← Ch.277 | Ch.279 → |
Hố báo lôi âm này đã vượt qua hổ báo lôi âm tầng thứ hai của một cao thủ Đại Tông Sư bình thường, đạt tới cảnh giới hổ báo lôi âm tầng thứ ba.
Chỉ chớp mắt, uy lực của một quyền này đã đến trước mặt Dương Tử Mặc.
Nhưng lúc này, khi đối mặt với một quyền toàn lực của thiên ma pháp thân thì sắc mặt Dương Tử Mặc chưa hề thay đổi.
- Thiên ma pháp thân sao?
- Lúc cha ta bảo ta đến đã từng đoán được Tiên Sư Đạo chủ Âu Tử Hồng ngươi nhất định cũng đã đến Yến Sơn. Bởi vậy, cha ta đã bảo ta phải phòng bị với một chiêu này rồi. Chỉ là thiên ma pháp thân với Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba mà cũng dám khoe khoang sao? Phá cho ta!
- Phá...! Phá...! Phá...!
Liên tục quát lớn. Đột nhiên, thanh kiếm lớn do 999 đạo hoàng kiếm tạo thành kia bỗng nhiên lớn lên, chớp mắt đã dài hơn một trượng, rộng năm thước.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên toàn bộ thân kiếm vang lên những âm thanh chấn động vù vù, sau đó thanh kiếm lớn này liền va chạm mạnh với thiên ma pháp thân.
Oanh!
Tiếng nổ vang trời.
Khí tức Duyên Hống nồng đậm đột nhiên tràn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ phạm vi ba mươi trượng.
- Trong khí tức Duyên Hống này có chứa kịch độc, mau, ngừng thở.
Trong hang động đá vôi này, năm tên cao thủ Địa Sát cùng với Lưu Ngự Thanh, thống lĩnh Ngự Lâm quân của Đại Chu đều biến sắc, vội vàng ngừng hô hấp, lỗ chân lông toàn thân cũng nhanh chóng khép kín. Nhưng, vẫn có hai gã cao thủ Địa Sát chậm một chút bị hút vào một ít khí tức Duyên Hống, lập tức sắc mặt trắng bệch, đã trúng kịch độc chì thuỷ ngân.
Vèo...o...o!
Trong làn khí tức Duyên Hống đậm đặc này, một luồng ánh sáng bạc bỗng nhiên hiện ra.
- Dương Tử Mặc ư?
Âu Tử Hồng biến sắc.
- Thiên ma pháp thân của ta, ngươi... làm sao ngươi có thể... một kiếm đánh tan...
Vừa rồi, thiên ma pháp thân của Âu Tử Hồng đã bị đạo hoàng kiếm dưới chân Dương Tử Mặc đánh tan nên một lượng lớn khí tức Duyên Hống mới tràn ra bốn phía.
Đánh tan thiên ma pháp thân xong, Dương Tử Mặc di chuyển, thoáng cái đã đến trước người Âu Tử Hồng.
- Đạo hoàng kiếm của ta chính là pháp khí tuyệt thế của thượng cổ đạo hoàng, do 999 thanh kiếm nhỏ ngưng tụ thành, có thể đánh đâu thắng đó, chém tan mọi vật trên thế gian. Vạn năm trước, nó có thể đâm rách lân giáp của thượng cổ Thần Long thì thiên ma pháp thân này của ngươi có là gì.
Thanh âm lạnh như băng của Dương Tử Mặc vang lên bên tai Âu Tử Hồng.
- Chết đi.
Quát khẽ một tiếng.
Vèo...o...o! Vèo...o...o! Vèo...o...o! Vèo...o...o! Vèo...o...o!
Bỗng nhiên, năm thanh đạo hoàng phi kiếm đâm vào trong thân thể khô gầy của Âu Tử Hồng.
Lập tức, hai mắt Âu Tử Hồng trừng lớn.
- Lưu... Lưu Ngự Thanh, ngươi còn không ra tay sao...
Âu Tử Hồng khàn giọng nói.
- Lưu Ngự Thanh ư? Hom nay, bổn công tử đến đây, sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào là nanh vuốt của hoàng thất Đại Chu các ngươi, không chỉ là ngươi, mà ngay cả Lưu Ngự Thanh cũng phải chết.
Dương Tử Mặc lạnh lùng nói, giơ một tay lên, một thanh cửu cửu đạo hoàng kiếm bay nhanh đánh về phía Lưu Ngự Thanh.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Lưu Ngự Thanh biến sắc, vội vàng giơ trường thương trong tay lên, mới miễn cưỡng ngăn cản được thanh Cửu Cửu đạo hoàng kiếm này đánh tới.
- Lưu tướng quân, đi mau.
