← Ch.148 | Ch.150 → |
- Đáng tiếc, vốn muốn để Đại Lâm Nhi hỗ trợ cứu Tiểu Địch, hiện tại xem ra cũng khá khó khăn...
Dương Thạc thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm than.
Ban đầu Dương Thạc muốn tu luyện đến cấp độ Võ Sư, ở kinh sư Đại Chu cũng có thể đạt được địa vị nhất định. Đến lúc đó, hắn muốn chuộc lại một người trong trắng trong Ngọc Mạt Lâu có lẽ không khó lắm.
Mà hiện tại tuy Dương Thạc chưa tiến vào cấp độ Võ Sư nhưng khí huyết đã cường đại đến trình độ có thể so với cường giả Luyện Khí đỉnh phong, ngoài ra còn nắm giữ không ít bí pháp tuyệt kỹ khác. Cho dù là võ giả cấp độ Võ Sư, Dương Thạc cũng có lòng tin chống lại. Huống hồ Dương Thạc liên tiếp đạt giải nhất trong Sơ Bạt, Vũ Cử Đại Chu, thanh thế địa vị tuyệt đối không kém hơn cường giả Võ Sư bình thường!
Muốn chuộc lại Tiểu Địch, hắn miễn cưỡng có thể làm được.
Nhưng Dương Thạc không ngờ tới sau khi hắn đoạt giải nhất Vũ Cử thì bản thân lại bị Già La Minh dùng Đại Chuyển Sinh Thuật ám toán.
Chưa kịp giải quyết vấn đề này, đại sư Dũng Tín lại bị Tô Quân Ninh chém giết.
Ngọc Mạt Lâu lại tận lực bồi tiếp, cử hộ vệ ban đêm đi đánh lén tiểu viện của Dương Thạc, bị Thuần Dương Kim Thân Dương Thạc dùng một đòn giết chết.
Cho tới bây giờ, tuy Dương Thạc và Ngọc Mạt Lâu chưa tính là huyết hải thâm cừu, không chết không thôi nhưng ít ra cũng đã có hiềm khích. Hắn muốn chuộc lại Tiểu Địch từ trong Ngọc Mạt Lâu liền khó hơn nhiều...
Cho dù có để Đại Lâm Nhi ra mặt thì cũng không được!
Dù sao Đại Lâm Nhi thân là công chúa Hỏa La Quốc, hợp tác với Nam Lâm Tự, hiện tại cũng đối đầu với Ngọc Mạt Lâu.
- Được rồi. Trước tiên cứ đả thông khiếu huyệt toàn thân đã rồi tính sau!
- Đả thông khiếu huyệt trở lại Luyện Khí trung kỳ, thậm chí là Luyện Khí hậu kỳ. Đến lúc đó dù gì cũng có thể dẫn theo Huyết Phi xông vào Ngọc Mạt Lâu, cứu Tiểu Địch xong rồi lập tức đi ngay. Cho dù Ngọc Mạt Lâu có cường giả Võ Tôn, Đại Tông Sư, có Huyết Phi ở đấy, ta đào tẩu trên không trung thì bọn hắn cũng không thể giữ chúng ta lại!
- Sau khi cứu Tiểu Địch ra lập tức rời khỏi kinh sư, tiến thẳng đến Nam Tỉnh, có lẽ còn có thể đục nước béo cò...
Dương Thạc nhanh chóng quyết định.
Với thực lực của Dương Thạc, Dương Tử Mặc muốn tiêu diệt Nam Lâm Tự, Dương Thạc căn bản không thể ngăn cản.
Nếu không thể ngăn cản thì đục nước béo cò. Lúc tốt nhất chính là khi Nam Lâm Tự vừa mới bị công phá, vô cùng hỗn loạn, hắn sẽ cưỡi Huyết Phi chạy quanh Nam Lâm Tự rồi lấy đi một số thứ tốt...
Nhất là bộ pháp môn rèn luyện chân thân Cửu Dương Huyền Công tầng thứ nhất kia, chính là tình thế bắt buộc với Dương Thạc!
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là Dương Thạc đả thông khiếu huyệt rồi trở lại Luyện Khí trung kỳ thậm chí là Luyện Khí hậu kỳ. Chỉ có thực lực cường đại thì làm tất cả mới có thể nắm chắc!
- Tìm một chỗ tiềm tu một tháng trước đã, đả thông toàn bộ khiếu huyệt bị tắc nghẽn của ta. Ừm... trong Yến Sơn này, nơi an toàn nhất mà không bị quấy rầy chắc chắn là sơn cốc trung tâm có thi thể Huyền Ưng thượng cổ và Hắc Hùng thượng cổ kia rồi. Tiến về sơn cốc kia tiềm tu!
Sau khi quyết định, Dương Thạc vỗ nhẹ lên đầu Huyết Phi. Huyết Phi liền bay lên, một người một ưng bay thẳng đến mảnh sơn cốc trung tâm Tến Sơn kia.
Chỉ hai canh giờ sau, Dương Thạc và Huyết Phi đã đến gần hạp cốc kia.
Phía dưới, thi thể Huyền Ưng thượng cổ, thi thể Hắc Hùng thượng cổ vẫn tản mát ra uy thế cường đại như trước. Trong cả sơn cốc, phàm là sinh vật có trí khôn thì đều không dám tới gần.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Vừa mới tiến vào trong phạm vi hạp cốc, tiếng kêu to gâu gâu chợt vang lên.
Bốn năm con chó hình thể cực lớn, sau lưng có Hổ Văn dày đặc nhảy ra từ trong sơn cốc, ngửa mặt lên trời sủa vang. Mấy con chó lớn này sủa như chuông lớn, tiếng gầm gầm cuồn cuộn, không khí xung quanh đều chấn động ông ông.
- Ồ? Là mấy con Mục Hổ Khuyển của Trình Tử Dương kia?
Dương Thạc nhìn xuống phía dưới lập tức liền nhận ra mấy con chó lớn này, chính là mấy con Mục Hổ Khuyển mà Trình Tử Dương đã dẫn theo lúc trước.
Quác! Quác!
Nhìn thấy mấy con Mục Hổ Khuyển này đi ra khỏi hạp cốc, Huyết Phi liền kêu vài tiếng. Mấy con Mục Hổ Khuyển này lập tức không sủa nữa, quẫy quẫy cái đuôi đằng sau, dường như là đang nghênh đón Huyết Phi.
- Mấy con Mục Hổ Khuyển này bị Huyết Phi thuần hóa thành chó giữ nhà rồi à? Ngắn ngủi mấy chục ngày, mấy con Mục Hổ Khuyển này đều đã đạt đến Luyện Khí trung kỳ, tăng lên một cấp. Xem ra tiềm lực của mấy con Mục Hổ Khuyển này rất mạnh. Khó trách Dương Tử Mặc cũng có Mục Hổ Khuyển cấp độ Võ Sư...
Liếc mắt nhìn mấy con Mục Hổ Khuyển này, Dương Thạc thầm nghĩ.
Huyết Phi đập đập cánh, dĩ nhiên đã bay vào trong hạp cốc.
Rống! Rống!
Đúng lúc này, trong hạp cốc chợt truyền đến vài tiếng mãnh thú gào rú.
Tiếng gào rú không có địch ý hay cảnh cáo mà là gào rú hữu hảo, hân hoan. Nghe được tiếng gào rú này, Huyết Phi cũng kêu đáp lại.
Thu cánh lại, Huyết Phi liền hạ xuống sơn cốc.
Rống!
Cách đó không xa, trong thi thể Hắc Hùng thượng cổ kia, một bóng đen liền bò ra từ trong vết thương ở bụng nóa, là một con Hắc Hùng có hoa văn màu trắng trên ngực. Trong móng vuốt lớn của con Hắc Hùng này có một viên cầu. Trong viên cầu tràn ra từng luồng uy áp cường đại, đúng là nội đan Hắc Hùng thượng cổ kia.
Con Hắc Hùng này đúng là con Hắc Hùng lúc trước mà Dương Thạc và Huyết Phi đã gặp phải khi lấy Huyền Ưng thượng cổ kia.
Nó rõ ràng cũng chạy tới đây, hơn nữa hình như đã coi thi thể Hắc Hùng thượng cổ là sào huyệt của mình, dứt khoát ở trong thi thể Hắc Hùng thượng cổ. Trên thân thể Hắc Hùng thượng cổ và Huyền Ưng thượng cổ đều có một miệng vết thương lớn, từ miệng vết thương có thể chui vào trong khoang. Khoang của hai đại mãnh thú thượng cổ này thật sự là một sào huyệt tốt.
Hắc Hùng này và Huyết Phi giống nhau, rõ ràng đều đạt tới cấp độ Luyện Khí đỉnh phong. Nhìn thấy Dương Thạc, Hắc Hùng này liền sững sờ, nhưng ngay sau đó lại gầm rú hai tiếng, cũng không e ngại Dương Thạc.
Hiển nhiên thực lực tăng lên đã khiến Hắc Hùng này khôi phục niềm tin. Lúc trước bị Dương Thạc dùng Huyền Ưng Đoạn Trảo áp đảo, Hắc Hùng này đã e ngại Dương Thạc. Hiện tại nó lại không sợ Dương Thạc chút nào, thậm chí trong tiếng rống còn có một tia khiêu khích.
Ngoài ra Dương Thạc còn cảm giác được trên người Hắc Hùng này phát ra luồng khí tức trầm trọng đến mức tận cùng.
Trong thân thể nó hình như cũng tản mát ra chân khí.
Nhưng khác với chân khí mà Huyết Phi tản mát ra, chân khí trong thân thể nó vững chắc hùng hậu giống như là một khối nham thạch hồn nhiên tiên thành cực lớn vậy, khó có thể công phá!
- Huyết Phi phóng chân khí ra ngoài chủ yếu là công kích. Nó phóng chân khí ra ngoài chủ yếu là phòng thủ?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Thạc không khỏi thấy hơi ngạc nhiên.
Hắc Hùng và Huyết Phi này đều là Luyện Khí đỉnh phong, đều là tản mát chân khí ra ngoài nhưng lại là một công một thủ, đi hai hướng trái ngược nhau.
Rống! Rống!
Đúng lúc Dương Thạc đang nghĩ đến những điều này, Hắc Hùng liền chấn động, tiến về phía Dương Thạc.
Trong tiếng rống tràn đầy vẻ khiêu khích.
- Hả? Hắc Hùng này muốn khiêu chiến ta? Tốt! Tuy hiện tại khiếu huyệt của ta đã bị tắc nghẽn nhưng khí huyết khổng lồ có thể so với võ giả Luyện Khí đỉnh phong. Tiểu Hắc Hùng này đã không phục, vậy thì áp đảo nó luôn!
Đối mặt với Hắc Hùng khiêu chiến, khóe miệng Dương Thạc lộ ra vẻ mỉm cười, chiến ý mãnh liệt tuôn ra từ trên thân thể. Tay phải hắn nhoáng lên, Huyền Ưng Đoạn Trảo dĩ nhiên đã ở trong tay.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |