← Ch.233 | Ch.235 → |
Bởi vậy công pháp tự sáng tạo độ phù hợp cao đến đâu, tốc độ tu luyện nhanh hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Trông cậy vào một tôi thể cao giai tự nghĩ ra một bộ thần công bí điển, độ phù hợp mười phần sau đó tu luyện đột nhiên tăng mạnh, cái này đúng là mơ mộng viễn vông.
Tự nghĩ ra công pháp ở khía cạnh nào đó là tổng kết kinh nghiệm tu luyện võ đạo của võ giả.
Không có kinh nghiệm võ đạo tương ứng, chưa bao giờ đả thông một vạn sáu ngàn huyệt khiếu thì làm sao sáng tạo công pháp đẳng cấp cao giai, thần công bí điển?
Dương Thạc sáng tạo ra Thần Hùng quyết chỉ do xảo.
Dù gì Dương Thạc có huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng, nói đây là công pháp chẳng bằng nói huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng ban cho Dương Thạc một bí pháp, cơ duyên xảo hợp kích phát ra.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Độ phù hợp cao như vậy ta tu luyện ra thần hoang nguyên lực không quá khó.
Dương Thạc tiếp tục tu luyện.
Trong cơ thể cuồn cuộn sinh ra thần hoang nguyên lực.
Một lát sau đã khá nhiều.
Dương Thạc khống chế thần hoang nguyên lực cắn nuốt thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại trong người hắn.
Thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại bị cắn nuốt biến thành thần hoang nguyên lực của Dương Thạc, chớp mắt tăng số lượng gấp đôi.
Lại qua một lúc lâu biến thành gấp bốn, rồi gấp tám, gấp mười sáu lần.
- Thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại trong người ta nhiều như vậy?
Dương Thạc cắn nuốt hoài chợt phát hiện thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại trong người vượt xa sức tưởng tượng, số lượng quá lớn.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là Võ thánh cường giả, khí huyết hùng hậu, chân khí khổng lồ, thần hoang nguyên lực cũng mênh môgn quá. Tùy tiện để lại một chút đã cao hơn thần hoang nguyên lực mình tu luyện ra gấp ngàn vạn lần.
Nhưng thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại có nhiều hơn thì ở trong người Dương Thạc không sức phản kháng, bị hắn cắn nuốt.
Dần dần thần hoang nguyên lực trong người Dương Thạc ngày càng nhiều.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một đám huyệt khiếu bị phong tỏa liên tục đả thông.
Dương Thạc cắn nuốt xong Thiên Kiếm Môn2, thân thể không chịu nổi. Thần hoang nguyên lực giống như chân khí, một võ giả chịu tải chân khí có hạn, thần hoang nguyên lực cũng vậy, số dư thừa tự tan ra. x
Nhưng Dương Thạc phát hiện tiếp tục cắn nuốt thần hoang nguyên lực thì số thần hoang nguyên lực còn dư không chỉ đơn giản tán đi.
Thần hoang nguyên lực không ngừng tẩy rữa thân thể khiến sức lực từ từ biến mạnh hơn.
Thần hoang nguyên lực không ngừng trùng kích âm khiếu trong người Dương Thạc.
Ầm!
Một âm khiếu bị đả thông.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay sau đó là từng âm khiếu bị đả thông.
Tiếng âm khiếu đả thông nối liền không dứt trong người.
Chốc lát sau Dương Thạc phát hiện thân thể có khoảng bảy ngàn năm trăm hai mươi tám huyệt khiếu đều quán thông, thân thể từ đẳng cấp võ sư trung giai lên đến đẳng cấp võ sư cao giai.
Dương Thạc thầm kinh ngạc nói:
- Thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại khiến ta... Đột phá?
Chỉ có thể nói là phúc không phải họa.
Lúc trước cường giả đẳng cấp võ tôn dùng đại chuyển sinh thuật, khí huyết khổng lồ che huyệt khiếu của Dương Thạc.
Sau khi luyện hóa những khí huyết đó, thực lực của Dương Thạc tăng lên một cấp bậc.
Bây giờ thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại phong tỏa huyệt khiếu của Dương Thạc, kết quả thần hoang nguyên lực bị hắn luyện hóa, khiến hắn nhảy lên một bậc đi vào võ sư cao giai! Không thể không nói, đây là Dương Thạc lại lần nữa nhân họa đắc phúc!
Cuối cùng chút lực lượng khí huyết Dương Thiên để lại bị Dương Thạc cắn nuốt sạch.
