← Ch.034 | Ch.036 → |
- Lão ngũ, còn Huyền Ưng kia chỉ là luyện khí đẳng cấp, cho dù trên lưng nó có người thì cùng lắm chỉ là luyện khí sơ giai.
Mắt Huyền Giáp Vệ sáng ngời, cười khẽ, trầm giọng nói:
- Luyện khí sơ giai võ giả không có chút uy hiếp với Công gia, chúng ta cần gì để ý hắn. Hiện tại không cần phức tạp, trở về bẩm báo phu nhân Huyền Ưng giết Dương Liệt là được. Chúng ta tới Trấn Quốc Công phủ chủ yếu là bảo hộ an toàn của Công gia, không phải giúp phu nhân điều tra chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt này. Dương Liệt chết có liên quan gì đến chúng ta?
Huyền Giáp Vệ là thân binh thị vệ của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, không phải gia nô của Dương gia.
Lần này Trấn Quốc Công, Dương Thiên bế quan, năm mươi tên Huyền Giáp Vệ canh giữ ở Trấn Quốc Công phủ là vì bảo vệ an toàn cho gã, Huyền Giáp Vệ không muốn dính dáng đến chuyện khác.
- Đi, trở về.
- Lát nữa bẩm báo phu nhân thì nói là Huyền Ưng bay cao ngàn trượng, chúng ta không đuổi kịp, chuyện này đành cho qua. Chúng ta mang xác Dương Liệt về, không khiến hắn phơi thây hoang dã là đã tốt lắm rồi.
Huyền Giáp Vệ vác xác Dương Liệt đi nhanh theo Huyền Giáp Vệ khác.
................
Trên bầu trời cao, cách mấy ngàn trượng, Dương Thạc thở phào một hơi.
- Khí thế thật sắc bén, cường giả đỉnh luyện khí đẳng cấp có uy thế như vậy, nếu ta ngay mặt đấu với họ thì không có khả năng là đối thủ.
Huyền Giáp Vệ một mũi tên từ xa tỏa định Huyền Ưng làm Dương Thạc dựng đứng tóc gáy, cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Nếu trực diện với Huyền Giáp Vệ, Dương Thạc biết e rằng không thể đỡ được nửa chiêu của Huyền Giáp Vệ.
- Nhưng Huyền Giáp Vệ này là cường giả đỉnh luyện khí.
- Còn ta chỉ là tôi thể cao giai, chưa tới đỉnh tôi thể, so sánh với họ thì kém một mảng lớn đẳng cấp, không phải là đối thủ của họ cũng bình thường.
Dương Thạc là tôi thể cao giai không phải đối thủ của Huyền Giáp Vệ đỉnh luyện khí không phải chuyện mất mặt gì.
- Chỉ cần ta kiên trì không ngừng cố gắng tu luyện, trong vòng hai năm muốn vượt qua đám Huyền Giáp Vệ các ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dương Thạc nằm trên lưng Huyền Ưng, mắt đầy kiên quyết.
................
Trấn Quốc Công phủ, Ninh Lan Uyển.
Trình phu nhân ngồi trong đại ảnh đại khách ở Ninh Lan Uyển, sau lưng đứng mấy thiếp thân thị nữ Hồng Phi. Trước mặt Trình phu nhân có hai nam nhân mặc huyền giáp nửa quỳ báo cáo điều họ thấy trong Yến sơn. Hai nam nhân mặc huyền giáp này đúng là Huyền Giáp Vệ.
- Là một con Huyền Ưng sao?
Trình phu nhân nghe hai tên Huyền Giáp Vệ bẩm báo, mắt chớp lóe, không biết suy nghĩ cái gì.
Hai tên Huyền Giáp Vệ bất giác ngẩng đầu liếc Trình phu nhân.
Không lẽ Trình phu nhân không tin lời hai Huyền Giáp Vệ nói?
Dù Trình phu nhân không tin thì sao? Hai người là Huyền Giáp Vệ, đầu tiên là nghe hoàng mệnh, thứ hai nghe quân lệnh, thứ ba nghe Trấn Quốc Công, Dương Thiên điều khiển. Cho dù Trình phu nhân không tin hai người thì làm sao? Không lẽ có thể mệnh lệnh hai người lại đi vào Yến sơn điều tra sao?
Thật lâu sau, Trình phu nhân lên tiếng:
- Nói vậy là Dương Liệt bị Huyền Ưng giết, đám Lý Trung cũng như vậy?
Giọng điệu Trình phu nhân lạnh nhạt hỏi hai tên Huyền Giáp Vệ.
Một Huyền Giáp Vệ lên tiếng:
- Bẩm phu nhân, Dương Liệt là luyện khí đẳng cấp còn bị giết, mấy người Lý Trung cao nhất chỉ là đỉnh tôi thể, không phải là đối thủ của Huyền Ưng này.
- Tốt lắm, nếu chuyện đã như vậy thì các ngươi đi xuống đi.
Trình phu nhân không nói gì nữa, ra lệnh hai tên Huyền Giáp Vệ đi xuống.
Hai tên Huyền Giáp Vệ kêu lên, cung kính lùi xuống. Khi hai tên Huyền Giáp Vệ rời khỏi Ninh Lan Uyển thì Trình phu nhân biến sắc mặt, rắc một tiếng, bóp nát chén trà trong tay.
Mấy thị nữ đứng sau lưng Trình phu nhân run lên.
Trình phu nhân dựa vào được Trình phu nhân yêu thương, can đảm cẩn thận hỏi:
- Phu nhân, hai tên Huyền Giáp Vệ này...
- Huyền Giáp Vệ sao?
Trình phu nhân thở ra một hơi, vẻ mặt trở về như cũ.
Trình phu nhân trầm giọng nói:
- Mặc dù Huyền Giáp Vệ là thân bình của Công gia nhưng vẫn thuộc quân đội Đại Chu triều, ngươi nghĩ bọn họ ở trong Trấn Quốc Công phủ là vì bảo hộ an toàn cho lão gia sao? Lão gia thần công thông huyền, võ thánh đẳng cấp, còn cần bọn họ bảo hộ? Hừ, Dương gia ta ở Đại Chu triều ba đời làm tướng, có uy danh hiển hách. Lão gia được gọi là 'quân thần', giờ lão gia đã là quốc công, là nhân thần, lại lên trên nữa sẽ phong làm vương khác họ. Xem ra có một số người e ngại lão gia chúng ta.
Huyền Giáp Vệ và Trấn Quốc Công không phải một lòng, Trình phu nhân không muốn nói nhiều ẩn ý trong đó.
Hồng Phi nhỏ giọng hỏi:
- Vậy phu nhân có muốn lại pahí cao thủ vào Yến sơn điều tra không?
- Không cần.
Trình phu nhân nhẹ lắc đầu, nói:
- Chỉ là một đối thủ luyện khí sơ giai, không đáng lo, cứ để hắn thong dong một lúc đi.
................... .
Phía bắc cách Trấn Quốc Công phủ tám mươi dặm, sâu trong Yến sơn, trên vách núi nơi Huyền Ưng nghỉ ngơi.
Dương Thạc lấy ra một bình sứ nhỏ, cẩn thạn đổ ra một ít bột phấn màu đen rải xuống đất. Bột phấn màu đen rớt xuống đất, mùi hôi thối nồng nặc tản ra, làm Dương Thạc phải bịt mũi. Huyền Ưng kêu rù rù, bay lên trời cách mấy chục trượng né mùi hôi.
- Xú khí tán này là kỳ dược che mùi, ta ở ven đường rắc nó, bây giờ dù Trình phu nhân có phái ra một trăm con Đạp Hỏa Ngao Khuyển cũng không thể nào theo mùi truy tung tới đây.
Lúc trước Dương Thạc sợ nhất là cao thủ của Trấn Quốc Công phủ truy tung đến nơi, thậm chí tìm được cái hang có Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Giờ phút này, Dương Thạc rắc xú khí tán ở ven đường, các loại mùi bị phá hoại, cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ muốn truy tung tới đây gần như không có khả năng.
- Xú khí tán là kỳ dược phá hoại khứu giác của chim muông.
- Ta còn lục được một lọ nặc khí tán từ người Dương Liệt, thứ đó đơn thuần che mùi thân thể người. Dùng nặc khí tán vào trong hang trộm Huyết Tinh Thạch Nhũ có xác suất thành công cực lớn.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Nhưng trước khi vào hang phải hắn thông khí đan, khơi thông kinh mạch toàn thân, trừ đi tạp chết rồi ăn hết hỏa diễm quả, cẩu bảo tăng lên chút thực lực thì cơ hội càng lớn hơn chút.
Đợi xú khí tán bay mùi trên vách núi, Dương Thạc khoanh chân ngồi lấy ra viên thông khí đan.
Dương Thạc bỏ thông khí đan vào miệng, nuốt xuống. Thông khí đan giống như hỏa diễm quả vào miệng liền tan, không rơi vào cổ họng đã biến thành chân khí cừng kỳ tinh thuần dung nhập vào các kinh mạch trong người Dương Thạc.
Ngay sau đó, Dương Thạc cảm thấy trong kinh mạch toàn thân toát ra lạnh lẽo.
Thông khí đan biến thành chân khí thuần khiết như là nước trong liên tục xông vào kinh mạch của Dương Thạc, tẩy hết dơ bẩn bên trong.
Liên tục tẩy bảy, tám lần, tập chất trong kinh mạch Dương Thạc đã bị tiêu trừ hết.
Thông khí đan hóa thành chân khí vẫn đang đánh vào người Dương Thạc, dù chân khí này khá bình thản nhưng nếu không phóng nó ra thì hắn sẽ không thể vận chuyển chân khí Lục Dương, chân khí Huyền Ưng. Một khi vận chuyển, hai lạoi chân khí xung đột, nhẹ thì kinh mạch rách nát, hộc máu, nặng thì có thể làm đứt hết kinh mạch của Dương Thạc, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, người bị trọng thương, thậm chí có nguy hiểm sinh mệnh.
- Bài trừ thông khí đan chân khí ra ngoài.
Dương Thạc hít sâu, lòng máy động, chỗ hai tay hai chân mở ra lỗ chân lông.
Xì xì xì xì!
Như suối phun, thông khí đan hóa thành chân khí dẫn theo tpạ chất trong kinh mạch của Dương Thạc tuôn ra từ lỗ chân lông.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |