← Ch.311 | Ch.313 → |
Một tay hắn gần như bị phế bỏ hoàn toàn.
- Sát!
Một cánh tay này bị bẻ gãy khiến Thẩm Thiên Lai trở nên hung hãn dị thường, hét lớn tiếng, tiếp tục thi triển Cửu Ưng Chấn Kích, đuổi giết cửu dương chân thân của Dương Thạc.
Tạch tạch tạch!
Chỉ tiếc là trước mặt Dương Thạc, thi triển bất cứ công kích gì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe!
Rất nhanh, cánh tay còn lại của Thẩm Thiên Lai cũng bị bẻ gẫy.
- Ngươi... Làm sao ngươi cũng biết Cửu Ưng Chấn Kích...
Bị Dương Thạc dùng chiêu thức giống hệt đánh gãy hai tay, sắc mặt Thẩm Thiên Lai lúc này đã biến đổi từ lâu.
Két.
Sau một khác, cổ Thẩm Thiên Lai đã bị một cánh tay Dương Thạc nắm chặt.
- Câu hỏi kia hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng. Lão gia hỏa, ngươi sao lại biết Cửu Ưng Chấn Kích? Một chiêu này ngươi học từ đâu?
Tiếng nói của Dương Thạc lạnh như băng truyền vào trong tai Thẩm Thiên Lai.
- Ha ha ha ha ha...
Nhưng khi nghe thấy vậy, Thẩm Thiên Lai lại cười ha hả.
- Tiểu tử, ngươi muốn biết tin tức của Cửu Âm Huyền Công sao? Chỉ tiếc ngươi đã giết sáu huynh đệ tỷ muội của ta rồi, Thẩm Thiên Lai ta tuyệt đối không nói tin tức của Cửu Âm Huyền Công cho ngươi! Tiểu tử, ngươi là Dương Thạc sao? Ngươi vốn tu luyện Cửu Dương Huyền Công của Nam Lâm Tự phải không? Ngươi muốn gom đủ Cửu Âm Huyền Công và Cửu Dương Huyền Công sao? Không có khả năng đâu.
Thẩm Thiên Lai bị Dương Thạc nắm cổ, vẫn điên cuồng kêu gào như trước.
- Như vậy sao?
Giọng nói của Dương Thạc vẫn không có chút tình cảm như trước.
Cách!
Một khắc sau, cổ tay Dương Thạc vặn mạnh một cái.
Cổ Thẩm Thiên Lai này bị du dùng sức, trực tiếp bóp gãy. Tiếng cười điên cuồng kia ngừng bặt.
- Ngươi không nói cho ta biết tin tức Cửu Âm Huyền Công, chẳng còn cách nào, ta chỉ đành tự mình tìm thôi!
Dương Thạc lạnh nhạt nói.
Thẩm Thiên Lai này nói có lý.
Dương Thạc giết huynh đệ tỷ muội kết nghĩa của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng tiết lộ tin tức của Cửu Âm Huyền Công cho Dương Thạc.
Giữ lại một mạng cho hắn là lãng phí thời gian, chẳng thà trực tiếp chém giết, miễn cho đêm dài lắm mộng. Dương Thạc cũng tìm kiếm trên người hắn về manh mối tiếp theo.
Ít nhất lúc trước trong lời nói của hắn cũng tiết lộ cho Dương Thạc rõ, Thẩm Thiên Lai này biết rõ một ít tin tức của Cửu Âm Huyền Công.
Chẳng qua Dương Thạc không chú ý tới việc đồng thời vào lúc Thẩm Thiên Lai bị mình bóp gẫy cổ, miệng hắn cũng động đậy, dường như cắn vỡ vật gì đó, nuốt xuống. Sau đó trên mặt Thẩm Thiên Lai hiện lên vẻ tươi cười.
Rầm!
Dương Thạc tiện tay ném thi thể của Thẩm Thiên Lai xuống mặt đất.
- Tin tức của Cửu Âm Huyền Công có lẽ trên người lão già này.
Nhìn thi thể Thẩm Thiên Lai, Dương Thạc thì thào.
- Ồ? Thiếu gia, thi thể lão già này... hình như đang hư thối đi kia!
Dương Thạc đang định tìm tòi thì tiếng nói của Dương Địch truyền tới.
- Thi thể hư thối đi sao?
Dương Thạc sững sờ, quả nhiên phát hiện ra thì thể Thẩm Thiên Lai này đang nhanh chóng biến thành màu xám trắng, sau đó bắt đầu mục nát.
- Hắn đã uống độc dược tự sát sao?
Giờ phút này Dương Thạc dường như cảm thấy có điều không đúng.
- Ta bắt hắn, giết hắn luôn, hắn hoàn toàn không cần phải nuốt độc dược. Dù sao cũng chết một lần thôi. Nuốt độc dược, tác dụng duy nhất là để cơ thể hắn hư thối nhanh chóng... chẳng lẽ...
Nội tâm Dương Thạc thầm nghĩ tới, hai mắt sáng ngời.
- Trên thi thể hắn tồn tại bí mật gì chăng?
Hầu nhưng không chần chờ, Dương Thạc nhoáng lên, đến trước thi thể Thẩm Thiên Lai, một tay nhanh chóng vung lên, vạch quần áo đối phương ra.
Lật thi thể màu trắng xám bắt đầu hư nát của Thẩm Thiên Lai lên, Dương Thạc liền thấy phía sau lưng Thẩm Thiên Lai có dày đặc mấy ngàn chữ.
Bốn chữ đầu là rõ ràng nhất.
Cửu Âm Huyền Công!
Vậy mà Cửu Âm huyền nàngng lại xăm trên người tên Thầm Thiên Lai kia.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Thạc không khỏi ngẩn người.
Xăm nàngng pháp trên người là một cách rất bí mật rồi. Rất nhiều cao thủ võ đạo đều làm như vậy. Chỉ cần mình không chết thì nàngng pháp cũng không bị mất đi. Nếu mình chết thì nàngng pháp có mất hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Trong Thập đại yêu thánh, Bạch Viên yêu thánh cũng xăm nàngng pháp Cửu Dương huyền nàngng tầng thứ ba lên trên người mình.
Mà tên Thẩm Thiên Lai này cũng làm như thế.
Chẳng qua, tên Thẩm Thiên Lai này còn xảo trá hơn Bạch Viên yêu thánh.
Ngoài Cửu Âm huyền nàngng thì tên Thẩm Thiên Lai còn am hiểu ám khí cùng độc dược hơn. Hắn đã sớm chuẩn bị cho mình một viên thuốc độc, luôn luôn ngậm trong miệng.
Khi bị người ta bắt thì hắn sẽ lập tức nuốt vào viên thuốc này.
Loại độc này không chỉ khiến Thẩm Thiên Lai lập tức bị chết, mà quan trọng nhất là, trong thời gian ngắn có thể ăn mòn thi thể mình, biến nó thành máu loãng.
Khi thi thể trở thành đống máu loãng thì bí kíp Cửu Âm huyền nàngng sau lưng hắn cũng chôn theo hắn rồi.
- Cái lão chết tiệt này thật xảo trá.
Tuy ngộ tính của Dương Thạc thấp nhưng cũng không phải kẻ ngu.
Lúc này, hắn nhìn thấy Cửu Âm huyền nàngng sau lưng Thẩm Thiên Lai liền đã hiểu ý định của lão ta rồi.
- Nhất định phải lấy được Cửu Âm huyền nàngng trước khi thi thể hắn bị ăn mòn hết.
Trong đầu Dương Thạc nghĩ như vậy.
Mà trong nháy mắt này, dưới sự ăn mòn của độc dược, thi thể Thẩm Thiên Lai đã trở nên xám ngoét, thậm chí, đã bắt đầu chuyển sang màu lam xám. Từ trong thất khiếu của hắn, máu loãng màu xanh da trời đang nhanh chóng chảy ra. Thi thể hắn cũng nhanh chóng xẹp xuống. Chỉ khoảng năm sáu nhịp hô hấp là thi thể này sẽ bị ăn mòn thành một đống máu loãng thôi, và Cửu Âm huyền nàngng sau lưng cũng hoàn toàn biến mất.
- Làm sao bây giờ.
Dương Thạc vội vàng ngẩng đầu, cùng Dương Địch nhìn nhau.
Trong mắt hai người đều lộ vẻ lo lắng.
- Dù trí nhớ của muội tốt nhưng cũng không thể nhớ kỹ những văn tự như vậy được.
Dương Thạc nhanh chóng nói.
Tuy trí nhớ của nàng rất tốt, nhưng đây là mấy nghìn vạn chữ, không thể nhìn một cái mà trong óc lập tức hiện lên toàn bộ những chữ này được. Bình thường, nàng cũng phải đọc những chữ này một lần, sau khi hiểu rõ mới có thể hoàn toàn nhớ kỹ chúng.
Còn ba năm nhịp hô hấp nữa thì thi thể của Thẩm Thiên Lai mới hoàn toàn bị ăn mòn. Trong thời gian ngắn như vậy, dù Dương Địch vượt xa cao thủ Võ Thánh cũng không thể đọc hết mấy ngàn vạn chữ này một lần được.
- Ta dùng Thái Dương Chân Hoả để hơ khô thi thể này, xem có thể ngăn chặn sự ăn mòn hay không.
Dương Thạc suy nghĩ một chút rồi cũng nghĩ ra một cách.
Nghĩ đến là làm luôn. Tình huống hiện tại không cho phép Dương Thạc nghĩ biện pháp khác.
Phụt!
Thái Dương Chân Hoả bỗng nhiên phun ra, thoáng cái đã bao phủ thi thể của Thẩm Thiên Lai.
Dưới sự đốt cháy của Thái Dương Chân Hoả, thi thể Thẩm Thiên Lai phát ra những thanh âm răng rắc, nhanh chóng được hơ khô, thậm chí còn bắt đầu teo lại.
Cũng may, sau khi mảng da thịt sau lưng Thẩm Thiên Lai được hơ khô đã không bị ăn mòn nữa.
- Có tác dụng rồi hả?
Trong lòng Dương Thạc cùng Dương Địch đều vui vẻ.
Chẳng qua, dùng Thái Dương Chân Hoả để sấy nên da thịt phía sau lưng Thẩm Thiên Lai đã biến thành màu xám, gần như đã biến thành tro bụi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể lập tức tan rã.
Cũng may, chữ trên đó viết rất ràng.
Giống như một tờ giấy trắng, sau khi bị đốt thành tro bụi, chỉ cần không có gió thổi vào thì tờ giấy này tuy đã thành tro tàn nhưng vẫn có thể duy trì hình dạng như cũ trong một thời gian ngắn, mà chữ trên đó vẫn có thể đọc được.
Dương Thạc cùng Dương Địch nhìn nhau, trong mắt đều lộ sự vui vẻ.
- Tiểu Địch, cẩn thận một chút, đi nhẹ nhàng tới, xem rồi học thuộc lòng những chữ này...
Một lát sau, Dương Thạc nói nhỏ với Dương Địch.
- Ừ.
Dương Địch gật đầu một cái.
Giờ phút này, chỉ cần Dương Thạc hay Dương Địch hành động hơi mạnh một chút thì thi thể Thẩm Thiên Lai sẽ lập tức tan rã. Lúc đó, những chữ viết trên lưng hắn cũng không thể còn nguyên vẹn nữa.
Vẫy nhẹ cánh chim Thiên Âm sau lưng, Dương Địch chậm rãi bay đến phía trên đống tro tàn của thi thể Thẩm Thiên Lai.
Ô... ô... ô... n... g!
Dương Địch đeo cánh chim Thiên Âm bay tới, tuy phát ra sóng âm rất nhỏ nhưng tro tàn của thi thể Thẩm Thiên Lai vẫn bị sóng âm này chấn động, một số chữ viết phía trên liền hơi tản ra.
Trong lòng Dương Thạc và Dương Địch đều lo lắng. Dương Địch cố gắng khống chế tốt cánh chim Thiên Âm để sóng âm phát ra giảm bớt vài phần.
Rốt cuộc, tro tàn thi thể Thẩm Thiên Lai không bị tan rã nữa.
Thở nhẹ một hơi, Dương Địch vội vàng nhìn mấy ngàn vạn chữ phía trên.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Mà đúng lúc Dương Địch đang chuẩn bị học thuộc lòng đoạn văn tự trên thi thể Thẩm Thiên Lai thì bên ngoài doanh trướng này liên tục truyền đến những tiếng bước chân.
- Không xong rồi, là những hộ vệ bên ngoài doanh trướng của Mạc Vân Cốc.
Trong lòng Dương Thạc lo lắng.
Dù gì thì Mạc Vân Cốc cũng là đại nguyên soái của Đại Thần quân.
Trong doanh trướng có bảy Đại Tông Sư Ẩm Huyết thất quái làm hộ vệ, thì bên ngoài cũng phải có một số hộ vệ khác.
Chắc trận chiến vừa rồi đã kinh động đến những hộ vệ này.
Chẳng may bọn chúng xông vào lúc này thì...
Tuy Dương Thạc cùng Dương Địch đều không sợ những người này, cho dù chỉ cần Tiểu Hoả cũng có thể nuốt cả đám bọn chúng. Nhưng, một khi bọn chúng xông vào thì tro tàn thi thể của Thẩm Thiên Lai sẽ lập tức tan rã, theo đó, Cửu Âm huyền nàngng cũng bị huỷ hoại.
Lúc này, Dương Thạc không khỏi lo lắng hơn.
Cũng may, một lát sau, tiếng bước chân bên ngoài dừng lại.
- Mạc lão đại hắn...
- Không biết tình hình bên trong như thế nào...
- Chẳng qua, Mạcl ão đại có mệnh lệnh, không được hắn cho phép thì tuyệt đối không được xâm nhập doanh trướng...
Ngay sau đó, thanh âm của một số hộ vệ bên ngoài truyền vào.
Bọn hắn cũng không dám xông vào lúc này.
- May quá.
Dương Thạc nghe mấy tên hộ vệ này nói vậy mới thở nhẹ một hơi.
Bịch! Bịch! Bịch!
Mà đúng lúc Dương Thạc đang bớt lo thì đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này rất vững chắc.
Mỗi một bước chân giẫm trên mặt đất đều khiến mặt đất chấn động ong ong. Tuy cách khá xa nhưng mặt đất chấn động đã khiến tro tàn của thi thể Thẩm Thiên Lai tan rã không ít. Thậm chí, một số chữ còn bị bóp méo. Dương Địch liền nhíu mày, bởi vì những chữ này bị bóp méo đã khiến nàng khó nhớ được chúng. Đầu tiên, nàng phải xem kĩ nó là chữ gì rồi mới có thể học thuộc lòng được.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Một lát sau, một thanh âm vang dội vang lên bên ngoài doanh trướng.
Tiếng bước chân kia cũng dừng lại.
- Bẩm Lô lão đại, hình như bên trong doanh trướng bên cạnh có tiếng đánh nhau.
Thanh âm một hộ vệ vang lên.
- Chứ không phải là có thích khách hả? Tránh ra, để ta vào xem Mạc lão đại.
Thanh âm vang dội lúc trước lại vang lên.
Người này đúng là tả thống soái của đội quân 30 vạn tội phạm này. Hắn là thủ lĩnh hắc đạo tỉnh Sơn Dương, cao thủ Đại Tông Sư, Lô Quyền.
- Lô lão đại, Mạc lão đại có lệnh, không có sự cho phép của ngài thì không cho bất luận kẻ nào xông vào doanh trướng.
Bên ngoài, tên hộ vệ kia muốn ngăn cản Lô Quyền.
- Cái gì? Ngay cả ta mà cũng dám cản trở sao?
Lô Quyền lập tức nổi giận.
Bịch bịch bịch!
Đúng lúc này lại truyền đến một tiếng bước chân khác.
- Lô lão đại, ngươi tới trước rồi hả?
Thanh âm này còn âm trầm hơn Lô Quyền.
- Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta nghe gần đây có đánh nhau nên lập tức tới. Bên này xảy ra chuyện gì? Mạc lão đại đâu?
Người này nhanh chóng hỏi.
Người này chính là hữu thống soái của đội quân 30 vạn tội phạm này, là Phương Tôn Minh ở tỉnh Sơn Âm.
- Có lẽ Mạc lão đại còn ở trong doanh trướng.
Lô Quyền hừ lạnh một tiếng:
- Nhưng đám ranh con này không cho lão tử đi vào.
- Cái gì?
Phương Tôn Minh nhíu mày.
- Vừa rồi, trong doanh trướng này có thanh âm đánh nhau. Chẳng lẽ có thích khác đến đây ám sát Mạc lão đại à? Bây giờ, tiếng đánh nhau đã mất. E rằng, nếu không phải thích khách bị giết thì Mạc lão đại đã... Nếu thích khách chết thì Mạc lão đại sẽ phải ra giải thích chứ. Mà bây giờ, Mạc lão đại còn chưa đi ra... Nguy rồi, Mạc lão đại gặp nguy hiểm rồi.
Phương Tôn Minh biến sắc, hét lớn.
- Mau, vào xem Mạc lão đại.
Phương Tôn Minh đi đầu, nhanh chóng bước lên trước một bước muốn xông vào trong doanh trướng này.
- Phương lão đại, ngươi không hiểu thứ tự đến trước đến sau hả? Muốn vào doanh trướng thì cũng phải là Lô Quyền ta vào trước.
Lô Quyền trừng to hai mắt, cũng bước nhanh tới, muốn xông vào doanh trướng này. Khí huyết hai tên Đại Tông Sư này đều rất nồng đậm, khí thế khiến người ta sợ hãi, nên nếu hai người bọn chúng muốn xông vào doanh trướng thì những hộ vệ kia cũng không thể ngăn cản được.
Trong doanh trướng, Dương Thạc lại lập tức khẩn trương.
Lúc này, hai người Lô Quyền cùng Phương Tôn Minh đều có mưu đồ riêng.
Bọn chúng cũng không phải quan tâm sống chết của Mạc Vân Cốc, mà bọn chúng quan tâm là, nếu Mạc Vân Cốc thật sự bị người ta giết chết thì đội quân 30 vạn tội phạm này sẽ nghe ai chỉ huy? Rốt cuộc, ai mới là người trở thành Tổng Biều Bả Tử tương lai của giới hắc đạo Thâp Tam tỉnh nam bắc.
Lô Quyền và Phương Tôn Minh đều có năng lực để trở thành Tổng Biều Bả Tử.
Ai tiến vào doanh trướng và phát hiện thi thể Mạc Vân Cốc trước thì có thể danh chính ngôn thuận nói rằng, mình tuân theo di chúc của Mạc lão đại để lãnh đạo hắc đạo mười ba tỉnh nam bắc.
Vì nguyên nhân này mà Lô Quyền và Phương Tôn Minh đều muốn xông vào doanh trướng trước.
- Tránh ra.
Lô Quyền vung tay lên, đẩy ra một tên hộ vệ đang ngăn cản trước mặt mình.
Cùng lúc đó, Phương Tôn Minh cũng vèo một tiếng, lao nhanh vào.
Hai tên Đại Tông Sư này xông nhanh vào, giống như Long Hổ tiến lên vậy, mang theo một trận cuồng phong vũ bão. Bởi vì thế mà tro tàn của thi thể Thẩm Thiên Lai trước mặt Dương Địch lập tức tan rã, hoá thành tro bụi.
- Tranh giành cái gì, vội vàng đi đầu thai hả?
Tro tàn bay tán loạn rất nhanh nên Dương Thạc không còn e ngại gì nữa.
Tại thời khắc này, đột nhiên phá vỡ im lặng lúc trước.
Vèo...o...o!
Cửu dương chân thân nhẹ di chuyển, Dương Thạc mang theo khí thế to lớn lao nhanh về phía Lô Quyền.
Vèo...o...o! Vèo...o...o!
Vèo...o...o! Vèo...o...o!
Đạo hoàng thần kiếm từ trong cửu dương chân thân lao ra nhanh như tia chớp.
Cùng lúc đó, thân thể Dương Thạc cũng chợt quát một tiếng, chém mạnh Thần Long Liệt Khôn đao một kích. Lập tức, một đao càn quét vạn quân đã đến trước mặt Lô Quyền và Phương Tôn Minh.
← Ch. 311 | Ch. 313 → |