Đúng lúc này, 'vèo' một tiếng. Một làn ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện trong hang động đá vôi. Đó chính là một chiếc chiến xa thượng cổ cực lớn, trên chiến xa này có một người, chính là giáo uý Ngự Lâm quân của Đại Chu, Âu Dương Ngự.
Thiên binh chiến xa!
Thiên binh chiến xa này bay nhanh tới, nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Ngự Thanh. Âu Dương Ngự vươn một tay, kéo Lưu Ngự Thanh lên thiên binh chiến xa. Khí tức Duyên Hống ở xung quanh cùng với Cửu Cửu đạo hoàng kiếm của Dương Tử Mặc không ngừng tấn công về chiếc thiên binh chiến xa này. Chẳng qua, trên chiếc thiên binh chiến xa này bỗng nhiên hiện lên một vòng phòng hộ ngăn cản những sự tấn công này ở bên ngoài.
- Lưu tướng quân, dẫn tôi theo với.
Nhìn thấy thiên binh chiến xa xuất hiện, Âu Tử Hồng giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, vẻ mặt vui mừng, lớn tiếng kêu.
Nhưng căn bản không có người trả lời hắn. Thiên binh chiến xa này nhanh chóng khởi động rồi nhanh chóng biến mất.
- Âu Tử Hồng, ngươi cũng muốn đi sao?
Thanh âm của Dương Tử Mặc vang lên bên tai Âu Tử Hồng.
Roạt! Roạt! Roạt! Roạt!
Sau một khắc, Âu Tử Hồng nghe được thanh âm khi lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
Dưới sự tấn công của năm thanh Cửu Cửu đạo hoàng kiếm, thân thể hơi khô gầy của hắn, đã bị đâm thành một tấm lưới, nội tạng vỡ vụn, sức sống cạn kiệt.
Phốc!
Cửu cửu Đạo Hoàng Kiếm phốc một tiếng, đâm vào trán Âu Tử Hồng.
Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm chính là năm thanh phi kiếm, đâm vào trán Âu Tử Hồng cũng không rút ra mà tiếp tục đâm thẳng về phía trước, trực tiếp xuyên qua đầu Âu Tử Hồng, thoáng cái chui ra từ đằng sau đầu hắn.
Phốc một tiếng, Đạo Hoàng Kiếm xuyên ra đồng thời còn mang theo một chùm óc màu đỏ trắng của Âu Tử Hồng.
Não trực tiếp bị đâm thủng, thần hồn Âu Tử Hồng có thể nói là trực tiếp bị tiêu diệt!
Chết không thể chết nữa rồi!
Trừ phi Âu Tử Hồng có thể đạt tới cấp độ huyết nhục diễn sinh, khí quan trọng yếu của thân thể bị hao tổn thì huyết nhục có thể lập tức diễn hóa phát triển ra khí quan mới, bằng không thì căn bản không có khả năng tái sinh.
Huyết nhục diễn sinh, cho dù là Đại Bằng Kim Sí Vương chính là cấp độ Võ Thánh đỉnh phong thì cũng không có năng lực bậc này.
Trạng thái nửa diễn sinh của Đại Bằng Kim Sí Vương, nhiều nhất là bị chém đứt một cánh tay, một bên cánh, dưới tình huống không bị thương ở nơi hiểm hóc, trải qua mười ngày nửa tháng thì mới sinh trưởng ra tứ chi lần nữa. Nếu đã bị công kích vào chỗ hiểm, tạo thành tổn thương, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể nào khôi phục được!
Có lẽ chỉ có Thần Long thượng cổ, vượt qua cấp độ Võ Thánh thì mới có thể không sợ công kích chỗ hiểm.
Tóm lại Âu Tử Hồng đã chết.
Ngự Lưu Thanh cũng đã đào tẩu. Giờ phút này, trong động đá vôi, ngoại trừ Dương Tử Mặc thì ngoài ra cũng chỉ có năm cường giả Địa Sát cấp độ Đại Tông Sư kia.
- Bái kiến Đại công tử!
Dương Tử Mặc chân đạp Đạo Hoàng Kiếm, đứng chắp tay. Năm người Địa Sát này liên tục lễ bái Dương Tử Mặc.
- Ừm.
Dương Tử Mặc khẽ gật đầu.
- Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp ở bên cạnh đây?
Dương Tử Mặc lên tiếng hỏi.
Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu rói hang động đá vôi xung quanh thành một mảnh ánh sáng. Dương Tử Mặc hỏi câu này chẳng qua chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện.
Dù vậy lão Đại Địa Sát kia vẫn cung kính nói:
- Bẩm báo Đại công tử, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp ở trong không gian động đá vôi phía trước. Phía trên Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này có ý niệm Đạo Hoàng thượng cổ bám vào, người bình thường căn bản không thể nào đạt được áo giáp này. Theo ý niệm của Đạo Hoàng nói, chỉ có thiên mệnh chi tử mới có thể đạt được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này!
- Hả? Bổn công tử qua xem!
Dương Tử Mặc mặt không biểu tình, giẫm lên Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm, bay nhanh vào trong không gian động đá vôi có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
- Quả nhiên là Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp!
Nhìn thấy Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, hai mắt Dương Tử Mặc bỗng nhiên sáng ngời.
Hào quang cực nóng bắn ra từ hai mắt Dương Tử Mặc.
Chíu!
Thân hình khẽ nhoáng lên, Dương Tử Mặc trực tiếp bay về phía Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này.
Hắn khẽ vươn tay, muốn bắt lấy Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
- Ta chính là... Đạo Hoàng... Người tuân theo thiên đạo nên được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp...
Âm thanh của ý niệm Đạo Hoàng lưu lại trong Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp vang lên bên tai Dương Tử Mặc.
- Tuân theo thiên đạo? Ha ha ha ha, bổn công tử chính là người tuân theo thiên đạo. Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này chính là chuẩn bị cho bổn công tử. Ngoan ngoãn thần phục đi!
Trong miệng cười to, Dương Tử Mặc đưa một tay ra, vững vàng bắt lấy Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này.
Ông! Ông!
Trên Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này lập tức truyền đến một trận âm thanh rì rào.
Hình như Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này còn chưa đặc biệt tán thành Dương Tử Mặc.
Nhưng nếu người khác bắt được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này sẽ lập tức tỏa ra một vòng sáng đánh lui lại. Nhưng Dương Tử Mặc bắt lấy Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, nó cũng không phát ra vòng sáng, hiển nhiên kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này đã tán thành Dương Tử Mặc ở mức độ nhất định rồi.
- Sao? Còn chưa hoàn toàn thần phục?
Cảm nhận được kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này run rung, Dương Tử Mặc nhướng mày.
- Thần phục cho ta!
- Thần phục!
- Thần phục!
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng Dương Tử Mặc.
Trong chốc lát, trên người Dương Tử Mặc tràn ra một luồng khí thế tuyệt cường. Khí thế kia giống như khí tức trên thân Hoàng đế Đại Chu, người ngồi trên ngôi cửu ngũ vậy. Đây chính là một loại khí tức vương giả bá đồ!
Không có ý chí quyết tâm khống chế thiên hạ thì căn bản không có khả năng có được khí thế bậc này.
Ông!
Cảm nhận được luồng khí tức này, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp lại rung rung thoáng một phát nữa.
Nhưng sau đó, nó hoàn toàn yên tĩnh lại.
- Ha ha ha, kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này đã hoàn toàn thần phục bổn công tử. Công tử chính là thiên mệnh chi tử, tương lai mang binh đoạt lấy thiên hạ dễ như trở bàn tay!
Cầm kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này trong tay, Dương Tử Mặc cười ha ha.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch!
Kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này chợt phát ra âm thanh ken két, bỗng nhiên biến hóa thành hơn mười bộ phận.
Sau một khắc, những bộ phận này bay nhanh đến trên người Dương Tử Mặc, hợp thành một kiện Thần Hoàng Giáp nguyên vẹn trên người Dương Tử Mặc, hoàn toàn bao phủ Dương Tử Mặc lại giống như áo giáp hoàng bào vậy. Mặc kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, toàn thân Dương Tử Mặc đều tỏa ra một luồng ý chí giống thiên đạo vô cùng uy nghiêm mênh mông.
- Tuân theo ý chí thiên đạo có thể đạt được thiên hạ. Vi phạm ý chí thiên đạo, toàn bộ đều phải chết!
Âm thanh băng hàn truyền ra từ trong miệng Dương Tử Mặc.
- Đại công tử tuân theo thiên đạo, nhất định có thể đánh bại đế vương Đại Chu, cướp lấy thiên hạ!
Năm người Địa Sát xung quanh vội vàng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt thành kính, nhanh chóng nói ra.
- Các ngươi bình thân!
Dương Tử Mặc nói với năm người Địa Sát giống như đế vương.
- Đa tạ đại công tử!
Năm người Địa Sát vội vàng đứng dậy.
Răng rắc...
Dương Tử Mặc khẽ nắm tay. Đối với hắn, kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này có thể nói là vô cùng vừa người.
- Quả nhiên không hổ là áp giáp của Đạo Hoàng thượng cổ! Mặc ở trên người bổn công tử, Võ Thánh bình thường đều không thể làm tổn thương đến ta, công kích của Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm cũng có thể giảm đi một nửa...
Dương Tử Mặc thì thào nói.
- Dưới Võ Thánh, ai có thể làm tổn thương ta đây?
Giờ phút này, Dương Tử Mặc hào khí vạn trượng.
Võ Thánh bình thường chẳng qua chỉ là cấp độ Tam Trọng Lôi Âm, tự nhiên không thể làm thương tổn Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Giảm bớt một nửa công kích của Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm!
Đây là hiệu quả phòng ngự vô cùng khủng bố. Nhưng mặc kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này cũng chỉ có thể khiến Dương Tử Mặc hầu như vô địch với cường giả dưới Võ Thánh thôi.
Dù sao đã đến cấp độ Võ Thánh, rất nhiều cường giả đều có một số bí pháp, thần binh như vậy.
Công kích bình thường không thể đả thương Dương Tử Mặc được. Nhưng nếu thi triển một số bí pháp thì rất có thể sẽ tăng công kích lên theo diện rộng, đạt tới cấp độ Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm. Hoặc là có tuyệt thế thần binh, ở trình độ nhất định có thể bỏ qua phòng ngự Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Như Âu Tử Hồng, Thiên Ma Pháp Thân vậy, công kích mạnh nhất đều là cấp độ Tam Trọng Lôi Âm.
Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm bộc phát ra tất cả át chủ bài rất có thể công kích đạt tới hiệu quả Tứ Trọng Lôi Âm. Tuy có thể giảm bớt một nửa nhưng rốt cục do thực lực bản thân Dương Tử Mặc quá kém, một nửa công kích Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm cũng đủ để đánh thành thịt nát rồi.
- Bình thường không nên nảy sinh xung đột với cường giả Võ Thánh!
Dương Tử Mặc thầm nghĩ.
- Cho dù có xảy ra xung đột thì cũng không sợ. Dù sao ngoài Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, ta đây còn có Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm!
Trong lòng nghĩ thế, khóe miệng Dương Tử Mặc hiện lên vẻ mỉm cười.
Phòng ngự có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, công kích có Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm, thực lực bậc này, Võ Thánh bình thường cũng chưa hẳn nguyện ý đối địch với hắn.
- Địa Sát, năm người bọn ngươi hãy cẩn thận tìm tòi trong Yến Sơn đi. Nếu có đại bí bảo mạnh mẽ xuất thế thì hãy truyền tin cho ta biết!
Dương Tử Mặc liếc nhìn năm người Địa Sát, dặn dò nói.
- Hiện tại đại quân Nam Tỉnh của ta đã tập kết. Sau khi bổn công tử trở về sẽ lập tức tự xưng là Thiên Mệnh Vương, khởi binh lên bắc, công phạt Bát Xuyên Nguyên, tiến quân lên tỉnh Sơn Âm, Sơn Dương, thẳng tiến đến núi Đại Hành. Đến lúc đó, tướng quân Mạc Vân Cốc cũng sẽ cử binh ở núi Đại Hành, cùng bổn công tử hô ứng lẫn nhau!
- Bổn công tử không rảnh tầm bảo ở Yến Sơn, hiện tại phải trở về Nam Tỉnh!
Dương Tử Mặc trầm giọng nói.
- Địa Sát cung kính Đại công tử!
Năm người Địa Sát xoay người lễ bái.
- Ừm.
Dương Tử Mặc khẽ gật đầu.
Xoẹt!
Hắn lợi dụng Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này xé mở hư không, muốn rời đi.
Phốc!
Nhưng đúng lúc này, hư không chợt chấn động một trận.
Khe hở hư không mà Dương Tử Mặc đã xé ra liền chấn động một trận, chợt phốc một tiếng rồi biến mất. Trong không gian động đá vôi này, ở hướng bắc, xoẹt một cái, hư không trực tiếp bị xé mở. Chíu một phát, một thanh niên mặc áo cà sa hoa lệ liền xuất hiện trong không gian động đá vôi này.
- Thập Phương Ca Sa? Dương Thạc?
Dương Tử Mặc nhướng mày, ánh mắt lập tức tập trung vào người nam tử trẻ tuổi vừa đến này.
Dương Thạc.
Người đến không ai khác chính là Dương Thạc đã đến Bắc Vực Băng Nguyên đạt được Hộ Tâm Giáp của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, hơn nữa còn đợi đến khi Dương Địch đột phá thì mới xé mở hư không trở về.
Ban đầu ở phủ Trấn Quốc Công, số lần Dương Tử Mặc và Dương Thạc gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Huống hồ trước kia Dương Thạc hơi gầy yếu, hiện tại hấp thu huyết mạch Hắc Hùng thượng cổ, thân hình to lớn, chỉ có Dương Địch vô cùng quen thuộc với Dương Thạc thì mới có thể liếc mắt nhận ra. Trên thực tế, Dương Tử Mặc cũng không nhận ra Dương Thạc.
← Ch. 277 | Ch. 279 → |