← Ch.179 | Ch.181 → |
Trong một khu rừng tại Huyền Di Sơn.
Dương Thạc lao đi vun vút, Hoả Độc Cùng Kỳ Tiểu Hoả bay sát phía sau hắn. Một người một thú, trong khoảnh khắc có thể lao đi mười mấy trượng, chỉ chốc lát đã chạy được ba bốn dặm, vượt qua một ngọn núi nhỏ...
- Không có Huyết Phi thật sự là di chuyển khó khăn quá!
Vừa chạy Dương Thạc vừa thầm cười khổ.
Khả năng cơ động của Huyết Phi là cực lớn, có Huyết Phi, trong một ngày thậm chí Dương Thạc có thể di chuyển hàng vạn dặm, vượt qua được mấy tỉnh Đại Châu.
Giờ Huyết Phi bị thương, thể hình của Tiểu Hoả lại còn quá nhỏ, căn bản không thể chở Dương Thạc. Trong trường hợp này Dương Thạc chỉ có thể dựa vào chân mình mà thôi, tốc độ giảm xuống hàng chục, hàng trăm lần. Một ngày chỉ vượt qua được con đường núi một hai trăm dặm cũng coi như rất giỏi rồi.
- Đáng tiếc, lần này không đem theo Hoả La Phiên Sơn Thú...
Dương Thạc không khỏi nhớ tới Hoả La Phiên Sơn Thú. Có nó, tốc độ tuy không bằng Huyết Phi nhưng trong rừng núi cũng nhanh hơn phần lớn thiên lý mã, muốn thoát khỏi sự truy kích của bọn Dương Mặc là rất dễ.
Một giờ trước, Dương Thạc vừa doạ được Lý tướng quân chạy mất, nhưng hắn biết mình lấy đi Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, lại lấy hết Xá Lợi trong rừng tháp Nam Lâm Tự, Dương Mặc tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tới đây chắc chắn sẽ có kẻ khác truy kích.
- Lấy đi Xá Lợi và Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, việc này đúng là làm rối loạn kế hoạch của Dương Mặc, chỉ cần mình thoát khỏi Huyền Di Sơn, thoát khỏi sự truy kích của hắn thì đó sẽ là cú tát mạnh vào mặt hắn, cũng là cái tát vào mặt Tô Quân Ninh.
- Nữ nhân này ở Thiên Âm Môn có thiên phú tuyệt luân, lại kiêu ngạo, coi mình không ra gì. Nếu ả biết mình phá hoại kế hoạch của Dương Mặc, không biết sắc mặt sẽ thế nào...
Dương Thạc không phải loại người độ lượng. Kẻ nào từng ức hiếp hắn thì chắc chắn hắn sẽ trả thù; kẻ nào coi thường hắn, hắn cũng phải nhất định khiến kẻ đó mất mặt.
- Cho Tô Quân Ninh biết thực lực của ta, bản lĩnh của ta. Sau này ta nhất định sẽ đến Thiên Âm Môn bắt chúng ngoan ngoãn trả Tiểu Hoạch.
Giờ phải thoát khỏi Huyền Di Sơn trước, tìm chỗ tu luyện Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng rồi tính tiếp.
Việc trước mặt Dương Thạc cần làm là thoát khỏi sự truy kích của đám người Dương Mặc, tìm một nơi yên tĩnh luyện thành Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng.
Vút! Vút! Vút!
Cùng lúc khi Dương Thạc chạy mất, một vài nhân ảnh cũng tới nơi Lý tướng quân bị Dương Thạc doạ chạy mất.
Mấy người này có ba trung niên nam tử, còn có hai nam nữ thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, nam anh tuấn, nữ thanh nhã. Chính là Dương Mặc, Tô Quân Ninh và ba vị tướng quan Tôn, Lưu, Lý vừa rồi bao vây La Tư Phật.
- Chính là ở đây!
Đến chỗ này, Lý tướng quân nói nhỏ.
- Đại Công, không phải thuộc hạ không dám truy kích, thực sự là tên đó quá lợi hại, một chiêu thủ đao giết chết năm thủ hạ Võ Sư sơ giới, còn có một con Cùng Kỳ là sủng thú. Người như vậy e là ít nhất cũng phải là Đại Tông Sư. Thuộc hạ nghi ngờ thậm chí hắn có thể là một trong Thập Đại Yêu Thánh, hoá thành hình người đến gây loạn...
Vị Lý tướng quân trầm giọng nói.
Dương Mặc quét mắt nhìn xung quanh không nói gì.
Trên mặt đất có một vài đống tro tàn, còn có một ngọn cây lớn bị gãy ngang thân đang rực cháy.
Cũng may giờ là mùa hè, ở nam tỉnh khí hậu ôn nhuận, trong thân cây nhiều nước nên mới không cháy lan ra những cây khác.
- Thật sự là cường giả từ Đại Tông Sư trở lên?
Dương Mặc là Võ Tôn đương nhiên cũng có chút nhãn lực, biết lời Lý tướng quân nói không phải giả, năm quân sĩ Võ Sư kia quả thực bị giết bởi một chiêu, bị thiêu rụi thành tro.
Mấy con Mục Hổ Khuyển của Dương Mặc hắn cũng bị một con mãnh thú vô cùng lơi hại dùng nanh vuốt sắc nhọn giết chết.
- Tô cô nương thấy sao?
Dương Mặc nhíu mày, đứng thẳng người lên nhìn về phía khu rừng xa xa, hỏi ý kiến của Tô Quân Ninh.
- Đại Công, trước đó tỷ tỷ ta cho biết, tỷ ấy và hoàng thất Đại Châu đã trở mặt thực sự, Ngọc Mạt Lâu bị phong toả, tỷ ấy cũng chạy khỏi kinh thành trở về tổng bộ của Thiên Âm Môn.
Tô Quân Ninh không trả lời ngay mà nói.
- Ồ?
Dương Mặc nhíu mày, không biết tại sao Tô Quân Ninh lại nói những điều này.
- Việc tỷ tỷ ta trở mặt với hoàng thất Đại Châu, nguyên nhân bắn nguồn từ kẻ chạy việc của Công Gia, Dương Thạc! Hắn đến Ngọc Mạt Lâu đòi thị nữ Dương Hoạch, không được nên hắn đã thi triển một loại pháp môn tương tự Đại Nhật Như Lai Kim Thân, đại náo Ngọc Mạt Lâu. Đó là việc ba ngày trước rồi, sau đó tỷ tỷ ta và Phụ Chính Vương Đại Châu trở mặt, rời khỏi kinh thành. Nghe nói Dương Thạc cũng cưỡi một con Huyền Ưng khổng lồ, cùng với một con mãnh thú phi hành Bạch Văn Cùng Kỳ con rời khỏi kinh thành bay về phương nam...
Tô Quân Ninh nói tiếp.
- Cái gì?
Nghe thế sắc mặt Dương Mặc khẽ biến.
- Ý ngươi nói kẻ vừa rồi đưa La Tư Phật đi, giết năm thủ hạ Võ Sư của Lý tướng quân chính là tên ti tiện trong phủ Trấn Quốc Công, Dương Thạc?
Dương Mặc không phải kẻ ngốc, nghe Tô Quân Ninh nói thế là lập tức liên tưởng được, kẻ vừa rồi cứu La Tư Phật chính là Dương Thạc.
- Ta không dám khẳng định.
Tô Quân Ninh lắc đầu.
Một tháng trước ta từng đấu với Dương Thạc, lúc ấy thực lực của hắn chỉ là Luyện Khí cao giới, cũng không biết pháp môn Đại Nhật Như Lai Kim Thân. Nhưng hắn là đồ đệ của Nam Lâm Trai, Dũng Tín hoà thượng. Nếu Dũng Tín đại sư truyề truyền Đại Nhật Như Lai Kim Thân cho hắn thì cũng là chuyện bình thường...
Tô Quân Ninh nói.
- Còn nữa, vừa rồi Lý tướng quân nói có thể kẻ cứu La Tư Phật đi là cường giả Đại Tông Sư. Nếu hắn thật sự là Đại Tông Sư thì khi trong Nam Lâm Tự có lẽ hắn dễ dàng hoá giải được mũi tên của Đại Công, không đến nỗi gây chấn thương cho con Huyền Ưng phía dưới.
Tô Quân Ninh phân tích.
- Lại là tên Dương Thạc đó!
Sắc mặt Dương Mặc tối sầm lại, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.
Tô Quân Ninh phân tích như vậy, dù nghĩ thế nào thì Dương Mặc cũng có thể khẳng định, kẻ cứu La Tư Phật, cướp đi Vị Diện đệ nhất trùng chính là Dương Thạc!
- Đại Công, vừa rồi từ bên rừng tháp có tin báo, Lý Vi Nghĩa tướng quân bị thiêu chết, toàn bộ Xá Lợi bị lấy sạch...
