← Ch.396 | Ch.398 → |
Hai mắt của Man Thần lập tức trừng lớn.
Hắn ngàn lần không ngờ rằng, ở bên trong lĩnh vực của mình, Dương Thạc cũng có thể khống chế một phần lực lượng, phát động công kích về phía mình. Man Thần vốn khinh thường, cho nên lúc trước cũng không tạo ra phòng ngự. Lúc này nhận ra thì đã quá muộn...
Rầm rầm rầm!
Nguyên lực thần hoang mang theo luồng khí tức Âm Sát đậm đặc, hung hăng chui vào trong cơ thể Man Thần.
Trong tiếng vang rầm rầm, toàn bộ kinh mạch, nội tạng và gân cốt của Man Thần đều bị phá hỏng. Trong chốc lát, thân hình Man Thần đã bị dập nát hoàn toàn... Lúc này đây, toàn bộ sinh cơ của hắn chính thức dừng lại, không hề có chút khả năng sống nào.
Tuy Man Thần muốn phản kích nhưng gân cốt đồng loạt vỡ vụn, thân hình cũng không nghe theo ý hắn nữa rồi...
Hô!
Trong nháy mắt sau đó, một luồng Thái Âm Chân Hỏa tràn ra từ trong thân thể Dương Thạc, bao phủ Man Thần, nhanh chóng thiêu đốt lực lượng khí huyết cuối cùng trong thân thể Man Thần.
Thái Âm Chân Hỏa giống như là độc tố. Nó không trực tiếp thiêu đốt thân thể, mà là khiến cho khí huyết bên trong thân thể mất đi nhanh chóng, đến cuối cùng... chỉ còn lại là một lớp tro bụi.
- Dương Thạc, Man Thần ta bị ngươi chém giết, vua của ta nhất định sẽ biết được. Đến lúc đó, mặc dù Dương Thiên ngăn trở thì vua của ta cũng sẽ tự mình đến chém giết ngươi... Không cần tới hai tháng, vua của ta nhất định sẽ tới đây... Đến lúc đó, ngươi và toàn bộ đám người Thiên Âm Môn đều phải chết!
Thái Âm Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt trên thân thể Man Thần, nhưng hắn vẫn dữ tợn kêu gào.
CHÍU... U... U!! CHÍU... U... U!! CHÍU... U... U!! CHÍU... U... U!!
Sau một khắc, vài tia khí tức kỳ dị từ trên người Man Thần bay nhanh ra ngoài.
Lập tức dung nhập vào trong thân thể đám người Dương Thạc!
Sau một khắc, ở trên trán đám người Dương Thạc đều hiện ra một ấn ký hình xăm tinh xảo có màu đỏ như máu.
- Ha ha ha ha, đây là bí pháp Man văn của Nam Man ta. Các ngươi đã bị gieo xuống Man văn, vua của ta có thể cảm giác được các ngươi. Cho dù các ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng không thể thoát được...
Man Thần cười lớn.
CHÍU... U... U!!
Cùng lúc đó, một lực lượng Man văn nhanh chóng lao nhanh về phía Tây Đại Chu.
Tựa như tia Man văn này là đi thông báo cho Nam Man Vương.
- Ồn ào!
Tiếng nói Huyết Phi lạnh như băng vang lên.
Bản thể Huyền Ưng cực lớn khẽ động, móng vuốt bén nhọn, thoáng một phát đã cắt đứt đầu Man Thần.
Hô!
Thái Âm Chân Hỏa thiêu đốt mãnh liệt khiến đầu Man Thần này trong chốc lát đã hóa thành tro bụi, thần hồn cũng tan thành mây khói.
Lúc này, Thần Long đang chiến đấu với con cá kia đến đoạn gay cấn. Hầu như trên người Thần Long không có vết thương gì, nhưng trên người con cá này lại có vô số vết thương, bị Thần Long cắn nuốt rất nhiều huyết nhục. Vùng nước biển xung quanh đã bị máu của con cá này nhuộm đỏ.
Con cá lớn này đã đạt tới cấp độ Võ Thánh cao kỳ, thân hình khổng lồ, khí huyết mênh mông.
Chỉ tiếc rằng... Nó là mãnh thú thượng cổ, trí lực rất thấp, cảnh giới võ đạo cũng không cao.
Cảnh giới võ đạo của Thần Long cũng không cao. Đối mặt với cường giả Võ Thánh, Thần Long cũng khó có thể địch nổi. Nhưng lực lượng khí huyết của Thần Long lại là vô cùng mạnh mẽ, trên đời không có kẻ thứ hai có được lực lượng khí huyết lớn đến vậy. Lúc này, cảnh giới võ đạo của con cá cũng chỉ ngang bằng Thần Long, lực lượng khí huyết lại không bằng Thần Long, cho nên chỉ có thể bị chà đạp bi thảm...
Rống rống!
Nhìn thấy Man Thần bị chém giết, con cá này cũng không dám chém giết cùng Thần Long nữa. Nó gào rú một tiếng, cái đuôi run lên, thân thể chuyển động, lập tức bỏ chạy về phía xa.
- Móa, chẳng qua lão tử chỉ mới cắn ngươi mấy miếng thịt, còn ăn chưa đủ mà tiểu tử ngươi đã muốn chạy sao?
Thần Long muốn đuổi theo.
- Được rồi Thần Long!
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc xuất hiện ở trước mặt Thần Long, ngăn cản.
- Thứ khí huyết khổng lồ này không phải là có thể dễ dàng chém giết đấy. Trong biển đông, không phải là chỉ có mỗi một con cá mạnh mẽ này đấy. Nói không chừng còn có tồn tại mạnh mẽ khác nữa. Trong lúc đuổi theo nó, nhỡ gặp phải nguy hiểm, cái được không bù được cái mất!
Dương Thạc trầm giọng nói.
- Lần này chém giết Tứ đại man tướng, đã là có lãi rồi. Tiếc rằng đã bị Man Thần gieo xuống Man văn rồi... Đoán chừng không lâu sau, Nam Man Vương A Cốt Đả kia sẽ đánh đến...
Sắc mặt Dương Thạc có chút ngưng trọng.
- Trốn, khả năng không lớn!
- Nhưng hiện tại, Cửu Dương Chân Thân của ta mới chỉ dung hợp một ít Xá Lợi Tử, còn chưa dung hợp hoàn toàn để tu thành Xá Lợi Kim Cương chân thân. Nhiều nhất thì thêm một tháng rưỡi nữa là ta có thể dung hợp toàn bộ Xá Lợi Tử, chính thức tu thành Xá Lợi Kim Cương chân thân. Tới lúc ấy, mặc dù Cửu Dương Chân Thân không biến thân Huyền Ưng, thì cũng đạt tới cấp độ Võ Thánh. Sau khi biến thân, ít nhất thì cũng đạt tới cường độ tứ cấp thần binh... Tuy không thể so sánh với Đại Bằng Kim Sí Vương, nhưng chưa hẳn là không thể chống lại Nam Man Vương!
Dương Thạc chậm rãi tự nói.
Vừa rồi Dương Thạc sử dụng Cửu Dương Chân Thân đánh vào Man Thần Võ Thánh lôi âm cấp bốn.
Dưới một kích này, hầu như hắn đã đánh nát toàn bộ Man Thần!
Nhưng dù là như thế, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc vẫn chưa tiến vào cảnh giới Cửu Dương Chân Thân tầng ba. Vốn Dương Thạc muốn luyện chế thành Cửu Dương Chân Thân tầng ba, Xá Lợi Kim Cương chân thân thì cần tốn chín mười ngày. Hiện tại chẳng qua đã qua bốn mươi lăm ngày, còn hơn nửa tháng mới có thể luyện thành Xá Lợi Kim Cương chân thân chính thức.
Xá Lợi Kim Cương chân thân hoàn toàn bất đồng với hai tầng đầu của Cửu Dương.
Hai tầng đầu của Cửu Dương, luyện thành là xong chứ không có khả năng thất bại.
Mà Xá Lợi Kim Cương chân thân lại bất đồng.
Tu luyện loại chân thân này là hấp thu và dung hợp liên tục linh khí bên trong Xá Lợi Tử của Phật Môn.
Muốn hấp thu dung hợp thì cần phải có vài khối Xá Lợi Tử Phật Môn.
Mỗi lần hấp thu dung hợp một viên, Xá Lợi Kim Cương chân thân cũng tiến bộ một chút. Dung hợp hấp thu một nửa, như vậy sẽ có được một lực lượng mạnh mẽ của Xá Lợi Kim Cương chân thân. Cũng bởi thế nên dù Dương Thạc còn chưa tu luyện Xá Lợi Kim Cương chân thân thành công, thời điểm thi triển chân thân công kích vẫn mang theo khí tức mạnh mẽ của Xá Lợi Kim Cương, khiến cho tâm thần Man Thần chấn động, không cách nào nghĩ tới chuyện ngăn cản nổi...
Dương Thạc có thể đuổi giết Man Thần dễ dàng, nguyên nhân chủ yếu là hắn đã dọa Man Thần sợ!
Nếu Man Thần biết rõ, Dương Thạc cũng chưa tu thành chân thân này, chiến đấu liều chết thì Dương Thạc muốn chém giết hắn cũng là chuyện hầu như không có khả năng.
Tối đa chỉ có thể đánh bại Man Thần mà thôi.
Mà Man Thần này rút lui đi có lẽ cũng không phải việc khó.
Chỉ tiếc là thế gian này không có chuyện nếu như. Hiện tại Man Thần dĩ nhiên đã chết tới không thể chết hơn rồi...
Vấn đề duy nhất là sau khi Man Thần chết lại gieo Man văn xuống trên người đám Dương Thạc.
- Nam Man Vương dù biết tứ đại man tướng, muốn đi báo thù thì cũng phải cần một hai tháng mới có thể đi cứ điểm của Thiên Âm môn!
Dương Thạc lộ vẻ nghiêm trọng, thì thào nói.
Chỗ Thiên Âm môn là trong đông hải, ở về hướng đông mấy chục vạn dặm. Nam Man Vương hiện tại hẳn đang ở bên trong cảnh nội Đại Chu, muốn đến Thiên Âm môn mà không mất một hai tháng thì căn bản không làm được.
Huống hồ Dương Thiên mời Nam Man Vương ra là để đối phó với Chân Vũ môn đấy!
Dương Thiên dung túng tứ đại man tướng đến đây tiến công Thiên Âm môn đã gần như đoạn tuyệt với Thiên Âm môn rồi. Loại tình huống này, Dương Thiên chỉ có thể cậy vào Nam Man Vương trợ lực cho mình. Hiện tại hắn phải chuyên tâm đối phó với Chân Vũ môn. Nếu Nam Man Vương muốn tới đây đối phó với Thiên Âm môn, Dương Thiên chưa chắc đã để hắn tới.
Dù sao thì Nam Man Vương muốn tới Thiên Âm môn cũng phải mất thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, Dương Thạc vô cùng có khả năng tu thành Cửu Dương Chân Thân tầng ba!
Hắn chính thức bước vào cấp độ Võ Thánh, có thực lực chống lại Nam Man Vương!
- Đi thôi, về Thiên Âm môn trước!
Thở dài một hơi, Dương Thạc quay đầu lại nhìn Tô Thanh Như và Trấn Quốc Công cùng đám người Tiển Nguyệt, nói nhỏ.
Đám người Tiển Nguyệt lúc này đều cảm thấy hơi cô đơn.
Mặc dù Dương Thạc đã đến, đánh chết tứ đại man tướng Man tộc, bảo vệ Thiên Âm môn nhưng trong nội tâm đám Tiển Nguyệt vẫn không vui mừng.
Dù sao thì Thiên Âm môn cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng sau trận chiến này.
Ba trưởng lão cấp độ Võ Thánh đều mất mạng.
Nếu như ba đại trưởng lão mất mạng có thể coi là sinh lão bệnh tử thường tình thì yêu thánh thứ sáu Lôi Điêu Vương mất mạng lại tạo thành một bóng mờ bao phủ Thiên Âm môn.
Lôi Điêu Vương là yêu thánh, tuổi thọ cao hơn nhân loại nhiều, sống thêm mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì. Bây giờ Lôi Điêu Vương mới là lúc tráng niên.
Chỉ có điều từ sau khi môn chủ Thiên Âm môn đời trước mất mạng, trái tim Lôi Điêu Vương đã chết. Hắn ở đây chỉ là vì một phần trách nhiệm mà thôi.
Hiện tại hắn mất mạng, cũng là một loại giải thoát.
- Sư phụ...
Dương Địch tới cạnh Tiển Nguyệt, ôm nhẹ lấy cánh tay nàng, sắc mặt hơi buồn bã.
- Đều tại ta, không nên đi giết vương tử và công chúa của Nam Man Vương kia, khiến môn phải gặp tai ương...
Mặt Dương Địch đầy vẻ tự trách.
Tiển Nguyệt yêu thương nhìn nàng, xoa đầu nàng.
- Tiểu Địch, không thể trách ngươi. Đây đầu là số trời đã định. Thiên Âm môn ta có kiếp nạn này... Chẳng qua nếu không có các ngươi tới kịp thời thì làm sao hóa giải kiếp nạn được chứ? Yên tâm đi, chỉ cần sống qua thời gian này, Thiên Âm môn tuyệt đối sẽ còn có thể huy hoàng đấy!
Tiển Nguyệt thì thào.
- Đi thôi. Trở về!
Vút vút! Vút!
Mấy vị cường giả cấp độ Võ Thánh cùng Dương Thạc, Dương Địch và Thần Long bay nhanh về cứ điểm của Thiên Âm môn.
Thiên Âm môn bị phá hủy, cũng may mà còn không nghiêm trọng lắm.
Chẳng qua là có mấy đệ tử Đại Tông Sư bị thương, không nhẹ cũng không nặng, không lo tới tính mạng.
Mặt khác, môn phái cũng không bị hủy diệt, xem như là may mắn rồi.
- Dương Thạc, Nam Man Vương chắc sẽ biết chuyện tứ đại man tướng mất mạng ngay thôi. Chẳng may hắn tới ngay thì...
Trở lại Thiên Âm môn, ánh mắt Tiển Nguyệt nhìn về Dương Thạc. Vốn nàng chưa bao giờ coi trọng thanh niên này nhưng hiện tại trong mắt nàng, hắn đã trở thành tâm phúc chính thức của Thiên Âm môn rồi.
Nói cho cùng, một môn phái do nữ tử tạo thành, trời sinh cũng có chỗ thiếu hụt.
Lúc trước Tiển Nguyệt với tư cách là môn chủ cũng không ngang ngược độc đoán mà thường bàn bạc với Lôi Điêu Vương mà làm việc.
Hiện tại Lôi Điêu Vương mất mạng, bên trong Thiên Âm môn không còn một nửa nam tử nào, chỉ có con rể tương lai là Dương Thạc này. Bây giờ Tiển Nguyệt cũng chỉ còn biết trông cậy vào Dương Thạc.
- Dương Thạc, chúng ta có cần rời Thiên Âm môn, tạm lánh mũi nhọn không?
Tiển Nguyệt hỏi Dương Thạc.
- Tạm lánh mũi nhọn sao?
Dương Thạc hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng lắc đầu.
- Môn chủ, ta không đồng ý!
- Trên người chúng ta đã gieo Man văn. Loại Man văn này hầu như là một loại năng lượng đặc thù, không có tính công kích, muốn tiêu trừ cũng không phải chuyện quá dễ dàng. Chúng ta dù trốn tới bất cứ nơi nào thì Nam Man Vương cũng sẽ tìm được chúng ta. Huống hồ chúng ta biết trốn đi đâu? Trốn tới Đại Chu sao? Trốn tới Đại Chu thì Nam Man Vương đang ở ngay Đại Chu, đoán chứng ba năm ngày là tìm được chúng ta!
- Trong thiên hạ, Thiên Âm môn ở Đông Hải đã là xa Đại Chu nhất rồi. Nam Man Vương dù biết rõ chúng ta ở đây, muốn đi tới cũng phải mất một hai tháng!
- Trong một hai tháng này chúng ta bế quan tiềm tu, tích súc lực lượng. Nam Man Vương tới thì đã sao? Mặc dù hắn tới thì chúng ta cũng có chém giết hắn đơn giản.
Trong mắt Dương Thạc lộ sát cơ.
Đại Chu xem như là giải đất trung tâm nhất.
Đi về phía tây là núi cao liên miên. Đi về phía nam là biển lửa, đi về phía bắc là Bắc Địa băng nguyên, hướng về phía đông là Đông Hải.
Mà vị trí Thiên Âm môn đã vượt qua Lôi vân phong bạo, còn phải đi tới phía đông hơn mười vạn dặm nữa, đã cách Đại Chu xa nhất rồi!
Mục Nhân Vương trừ phi là có được pháp khí vượt qua hư không, nếu không thì muốn tới được nơi này cũng là rất khó khăn.
Cưỡi đội thuyền, ngồi chim bay cũng không dễ dàng.
Dù sao thì đó cũng là hơn mười vạn dặm, đều là hải dương, không có lục địa. Chỉ cần nói tới tiếp tế trên đường cũng là một chuyện phiền toái rồi...
Muốn tới Thiên Âm môn thì cũng tốn không ít thời gian.
Ở đây đã là chỗ an toàn nhất rồi!
Dừng lại ở Thiên Âm môn có thể tranh thủ cho đám người Dương Thạc rất nhiều thời gian. Có lẽ trong khoảng thời gian này, Dương Thạc tu thành Cửu Dương Chân Thân, có thể đối địch với Mục Nhân Vương. Có lẽ mấy người Dương Thạc sẽ tìm được một loại phương pháp tiêu trừ man văn. Lúc đó Nam Man Vương sờ soạng mù mờ, Dương Thạc chỉ cần sử dụng Thập Phương Ca Sa, xé mở hư không, mang theo đệ tử Thiên Âm môn đào tẩu, Nam Man Vương căn bản không tìm thấy được đám người Thiên Âm môn này...
- Nói như vậy, chỉnh đốn Thiên Âm môn một lần. Trong thời gian này mọi người bế quan tu luyện!
Tiển Nguyệt tất nhiên hiểu đạo lý này, gật đầu khẽ, trầm giọng nói.
Ngoài mấy chục vạn dặm, tại biên giới Huyền Vũ sơn, trong một sơn động cực kỳ bí ẩn.
Vút!
Một luồng năng lượng man văn bay nhanh tới trong sơn động.
Trong sơn động này có một nam tử da ngăm đen, hình thể khổng lồ, mở bừng đôi mắt như chuông đồng.
- Cái gì? Tứ đại man tướng của ta đã chết sạch?
Nam tử này lộ vẻ kinh ngạc cực độ.
Đó đúng là Nam Man Vương A Cốt Đóa!
- Tại sao lại có thể như vây... Thiên Âm môn giỏi lắm. Vốn cho là các ngươi đã xuống dốc, không phải là đối thủ của tứ đại man tướng của ta, không tưởng được... thánh địa võ đạo vạn năm rốt cục nội tình lại thâm hậu như vậy. Nhưng các ngươi có thể đánh chết đám người Man Thần thì tuyệt đối không thể ngăn nổi A Cốt Đóa ta!
A Cốt Đóa trầm giọng nói.
Tứ đại man tướng đồng thời mất mạng.
← Ch. 396 | Ch. 398 → |