← Ch.299 | Ch.301 → |
Một búa chém giết sáu bảy người!
Thân thể Dương Thạc bạo rống một tiếng, nhảy vào trong đám người. Trong khoảnh khắc, hơn trăm người đã chết dưới thanh Cự Phủ của Dương Thạc.
- Triệu lão đại chết rồi, chạy mau! Tách ra đi!
Dương Thạc và Dương Địch như sói lạc bầy cừu vậy, nhanh chóng thu hoạch tính mạng của những tên tội phạm này. Những tên tội phạm này lập tức thất kinh, không ít người đều liên tục chạy trốn.
- Muốn chạy?
Mà đúng lúc này, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bỗng nhiên xuất hiện.
Chíu! Chíu! Chíu! Chíu!
Bốn thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm trong đan điền Cửu Dương Chân Thân bỗng nhiên bay ra.
Mỗi một thanh đều do chín chín thanh tiểu kiếm hóa thành!
Chín chín thanh tiểu kiếm này đều là tồn tại có thể so với các loại thần kiếm như Thiên Cương Kiếm, những tên tội phạm này chẳng qua chỉ là cấp độ Luyện Khí, làm sao có thể ngăn cản được thần kiếm bậc này?
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Một vòng phi kiếm công giết, trọn vẹn hai ba trăm tên tội phạm trực tiếp ngã xuống.
Tổng cộng một ngàn tên tội phạm này, Dương Địch đã dùng linh đang Thần Âm chém giết hơn trăm người, thân thể Dương Thạc chém giết hơn trăm người. Số còn lại thậm chí còn không đủ để Đạo Hoàng Kiếm chém giết ba bốn lần. Đạo Hoàng Kiếm chém giết tội phạm đơn giản giống như cắt cỏ. Gần như chỉ trong thời gian mười mấy lần hô hấp, toàn bộ số tội phạm này đều bị Đạo Hoàng Kiếm đâm vào mi tâm, sinh cơ đoạn tuyệt.
Chưa đầy một phút đồng hồ, một ngàn tên tội phạm này không còn một mống, toàn bộ đều bị Dương Thạc chém giết.
Chíu!
Cửu Dương Chân Thân trở về trong thân thể Dương Thạc.
Tạch tạch tạch!
Cùng lúc đó, thân thể Dương Thạc cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Nhìn thoáng qua thi thể khắp nơi xung quanh, Dương Thạc thở ra một hơi thật dài.
- Hơn một ngàn người vẫn là quá ít, bề ngoài giống như cũng không giết đủ. Hi vọng chém giết một ngàn tên tội phạm này có thể cứu được một ngàn dân chúng kinh thành. Mặc dù kinh thành Đại Chu có trăm vạn dân chúng. Nhưng nếu ba mươi vạn tội phạm dưới tay Mạc Vân Cốc kia đánh vào kinh thành, chỉ sợ trăm vạn dân chúng này cũng đều gặp nạn!
Dương Thạc khẽ mỏ miệng.
- Thiếu gia, trừng phạt ác là dương thiện. Những tên tội phạm này, giết càng nhiều càng tốt!
Dương Địch lạnh lùng nhìn thi thể những tên tội phạm này, nói.
- Ừm!
Dương Thạc khẽ gật đầu.
- Đi thôi. Chém giết một ngàn tên tội phạm này, chúng ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ lần này. Trước tiên trở về kinh thành đã!
Dương Thạc nói xong liền vung tay lên, xé mở hư không.
Mà đúng lúc này, Dương Thạc chợt cảm giác được trên thi thể của một ngàn tên tội phạm này đều sinh ra một luồng khí tức âm sát khí kỳ dị. Một ít khí tức âm sát khí này xiu xiu vài cái, vậy mà nhanh chóng xông về phía Dương Thạc. Không đợi Dương Thạc phản ứng, những âm sát khí này đã tiến vào trong thân thể Dương Thạc, chạy vào trong kinh mạch Dương Thạc, dung hợp lại với thần hoang nguyên lực trong kinh mạch Dương Thạc.
- Hả? Hấp thu âm sát khí? Đây là chuyện gì?
Dương Thạc nhíu mày, trong đầu xuất hiện nghi hoặc như vậy
- Những âm sát khí này hình như hơi cổ quái...
Hấp thu những âm sát khí trên thi thể những tội phạm này, Dương Thạc cảm thấy thân thể hắn có chút biến hóa.
Cũng không thay đổi xấu!
Mà Dương Thạc có thể cảm giác rõ ràng thấy sau khi thần hoang nguyên lực dung hợp với những âm sát khí này thì càng tinh thuần hơn một chút, lực lượng nhục thể dường như cũng tăng thêm một tia. Tuy chỉ tăng lên một tia không rõ ràng nhưng rốt cục cũng có tăng cường.
Tạch!
Một tay nắm lại, Dương Thạc cảm giác thân thể cũng không có chút dị thường.
- Tại sao âm sát khí trong những thi thể này lại có thể dung nhập vào trong thân thể ta, còn có thể tăng cường khí lực của ta trong biên độ nhỏ?
Dương Thạc nhíu mày, nghĩ mãi mà không hiểu rõ những điều này.
- Đúng rồi! Chẳng lẽ là Huyền Thủy Ngưng Thân Quyết?
Dương Thạc chợt nghĩ tới công pháp mà thân thể hắn tu luyện, Huyền Thủy Ngưng Thân Quyết.
Bộ công pháp kia được xưng là có thể hấp thu tất cả lực lượng âm tính, dung nhập vào trong thân thể, rèn luyện thân thể. Lúc trước Dương Thạc vẫn hấp thu thuộc tính âm của sông nhỏ trong không gian Thập Phương Ca Sa để rèn luyện khí lực đấy. Mà bây giờ, âm sát khí trong thi thể này dường như cũng là một loại năng lượng thuộc tính âm.
Cũng có thể hấp thu, rèn luyện khí lực!
- Có lẽ chính là như vậy!
Trước mắt, giải thích duy nhất cũng chỉ có như vậy.
Cũng may đối với Dương Thạc, trước mắt hấp thu những âm sát khí này chỉ có lợi chứ không có hại. Dương Thạc cũng không để ý nữa.
Mang theo Dương Địch, Dương Thạc trực tiếp mở hư không rời đi.
Sau một khắc, trên cổng thành cửa đông kinh thành, hư không xoẹt một tiếng mở ra, thân hình Dương Thạc và Dương Địch đã xuất hiện trong thành lầu.
- Dương Thạc, ngươi đã trở về!
Nhìn thấy Dương Thạc trở về, trên mặt Dương Thành lập tức vui vẻ, nhanh chóng đi tới nghênh đón.
Các võ tướng Đại Chu xung quanh cũng đều lộ ra vẻ cảm kích nhìn Dương Thạc. Vừa rồi Dương Thạc chém giết Triệu Đại Long và hơn mười hộ vệ kia, những võ tướng cấm quân Đại Chu này đều nhìn thấy rõ. Chỉ hơn mười hơi thở, bọn người Triệu Đại Long đã lập tức ngã xuống đất chết. Lúc đó, những võ tướng cấm quân Đại Chu kia đều vô cùng phấn chấn.
Ngay sau đó, Dương Thạc lại đột nhiên rời đi, không biết là tới nơi nào.
Mà hầu như trong nháy mắt sau đó, những tướng lãnh cấm quân Đại Chu này lập tức chứng kiến đội ngũ ngàn người do Triệu Đại Long dẫn đầu chợt người ngã người đổ, tử thương vô cùng nghiêm trọng. Không cần phải nói, nhất định là Dương Thạc đã ra tay chém giết đội ngũ ngàn người này!
Những binh sĩ tiên phong mà Mạc Vân Cốc phái tới không còn một mống!
Đối với tướng lãnh Đại Chu mà nói, loại tình huống này không thể nghi ngờ gì là một kết quả khiến nhân tâm phấn khởi. Không cần nghĩ cũng biết rõ sĩ khí quân đội Đại Chu nhất định tăng mạnh!
- Lục ca, may mắn không nhục mệnh. Toàn bộ binh sĩ tiên phong của Mạc Vân Cốc đều bị chém giết rồi. Mau phái quân đội trăm người tới dọn chiến trường đi. Có thể lấy thì lấy, không thể lấy thì dứt khoát đốt đi được rồi!
Dương Thạc mỉm cười nói.
Những tội phạm kia, có không ít người, áo giáp và binh khí cũng không phải thứ tầm thường.
Tuy Dương Thạc chướng mắt nhưng đối với quân sĩ bình thường của cấm quân Đại Chu, những binh khí áo giáp này đều là thứ tốt, có giá trị rất lớn.
Trên người Triệu Đại Long, Tần Hầu Nhi cũng không có quá nhiều thứ tốt.
Dương Thạc đã lấy được thanh Cự Phụ này trên người Triệu Đại Long, cũng lười lấy những thứ khác.
- Dương Thạc, lần này đa tạ ngươi rồi!
Dương Thạc vỗ vỗ bả vai Dương Thạc, thành khẩn nói ra.
- Đương nhiên còn có đệ muội!
Nói xong, Dương Thạc cười nhìn Dương Địch sau lưng Dương Thạc.
- Lục thiếu gia...
Sắc mặt Dương Địch đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu xuống.
- Lục ca, lúc trước Tiểu Địch tu luyện trong không gian Thập Phương Ca Sa mà không ra ngoài chào hỏi ngươi, đừng trách nàng ấy.
Dương Thạc cũng nói với Dương Thành.
- Làm sao có thể trách được chứ? Lần này chém giết Triệu Đại Long kia có lẽ còn có công lao của đệ muội mà. Lúc trước ta đã nhìn thấy một người có đôi cánh sau lưng đến hiệp trợ Dương Thạc đối phó Triệu Đại Long kia, là đệ muội sao? Đôi cánh kia chắc hẳn là bí bảo của Thiên Âm Môn, Thiên Âm Dực rồi!
Dương Thành cười ha ha nói.
Dương Thạc bảo Dương Địch ra ngoài gặp Dương Thành, trên thực tế cũng là vì muốn che giấu Cửu Dương Chân Thân của hắn.
Tuy lúc ấy Dương Thạc cố ý dùng Thái Dương Chân Hỏa che giấu Cửu Dương Chân Thân, nhưng hình dáng cơ bản vẫn bị mọi người trên cổng thành nhìn thấy được. Hiện tại bảo Dương Địch đi ra tự nhiên đổ hết những thứ này lên người nàng, che giấu tai mắt người khác.
- Đi! Vốn định làm tiệc cơm mời khách phương xa cho Dương Thạc. Không thể tưởng tượng được không đợi khách phương xa đến dùng cơm, quân tiên phong Mạc Vân Cốc đã đến rồi. Hiện tại, tiệc cơm mời khách phương xa chỉ sợ là phải đổi thành tiệc mừng. Đi thôi! Dương Thạc, đệ muội, các vị tướng quân, chúng ta cùng nhau ăn mừng nào!
Dương Thành hào hứng tăng vọt, lớn tiếng nói.
- Được. Đến tiệc ăn mừng, Lưu mỗ tất nhiên phải kính Dương huynh đệ mấy chén!
Lưu Ngự Thanh cũng nói với Dương Thạc.
Nếu nói lúc trước Dương Thạc Dương Thành hiển uy trong quân doanh cấm quân, những tướng lãnh đối với hai người này chẳng qua là kính sợ. Hiện tại, Dương Thạc chém giết Triệu Đại Long khiến sĩ khí quân sĩ Đại Chu phấn khởi, những tướng lãnh cấm quân này đã thật sự coi Dương Thạc trở thành người một nhà.
Đêm đó.
Gần như là lúc trong quân doanh Đại Chu đang tổ chức tiệc ăn mừng.
Chíu! Chíu!
Ba bốn đạo thân ảnh vô cùng thoăn thoắt đi vào trong vòng mười dặm ở bên ngoài cửa đông kinh thành.
Ba bốn đạo thân ảnh này đều mặc áo giáp nhẹ, bên hông mang theo dao găm. Tốc độ tiến lên nhanh chóng như vậy, ít nhất phải cao thủ Võ Tôn thì mới có thể có tốc độ bậc này.
Lúc cách cửa Đông kinh thành Đại Chu còn bảy tám dặm, ba bốn người này liền nhanh chóng dừng lại.
- Ồ?
Trong đó, một tên bề ngoài giống đầu lĩnh liền nhìn thoáng qua cửa Đông kinh thành nơi xa.
- Trạm đội Triệu lão đại phía trước đã chạy đến chỗ nào rồi?
- Mặc lão đại không phải để hắn dẫn người đến trước cửa Đông khiêu khích sao? Dù sao hiện tại trời tối, bọn hắn không khiêu khích thì chắc hẳn cũng phải hạ trại nghỉ ngơi ở phụ cận. Sao lại không thấy bọn hắn?
- Chẳng lẽ kinh thành đã xuất động đại quân, trực tiếp tiêu diệt bọn người Triệu lão đại rồi? Không thể nào! Cho dù kinh thành xuất động đại quân, bọn người Triệu lão đại cũng trốn được mà. Trọn vẹn một đội ngũ ngàn người, không thể nào có khả năng ngay cả một người cũng không trốn được! Huống hồ trong kinh thành Đại Chu này cũng không có cao thủ nào quá mức mạnh mẽ, tối đa cũng chỉ là cấp độ Đại Tông Sư như Triệu lão đại và Tần lão đại. Hai người liên thủ, muốn chạy trốn, độ khó cũng không quá lớn!
Ba bốn người đều hai mặt nhìn nhau, đều là chau mày không hiểu được.
Ba bốn người này chính là đại quân trinh sát của Mạc Vân Cốc.
Lúc trước Mạc Vân Cốc phái đám người Triệu Đại Long đến đây khiêu khích, ít nhiều cũng có chút không yên lòng nên mới phái những trinh sát này tới đây xem xét tình huống.
Không ngờ những trinh sát này vừa tới lại liền phát hiện ra đội ngũ ngàn người của Triệu Đại Long đã biến mất!
Loại tình huống này tự nhiên khiến đám trinh sát này cảm thấy không thể hiểu được.
- Lão đại, ngươi xem bên này đi. Hình như là vết máu!
Bỗng nhiên, một trinh sát dường như phát hiện cái gì, nói với trinh sát đầu lĩnh.
- Bên này hình như cũng có vết máu!
- Trong vết máu này hình như còn có một tí óc!
- Bên này có một đống tro tàn lớn! Chẳng lẽ...
Mấy trinh sát này nhanh chóng phát hiện ra một đống tro tàn lớn.
- Đội ngũ ngàn người của Triệu lão đại đã bị chém giết toàn bộ, đốt thành tro bụi rồi?
Trong đầu toát ra ý nghĩ như vậy, những trinh sát này đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Mau! Đưa tin bẩm báo cho Mạc lão đại!
Ngoài mấy trăm dặm, một đội đại quân khoảng chừng hai ba mươi vạn người đang đóng quân. Trong doanh trướng lớn nhất trong đại quân doanh này, ở vị trí đầu não cao nhất có một nam tử trung niên hình thể cao lớn đang ngồi ngay ngắn.
Nam tử trung niên này bề ngoài khoảng chừng bốn mươi tuổi, ngoài miệng có râu ngắn, tóc hơi hoa râm.
Vẻ mặt hắn có vài phần giống với Mạc Địch.
Tổng Biểu Bà Tử hắc đạo lục lâm mười ba tỉnh nam bắc Đại Chu, Mạc Vân Cốc!
Giờ phút này, trong tay Mạc Vân Cốc đang cầm một lệnh bài truyền tấn, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.
Vừa rồi, bên kinh thành đã truyền tin tức Triệu Đại Long bị chém giết đến chỗ Mạc Vân Cốc.
- Kinh thành Đại Chu còn có cao thủ như vậy? Không có khả năng! Tuy đại nội hoàng cung cũng có mấy Võ Thánh. Nhưng Càn Minh Chân, Càn Minh Vũ không ở kinh sư, có lẽ những Võ Thánh kia đều ở bên cạnh bảo vệ bọn hắn. Chẳng lẽ kinh thành Đại Chu đã xin cao thủ Hỏa La Quốc đến đây trợ trận?
Mạc Vân Cốc chau mày, thầm suy đoán.
- Không đúng!
- An võ hầu Trình Ngọc đang khởi binh ở tây bắc, tuyên bố phụ thuộc Đại Thần. Binh lực Càn Ngọc Long và Hỏa La Quốc đều bị Trình Ngọc dây dưa, không thể nào thoát ra nhanh như vậy!
Lắc đầu, Mạc Vân Cốc lại bác bỏ suy đoán trong lòng.
- Mặc kệ!
- Cho dù là cao thủ nào, dám ngăn cản quân đội Đại Thần của ta thì đều là châu chấu đá xe!
Mạc Vân Cốc hừ lạnh một tiếng.
- Người tới! Truyền hiệu lệnh của ta. Sáng sớm ngày mai, đại quân xuất phát, trong vòng hai ngày phải đến bên ngoài kinh thành Đại Chu!
Mạc Vân Cốc lớn tiếng phân phó.
Sáng sớm hôm sau.
Dương Thạc và Dương Thành cùng nhau đi lại thị sát trên tường thành Đại Chu.
Dương Địch đã trở lại trong không gian Thập Phương Ca Sa, tiếp tục rèn luyện. Nàng có cảm giác hình như sẽ nhanh chóng đột phá tới cảnh giới Đại Tông Sư. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, nếu không có chuyện vô cùng trọng yếu, Dương Thạc cũng sẽ không quấy rầy nàng.
Tùy ý đi lại trên tường thành, Dương Thạc phát hiện ra trải qua trận đánh hôm qua, quân sĩ Đại Chu này đều vô cùng hưng phấn, sĩ khí tăng vọt, nguyên một đám như là đánh cho máu gà vậy.
Leng keng! Leng keng!
Trên tường thành này còn truyền đến từng tiếng kim loại đinh đương.
Hình như là một số công tượng đang chế tạo binh khí.
- Dương Thạc, hôm qua ngươi chém giết đội ngũ ngàn người kia, chúng ta đã lấy được không ít binh khí áo giáp trên người bọn hắn. Trong đó có một số chất liệu coi như không tệ. Chỉ tiếc là binh khí áo giáp của những tội phạm kia có hình thái khác nhau, không thích hợp để quân đội sử dụng. Hôm nay chúng ta dứt khoát mời một số công tượng tẩy sạch những binh khí này, chế tạo thành binh khí theo quân chế Đại Chu, sử dụng cũng được!
Dương Thành ở bên cạnh giải thích.
- Nghe nói quân đội Đại Chu muốn chế tạo binh khí để đối phó đại quân Mạc Vân Cốc. Đại sư Tiên Sư Đạo là Âu Tử Luyện cũng đã đến. Tài nghệ của hắn siêu quần, cho dù là sắt thường thì cũng có thể chế tạo thành thần binh lợi khí. Đi thôi! Dương Thạc, chúng ta đi xem đại sư Âu Tử Luyện này đi!
Dương Thành dẫn Dương Thạc tiếp tục đi về phía trước.
- Đại sư Âu Tử Luyện?
Trong lòng Dương Thạc khẽ động.
Có được Bắc Địa Uy Lực Khải này, đoạn trảo Huyền Ưng đã không thích hợp cho Dương Thạc sử dụng rồi.
Ngoài ra, Dương Thạc cũng không thích những binh khí mà Ẩn Giao Vương để lại.
Vốn dĩ Dương Thạc còn muốn lấy. Nếu có đại sư luyện khí, ngược lại có thể hỗ trợ chế tạo thành một thanh binh khí hoàn toàn mới. Nhưng chỉ mới qua một đêm lại đã tới một Âu Tử Luyện.
← Ch. 299 | Ch. 301 → |