết Tinh Thạch nhũ, coi như mình và Đại Lâm Nhi đã là hảo hữu rồi. Nàng đã có lời mời, mình cũng không thể không đi.
Huống hồ, ở trong Nam Lâm Trai lại có rất nhiều binh khí, áo giáp, công pháp. Thậm chí là linh đan hay diệu dược gì cũng đều có. Nếu như Dương Thạc có thể lấy được một ít gì đó với tư cách phụ trợ thì sẽ nắm chắc phần thắng hơn trong trận chiến với Già La Minh diễn ra sau ba ngày nữa.
Nghĩ như vậy, Dương Thạc lập tức nói:
- Nói với thị vệ của công chúa Hỏa La rằng chúng ta sẽ qua ngay!
Sau khi sắp xếp một chút, Dương Thạc và Hồng Phi, Lục Thúy lập tức lên đường. Tiểu viện của Dương Thạc cách Nam Lâm Trai không xa lắm. Chỉ hơn nửa canh giờ, ba người Dương Thạc đã đến Nam Lâm Trai.
Đại Lâm Nhi cùng với một vị Đại hòa thượng hơn bốn mươi tuổi, thân thể mập mạp, có nụ cười hiền từ giống như phật Di Lặc đã đợi ở bên ngoài Nam Lâm Trai. Không cần phải nói Dương Thạc cũng biết rõ vị Đại hòa thượng này chính là cao tăng tại Nam Lâm Tự, đồng thời cũng là tổng chưởng quầy Nam Lâm Trai, đại sư Dũng Tín!
- Vãn bối bái kiến đại sư Dũng Tín!
Đại sư Dũng Tín không thu tiền nhang đèn của dân chúng, chỉ dựa vào buôn bán, kinh doanh của mình để duy trì chi tiêu của Nam Lâm Tự. Cho nên ấn tượng của Dương Thạc đối với Đại sư Dũng Tín vô cùng tốt. Hắn lập tức chắp tay trước ngực, hướng đại sư Dũng Tín hành lễ.
- Ha ha, Dương công tử không cần đa lễ!
Đại sư Dũng Tín cười lớn, cũng chắp tay hướng Dương Thạc hành lễ.
- Bần tăng thường nghe công chúa Lâm Nhi nói Dương công tử tuổi trẻ tài cao, đã đoạt giải nhất võ đạo Sơ Bạt, đang muốn đoạt giải nhất Vũ Cử. Ngay cả cao thủ nhuệ khí của Ni La Quốc cũng đều bị Dương công tử áp chế. Phong thái này của Dương công tử khiến cho bần tăng cũng cảm thấy vô cùng bội phục... !
- Dương công tử, mời vào. Chúng ta vào trong phòng Nam Lâm Trai từ từ nói chuyện!
Nói xong, đại sư Dũng Tín mời Dương Thạc vào bên trong Nam Lâm Trai.
- Dương Thạc, trong lần khiêu chiến này, ngươi nắm chắc mấy phần thắng?
Trên đường đi vào bên trong Nam Lâm Trai, sắc mặt của Đại Lâm Nhi nghiêm trọng, hỏi Dương Thạc.
- Già La Minh là cao thủ của Kim Phật Tự. Thuật Đại Du Già, Ni La quyền đều là công pháp cấp thần công bí điển. Võ học của Ni La Quốc không chỉ tu chân khí mà còn rèn luyện thân thể, đả thông khiếu huyệt, cô đọng Phật Đà Kim Thân, cũng có thể thành tựu Võ Thánh. Khí lực của Già La Minh rất mạnh, ngay cả cường giả cấp độ Luyện Khí đỉnh phong cũng không thể so sánh được với hắn. Lúc chiến đấu với hắn, ngươi phải vô cùng cẩn thận!
- Hơn nữa ta nghe nói, hôm nay hắn đã hao phí vạn kim tại phường rèn trong kinh thành, mua một bộ Băng Phách Ngân Lân giáp. Bộ áo giáp này bao phủ toàn thân, có thể ngăn cản Phần Chước chân khí của ngươi. Đến lúc đó, công hiệu của chân khí ngươi giảm mạnh, khí lực của hắn lại có thể phát huy được ưu thế. Như vậy e rằng phần thắng của ngươi sẽ bị giảm xuống vài lần!
Đại Lâm Nhi trầm giọng nói.
Hiển nhiên, sau khi Đại Lâm Nhi biết chuyện Già La Minh mua Băng Phách Ngân Lân giáp để khắc chế Dương Thạc. Nàng lo lắng cho Dương Thạc khó có thể thắng được trong cuộc thi đấu sau ba ngày nữa. Cho nên nàng mới sai người gọi Dương Thạc đến đây để bàn bạc đối sách đấy.
- Băng Phách Ngân Lân giáp sao?
Lông mi của Dương Thạc nhẹ nhàng giương lên.
- Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Tuy tên Già La Minh này ngang ngược càn rỡ nhưng cũng không phải là hạng ngốc nghếch. Xem ra hắn cũng tìm hiểu về ta khá kỹ, biết được ta có bí pháp Phần Chước chân khí cho nên mới cố ý mua Băng Phách Ngân Lân giáp để khắc chế ta. Rất may là ta còn có tuyệt chiêu khác, cũng không sợ Băng Phách Ngân Lân Giáp của hắn...
- Hắn khiêu chiến ta trong Vũ Cử, khí thế mạnh mẽ. Nhưng bây giờ hắn sợ hãi Phần Chước chân khí của ta nên phải mua Băng Phách giáp, khí thế đã yếu đi ba phần. Người như thế sao có thể là đối thủ của ta!
Biết Già La Minh mua Băng Phách Ngân Lân giáp, Dương Thạc không những không lo lắng mà lại còn thêm tin tưởng.
- Công chúa Lâm Nhi không cần lo lắng. Lần này ta nắm chắc chín phần chém giết Già La Minh!
Thần sắc Dương Thạc kiên nghị, chậm rãi nói.
- Tên Già La Minh này dễ dàng đối phó, chỉ cần ta không khinh thường quá mức!
- Đúng lúc lần này đến Nam Lâm Trai, ta nghe nói ba ngàn công pháp của Nam Lâm Tự, nội tình võ học thâm hậu đến cực hạn. Bên trong Nam Lâm Trai này cũng bán không ít công pháp, đều là từ Nam Lâm Tự. Lần trước ta đến Nam Lâm Trai, đại sư Dũng Tín không có ở đây, cho nên không được mở mang kiến thức về công pháp của Nam Lâm Tự. Lúc này đã tới đây, dĩ nhiên ta muốn học tập một chút...
Lục Dương Quyết của Dương Thạc chỉ có thể tu luyện tới Luyện Khí cao kỳ.
Lúc này Dương Thạc đã là Luyện Khí trung kỳ, còn thiếu một bước nữa là đạt tới Luyện Khí cao kỳ. Đến lúc đó cũng sẽ không có công pháp để tu luyện.
Dương Thạc không hy vọng vào các công pháp trong Tàng Thư Các tại phủ Trấn Quốc Công. So với Tàng Thư Các tại phủ Trấn Quốc Công thì Tàng Kinh Các của Nam Lâm Tự có tới 3000 công pháp, nội tình càng sâu. Không thể nghi ngờ, Dương Thạc có thể tìm kiếm được một công pháp tuyệt hảo từ nơi đây!
← Ch. 119 | Ch. 121 → |