← Ch.218 | Ch.220 → |
Hai viên huyết ngưng đan chui tọt vào miệng Dương Thạc.
Huyết ngưng đan vào miệng liền tan rã, lập tức biến thành một đoàn khí huyết đậm đặc tiến vào thân thể Dương Thạc, trước tiên che lại vết thương ngoài miệng nội tạng, sau đó mới bắt đầu chậm rãi tẩm bổ chữa trị!
Thân thể bị thương sợ nhất chính là khí huyết xói mòn!
Huyết mạch vỡ tan, nội tạng vỡ nát thì sẽ xói mòn nhiều khí huyết, dưới tình huống đó trước hết che lại vết thương ngoài, ngăn cản khí huyết chảy mất là quan trọng nhất. Đan dược có loại công hiệu này thôi đủ biết giá trị của huyết ngưng đan.
- Chờ!
Dương Thạc khoanh chân ngồi, chờ thân thể thong thả hồi phục.
Thời gian hai ngày trôi nhanh.
Trong huyết trì thượng cổ Hắc Hùng, Dương Thạc ngồi xếp bằng thở hắt ra, chợt mở mắt.
- Hồi phục rồi, thân thể của ta xem như lành lặn.
Mặt Dương Thạc có nét vui mừng.
Dương Thạc lắc người, đứng dậy trong huyết trì thượng cổ Hắc Hùng.
Két két két két két!
Dương Thạc nhẹ siết tay, khí huyết mênh mông trong người làm nỗi lòng hắn kích động.
Một quyền chém ra!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong cơ thể, ước chừng ba ngàn hai trăm bốn mươi hai chỗ huyệt khiếu ong ong cộng minh.
Bây giờ thân thể Dương Thạc vững vàng tăng lên tới võ sư trung giai đẳng cấp, hơn nữa bởi vì có huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng khí lực vượt xa cường giả đẳng cấp võ tôn trung giai bình thường, tương đương với đẳng cấp võ tôn cao giai.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng coi như cường đại rồi, nhưng không biết nếu kích phát huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng thì thân thể của ta có biến thân, trở nên càng mạnh không?
Bây giờ sức lực của Dương Thạc mạnh hơn trước nhiều, dù không đến mức cơ bắp cục cục nhưng cũng đầy sức bật.
Tuy nhiên nếu có thể biến thân thành Hắc Hùng thì càng tuyệt.
- Tiếc là ta không biết loại công pháp Hắc Hùng, không thể thúc giục huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng.
Huyền Ưng biến thân là dựa vào Huyền Ưng Kình, thúc đẩy huyết mạch thượng cổ Huyền Ưng. Nếu có thể biến thân huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng thì cũng cần điểm tương ứng.
Dương Thạc không biết công pháp Hắc Hùng nào.
Dương Thạc thầm nghĩ
- Phải rồi, trong Tàng Thư Các Trấn Quốc Công phủ có vài cái, có thể nhìn xem.
Trấn Quốc Công phủ.
Trong Trấn Quốc Công phủ có thể nói trừ bỏ lục ra Dương Thành ra còn lại không khiến Dương Thạc quyến luyến.
Dù là Dương Tử Hi hay Trình phu nhân đều đối địch Dương Thạc.
- Phù.
Dương Thạc nhẹ thở ra.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Lúc trước ta không trở về Trấn Quốc Công phủ chủ yếu là sợ Trình phu nhân trả thù, nhưng bây giờ Trấn Quốc Công phủ to như vậy, phụ thân không có, Dương Tử Mặc cũng vậy, ai có thể tạo thành uy hiếp với ta? Ta có công danh võ cử trong người, Trình phu nhân dám đụng ta sao? Bây giờ Trình phu nhân ta muốn đi thì đi.
- Đi Tàng Thư Các tìm công pháp!
Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc cắt qua hư không, trực tiếp tập trung Trấn Quốc Công phủ.
Nam tỉnh, trong một quân doanh đủ để đóng mười vạn quân.
Trong quân doanh này có một doanh trướng lớn nhất, có vài người ngồi xếp bằng. Một nam nhân trung niên khuôn mặt lạnh lùng, kiên cường là tổng binh Nam tỉnh Lạc Bằng, ngoài ra còn có một thanh niên nam tử, mặc đồ màu xanh, diện mạo tuấn tú, là trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ, Dương Tử Mặc.
Còn lại là quan tướng chủ yếu của Nam tỉnh.
Trong đó có mấy người tu vi đẳng cấp đại tông sư, còn lại kém nhất cũng là cường giả đẳng cấp võ tôn.
Có thể nói tinh nhuệ quân Nam tỉnh đều có mặt trong doanh trướng này.
- Không biết công gia chuẩn bị khi nào khởi binh, đến lúc đó đại quân Nam tỉnh của ta trước chiếm bát xuyên nguyên, đi tây liên thông thập vạn đại sơn Nam man, rồi hướng bắc đến Đại Hành sơn, khi đó toàn bộ Đại Chu triều có một nửa rơi vào tay công gia.
Trước mặt Lạc Bằng trải một tấm bản đồ da dê.
Lạc Bằng chỉ điểm giang sơn.
Dương Tử Mặc ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Chờ phụ thân sáng tạo ra Bát Hoang quyết xong sẽ cử binh.
Đám người trong doanh trướng đều là tâm phúc của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, quân đội Nam tỉnh nằm trong lòng bàn tay Trấn Quốc Công.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một số người đang trò chuyện chợt daonh trướng bị lực lượng cường đại quét tới.
Trong daonh trướng, đám người Lạc Bằng biến sắc mặt nói:
- Là ai?
Vù vù vù vù vù!
Mấy người lập tức chạy ra khỏi doanh trướng.
Cách vài chục trượng, một nam nhân trung niên mặc hoa phục chắp tay sau lưng đứng đưa lưng hướng họ. Nam nhân trung niên thân hình cao lớn, phát ra khí thế cuồn cuộn như sóng biển, dù Lạc Bằng là đỉnh đẳng cấp đại tông sư cũng thấy run.
Đối mặt thiên hạ mười đại yêu thánh, Ẩn Giao Vương xếp thứ chín mà Lạc Bằng chưa có cảm giác này.
Lạc Bằng, Dương Tử Mặc bản năng kêu lên:
- Công gia!
- Phụ thân!
Người này không phải ai khác, đúng là đệ nhất võ đạo hiện nay của Đại Chu triều, cường giả đẳng cấp Võ thánh trung giai, Ẩn Giao Vương đoán đã đi vào đẳng cấp Võ thánh cao giai, Trấn Quốc Công của Đại Chu triều, Dương Thiên.
Đệ nhất nhân võ đạo Đại Chu triều chậm rãi nói:
- Ừm! Lạc Bằng, ngươi hãy thống lĩnh binh mã Nam tỉnh cho tốt, không cần có hành động gì lớn. Bát Hoang quyết của ta đã sáng tạo hơn phân nửa, ngày thần công hoàn thành là lúc chúng ta cử binh. Lạc Bằng, Tử Mặc, ta trước tiên truyền nửa phần đầu Bát Hoang quyết cho các ngươi, ahxy từ từ tu luyện.
- Bát Hoang quyết tham chiếu bát đại man hoang cự thú tạo thành, bây giờ ta sáng tạo ra ba thức đầu là Thần Hùng quyết, thần ngưu quyết, thần xà quyết. Vừa lúc trong Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ có một bộ Thần Hoang Bạo Hùng Kình, là công pháp cao giai, các ngươi có thể lấy đến theo đó tu luyện
- Cái gì? Phụ thân, ngươi sáng chế ra Bát Hoang quyết?
Nghe Dương Thiên nói, mắt Dương Tử Mặc sáng lên.
Bát Hoang quyết lấy vân hoang đạp lãng quyết làm cơ sở, sáng tạo ra một bộ thần công, huyền công đẳng cấp siêu cường. Bát Hoang quyết bản đầy đủ thậm chí đủ so với các công pháp lưu truyền từ thượng cổ như 'nhân hoàng tam quyết', 'Thiên Đạo Thần Âm công; thậm chí là cửu dương cửu dương.
Uy lực vượt xa công pháp đẳng cấp thần công, bí điển bình thường.
Bây giờ Dương Thiên sáng tạo ra Bát Hoang quyết mặc dù chỉ có một phần, nhưng Dương Tử Mặc tự tin tu luyện bộ công pháp này thực lực của gã sẽ tăng nhanh trong thời gian ngắn.
Dương Tử Mặc hơi nghi ngờ nhìn Dương Thiên, nghi hoặc hỏi:
- Phụ thân, không phải thời gian trước ngươi còn muốn có được cửu dương huyền công đệ nhất trọng, tham khảo nó sáng tạo ra Bát Hoang quyết. Tại sao không cần cửu dương huyền công vẫn sáng tạo ra công pháp này được?
Lúc trước Dương Tử Mặc tấn công Nam Lâm Tự, trong đó có một mục đích quan trọng chính là có được cửu dương huyền công đệ nhất trọng, để tham khảo, sáng tạo ra Bát Hoang quyết.
Kết quả công pháp cửu dương huyền công đệ nhất trọng bị Dương Thạc cướp đi.
Dương Tử Mặc vừa kinh hoàng vừa tức giận.
Dương Tử Mặc vốn tưởng nói ra tin tức Dương Thạc cướp đi cửu dương huyền công đệ nhất trọng cho Dương Thiên thì gã sẽ rất tức giận, thậm chí tự mình ra tay đối phó Dương Thạc.
Bây giờ Dương Thiên không cần cửu dương huyền công cũng sáng tạo ra Bát Hoang quyết được, dưới loại tình huống này thì tác dụng của cửu dương huyền công không quan trọng nữa. Chuyện Dương Thạc cướp cửu dương huyền công đệ nhất trọng không có 'lỗi' lớn, vậy là Dương Thiên sẽ không nổi giận ra tay đối phó hắn.
Loại tình huống này ít nhiều làm cho Dương Tử Mặc có chút thất vọng.
Nghe Dương Tử Mặc hỏi, Dương Thiên mỉm cười nói:
- Cửu dương huyền công?
- Cửu dương huyền công đúng là tuyệt thế huyền công, nhưng trụ cột của nó là nguyên lý âm dương. Bát Hoang quyết của ta là trực tiếp hấp thu tám loại man hoang dị thú huyết mạch. Hiểu thấu huyết mạch, sáng tạo ra Bát Hoang quyết là hoàn toàn vứt bỏ nguyên lý âm dương nên không cần tham khảo cửu dương huyền công.
- Được rồi Tử Mặc, ta biết ngươi nghĩ như thế nào.
Dương Thiên đổi đề tài.
Dương Thiên nói:
- Vi phụ vốn nghĩ đến tư chất của Dương Thiên rất kém, không giúp ích gì cho chúng ta làm việc lớn nên mấy năm nay vắng vẻ hắn. Không thể tưởng được hắn nhanh chóng nổi bật như vậy, chắc cũng có chỗ hơn người. Lúc này ngươi liên lạc với mẫu thân của mình, khiến nàng ta hòa thuận cùng Dương Thiên đi. Dù Dương Thiên không thể thành trợ lực cho chúng ta cũng đừng khiến hắn làm hỏng việc lớn.
Dương Tử Mặc nhướng mày nói:
- Nhưng nhị đệ...
Dương Thiên trầm ngâm một chút:
- Tử Hi sao?
- Thiên phú của Tử Hi vốn rất cao nhưng tính tình quá ngang ngạnh, hừ, ăn chơi trác táng, không thể thành châu báu.
- Khiến hắn đi xin lỗi Dương Thạc!
Giọng Dương Thiên không chứa chút tình cảm.
- Khiến nhị đệ đi xin lỗi Dương Thạc?
Nghe Dương Thiên nói, không chỉ Dương Tử Mặc, đám Lạc Bằng trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Bằng cúi gằm mặt, thầm nghĩ:
- Công gia quả nhiên có bản sắc kiêu hùng, đối xử đích tử, thứ tử tựa như quân chu đối với thần tử. Hữu dụng thì mượn sức, vô dụng thì vứt bỏ sao.
Tính cách như Dương Thiên có thể thành việc lớn nhưng quá mức lạnh lùng.
Tuy nhiên nói đến cùng đây là việc nhà của Trấn Quốc Công phủ, mặc dù Lạc Bằng là đệ đệ ruột của Lạc phu nhân nhưng gã không có tư cách xen mồm vào.
- Tốt lắm, việc này ngươi đi làm đi!
Dương Thiên tiếp tục bảo:
- Trong Tàng Thư Các có Thần Hoang Bạo Hùng Kình, hãy để người ta chép một phần đưa tới Nam tỉnh để các ngươi tham khảo tu luyện.
- Bây giờ ta muốn đi Nam Hải một chuýen gặp bạn cũ, xong xuôi thì chắc Bát Hoang quyết cũng tạo ra thức thứ bốn rồi.
Dương Thiên chậm rãi nói:
- Sau này ta sẽ đi kinh thành, Yến sơn một chuyến, nếu hành trình thuận lợi thì sẽ sáng tạo ra thức thứ năm Bát Hoang quyết. Sáng tạo ra thức thứ năm Bát Hoang quyết là được nửa đường, có thể ngăn nhân hoàng phiên thiên quyết của Càn gia. Đó là lúc chúng ta khởi binh.
Dương Tử Mặc cúi đầu nói:
- Tuân lệnh phụ thân!
Nhưng không ai chú ý thấy trong mắt Dương Tử Mặc lóe tia gian xảo.
Dương Tử Mặc căm hận thầm nghĩ:
- Kêu nhị đệ xin lỗi Dương Thạc?
- Hừ! Cho dù nhị đệ có xin lỗi thì chưa chắc Dương Thạc chịu nhận, khi đó sợ là vẫn tiếp tục quấy rầy đại kế của phụ thân. Lúc này đây phụ thân không giết ngươi, nhưng tương lai vẫn sẽ giết ngươi.
......................
Kinh thành Đại Chu triều, phương bắc, cách mười dặm, Trấn Quốc Công phủ.
Tầng cao nhất trong Tàng Thư Các, một lão nhân cụt tay hơi gầy gò nhắm mắt, khoanh chân ngồi. Lão nhân này là trưởng lão khách khanh đẳng cấp đại tông sư trấn thủ Tàng Thư Các, Cổ lão.
Giờ phút này là đêm khuya, trong Tàng Thư Các gần như không có ai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng vang nhỏ đến không thể nghe thấy vang trong lầu ba Tàng Thư Các.
Hư không nứt ra một khe hở, một thiếu niên vóc dáng to lớn, người mặc giáp nhẹ bước ra.
- A? Là ai?
Khi thiếu niên bước ra khỏi hư không thì tai Cổ lão nhúc nhích, chợt mở mắt ra.
Trong bóng đêm, mắt Cổ lão như phát sáng, trong phút chốc nhìn quét tầng thứ ba Tàng Thư Các.
Ngay sau đó mắt Cổ lão tập trung vào thiếu niên mới bước ra khỏi hư không.
- Cắt qua hư không mà đến? Ngươi rốt cuộc là loại người nào, đến Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ ta có ý đồ gì?
Cổ lão quát to, như con báo chợt nhảy lên.
Cánh tay trái duy nhất chộp hướng thiếu niên, muốn một chiêu bắt lấy thiếu niên khách không mời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí huyết hùng hồn bao phủ thiếu niên.
Thiếu niên hơi biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thiếu niên đạp ra sau một bước, dường như muốn né trảo của Cổ lão.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay Cổ lão như vươn dài ra một chút, cào tới trước mặt thiếu niên, muốn bắt giữ hắn.
Người thiếu niên có bóng người màu vàng chợt lóe.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vuốt của Cổ lão bắt trúng bóng người màu vàng, bóp nát.
- Ủa?
Cổ lão bóp nát bóng người vàng, cảm nhận bên trong ẩn chứa khí huyết, bóp nó sinh ra lực phản chấn làm lão khựng lại.
Nhân dịp Cổ lão khựng người, thiếu niên trọwt người ra xa mấy trượng.
Thiếu niên mở miệng nói:
- Cổ lão, đừng ra tay, ta là Dương Thạc!
Thiếu niên cắt qua hư không đến Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ đúng là Dương Thạc. Dương Thạc tưởng vào Tàng Thư Các rồi nói cho Cổ lão thân phận của mình, không ngờ mới nhảy ra khỏi hư không thì bị lão cảm ứng được, trực tiếp ra tay.
- Một trảo đã bóp nát Cửu Dương chân thân đẳng cấp võ tôn trung giai của ta, cao thủ đẳng cấp đại tông sư quả nhiên không tầm thường.
Mới nãy Cổ lão nhẹ nhàng một trảo đủ sánh bằng bốn, năm siêu cấp cường giả đẳng cấp võ tôn hợp sức lại công kích, thậm chí còn mạnh hơn.
Dương Thạc thầm cảm thán rằng:
- Một năm trước đối mặt Cổ lão ta vốn không có sức chống cự, không ngờ bây giờ thân thể của ta tăng lên tới võ sư trung giai, chân thân là võ tôn trung giai, ở trước mặt Cổ lão vẫn không thể phản kháng.
Lòng Dương Thạc thầm lo âu:
- Không biết Kim Phật Tự Tạp Phổ La nếu đột phá đến đẳng cấp đại tông sư thì có thực lực như vậy không.
Dương Thạc và Kim Phật Tự mật tông gần như là không chết không ngừng.
Tạp Phổ La đến Đại Chu triều, trận chiến giữa Dương Thạc và gã là sớm hoặc muộn sẽ xảy ra, không thể tránh né.
Tạp Phổ La là cường giả sắp đi vào đẳng cấp đại tông sư, bây giờ Dương Thạc còn chưa có thực lực giết chết gã.
Dương Thạc thầm thở dài nghĩ:
- Phù, còn cần tiếp tục cố gắng tu luyện.
Nghe giọng Dương Thạc, Cổ lão ngừng công kích:
- Ủa? Là ngươi sao, Dương Thạc?
Đôi mắt sắc bén như ưng liên tục quét người Dương Thạc vài lần, Cổ lão lộ vẻ mặt kinh ngạc.
- Quả nhiên là tiểu tử Dương Thạc.
Cổ lão trầm giọng nói:
- Mắt lão phu đã quáng gà, không ngờ một năm ngắn ngủi mà ngươi đi vào đến võ sư đẳng cấp. Tốc độ tu luyện như vậy trong trăm năm qua tại Trấn Quốc Công phủ chỉ có người là người thứ nhất. Ngươi có thể cắt qua hư không, trực tiếp tiến vào Tàng Thư Các, chắc ngươi có nhiều kỳ ngộ, đạt được không ít bảo vật đi?
Dương Thạc mỉm cười nói:
- Chỉ là may mắn.
Đạt được kỳ ngộ gì là bí mật của Dương Thạc, không tiện kể rõ cho Cổ lão.
Cổ lão không hỏi nhiều, vui mừng gật đầu, nói:
- Ừm! Tốt, không khiến lão công gia mất mặt.
- Tiểu tử, nửa đêm ngươi lại đây chắc muốn tìm công pháp, võ kỹ gì? Tầng thứ ba Tàng Thư Các vốn cần gia chủ Dương gia đặc biệt cho phép mới được vào, nhưng vì ngươi tuổi còn nhỏ đã là cường giả đẳng cấp võ tôn, coi như đệ nhất nhân Dương gia hiện nay, có tư cách vào.
Cổ lão nói:
- Nói đi, cần công pháp gì để lão phu tìm giúp cho.
← Ch. 218 | Ch. 220 → |