Thực lực của Dương Thạc dừng lại ở đẳng cấp võ sư cao giai, cứ thế thân thể trực tiếp tăng lên một cấp bậc, điều này khiến hắn hết sức hưng phấn. Phải biết rằng bây giờ đẳng cấp của Dương Thạc tu luyện bình thường mất bốn, năm tháng chưa chắc lên một bậc.
- Được rồi.
- Bây giờ ta cường đại hơn bốn tháng trước!
Dương Thạc nhẹ siét nắm tay, cảm nhận khí huyết mênh mông trong người.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người màu vàng nhảy ra khỏi thân thể Dương Thạc.
Đúng là Cửu Dương chân thân.
Thần hoang nguyên lực trong dương khiếu trên người Cửu Dương chân thân đã bị luyện hóa, Cửu Dương chân thân hoàn toàn không bị trói buộc.
Dương Thạc khẽ quát:
- Huyền Ưng biến thân!
Dương Thạc vận chuyển Huyền Ưng Kình, Cửu Dương chân thân lập tức biến thân.
Đôi cánh xuất hiện sau lưng, hai tay biến thành vuốt Huyền Ưng. Cửu Dương chân thân bây giờ có tu vi đẳng cấp võ tôn cao giai.
Dương Thạc hơi thất vọng nói:
- Tiếc rằng luyện hóa thần hoang nguyên lực chỉ khiến thân thể của ta đột phá, Cửu Dương chân thân thì không.
Dù sao Cửu Dương chân thân là sức chiến đấu mạnh nhất của Dương Thạc, nó đột phá thì sức chiến đấu của hắn mới tăng lên, ứng đối cường giả lợi hại hơn khiêu chiến.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Tuy rằng không có đột phá nhưng Cửu Dương chân thân hấp thu một phần thần hoang nguyên lực, mạnh hơn bốn tháng trước nhiều. Phỏng chừng chỉ cần tiếp tục cố gắng tu luyện thì ngày Cửu Dương chân thân đột phá không còn xa.
Dương Thạc khống chế Cửu Dương chân thân lại chui vào thân thể.
- Bây giờ ta tu luyện Thần Hùng quyết, không biết thân thể Hắc Hùng biến thân có gì thay đổi không.
Dương Thạc thầm nghĩ, lòng máy động, dùng thần hoang nguyên lực điên cuồng vận chueyern Thần Hùng quyết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc cảm thấy thân thể trướng lên.
Trong phút chốc cao một trượng.
Dương Thạc phát ra tiếng thú gầm:
- Grao!
Dương Thạc cảm giác vô tận lực lượng dũng mãnh ùa vào thân thể của mình.
Thân hình không khác biệt lớn so với lúc trước Hắc Hùng biến thân.
Nhưng dường như lực lượng cao hơn một đẳng cấp, lúc này biến thân vượt bốn bậc, đạt tới đẳng cấp võ tôn cao giai, tương đương với Cửu Dương chân thân sau khi biến thân.
Tóc sau đầu từ ba thước biến dài bốn thước, tóc hoa râm giờ thành bạc trắng.
Hơi thở cuồng bạo phát ra từ người Dương Thạc sau khi biến thân.
Két két két két két!
Két két két két két!
Dương Thạc cảm nhạn đôi tay sinh ra làn da đen cứng như giáp, giống vảy bao phủ đôi tay, cẳng tay.
Keng keng keng!
Hai tay va nhau phát ra tiếng sắt thép.
Dương Thạc cực kỳ kinh ngạc nói:
- Đây là... Hiệu quả đặc biệt do Hắc Hùngc mang lại?
Trong đầu Dương Thạc nảy ra ý nghĩ:
- Bây giờ Hắc Hùng biến thân so với lúc trước thì kích phát huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng càng nhiều, xem như là... Đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân.
Thần Hoang Bạo Hùng Kình kích phát ra huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng không nhiều bao nhiêu.
Hắc Hùng biến thân chỉ tới đệ nhị trọng.
Bây giờ Dương Thạc tự nghĩ ra Thần Hùng quyết kích phát càng nhiều huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng, biến thân càng cường đại hơn. Chẳng những vượt bốn bậc võ đạo, từ đẳng cấp võ sư cao giai đi vào đẳng cấp võ tôn cao giai, hai tay trùm vảy cứng rắn. Hắc Hùng biến thân như vậy xứng với danh từ đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân.
- Sau khi đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân thì thực lực thân thể của ta ngang ngửa với Cửu Dương chân thân.
Giờ phút này, Dương Thạc kiềm không được thổn thức, cảm thán.
Nhưng dù là vậy thì vũ khí bí mật mạnh nhất của Dương Thạc vẫn là Cửu Dương chân thân.
Dù thân thể có mạnh hơn thì Dương Thạc khó thể dùng nó thoải mái để đánh nhau. Một khi không cẩn thận, bị oanh giết thân thể là Dương Thạc mất đi cơ sở.
Cửu Dương chân thân thì khác.
Cửu Dương chân thân bất tử bất diệt, mặc cho người oanh sát.
Lúc chiến đấu thường chỉ cần công không thủ, hoàn toàn thả lỏng không hề kiêng dè.
Bị người đánh trúng cùng lắm chỉ hao tổn một chút.
Thân thể bị đánh trúng là xương cốt bị bẻ gãy, nội tạng tổn hại, sức chiến đấu giảm mạnh.
Cửu Dương chân thân bị đánh trúng cho dù là lập tức nổ nát cũng có thể lập tức ngưng tụ, cho dù giảm sụt chút nhưng sức chiến đấu căn bản không bị hao tổn lớn.
Bởi vậy dù là đẳng cấp ngang nhau, Cửu Dương chân thân bùng nổ thì sức chiến đấu mạnh hơn thân thể Hắc Hùng biến thân hai bậc.
- Bình thường hiện ra thực lực thân thể, lúc không thể chiến thắng kẻ địch thì tiến hành đệ nhất trọng Hắc Hùng biến thân.
- Nếu không được thì tiến hành đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân.
- Chỉ khi nguy hiểm sinh tử mới hiện ra Cửu Dương chân thân, một khi Cửu Dương chân thân xuất hiện thì đối thủ phải chết.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Bình thường hiện ra thực lực bình thường, ngẫu nhiên đệ nhất trọng Hắc Hùng biến thân.
Giây phút mấu chốt bày ra đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân, người khác nhìn thấy rất có thể cho rằng con bài chưa lật mạnh nhất của Dương Thạc là đệ nhị trọng Hắc Hùng biến thân. Không ai ngờ Dương Thạc còn có vũ khí bí mật khác nữa.
- Bây giờ là lúc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ.
Dương Thạc nghĩ, thở hắt ra.
- Bây giờ chắc là ngày thứ ba tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ.
Dương Thạc vừa lĩnh ngộ Thần Hùng quyết là đêm giáo trường diễn võ ngày đầu tiên.
Sau đó Dương Thạc tu luyện Thần Hùng quyết, cắn nuốt thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại, cộng thêm đột phá mất một ngày hai đêm, chắc bây giờ là buổi sáng thứ ba giáo trường diễn võ, giờ thìn. Bây giờ Dương Thạc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ tham gia tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ vẫn kịp.
- Trước tiên nghĩ cách lao ra khỏi mật thất này đã.
Dương Thạc đầu tiên là cắt qua hư không, một lần nữa xuất hiện trong mật thất.
Dương Thạc đánh giá xung quanh.
Mật thất này xây dựng để nhốt Lôi Điêu Vương, tổng thể rất rộng rãi, hơn nữa vách tường dày ba, bốn trượng. Tất cả dùng đá vật chất cứng rắn chế thành, muốn đâm thủng dù Dương Thạc có Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo cũng không thể nào.
- Trấn Quốc Công phủ thật là giàu.
Dương Thạc biết đá chất liệu này rất xa xỉ.
Nghe nói phòng ngủ đế vương Đại Chu triều trong hoàng cung đều dùng đá này tạo ra, dù có Võ thánh cường đại lẻn vào hoàng cung, muốn đánh lén hoàng đế cũng khó oanh phá trong thời gian ngắn phòng ngủ do đá này tạo thành.
Trấn Quốc Công phủ có thể xây một gian mật thất như vậy chắc chắn hao phí nhiều tiền của.
Không thể đánh phá vách tường, Dương Thạc nhìn trên trần nhà.
Trên dưới mật thất cũng là loại đá dày ba, bốn trượng này, lên cao bảy, tám trượng là Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Nếu cơ thể của ta cao mấy chục trượng thì không cần quan tâm mật thất này, sức mạnh trướng lên, mật thất bị nở ra.
Mắt Dương Thạc sáng lên:
- Thân thể to lớn... Phình to ra? Đúng rồi!
- Xác thượng cổ Hắc Hùng!
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Xác thượng cổ Hắc Hùng cao hơn mười trượng, rọng trăm trượng, bỏ xác thượng cổ Hắc Hùng vào mật thất thì gian mật thất nho nhỏ này sẽ nổ tung.
Tuy mật thất này đủ cứng rắn, nhưng so với xác thượng cổ Hắc Hùng thì độ cứng của nó không đáng kể chút nào. Nên biết làn da, xương cốt của xác thượng cổ Hắc Hùng cùng đẳng cấp với Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo.
