← Ch.145 | Ch.147 → |
Ầm ầm!
Một luồng khí huyết vô cùng đậm đặc từ trên bầu trời áp xuống. Rốt cuộc, thân thể khổng lồ của Huyết Phi cũng đáp xuống trước mặt Dương Thạc. Huyết Phi vừa kêu nhỏ mấy tiếng, vừa dụi đầu vào lồng ngực Dương Thạc, thể hiện sự thân mật.
- Hả? Huyết Phi, thực lực của ngươi đã đạt đến cấp độ Luyện Khí đỉnh phong rồi à? Còn nữa, trên người của ngươi... đây là chân khí phóng ra ngoài phải không?
Giờ phút này, Dương Thạc không kịp thân mật với Huyết Phi, mà vẻ mặt khiếp sợ, nhìn chằm chằm Huyết Phi.
Lúc trước, khi hắn rời đi Huyết Phi, Huyết Phi mới chỉ có thực lực Luyện Khí trung kỳ, cùng một tầng với Dương Thạc. Vậy mà bây giờ, Dương Thạc mượn nhờ khí huyết của Già La Minh mới đạt tới cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ. Hắn thật không ngờ, Huyết Phi còn biến thái hơn, trực tiếp đột phá cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong. Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà Huyết Phi đã đột phá lên hai cấp rồi.
Trong hai ngày, Dương Thạc liên tục tăng ba cấp, so với tốc độ tăng tiến của Huyết Phi đúng là gặp được cao thủ rồi.
Dù sao, ba cấp của Dương Thạc là từ Tôi Thể sơ kỳ tăng lên Tôi Thể hậu kỳ.
Còn Huyết Phi lại từ Luyện Khí trung kỳ tăng lên đến Luyện Khí đỉnh phong. Nếu tính toán kĩ, thì Dương Thạc phải tu luyện công pháp thông khiếu từ bốn đến năm năm mới có thể vượt qua hai cấp này.
Điều khiến Dương Thạc kinh ngạc nhất là, trên người Huyết Phi có thể phóng ra chân khí.
Đây đúng là chân khí được phóng ra ngoài. Huyết Phi bộc lộ tài năng, khiến cho Dương Thạc cảm thấy tim mình như đập nhanh.
Tuy loại chân khí này không thể sánh bằng cương khí trên người Dương Thạc. Nhưng ít nhất, nó cũng đạt tới cấp độ Võ Tôn, chân khí giống như mang. Cần phải biết, trước đây, Huyết Phi không hề tu luyện chân khí. Vậy mà bây giờ, Huyết Phi lại có thể phóng ra chân khí giống như mang. Từ đó cho thấy, trong những ngày này, chắc chắn Huyết Phi đã gặp được kỳ ngộ nào đó rồi.
Dương Thạc vô cùng hâm mộ vận may của Huyết Phi.
Hoặc không nói đến vận may, Huyết Phi có khả năng biết bay, có được uy áp của thượng cổ Huyền Ưng, nên có thể hoành hành trong Yến Sơn. Vậy thì, thiên tài địa bảo nào có thể giấu được ánh mắt của nó? Đối với người bình thường, đây là vận may trăm năm ngàn năm cũng khó gặp được. Nhưng với Huyết Phi thì chuyện này hơi dễ dàng rồi.
Tất nhiên, không phải Huyết Phi có thể tuỳ ý lấy đi thiên tài địa bảo trong Yến Sơn để sử dụng.
Dù sao, rất nhiều thiên tài địa bảo đều có dị thú bảo vệ. Bình thường, khi Huyết Phi thả ra uy áp, thì những loài dị thú này sẽ không dám tới gần Huyết Phi, hoặc không chủ động tấn công Huyết Phi. Nhưng, nếu Huyết Phi muốn giết bọn chúng để cướp đi thiên tài địa bảo mà bọn chúng bảo vệ, thì chúng sẽ liều chết đánh với Huyết Phi một trận.
- Huyết Phi, thực lực của ngươi đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong rồi. Xem ra, ta càng phải cố gắng hơn nữa thôi.
Dương Thạc sờ lên đầu Huyết Phi, hít sâu một hơi, nói.
Hồng Phi, Lục Thuý đang ở trong sơn động cũng đã sớm đi ra ngoài. Khi các nàng thấy thực lực của Huyết Phi tăng lên cũng vô cùng kinh ngạc.
Xét về thiên phú, thì Hồng Phi và Lục Thuý đều cao hơn Dương Thạc rất nhiều. Nhưng thực lực của họ lại không tăng nhanh bằng Dương Thạc, dù họ có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ. Bây giờ, các nàng còn cách Luyện Khí hậu kỳ một đoạn rất dài. Bây giờ, Dương Thạc đột phá, ngay cả Huyết Phi cũng đạt tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong. Điều này làm cho hai nàng cảm thấy rất áp lực.
Quác! Quác!
Huyết Phi dán tại bên cạnh Dương Thạc, kêu nhỏ mấy tiếng.
Sau khi Dương Thạc vào kinh thành, HP dẫn theo một đám Mục Hổ khuyển vào sâu trong Yến Sơn tìm con Hắc Hùng kia.
Chẳng qua, cứ cách bốn năm ngày, Huyết Phi sẽ từ sâu trong Yến Sơn đến khu vực rìa Yến Sơn, nhìn xem Dương Thạc có lên núi hay không. Lần này, Dương Thạc dẫn Hồng Phi, Lục Thuý lên núi, đi được ba ngày thì gặp được Huyết Phi, cũng là chuyện rất bình thường.
- Huyết Phi, ngươi tới thật đúng lúc. Hiện tại, ta cần đến trong Yến Sơn hái một ít dược liệu, nhất là quả Hoả Diễm, phải lấy được mấy quả. Vừa may, ngươi dẫn ta lên núi đi.
Dương Thạc vỗ nhẹ vào đầu Huyết Phi, nói.
Còn về Hồng Phi và Lục Thuý, Dương Thạc quyết định không dẫn các nàng đi theo.
Tuy Huyết Phi có thể chở cả ba người một cách dễ dàng, nhưng nếu gặp được dị thú gì, rồi đánh nhau với nó, thì ba người cùng ngồi trên lưng Huyền Ưng, sẽ hơi chút vướng víu. Đến lúc đó, nếu hắn không bảo vệ được, thì Hồng Phi và Lục Thuý có thể sẽ bị thương.
Hơn nữa, nếu Hồng Phi và Lục Thuý cùng đi, thì Hoả La Phiên Sơn Thú sẽ làm sao? Dù sao, cũng không thể để nó trên lưng Huyền Ưng, để Huyết Phi chở nó đi luôn được.
Sơn động này cũng coi như an toàn. Dương Thạc để Hồng Phi, Lục Thuý tiềm tu ở chỗ này, còn mình thì cưỡi Huyết Phi, chuẩn bị đi tìm quả Hoả Diễm. Hồng Phi và Lục Thuý thấy Huyết Phi đột phá liên tục, cảm thấy rất áp lực, nên cũng muốn ở lại đây, chuyên tâm tu luyện.
- Đi thôi.
Dương Thạc leo lên, khoanh chân ngồi trên lưng Huyết Phi, vỗ nhẹ vào đầu Huyết Phi. Sau đó, Huyết Phi chở Dương Thạc phóng lên trời cao.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Dương Thạc khoanh chân, nhắm mắt, ngồi trên lưng Huyết Phi, hơi thở đều đều, tu luyện công pháp thông khiếu. Trước mặt Dương Thạc còn đặt một chiếc túi lớn, bên trong có không ít các loại thảo dược.
Có sự giúp đỡ của Huyết Phi, nên Dương Thạc thu thập thảo dược rất dễ dàng.
Thực ra, như bình thường, người lên núi hái thuốc, gặp rắc rối lớn nhất chính là phải trèo đèo, lội suối. Có khi, họ trèo qua mấy ngọn núi, mà không chắc đã tìm được dược liệu. Cũng có khi họ tìm được dươc liệu, nhưng chúng lại ở trên vách núi, nên rất khó lấy được.
Mấy chuyện này đều không làm khó được Dương Thạc và Huyết Phi. Một người một ưng kết hợp, thì không có nơi nào là không thể đến được. Việc thu thập những thảo dược bình thường là chuyện rất dễ dàng.
- Chỉ còn thiếu ba bốn loại thảo dược nữa là mình có thể điều chế dịch thông khiếu rồi. Nhưng mình vẫn chưa hái được quả Hoả Diễm.
Dương Thạc ngồi trên lưng Huyết Phi, nghĩ thầm trong lòng.
Quác!
Mà đúng lúc này, Huyết Phi chợt kêu lên một tiếng.
- Chuyện gì vậy?
Trong lòng Dương Thạc vừa động, mở mắt ra, đã thấy Huyết Phi chở mình bay đến trên một chỗ vách núi rất cao, cách trung tâm Yến Sơn không xa.
Trên vách đá dựng đứng cách đỉnh núi khoảng chừng mười trượng, một cây Tiểu Thụ to như bát ăn cơm mọc ở trên đó. Cành lá của Tiểu Thụ vô cùng rậm rạp. Trên đó có mười mấy quả trái cây nhỏ, đa số có màu xanh, chỉ có ba quả có màu đỏ. Trong những quả màu đỏ đó tràn ra một chút dương khí cuồng bạo.
- Là quả Hoả Diễm.
Khi Dương Thạc thấy những quả này liền sáng ngời hai mắt.
Cái cây mọc trên vách núi dựng đứng kia chính là một cây Hoả Diễm. Cây Hoả Diễm này chia thành bốn nhánh cây. Trong đó, một nhánh cây hình như đã bị bẻ gãy từ lâu rồi. Dương Thạc vừa hơi suy nghĩ một chút, chợt nghĩ tới trước đây, Huyết Phi đã từng mang một nhánh cây quả Hoả Diễm bị bẻ gãy về, đưa quả Hoả Diễm cho mình. Chắc nó đã bẻ nhánh cây của cây Hoả Diễm này rồi.
Lúc trước, khi Huyết Phi mang quả Hoả Diễm về cho Dương Thạc là mùa hè, quả Hoả Diễm đã chín. Nhưng bây giờ là đầu mùa xuân, đa số quả Hoả Diễm có màu xanh, chỉ có ba quả là chín sớm thôi.
Híz-khà zz Hí-zzz! Híz-khà zz Hí-zzz!
Đúng lúc Dương Thạc đang quan sát cây quả Hoả Diễm, thì đột nhiên, một con Tích Dịch lớn dài hơn hai trượng, trên người có đường vằn màu đỏ như máu, từ dưới gốc cây Hoả Diễm chui ra. Nó há to miệng, kêu ầm về phía Dương Thạc và Huyết Phi.
Con Tích Dịch lớn này có khí huyết khổng lồ, có thực lực như Luyện Khí hậu kỳ.
Quác!
Huyết Phi căn bản không sợ con Tích Dịch này, kêu lên một tiếng, hai cánh vỗ phành phạch, muốn xông lên phía trước, đánh nhau với Tích Dịch.
- Huyết Phi, đừng động đậy.
Đúng lúc này, tiếng nói của Dương Thạc chợt vang lên.
- Đa số những quả Hoả Diễm này đều chưa chín. Nếu ngươi đánh nhau với con Tích Dịch này, thì có thể sẽ phá hỏng những quả Hoả Diễm kia, như vậy rất lãng phí. Tự ta đi hái những quả Hoả Diễm kia là được rồi.
Dương Thạc nói xong, thần niệm hơi động. Ầm một tiếng vang lên. Ngay sau đó, một bóng người màu vàng nhạt từ trong thân thể Dương Thạc nhảy ra. Đây chính là Thuần Dương Kim Thân. Sau khi Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, liền mở ra hai mắt. Dưới sự điều khiển của thần niệm Dương Thạc, Thuần Dương Kim Thân lập tức biến nhỏ lại, thành một người tí hon màu vàng, cao hơn hai thước. Nó bay nhanh, thẳng về hướng cây Hoả Diễm phía dưới.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |