← Ch.390 | Ch.392 → |
- Lúc trước ta đã từng hứa với sư phụ ngươi rằng vĩnh viễn bảo vệ Thiên Âm Môn. Nếu như thật sự không bảo vệ được Thiên Âm Môn thì làm sao ta có thể vứt bỏ ngươi và Minh Kiều để chạy trốn một mình?
Lôi Điêu Vương cười nhạt một tiếng
- Ha ha, Tiển Nguyệt, thật ra từ lúc sư phụ ngươi chết đi, tâm ta đã như tro tàn. Những năm này sống ở đây, đơn giản chỉ là vì lời hứa hẹn với sư phụ ngươi mà thôi. Nếu không thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn thì cần gì ta phải sống thêm... Ngươi không cần nhiều lời. Nếu Thiên Âm Môn thật sự bị công phá, dĩ nhiên ta có cách truyền âm cho Thanh Như và Quân Ninh. Tới lúc đó, Lôi Điêu Vương ta nguyện ý chết trận vì Thiên Âm Môn!
Lôi Điêu Vương trầm giọng nói.
- Lôi Điêu...
Tiển Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, Đại trưởng lão bên cạnh đã than nhẹ một tiếng.
- Lúc trước sư phụ chúng ta không đồng ý chuyện tình của ngươi và tiểu sư muội. Đây là chúng ta thiếu nợ ngươi đấy!
Đại trưởng lão ai oán nói.
- Tiểu sư muội tận tụy vì Thiên Âm Môn ta tới chết mới dừng. Thiên Âm Môn cũng mắc nợ nàng đấy.
- Nếu như Lôi Điêu ngươi không chê. Hôm nay ta sẽ thay mặt sư phụ đã chết, thu ngươi làm đồ đệ, cho ngươi gia nhập Thiên Âm Môn ta. Nếu như ngươi chết thì sẽ được chôn cạnh mộ Tiểu sư muội! Tương lai đến dưới nền đất, nếu như sư phụ trách tội thì ta sẽ gánh tội cho ngươi!
Đại trưởng lão nói ra.
- Lôi Điêu, mấy chị em chúng ta đều chịu trách nhiệm cho ngươi cùng Tiểu sư muội!
Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đều nói.
Các nàng đều là cao thủ Thiên Âm Môn cùng thế hệ với sư phụ Tiển Nguyệt.
Lôi Điêu Vương và sư phụ Tiển Nguyệt có tình cảm với nhau, dĩ nhiên các nàng đều biết điều này. Chỉ có điều, do trở ngại môn quy của Thiên Âm Môn, cho nên cuối cùng một người một chim không thể đến cùng nhau được một chỗ. Những trưởng lão các nàng đều cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Hiện tại, Thiên Âm Môn sắp gặp đại nạn. Các nàng đều quyết định thu nhận Lôi Điêu Vương nhập Thiên Âm Môn. Cho dù tương lai nó có chết thì coi như cũng đã hoàn thành một tâm nguyện, chết cũng không hối tiếc rồi!
- Việc này có được không?
Hai mắt Lôi Điêu Vương mơ hồ rưng rưng.
- Mấy vị sư tỷ, tương lai chúng ta đến lòng đất, thấy lão nhân gia sư phụ, Lôi Điêu ta tự mình thỉnh tội với nàng!
Lôi Điêu Vương trầm giọng nói.
- Đi!
- Tiển Nguyệt, chúng ta cùng đi ra ngoài, trấn trụ cấm chế Thiên Âm Môn!
- Mặc dù chết cũng phải bảo vệ truyền thừa của Thiên Âm Môn!
Khẽ quát một tiếng, thân hình Lôi Điêu Vương khẽ động, đột nhiên chạy ra khỏi Thiên Âm Môn đảo nhỏ trên biển Đông.
- Đi!
- Bảo vệ Thiên Âm Môn!
CHÍU... U... U!! CHÍU... U... U!! CHÍU... U... U!!
