← Ch.256 | Ch.258 → |
Chẳng qua, Dương Thạc cảm giác đây không phải nguyên nhân chính.
- Vừa rồi, Bỉ Đắc Lạc Kỳ nói, trong Yến Sơn của Đại Chu có thượng cổ Thần Long xuất hiện, kỳ ngộ khó đoán, hắn cũng muốn đi chiếm một chén canh. Bởi vậy, hắn mới không muốn ở chỗ này liều sống mái với ta. Không biết chuyện Yến Sơn có Thần Long xuất thế là như thế nào?
Dương Thạc nhỏ giọng nói.
- Thần Long Yến Sơn sao?
Nghe được câu này, sắc mặt Dương Địch thay đổi.
- Thiếu gia, trong điển tịch của Thiên Âm môn có ghi lại, Yến Sơn chính là nơi ở của long mạch của văn minh nhân đạo. Năm đó, Đạo Hoàng dẫn cường giả Nhân tộc đánh một trận với Thần Long, cao thủ mạnh nhất của Yêu tộc, đánh tan thần hồn của nó, rồi trấn áp trong lòng đất của Yến Sơn. Bởi vậy nhân đạo mới hưng thịnh vạn năm.
- Đến nay, tuy văn minh nhân đạo đã trải qua nhiều triều đại nhưng đều định đô gần Yến Sơn, cũng bởi vì nơi này là long mạch.
- Thần Long trong Yến Sơn lại xuất thế...
Sắc mặt Dương Địch cũng hơi ngưng trọng.
Các triều đại thay đổi nhưng đều định đô gần Yến Sơn.
Thậm chí, tuy thực lực của Hoả La quốc, Ni La quốc đều rất mạnh nhưng họ đều phụ thuộc vào quốc gia ở Trung Nguyên.
Chỉ có quốc gia định đô ở Yến Sơn mới là thiên triều thượng quốc.
Hoá ra là vì có long mạch này.
- Thì ra là thế. Thần Long này vậy mà lại xuất thế ở thời đại này. Khó trách Tô Thanh Như nói, đây là một thời đại lớn mạnh, quần hùng khắp nơi tranh giành.
Dương Thạc hít sâu một hơi.
Vốn Dương Thạc nghĩ, Đại Chu quốc thái dân an, bốn phương thái bình nên không cần lo đến Hoả La quốc, Ni La quốc, thậm chí là Man tộc của bắc vực, Tây Nam Thập Đại Vạn Sơn Man tộc. Đây là một thời thái bình, sao Dương Thiên có thể khởi binh ở thời đại này, phá vỡ Đại Chu chứ. Hoá ra là vì con Thần Long này.
Thần Long xuất thế, văn minh nhân đạo tất nhiên phải thay đổi.
Chắc Dương Thiên sẽ chọn lúc này để khởi binh.
Mà bây giờ, đã gần đến lúc Thần Long xuất thế. Đây chính là thời điểm thời đại thay đổi, là bước ngoặt lịch sử.
- Trong mấy chục năm tính từ bây giờ, chỉ sợ Đại Chu sẽ không có ngày bình yên.
Trong lòng cảm thán, Dương Thạc từ từ nhắm hai mắt lại.
Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng cũng khổ.
Thời đại này, đối với cường giả võ đạo thì chính là thời đại mạnh mẽ, ầm ầm dậy sóng, vô cùng chói sáng. Vài chục năm sau, thậm chí là trăm năm, sẽ có rất nhiều kỳ ngộ, cường giả sẽ xuất hiện lớp lớp, vô số cao thủ sẽ để lại dấu ấn sâu đậm ở thời đại này. Đáng tiếc, đối với dân chúng bình thường mà nói, lại chính là lúc khiến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
- Đây không phải việc mà ta có thể chi phối. Ở thời đại này, ta chỉ có thể nắm lấy cơ hội, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, bảo hộ mọi người bên cạnh khoẻ mạnh.
Trong lòng nghĩ việc này, Dương Thạc lại mở mắt lần nữa.
- Tiểu Địch, Thần Long Yến Sơn sẽ xuất thế, chắc Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương, cùng các cao thủ tuyệt thế đều đã tới rồi. Chúng ta cũng tới đó, xem có thể đục nước béo cò kiếm chút lợi ích nào không.
Từ trước tới nay, Dương Thạc vẫn thích nhất đục nước béo cò.
Huống hồ, lần này Thần Long xuất thế thì thiên hạ sẽ có thay đổi. Đây cũng là một kỳ ngộ lớn.
Tại thời đại này, mỗi người đều có thể gặp được kỳ ngộ. Biết đâu những thiên tài như Dương Môn, Nam Cung Thương sẽ gặp được kỳ ngộ vào một ngày nào đó, sẽ một bước lên trời, rồi thực lực tăng nhanh.
Với hoàn cảnh này, nếu Dương Thạc cứ bế quan trong Thập Phương Ca Sa, rời xa thế tục thì sớm muộn gì cũng bị bọn hắn vượt qua. Đến lúc đó, không có thực lực mạnh thì hắn làm sao bảo vệ được mọi người bên cạnh đây?
Vì nguyên nhân này, nên nếu có thể gặp được kỳ ngộ thì Dương Thạc nhất định phải đi một chuyến.
- Đi.
Nói xong, Dương Thạc vung tay lên, phá rách hư không.
Kinh thành phía nam Đại Chu.
Cộp! Cộp!
Bảy tám con tuấn mã nhanh chóng lao về phía kinh đô.
Phía trên những con tuấn mã này có bảy tám người, nhìn bề ngoài đều khoảng bốn năm mươi tuổi, trông giống như tội phạm khát máu nhưng thực lực đều là cao thủ Đại Tông Sư.
- Sắp đến rồi.
- Hơn ba mươi dặm phía trước là kinh thành Đại Chu, qua kinh thành chính là Yến Sơn.
- Đại ca, lần này chúng ta đến kinh thành thì đi tìm tên súc sinh Dương Thạc trước hay là đến Yến Sơn chờ Thần Long xuất thế trước?
Một kẻ có vết sẹo trên mặt trong đám người này, nhìn về phía tên thủ lĩnh hỏi.
- Đến Yến Sơn trước.
Tên thủ lĩnh nói thẳng.
- Tổng Biều Bả Tử đã ban lệnh truy sát trong lục lâm ở mười ba tỉnh. Năm đó, tám anh em Địa Sát chúng ta đã được Tổng Biều Bả Tử coi trọng nên mới có thành tựu như ngày hôm nay. Bây giờ, Tổng Biều Bả Tử chuẩn bị khởi binh giúp Trấn Quốc Công nên không thể tự mình hành động. Bởi vậy, anh em chúng ta phải giúp ông ấy giết chết tên súc sinh Dương Thạc, báo thù cho thiếu chủ.
- Chẳng qua, Dương Thạc đang bị A Mục Đạt Vượng của Kim Phật tự đuổi giết, không biết đang ở đâu, nên dù chúng ta tới kinh thành cũng chưa chắc tìm được hắn. Mà lần này, Thần Long xuất thế sẽ làm cho cao thủ khắp nơi cùng các thanh niên tài giỏi đều sẽ đến, hy vọng gặp được kỳ ngộ. Tên súc sinh Dương Thạc cũng có thể đến đó, nên chúng ta sẽ tới Yến Sơn trước, ôm cây đợi thỏ.
Tên thủ lĩnh Đại Tông Sư trầm giọng nói.
Nếu có người của lục lâm ở đây thì sẽ nhận ra, tám người này chính là tám huynh đệ Địa Sát nổi danh.
Ba mươi năm trước, Địa Sát nổi danh cùng Thiên Cương Thập Tam Sát, tất cả gồm bốn mươi tám anh em, đều là cường giả Võ Tôn, cũng là tội phạm hoành hành mười ba tỉnh nam bắc.
Chẳng qua, bây giờ Địa Sát chỉ còn lại tám người này.
Tám gã Địa Sát, đều là cường giả Đại Tông Sư.