Lưu tướng quân ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói.
- Thiêu chết? Xem ra cũng là do tên Dương Thạc đó làm rồi.
Dương Mặc hít một hơi sâu, chầm chậm nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Vốn tưởng tên Dương Thạc ấy gặp may mắn, tìm được hai bộ công pháp có độ phù hợp cực cao thì hắn mới tu luyện được nhanh như vậy...Rốt cuộc thì đã coi thường hắn rồi. Biết sớm thì khi hắn giết hắc y vệ, ta đích thân đến kinh thành, lấy mạng hắn là được!
Ánh mắt Dương Mặc mang đầy sát ý.
- Đại Công, mất bò mới làm chuồng chưa chắc đã quá muộn. Lý mỗ tình nguyện truy kích, giết chết tên Dương Thạc đó rồi dâng đầu lên cho Đại Công!
Lý tướng quân lúc này mới biết mình bị Dương Thạc chơi một vố. Sắc mặt biến đổi, nghiến răng chủ động xin Dương Mặc.
- Đại Công, cứ để ta!
Đúng lúc đó thì Tô Quân Ninh lên tiếng:
- Dương Thạc chạy về hướng bắc, tiến về phía bắc một trăm dặm thì tới Nộ Giang. Nộ Giang chiều rộng đến hơn mười dặm, nước chạy cuồn cuộn, chảy hướng đông, hướng về Bát Xuyên Nguyên. Một khi Dương Thạc vượt qua mười dặm, muốn truy kích hắn nữa cũng cực khó. Cũng may lần này ta đã mang Thiên Âm Vũ Dực. Đây là một trong Bát Đại Vũ Dực mà thời trung cổ, Mặc Địch tiên sinh chế ra, có thể phi hành khoảng cách thấp, có thể dễ dàng vượt qua Nộ Giang, truy kích Dương Thạc.
Tô Quân Ninh nói.
- Ồ, Thiên Âm Vũ Dực của Mặc Địch tiên sinh cũng được Tô cô nương đem theo?
Ánh mắt Dương Mặc sáng rực lên.
- Chẳng trách chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, Tô cô nương có thể xuất phát từ Thiên Âm Môn đến nam tỉnh. Thì ra là do Thiên Âm Vũ Dực. Có nó, đuổi theo Dương Thạc đương nhiên sẽ tốt hơn.
Di chuyển tiền ba bốn giờ, sắc trời đã hửng.
Ào ào...
Vừa vượt qua một ngọn núi, xuyên qua khu rừng thì Dương Thạc nghe thấy có tiếng chảy.
Phía trước có sông?
Dương Thạc cũng không chú ý, chỉ tiếp tục tiến về phía trước.
Càng tới gần chỗ đó tiếng nước chảy ngày một lớn. Dần dần tiếng rào rào của trở thành tiếng sấm rền. Màng nhĩ của Dương Thạc rung lên bần bật, thậm chí ngat Thuần Dương Kim Thân cũng phải khẽ rung.
Phía trước, trong Huyền Di Sơn, một con đường núi xuất hiện, đây hình như là cả Huyền Di Sơn bị một đao của ai đó chém thành hai nửa vậy.
Nói là thung lũng chi bằng hãy nói là một con sống lớn rộng rãi, rộng đến mười dặm. Nước đục chảy ác liệt từ tây sang đông.
- Đây là Nộ Giang?
Đến trước sông, nhìn dòng nước, Dương Thạc kinh ngạc há hốc mồm.
- Nộ Gang là một trong Bát Đại Hà Xuyên của Bát Xuyên Nguyên, nguồn bắt đầu từ Côn Luân Sơn phía tây bắc. Theo truyền thuyết, thời Thượng Cổ, một vị võ đạo đại năng ở Côn Luân Sơn đã giao đấu với đệ nhất yêu thánh thời đó, bị yêu thú ám toán, chặt mất một cánh tay. Vị Thượng Cổ đại năng này tức giận một kiếm chém xuống tạo thành dòng Nộ Giang này...
- Nộ Giang rộng đến hơn mười dặm, vượt qua sông này, cho dù Dương Mặc có hàng trăm nghìn đại quân cũng làm gì được ta?
Nhìn dòng Nộ Giang, Dương Thạc hào khí vạn trượng.
- Tiểu Hoả, bám chắc lấy ta, chúng ta bay qua Nộ Giang thôi!
← Ch. 179 | Ch. 181 → |