Giờ phút này, Tiển Nguyệt, Minh Kiều, ba đại trưởng lão kia đều lao ra khỏi đảo nhỏ này.
Cùng Lôi Điêu Vương chia làm bốn nhóm người, bay về bốn phía Thiên Âm Môn, chuẩn bị trấn trụ bốn hướng cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn để ngăn cản oanh kích mãnh liệt của con cá lớn kia.
- Trấn!
Tiển Nguyệt dẫn đầu bay về hướng tây.
Một tay khẽ động, một luồng chân khí đưa vào trong cấm chế Thiên Âm Môn phía trước. Lập tức cấm chế phía này vững chắc lên. Cho dù con cá lớn có trùng kích mạnh mẽ như thế nào cũng đều không thể khiến cho cấm chế của Thiên Âm Môn chấn động.
- Tứ đại man tướng Man tộc. Không biết Thiên Âm Môn ta đã đắc tội các ngươi lúc nào mà các ngươi lại liên thủ đến công kích Thiên Âm Môn ta. Chẳng lẽ cho rằng, Thiên Âm Môn ta dễ dàng bị phá vỡ sao? Tuy Thiên Âm Môn ta xuống dốc nhưng không phải là các ngươi có thể bắt nạt đấy. Hôm nay các ngươi tới đánh Thiên Âm Môn ta, chẳng lẽ không sợ trong tương lai, sẽ bị Trấn Quốc Công lại đuổi vào Thập Vạn Đại Sơn sao?
Tiển Nguyệt vừa trấn trụ cấm chế bên này, vừa quát về phía tứ đại man tướng Man tộc ở trên lưng con cá lớn.
- Cô gái, đừng lấy Trấn Quốc Công Dương Thiên ra dọa chúng ta!
Đúng lúc này, Man Thần kia lên tiếng.
- Dương Địch của Thiên Âm Môn các ngươi đã chém giết hai người con một trai, một gái của Nam Man Vương. Thù này, nhất định tộc Nam Man ta phải báo! Đợi đến khi chúng ta phá được cấm chế, các ngươi sẽ bị ta bắt để cưỡng hiếp đấy!
- Trong tương lai, trợ giúp cho Dương Thiên là tộc Nam Man ta chứ không phải là Thiên Âm Môn ngươi!
- Trùng kích!
Man Thần khẽ quát một tiếng, điều khiển con cá lớn ở dưới chân, trùng kích mãnh liệt...
- Chỉ là một Thiên Âm Môn nhỏ bé mà cũng dám mang Trấn Quốc Công Dương Thiên ra dọa chúng ta sao?
- Cô nhóc, nói cho ngươi biết, với sự xuống dốc của Thiên Âm Môn như lúc này, các ngươi cho rằng Dương Thiên thật sự coi trọng các ngươi như lúc trước sao? Hừ, chỉ là một Thiên Âm Môn, Dương Thiên đã sớm không để trong mắt. Cái mà Dương Thiên coi trọng bây giờ chính là cao thủ tộc Nam Man chúng ta!
- Huống chi đệ tử Thiên Âm Môn ngươi còn nhiều lần cấu kết cùng tên Dương Thạc kia, chống lại Dương Thiên!
Man Thần hừ lạnh một tiếng, nói.
- Ngươi chính là môn chủ Thiên Âm Môn, Tiển Nguyệt sao?
- Chậc, chậc, quả nhiên là một cô nương xinh đẹp!
- Quả nhiên nữ tử của Thiên Âm Môn đều là mỹ nữ hàng đầu. Ví dụ như hai nha đầu nhỏ Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh kia đấy. Vương tử Đóa Tư tộc Nam Man ta vốn coi trọng các cô nương này nhưng không thể tưởng được các cô lại không biết tốt xấu, còn dám nảy sinh xung đột cùng với vương tử Đóa Tư...
- Dương Địch của Thiên Âm Môn ngươi lại càng to gan lớn mật. Dám cấu kết cùng Dương Thạc, chém giết vương tử Đóa Tư, công chúa Đóa Mẫu của tộc Nam Man chúng ta!
