← Ch.126 | Ch.128 → |
- Nhường ta ba chiêu sao? Ngươi nói khoác mà không biết ngượng hả?
Dương Thạc vừa nói xong những lời này, sắc mặt Già La Minh liền trầm xuống.
Lúc này, những con dân kinh thành Đại Chu vây xem xung quanh, cùng các võ giả đến từ mọi nơi để tham gia Vũ Cử đều xôn xao hẳn lên. Thậm chí, đám người Đại Lâm Nhi và Trương Chu Chính đứng trên cổng thành Thiên Vũ Môn cũng không khỏi nhíu mày lại. Bọn họ thật không ngờ, Dương Thạc đối mặt với Già La Minh như vậy mà còn dám nói nhường hắn ba chiêu.
- Đồ nói khoác mà không biết ngượng, quá kiêu ngạo, cuồng vọng.
Sắc mặt Trình Tử Dương âm trầm, hừ lạnh trong lòng.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Mà giờ phút này, Trương Chu Chính lại liên tục khen mấy tiếng tốt.
- Không ngờ con vợ kế này của Trấn Quốc Công lại cam đảm như vậy. Phải đối mặt với Già La Minh mà hắn cũng dám nhường Già La Minh ba chiêu. Như vậy, dù hắn thắng hay thua trong trận đấu này thì cũng sẽ không làm võ đạo Đại Chu ta mất mặt.
Trương Chu Chính là người cực kỳ chú trọng lễ nghĩa Nho gia. Vốn ông ta không thích con vợ kế phủ Trấn Quốc Công giương oai. Nhưng bây giờ, Dương Thạc lại không bị thua khí thế trước Già La Minh, nên đã khiến cho Trương Chu Chính không nhịn được mà tán thưởng.
- Vì không muốn Đại Chu mất thể diện mà làm cho chính mình lâm vào nguy hiểm sao? Tên Dương Thạc này thật là ngốc.
So với Trương Chu Chính liên tục tán thưởng, thì Đại Lâm Nhi lại nhíu lông mày, trong lòng thầm mắng Dương Thạc.
- Ra tay đi.
- Ra tay đi.
Mà đúng lúc trong lòng mọi người đang suy nghĩ khác nhau, thì trên võ đài bằng đá ở phía dưới, Dương Thạc chợt quát to một tiếng.
Ầm ầm!
Một tiếng quát lớn của hắn nghe như tiếng sấm vậy, làm cho toàn bộ phía chân trời chấn động ông ông. Khi đối mặt với Già La Minh, Dương Thạc chắp hai tay sau lưng, hai mắt hơi khép hờ, cực kỳ khinh thường tên Già La Minh kia.
- Được, được lắm. Ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta. Một chiêu này sẽ đuổi giết ngươi.
Vẻ mặt Già La Minh vô cùng dữ tợn. Hắn hơi di chuyển, giống như cá bơi, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thạc, rồi vung mạnh khuỷu tay lên, hung hăng huých mạnh về phía bụng, chỗ đan điền của Dương Thạc:
- Chiêu thứ nhất này của ta sẽ đánh nát đan điền của ngươi, khiến cho ngươi trở thành kẻ tàn phế. Chiêu thứ hai, thứ ba sẽ hành hạ, tra tấn, nhục nhã ngươi. Đến lúc đó, xem võ đạo Đại Chu ngươi còn có mặt mũi gì.
Già La Minh vung khuỷu tay lên, phá vỡ không khí, làm cho mấy tiếng nổ lớn vang lên rầm rầm.
Lúc khuỷu tay của Già La Minh cách đan điền của Dương Thạc khoảng bốn năm xích, Dương Thạc lập tức cảm giác được một sự nguy hiểm rất lớn đang đến gần mình, bụng của mình như bị kim đâm vào, cơ bắp vô ý thức căng cứng. Đây rõ ràng là do cơ thể Dương Thạc cảm nhận được khí tức từ khuỷu tay của Già La Minh nên tự động sinh ra phản ứng.
Nếu Dương Thạc bị trúng một cùi trỏ này, thì chỉ sợ, không những đan điền của Dương Thạc bị thương mà toàn bộ võ công của hắn cũng có thể bị phế đi. Thậm chí, nội tạng trong bụng đều sẽ bị đánh nát hoàn toàn, thắt lưng bị gãy. Như vậy, dù hắn chưa chết ngay nhưng cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế vĩnh viễn.
- Ni La quyền của Ni La Quốc đúng là không tầm thường.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Dương Thạc bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Ni La quyền của Già La Minh lại hung hãn như vậy!
← Ch. 126 | Ch. 128 → |