Từ ba mươi năm trước, nhóm Địa Sát này đã nổi danh, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới lục lâm.
Chúng cũng không thua gì nhóm Thiên Cương Thập Tam Sát.
Mà hơn ba mươi năm trước, Trấn Quốc công Dương Thiên xuất binh vây đánh Thiên Cương Thập Tam Sát, Thiên Cương Thập Tam Sát chết bảy, còn lại sáu người thì cùng tự phế võ công, vào Nam Lâm Tự trông coi tháp. Từ đó về sau, thanh danh của Địa Sát càng ngày càng nổi, nghiễm nhiên trở thành nhóm tội phạm đệ nhất trong giới hắc đạo.
Chẳng qua là tiệc vui chóng tàn, vài năm sau, Càn Ngọc Long của hoàng thất Đại Chu tu thành Đại Tông Sư, và mang binh vây quét Địa Sát.
Bốn mươi tám người trong nhóm Địa Sát thì có bốn mươi người chết trong tay Càn Ngọc Long.
Chuyện này cũng gián tiếp tạo thành thanh danh 'Thần Võ Vương' cho Càn Ngọc Long.
Sau khi đánh một trận, giết chết bốn mươi người Địa Sát, tên tuổi của Càn Ngọc Long lúc đó còn vang dội hơn so với lúc Dương Thiên vây quét Thiên Cương Thập Tam Sát.
Chỉ có tám tên Địa Sát chạy thoát, tìm đến nương tựa Tổng Biều Bả Tử Mạc Vân Cốc, thủ lĩnh lục lâm mười ba tỉnh nam bắc.
Chỉ qua tròn hai mươi ba năm, tám tên Võ Tôn lúc trước đã tu thành Đại Tông Sư, tạo thành một lực lượng mạnh mẽ.
Bởi vì có những tên tội phạm này giúp đỡ, nên nhiều lần Đại Chu vây quét Mạc Vân Cốc với hơn vạn đại quân tiến vào bên trong Đại Hành sơn đều hao tổn binh tướng mà không làm gì được Mạc Vân Cốc.
Lúc này, Mạc Vân Cốc liền tìm đến dựa vào Trấn Quốc Công, khởi binh theo Trấn Quốc Công.
Nửa năm trước, trong trận chung kết cuộc thi võ của Đại Chu, con trai của Mạc Vân Cốc là Mạc Địch đã cùng cao thủ của Kim Phật tự là Ba Ma Long vây đánh Dương Thạc trên võ đài, rồi bị Dương Thạc dễ dàng giết chết. Sau khi Mạc Vân Cốc biết được chuyện này thì rất tức giận, đã hạ lệnh truy sát trong giới lục lâm khắp mười ba tỉnh nam bắc. Hiện nay, Trấn Quốc Công sắp khởi binh, nên Mạc Vân Cốc phải chỉnh đốn đám cướp trên Đại Hành Sơn, không còn thời gian rảnh, đành phải để tám người Địa Sát đi đuổi giết Dương Thạc.
Mà muốn tìm được Dương Thạc rồi giết chết hắn thì biện pháp tốt nhất chính là đến Yến Sơn, ôm cây đợi thỏ.
- Đi.
- Thần Long ở Yến Sơn sắp xuất thế rồi.
- Nhanh lên, trong vòng một giờ phải đến được Yến Sơn.
Tám người Địa Sát nhanh chóng thúc ngựa dưới chân, đi nhanh về phía Yến Sơn.
Hoàng Thành, kinh thành Đại Chu.
Trong ngự thư phòng, một ông lão ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn trong phòng. Trên người của hắn phát ra một tầng hạo nhiên chính khí, chính là đệ nhất của Nho Môn Đại Chu, cường giả Đường Tâm, tể tướng tiền triều, Trương Chu Chính!
Ngự thư phòng vốn là nơi để hoàng đế phê duyệt tấu chương, dù hoàng đế của Đại Chu là Càn Minh Chân không ở kinh đô thì cũng phải do Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ ngồi ở đây để xử lý công văn. Tuy Trương Chu Chính là tể tướng tiền triều, nhưng bây giờ chỉ là đại học sĩ, phụ trách biên soạn sách. Với thân phận của hắn mà hôm nay ngồi trong ngự thư phòng thì có chút kỳ quái.
- Trương đại nhân.
Trong ngự thư phòng, ngoài Trương Chu Chính thì còn có một người khác.
Một người mặc áo bào đạo sĩ màu đen, khoảng sáu bảy mươi tuổi, bộ dáng tiên phong đạo cốt. Người này chính là đạo chủ Đại Chu Tiên Sư, Âu Tử Hồng.
- Trương đại nhân, hôm nay Thần Long trong Yến Sơn sẽ xuất thế. Đây là kỳ ngộ lớn. Chẳng lẽ Trương đại nhân không muốn tới đó để thử vận may một phen sao?
Âu Tử Hồng khẽ vuốt chòm râu, nói.
Trương Chu Chính cũng không ngẩng đầu lên, một tay cầm bút, mở ra tấu chương, nhìn một chút liền viết chỉ thị vào đó.
Trong khoảnh khắc, một quyển tấu chương đã được phê xong, bỏ qua một bên.
- Không cần.
Tiếng nói của Trương Chu Chính rất trầm ổn.
- Hôm nay hoàng thượng không ở kinh thành, Phụ Chính Vương cũng rời đi mà ở đây rất nhiều việc, nên lão phu không đi được.
- Huống hồ, ta tu luyện chính là hạo nhiên chính khí của Nho môn chứ không phải những đường ngang ngõ tắt kia. Đạo của ta ở trong văn chương thánh hiền, trong thiên hạ kinh văn, không cần đến Yến Sơn kiếm kỳ ngộ gì.
Trương Chu Chính nói xong, không nhìn Âu Tử Hồng, lại mở ra một quyển tấu chương khác.
- Nếu vậy thì Trương đại nhân cứ ở đây bảo vệ cái Hoàng Thành Đại Chu này đi, bần đạo đến Yến Sơn tìm vận may đây. Hình như thống lĩnh ngự lâm quân, tướng quân Lưu Ngự Thanh cũng đã đến Yến Sơn thì phải.
- Hàng long phục hổ, đi thôi.
Vừa nói, Âu Tử Hồng vừa đi ra khỏi ngự thư phòng.
Oanh! Oanh!
Trong hoàng thành, hai đại hộ pháp bỗng nhiên xuất hiện. Kim Thân của hai hộ pháp này đều cao hơn mười trượng, vẻ mặt dữ tợn. Đây chính là hai đại hộ pháp của Tiên Sư Đạo.
Hai đại hộ pháp này là do Âu Tử Hồng mượn khí tức của Hoàng Thành mà ngưng tụ thành. Có thêm hai đại hộ pháp này trợ giúp thì Âu Tử Hồng có thể chiến đấu với cường giả Võ Thánh. Mang theo hai đại hộ pháp đến Yến Sơn, Âu Tử Hồng tin rằng mình cũng có thể kiếm được một ít đồ tốt trong vận may lần này.
Tám gã Địa Sát, Âu Tử Hồng đều là những cao thủ Đại Tông Sư đang nhanh chóng tiến về Yến Sơn.
Đây chỉ là một phần nhỏ bé mà thôi, chứ Đại Chu to lớn, có vô số cao thủ Đại Tông Sư ở ẩn, mà bây giờ Thần Long trong Yến Sơn sắp xuất thế nên những Đại Tông Sư này đều muốn tiến đến Yến Sơn, mong được chén canh trong trận kỳ ngộ lớn này.
Trong hạp cốc nơi trung tâm Yến Sơn.
Đại Bằng Kim Sí Vương vẫn đang lơ lửng trên không trung.
Còn Dương thiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên mặt đất.
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đương thời này vẫn chờ ở đây, chờ Thần Long dưới lòng đất xuất thế.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Từ phía tây, một đám mây màu lửa đỏ đang cuồn cuộn kéo đến.
Kèm theo đám mây màu lửa là một luồng khí thế mạnh mẽ, cũng bắt đầu di chuyển về bên này.
- Gì kia?
Đại Bằng Kim Sí Vương trên không trung cảm ứng được, liền nhanh chóng nhìn về bầu trời phía tây.
Sau một lát, đám mây màu lửa kia đã tới. Trong đám mây có một ngai vàng cực lớn màu hoả hồng rộng khoảng bốn năm trượng, phía trên ngai vàng có Liệt Diễm đang cháy rực.
- Hoả La Vương Đái Lặc? Ngươi cũng đến hả?
Đại Bằng Kim Sí Vương thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ngai vàng màu lửa đỏ này.
Người đàn ông này cao khoảng 3m, xấp xỉ với thủ lĩnh Man tộc bắc vực Bỉ Lạc Duy Kỳ, tóc dài quăn quăn, râu quai nón, chỉ có điều bộ tóc cùng chòm râu của hắn đều là màu lửa đỏ. Nhìn tướng mạo của hắn thấy có chút giống với công chúa Hoả La quốc Đại Lâm Nhi.
Hoả La Vương Đái Lặc chính là cha ruột của Đại Lâm Nhi.
- Ha ha, Đại Bằng Vương, ngươi có thể đến Yến Sơn thì sao bổn vương lại không thể đến chứ?
Đám mây màu lửa bay tới phía trên hạp cốc, Hoả La Vương đứng cách Đại Bằng Kim Sí Vương khoảng mười trượng, cười một tiếng, nói.
- Hoả La Vương, ngươi cũng muốn tranh đoạt Thần Long này hả?
Dương Thiên đang ngồi trên mặt đất, nhíu hai hàng lông mày, trầm giọng nói.
- Thần Long này mới xuất thế, nếu có thể chiếm được nó rồi trấn áp nó phía dưới Tây Vực Đại Tuyết sơn thì long mạch sẽ thuộc về Hoả La quốc. Lúc đó, Hoả La quốc liền biến thành thiên triều, thượng quốc. Bổn công đã sớm đoán được người sẽ đây.
Dương Thiên chậm rãi nói.
- Dương Thiên?
Lúc này Hoả La Vương cũng nhìn thấy Dương Thiên phía trên mặt đất.
Hoả La Vương không khỏi khẽ chau mày.
- Hoả La Vương, ngươi vốn là đệ tử của đạo thánh hoả, về sau khởi binh tạo phản, giết người trong hoàng thất của Hoả La quốc cũ, ngồi lên vị trí này, coi như chiến tích cả đời của ngươi. Chỉ tiếc, tu vi của ngươi quá thấp, dù ngươi có Thánh hoả vương toạ này trợ giúp thì cũng không phải đối thủ của ta.
Dương Thiên lại nói tiếp.
Nghe được lời này của Dương Thiên, vẻ mặt Hoả La Vương liền trở nên ngưng trọng.
- Không phải đối thủ của ngươi thì sao?
- Thần Long xuất thế, người trong thiên hạ đều có thể tranh đoạt. Dương Thiên, tuy thực lực ngươi mạnh mẽ nhưng cũng chưa chắc có thể chiếm được Thần Long này.
Hoả La Vương trầm giọng nói.
- Đúng vậy.
Hoả La Vương vừa nói xong thì đột nhiên một thanh âm vang lên trong sơn cốc này.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Grào! Grào!
Tiếng gào thét của mãnh thú truyền đến. Sau đó, trong sơn cốc này, một mãnh thú màu trắng cực lớn xuất hiện, chính là Băng Long của bắc vực. Còn người ngồi trên Băng Long là một cao thủ cao lớn, khí huyết mênh mông, khí thế kinh người, cũng là cao thủ Võ Thánh đỉnh cấp. Người này chính là đệ nhất cao thủ của Man tộc bắc vực, Bỉ Lạc Duy Kỳ.
Vị cao thủ đỉnh cấp đương thời này cũng đã đến trong sơn cốc.
← Ch. 256 | Ch. 258 → |