← Ch.171 | Ch.173 → |
Giết ba mươi Kim Điêu Xích Hầu chỉ mất có một khoảng thời gian cực ngắn. Khi tướng quân phía dưới cảm giác được trên không trung có điều bất thường thì ba mươi Kim Điêu Xích Hầu đã rào rào rơi xuống đất, thân thể tan nát. Đặc biệt là mười bốn người bị trúng khí độc.
Sau khi rơi xuống, máu thịt bắn toé ra đến bốn năm trượng, quân sĩ nào dính phải đều kêu lên thảm thiết, da nhanh chóng bị rữa ra. Những người nhanh chóng rút đao chém đứt phần cơ thể bị xâm thực thì mới giữ được mạng, những người còn lại đều bị độc khí tấn công tâm mạch, thất khiếu chảy máu mà chết.
Những người ở phía xa bị bắn vào mắt tuy không chết nhưng mù cả hai mắt.
- Tránh ra!
- Mau tránh đi!
Vị tướng quân kia sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Dương Mặc bảo hắn đem binh bao vây Nam Lâm Tự, tuy không phải việc gì béo bở, thậm chí không được như những người khác tấn công vào trong Nam Lâm Tự cướp bí tịch nhưng đây cũng đủ cho thấy sự tín nhiệm của Dương Mặc với hắn rồi.
Thế nhưng hắn vừa chỉ huy Kim Điêu Xích Hầu phong toả bầu trời trên Nam Lâm Tự thì ngay lập tức ba mgươi người chết, còn mấy chục quân sĩ khác trúng độc chết khiến lòng người hoảng hốt. Điều này chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn.
- Rốt cuộc...hắn là ai?
Tướng quân nam tỉnh ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn lên trời.
Đúng lúc đó Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc xuất khiếu, uỳnh một tiếng, khiến Kim Điêu Xích Hầu cuối cùng biến thành tro bụi...
- Đó là...Đại Nhật Như Lai Kim Thân?
Thấy cảnh tượng đó, toàn thân hắn run lên, sắc mặt đại biến.
- Đại Nhật Như Lai Kim Thân...lẽ nào Nam Lâm phương trượng và Dũng Tuệ hoà thượng chưa chết? Không thể nào, Dũng Tuệ hoà thường trước nay từ bi lương thiện, khi bị bọn ta bao vây còn không hạ tử thủ, nay sao có thể dùng thủ đoạn tàn ác thế này? Có lẽ là tên trọc nào đó khác trong Nam Lâm Tự tu thành Đại Nhật Như Lai Kim Thân.
Sắc mặt của tướng quân nam tỉnh thay đổi liên tục, trong đầu bật ra một loạt suy nghĩ.
Giết Kim Điêu Xích Hầu cuối cùng, Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc quay về cơ thể hắn.
- Vào Nam Lâm Tự!
Không còn Kim Điêu Xích Hầu chắn đường nữa, Dương Thạc lái Huyết Phi nhanh chóng bay vào trong Nam Lâm Tự.
Tiểu Hoả cũng theo sát phía sau.
Tuy nó là Võ Sư trung giới, nhưng nói cho cùng vẫn còn non nớt, chưa học được bất cứ bí pháp nào, chỉ biết tấn công cận thân. Luồng khí độc vừa rồi của Huyết Phi giết hơn mười tên Kim Điêu Xích Hầu, Tiểu Hoả cũng lộ vẻ thèm muốn, hai mắt gần như phun ra lửa, hoả độc khí tức trên người cũng bùng phát, tiếc là chỉ có hiệu quả trong khoảng cách gần. Không thể giết kẻ địch ngoài mười trượng.
- Hửm? Tiểu Hoả không nhịn được nữa rồi à?
Thấy Tiểu Hoả như vậy, Dương Thạc cười.
- Bên ngoài Nam Lâm Tự có hàng vạn quân nam tỉnh bao vây. Bên trong Nam Lâm Tự e là cũng có hai ba vạn quân. Có lẽ cao thủ Luyện Khí cũng đến dăm trăm người. Võ Sư cũng mấy chục, ngươi muốn giết thì tí nữa sẽ có cơ hội.
Dương Thạc trầm giọng nói.
Nghe thế, Tiểu Hoả hai mắt sáng rực, gầm lên mấy tiếng tỏ vẻ rất phấn khích.
Tiểu Hoả nói cho cùng cũng là thú, rất cuồng bạo hiếu chiến.
- Đi nào, xem nơi nào còn chiến đấu chúng ta đến đó thừa nước đục thả câu.
Vào trong Nam Lâm Tự, Dương Thạc nhảy xuống khỏi lưng Huyết Phi, nhờ vào ánh lửa cháy trong chùa để quan sát địa hình.
Một viện đường gần cửa ra vào nhất lúc này đã bị lửa bao vây, một tấm bia đá trên viện đường cũng bị thiêu không còn như trước nữa. Cũng may trên đó có ba chữ làm bằng kim loại, không bị thiêu huỷ, vẫn còn rất rõ ràng, chính là ba chữ "Ma La Viện".
- Ma La Viện? Đây chính là nơi ở đầu tiên của các cao tăng nhiều đời nay. Tương truyền Đại Lâm Tự là một vị tăng nhân Nê La Quốc có pháp hiệu Ma La, từ Nê La Quốc vào trung nguyên dựng nen. Ma La Viện lấy tên Ma La, trước nay đều là nơi ở của cao tăng Đại Lâm Tự. Nam Lâm Tự kế thừa Đại Lâm Tự, Ma La Viện cũng là nơi ở của cao tăng Phật học.
Nghĩ đến đây, Dương Thạc chau mày.
Ma La Viện bị thiêu huỷ, lẽ nào những cao tăng Phật học kia đã bị giết hết rồi?
- Đúng là A Di Đà Phật...A Di Đà Phật...
Dù Dương Thạc không tin vào Phật nhưng nghĩ đến vô số cao tăng Phật Học đều viên tịch, trong lòng không khỏi thấy đáng tiếc, miệng niệm mấy câu.
Uỳnh! Uỳnh!
Khi Dương Thạc đang cảm thán thì ba dặm phía sau Ma La Viện vọng ra tiếng quyết đấu.
- Hửm? Bên đó cao thủ của nam tỉnh đấu với võ tăng Nam Lâm Tự sao? Không biết là La Hán Đường hay Giới Luật Viện...
Dương Thạc biết trong Nam Lâm Tự võ tăng có nhiều nhất ở La Hán Đường và Giới Luật Viện.
La Hán Đường tập võ luyện quyền, lấy luyện võ là phương thức tu hành, võ tăng nhiều nhất. Chủ trì của La Hán Đường ít nhất cũng là cao thủ Võ Tôn. Trong Nam Lâm Tự, Võ Tôn là đẳng cấp cao nhất rồi. Dù sao thì Nam Lâm Tự cũng không phải Đại Lâm Tự, thành địa võ đạo năm xưa.
Tại Đại Châu, cường giả Đại Tông Sư là có thể khai tông lập phái. Tiên Sư Đạo đạo chủ Âu Hồng cũng chỉ là một Đại Tông Sư. Tiên Sư Đạo cũng có thể coi là "quốc giáo" của Đại Châu. Âu Hồng là quốc sư, nhưng tu vi cũng chỉ vậy, môn phái bình thường. Tổ sư đời đầu tiên là Đại Tông Sư, mấy đời sau có cường giả Võ Tôn đã là không tồi rồi. Môn phái này đủ để đứng vững ở Đại Châu rồi.
Cách mấy đời có được một vị Đại Tông Sư thì môn phái này sẽ huy hoàng một đời...
Nam Lâm Tự, nói cho cùng cũng chỉ là một môn phái bình thường lịch sử hơn trăm năm mà thôi. Phật học là chính, võ đạo là phụ!
Trong Nam Lâm Tự hiện nay cũng chỉ có chưởng môn phương trượng Dũng Tuệ đại sư là cường giả Đại Tông Sư, tăng nhân còn lại thì Võ Tôn là mạnh nhất rồi.
Chủ trì La Hán Đường có lẽ là Võ Tôn.
Giới Luật Viện chưởng quản giới luật, thậm chí phải ra tay thanh trừ những kẻ biến chất trong Nam Lâm Tự, thực lực có lẽ rất mạnh, chủ trì Giới Luật Viện cũng là Võ Tôn.
Đây chỉ là những suy đoán của Dương Thạc, nhưng cũng đúng đến tám chín phần.
Giờ Dương Thạc nghe thấy có tiếng đánh nhau vọng lại, có lẽ nơi đó không phải La Hán Đường thì là Giới Luật Viện.
- Đi, qua đó xem!
Dương Thạc nhảy lên lưng Huyết Phi, Huyết Phi kêu lên một tiếng, giang rộng đôi cánh bay về phía đó.
Khi tới nơi, Dương Thạc không khỏi khựng người. Nơi này căn bản không phải La Hán Đường hay Giới Luật Viện như hắn đoán, mà lại là một khu rừng tùng. Trong rừng cây đều cao hơn mười trượng, thân to bằng một vòng tay người ôm, cành lá um tùm che phủ toàn bộ mặt đất. Giờ là buổi tối, ánh trăng không chiếu nổi xuống.
Thậm chí ánh lửa từ Ma La Viện cũng không thể chiếu qua khu rừng này.
Bên trong khu rừng ngoài cây tùng ra còn có vô số toà tháp đá. Chúng không cao lắm, cao nhất cũng chỉ năm sáu trượng, nhưng lại phân thành rất nhiều tầng. Không biết phía dưới có chấn áp thứ gì không.
- Đây là...Nam Lâm Tự Tháp Lâm?
Dương Thạc nhìn xuống những toà tháp kia, tim khẽ run lên.
Tháp Lâm là một trong những kiến trúc tiêu biểu của Đại Lâm Tự. Nếu nói Ma La Viện là nơi ở của cao tăng còn tại thế thì rừng tháp này là nơi ở của cao tăng sau khi viên tịch. Cao tăng sau khi viên tịch ngoài những cao tăng tu vi Võ Thành, nhục thân không bị thối rữa ra, những người khác đều được hoả táng. Sau khi cao tăng hoả táng, trong thân thể sẽ còn lại hạt Xá Lợi và được cất trong rừng tháp này. Phía dưới mỗi toà tháp đề có Xá Lợi của một vị cao tăng.
Trong khu rừng này có lẽ phải có đến ba bốn trăm toà tháp.
- Giết!
- Giết! Giết!
Bên ngoài rừng tháp là mấy trăm quân sĩ nam tỉnh, tay cầm trường mâu muốn tấn công vào trong rừng tháp.
Thế nhưng phía trước rừng tháp là một vị tăng nhân thân hình cao lớn, tráng kiện. Người này vẻ mặt hung dữ, râu dài, không giống như cao tăng Phật môn mà giống như phỉ tắc giang hồ hơn.
Nửa thân trước của người đó để trần, phía dưới là quần tăng, giày tăng, trên cổ tay có tràng hạt rất lớn. Trong tay người đó là cây Phục Ma Trượng dài hơn một trượng, đường kính bằng miệng bát.
- Chết!
- Chết! Chết!
Đối diện với quân sĩ nam tỉnh, vị tăng nhân này không ngừng vung Phục Ma Trượng đánh bay quân sĩ nam tỉnh. Tất cả những ai bị đánh bay, nội tạng đều bị vỡ nát, miệng hộc máu tươi, chết nhăn.
Quân sĩ dùng trường mâu đâm về phía tăng nhân kia, đáng tiếc khi đâm lên người tăng nhân đó thì phát ra tiếng kim loại va chạm, trường mâu gãy đôi.
Hoành luyện công phu!
Vị tăng nhân này lại có một thân hoành luyện công phu, gần như đao thương bất nhập!
- Bọn cẩu tạp chủng các ngươi muốn vào rừng tháp lấy đi Xá Lợi của tổ sư Nam Lâm Tự ta. Các ngươi đừng mơ tưởng! Khi ta tung hoành sa trường, giết hàng vạn quân địch thì các ngươi còn chưa ra đời đâu! Hôm nay ta sẽ đại khai sát giới, xem các ngươi ai có thể vào rừng tháp này! Ha ha ha...
Tăng nhân cao lớn đó vừa vung Phục Ma Trượng vừa cười lớn.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Mỗi một kích của Phục Ma Trượng có thể sánh ngang với công kích của cường giả Võ Sư đỉnh phong. Vị tăng nhân này cũng thiên phú dị thường, liên tục múa Phục Ma Trượng mà không hề thấy mệt, giống như cỗ máy giết người vậy. Ít nhất đã ba bốn trăm quân sĩ nam tỉnh chết dưới Phục Ma Trượng của vị tăng nhân cao lớn này rồi.
- Lý Tịnh Lâm, ngươi vốn là phiên tướng quân trong quân đội nam tỉnh, Trấn Quốc Công đối đãi với ngươi không bạc, cớ sao ngươi lại gia nhập Nam Lâm Tự chống lại Trấn Quốc Công?
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Lý Tịnh Lâm, năm đó ngươi đánh giết trên chiến trường, số người chết dưới tay ngươi cũng vô số, giờ ngươi lại phá sát giới, ngươi tưởng Phật tổ còn thu nhận ngươi sao? Mau quỳ trước Đại Công, tránh đường cho bọn ta vào rừng tháp lấy Xá Lợi!
- Lần này Công Gia vào Man Hoang thập vạn đại sơn, không chỉ để tìm tuyệt thế công pháp Bát Bách La Hán Công mà còn dùng Vân Hoang Đạp Lãng Quyết làm cơ sở, sáng tạo ra một bộ Bát Hoang Quyết. Đây là tuyệt thế công pháp có thể sánh ngang Thiên Đạo Thần Âm Quyết trong Nhân Hoàng Tam Quyết, có thể trợ giúp Công Gia quét sạch bát hoang lục hợp, đoạt được thiên hạ! Những viên Xá Lợi kia đều được ngưng tụ từ tinh nguyên của các cao tăng Phật môn, rất có ích cho Công Gia sáng tạo ra Bát Hoang Quyết. Công Gia đoạt thiên hạ, đó là đại thế, ngươi không ngăn được đâu!
← Ch. 171 | Ch. 173 → |