- Hiện tại, đợi sau khi chúng ta phá vỡ cấm chế của Thiên Âm Môn, môn chủ Thiên Âm Môn này phải ngoan ngoãn làm nô tỳ dưới háng của ta!
Man Thần cười ha ha, điên cuồng kêu gào.
Tiển Nguyệt nhíu mày.
- Tiểu Địch cấu kết cùng Dương Thạc, nhiều lần chống lại Trấn Quốc Công, còn chém giết cả vương tử và công chúa tộc Nam Man sao?
Sắc mặt Tiển Nguyệt vô cùng nghiêm trọng.
Hơn một năm gần đây, Tiển Nguyệt luôn ở trong Thiên Âm Môn, cho nên không biết nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài.
Chuyện Dương Thạc chống lại Trấn Quốc Công, Tiển Nguyệt cũng biết một ít.
Nhưng trong ấn tượng của Tiển Nguyệt thì Dương Thạc chỉ là một nam tử thiếu niên lúc trước va chạm một chút với Tô Quân Ninh, sau đó bị Ẩn Giao Vương bắt đi. Lúc này, ấn tượng của cô về hắn cũng chỉ là một thanh niên mà thôi. Lúc trước, nếu không phải là do Dương Thạc rất may mắn thì... e rằng cho dù không bị Ẩn Giao Vương giết chết cũng sớm đã bị sáu đại Võ Thánh Thiên Âm Môn liên thủ đuổi giết rồi.
Tiển Nguyệt xem ra người trẻ tuổi này chỉ là người có vận khí rất tốt mà thôi.
Lúc đó, thậm chí Dương Thạc mới chỉ đạt cấp độ Võ Sư!
Bởi vì thiên phú không cao, ngộ tính cũng chênh lệch, cho nên Tiển Nguyệt đoán rằng gần hai năm qua, có lẽ Dương Thạc vẫn dừng lại ở cấp độ Võ Sư, tối đa thì chỉ đi vào cảnh giới Võ Tôn mà thôi.
Thậm chí sau này nghe nói Dương Địch đi theo Dương Thạc, Tiển Nguyệt cũng không để ý nhiều lắm.
Chẳng qua là trong khoảng thời gian gần đây, Thiên Âm Môn mới phái hai chị em Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh trở lại Đại Chu, dò xét tình huống cụ thể bên Đại Chu.
Chỉ có điều, hai chị em Tô gia vẫn chưa trở về, cho nên Tiển Nguyệt cũng không biết tình hình cụ thể của Đại Chu.
Bây giờ nghe thấy những lời nói này của Man Thần, chứng tỏ là thực lực của Dương Thạc đã tăng mạnh, thậm chí có thể tạo thành một chút trở ngại đối với kế hoạch của Dương Thiên.
Hơn nữa, vương tử và công chúa Nam Man đều chết ở trên tay Dương Thạc và Dương Địch.
Tiển Nguyệt biết rõ ở Nam Man không có thân tình, gần như là bộ lạc tại miền quê hoang dã. Cho nên nếu vương tử và công chúa Nam Man có thực lực bình thường, thì chết đi cũng không thể khiến cho bốn đại Võ Thánh man tướng đồng loạt đến đây trả thù Thiên Âm Môn.
Chứng tỏ thực lực của vương tử và công chúa Nam Man đều rất mạnh.
Mà Dương Thạc và Dương Địch phối hợp lại có thể chém giết vương tử và công chúa Nam Man. Điều này nói rõ, thực lực của Dương Thạc cũng không đơn giản...
Chẳng lẽ tiểu tử lúc trước bị mình xem nhẹ đã phát triển mạnh mẽ đến cỡ này sao?
Trong lòng Tiển Nguyệt hơi rung động.
- Man Kình, oanh kích cho ta!
Đúng lúc này, đột nhiên Man Thần khẽ quát một tiếng.
Rống rống!
Lập tức con Man Kình ở dưới chân hắn gào rú một tiếng, hung hăng đánh sâu vào cấm chế phòng hộ của Thiên Âm Môn.
Ầm ầm!
Thân thể cao lớn của nó hung hăng đụng vào cấm chế phòng hộ của Thiên Âm Môn!
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
Cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn kích động một hồi.
Chân khí của Tiển Nguyệt liên thông với cấm chế của Thiên Âm Môn. Cho nên khi cấm chế phòng hộ của Thiên Âm Môn bị công kích, Tiển Nguyệt cũng có cảm giác được khí huyết trong thân thể cô kích động một hồi. Trong mơ hồi, hai tay cô bắt đầu run lên.
- Công kích này thật là lợi hại!
Không nhịn được, Tiển Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
- Tiển Nguyệt!
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng nói của Lôi Điêu Vương truyền tới trong lỗ tai Tiển Nguyệt.
- Con cá này chính là cự thú Man Hoang, đạt tới cấp độ Võ thánh cao kỳ. Tuy trí lực của nó không cao nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ. Nhất là lực lượng khí huyết, so với Thần Long thượng cổ và Man Văn Thiên Tượng, chính là chỉ có hơn chứ không kém. Dưới sự trùng kích của con Man Kình này, e rằng cấm chế của chúng ta sẽ không chịu được đấy!
Lôi Điêu Vương trầm giọng nói.
Nghe được lời nói của Lôi Điêu Vương, lông mày của Tiển Nguyệt lập tức nhăn lại.
Dĩ nhiên Tiển Nguyệt cũng biết rõ thực lực của con Man Kình này.
Cấp độ Võ Thánh cao kỳ.
Đây là cự thú Man Hoang thời kỳ thượng cổ. Tuy thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không có trí lực siêu phàm như loài người. Dường như cấp độ trí lực của nó giống như Man Văn Thiên Tượng.
Cá không thể đến trên đất bằng. Cho nên tuy thực lực con cá này rất mạnh mẽ nhưng là thanh danh vô pháp đạt đến trình độ Man Văn Thiên Tượng. Tuy danh tiếng không vang dội nhưng thực lực lại rất khủng khiếp. Bởi vì thân thể cá cực kỳ to lớn, lớn hơn Man Văn Thiên Tượng rất nhiều. Cho nên, mặc dù thực lực võ đạo của nó là Võ thánh cao kỳ nhưng khí huyết của nó so với Man Văn Thiên Tượng là chỉ có hơn chứ không kém!
Lúc này đây, bị một con Man Kình trùng kích mãnh liệt, cho dù cấm chế phòng hộ của Thiên Âm Môn vô cùng mạnh mẽ thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được trùng kích của con cá này.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Trí lực của con cá này không cao, bị Man Thần kia gắt gao khống chế.
Dường như nó hung hãn không sợ chết tiến hành trùng kích cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn!
Dưới áp lực cực lớn, Tiển Nguyệt cảm giác được mình dường như sắp không thể chống đỡ nổi!
- Man Thần, mau chóng để con cá này mở cấm chế ra. Ta đang rất nóng lòng muốn bắt toàn bộ những cô nương Thiên Âm Môn này để hưởng dụng đấy!
Ở trên lưng con Man Kình, nữ tử Ưu Tạp Man tộc trầm giọng nói.
- Muốn mau chóng phá mở cấm chế này sao?
- Vậy sap các ngươi còn không mau ra tay giúp đỡ!
- Ra tay, trùng kích tới chỗ hiểm yếu nhất của cấm chế phòng hộ này!
Man Thần quát lớn.
- Ra tay!
Lập tức bốn đại man tướng không hề chần chờ, nhao nhao ra tay.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ngoài tứ đại man tướng ra, trong tứ đại man tướng, Ưu Tạp đạt cấp độ Võ Thánh trung kỳ, Ngốc Thứu Đại Vương đạt cấp độ Võ thánh cao kỳ. Giờ phút này, bọn họ đồng loạt ra tay, bộc phát ra lực lượng mãnh mẽ của mình, trùng kích tới cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn. Ngoài ra, dưới sự điều khiển của Man Thần, một luồng lực lượng khí huyết Hắc Hùng đạt tới cấp độ Võ Thánh cũng gào rú lên một tiếng. Trong tích tắc, thân hình khổng lồ của nó giơ hai hai móng vuốt cực lớn, hung hăng lao về phía cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn.
Ầm ầm!
Bốn đại cao thủ đồng loạt ra tay, người kém nhất cũng đạt tới Võ Thánh trung kỳ.
Cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn tuôn ra từng trận trầm đục, không ngừng chấn động, dường như chuẩn bị nứt vỡ.
Dường như Tiển Nguyệt cảm giác được có một vị võ giả cấp độ Võ Thánh đỉnh phong đang hung hăng công kích về phía mình. Tuy không có thể tạo thành tổn thương thật sự đối với mình nhưng công kích này thật sự làm cho toàn thân cô vô cùng nhức mỏi.
Hiển nhiên, đây là kết quả bị chấn động!
Phốc! Phốc! Phốc!
Cùng lúc đó, từ phía bắc cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn.
Ba trưởng lão liên thủ bảo vệ Thiên Âm Môn đã bị lực lượng khổng lồ này làm cho chấn động. Thân hình chấn động kịch liệt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng khí huyết trong thân thể ba đại trưởng lão lại suy giảm. Thậm chí đều bị cưỡng ép thiêu đốt khí huyết, khó có khả năng duy trì thực lức ở cấp độ Võ Thánh. Lực lượng khí huyết bị giảm mạnh, khiến cho thực lực của ba đại trưởng lão bị hạ thấp xuống thành cấp độ Đại Tông Sư sơ kỳ.
- Hình như bên kia là chỗ cấm chế của Thiên Âm Môn yếu nhất!
- Đi qua, oanh kích!
Tứ đại man tướng nhạy cảm, lập tức nhận ra được chỗ cấm chế phòng hộ Thiên Âm Môn yếu nhất.
Ô! Ô!
Con Man Kình kia gào rú lên một tiếng, cái đuôi cực lớn nhẹ nhàng vỗ ở trên mặt biển. Toàn bộ thân thể như tia chớp, lao nhanh về phía bắc Thiên Âm Môn.
Cùng lúc đó, Ngốc Thứu Đại Vương kia cưỡi kên kên, tốc độ nhanh gấp ba lần, tới phía bắc trước một bước.
Khẽ quát một tiếng, thân hình của Ngốc Thứu Đại Vương khẽ động, từ phía trên kên kên nhảy xuống. Hai tay mở rộng, hung hăng oanh kích về phía cấm chế thủ hộ của ba đại trưởng lão Thiên Âm Môn.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang.
Cấm chế chỗ này lắc lư mãnh liệt.
Ba đại trưởng lão lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
- Hai vị sư muội, chống đỡ! Tuyệt đối không thể để cấm chế của Thiên Âm Môn bị phá vỡ...
Đại trưởng lão ngậm lấy máu tươi, thê lương hét lớn.
- Đại trưởng lão!
Ở hai bên, Tiển Nguyệt và Minh Kiều đều vô cùng lo lắng.
Chỉ tiếc rằng các cô cũng cần trấn áp cấm chế cạnh mình, đều muốn tiến đến trợ giúp ba đại trưởng lão, nhưng cũng không thể.
- Tiển Nguyệt, Minh Kiều, lẽ ra từ sáu năm trước, ba lão hủ chúng ta đã chết rồi đấy. Chúng ta dùng bí pháp Thiên Âm Môn mới sống lâu tới những năm này, đã là có lãi rồi! Các ngươi không cần thương tâm, bảo vệ truyền thừa của Thiên Âm Môn ta mới là điều quan trọng nhất đấy!
← Ch. 390 | Ch. 392 → |