Hơn nữa mật thất này do từng khối đá xây thành chứ không phải một khối liền nhau, dù có cứng rắn hơn nhưng chỗ dán khá yếu ớt, bị đè mạnh sẽ nát ngay.
Dương Thạc nhanh chóng quyết định:
- Cứ làm như vậy đi.
Dương Thạc hét to:
- Xác thượng cổ Hắc Hùng xuất hiện đi!
Dương Thạc cắt hư không kéo xác thượng cổ Hắc Hùng to khổng lồ ra, đặt trong không gian mật thất.
Xác thượng cổ Hắc Hùng to lớn không gian mật thất nhiều.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xác thượng cổ Hắc Hùng vừa xuất hiện liền khiến mật thất nứt ra.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Không gian mật thất bị phong tỏa, xác thượng cổ Hắc Hùng trướng to làm nó nứt vỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Như động đất, không gian mật thất không ngừng rung rinh, đá bị đẩy ra ngoài. Bởi vì bốn phía, phía dưới đều có cứng rắn, bùn đất đè ép nên không thể nứt ra quá lớn. Chỉ có phái trên, cách sáu, bảy trượng chính là mặt đất, một tầng đất mỏng bị chống phồng lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất quanh Tàng Thư Các Trấn Quốc Công phủ rung rinh.
Két két két két két!
Két két két két két!
Mấy cây cột chống Tàng Thư Các kêu răng rắc, cả tòa lâu như sắp vỡ nát.
- Sao có thể như vậy?
- Động đất, chạy mau lên!
Các đệ tử Dương phu trong Tàng Thư Các biến sắc mặt, lập tức bỏ chạy.
Cổ lão, cao thủ đẳng cấp đại tông sư trong Tàng Thư Các đã theo Dương Thiên rời đi, trong Tàng Thư Các do hai thủ lĩnh Huyền Giáp Vệ Huyền Long, Huyền Hổ thủ hộ. Bây giờ thấy mặt đất phồng lên, Huyền Long, Huyền Hổ biến sắc mặt, thực lực của hai người bất lực trước tình hình.
Hai người sắc mặt khó xem nói:
- Đây là sao? Tại sao có động đất?
- Nguy rồi, Tàng Thư Các sắp sập!
Vù vù vù vù vù!
Huyền Long, Huyền Hổ không thể ở trong Tàng Thư Các, lắc người thoát ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Tàng Thư Các sụp đổ, giã xuống đất dấy lên bụi mù.
Có bụi đất lớn hơn từ mặt đất. Trong tiếng nổ ầm vang, mặt đất phồng lên cục u to, đất xung quanh két két vỡ ra. Trong bụi mịt mù, một thượng cổ Hắc Hùng cực kỳ to lớn xuất hiện dưới lòng Tàng Thư Các, trên người thượng cổ Hắc Hùng phát ra uy nhiếp cực mạnh, lợi hại hơn cả Trấn Quốc Công, Dương Thiên. Trước khí thế này, Huyền Long, Huyền Hổ cảm thấy tim đập nhanh, không dám ngăn cản.
Bụi tán đi, thượng cổ Hắc Hùng hiện ra hoàn toàn.
Ngực Hắc Hùng có cái lỗ to, bên trong có một thanh niên từ từ đi ra.
Vóc dáng cao kiều, khoảng hai mươi tuổi, trông như nam nhân trưởng thành.
Đúng là Dương Thạc!
Sau khi dung hợp huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng thì cơ bắp, chiều cao của Dương Thạc tăng trưởng, trông bề ngoài không khác gì nam nhân trưởng thành.
Dương Thạc đứng trên đống phế tích Tàng Thư Các, ánh mắt lạnh băng liếc Huyền Long, Huyền Hổ, trầm giọng nói:
- Nói cho Dương Thiên, mật thất này không giam dược ta.
- Ta muốn đi, ai cũng ngăn không được!
Dương Thạc vung tay lên, xác thượng cổ Hắc Hùng lại trở về không gian Thập phương cà sa.
Dương Thạc lại nhẹ phất tay, xẹt một tiếng, hư không trước mặt bị rạch cái lỗ to. Dương Thạc chậm rãi đi vào hư không.
- Là Dương Thạc!
- Không ngờ là Dương Thạc đó, hắn... Hắn muốn bỏ trốn!
- Mau, mau cản lại! Để hắn chạy thoát thì sau này công gia trách tội, chúng ta tuyệt đối không có kết cục tốt. Công gia có lệnh nếu hắn chạy trốn thì khi cần thiết không tiếc giết chết!
- Cản hắn lại!
Trông thấy Dương Thạc định cắt hư không rời đi, Huyền Long, Huyền Hổ biến sắc mặt.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |