Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Thần Công - Chương 441

Vô Tận Thần Công
Trọn bộ 776 chương
Chương 441: Cao tăng Hiển Tông, thông thiên Chân Như Nhãn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-776)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hồi trước, tuy thực lực Trấn Quốc Công Dương Nghiệp kém Dương Thiên hiện nay, nhưng cũng không kém ngươi là mấy. Dù hắn không có thần binh như Chân Vũ kiếm nhưng thân là Đại Chu Trấn Quốc Công thì chắc chắn cũng có vài món pháp khí mạnh mẽ. Nhưng, hắn phải liên thủ với hơn mười tên Võ Thánh của Đại Chu, lại có thêm hai cơ quan Cự Thú mới có thể đánh lui được con Man Văn Thiên Tượng này.

- Bây giờ, thực lực của Man Văn Thiên Tượng còn mạnh hơn trước, vậy nên, ngươi không phải đối thủ của nó.

Nam Cung Phá Thiên chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.

Trác Tử Dương nheo lại hai mắt, cũng hiểu Nam Cung Phá Thiên nói là sự thật.

Trăm năm trước, Man Văn Thiên Tượng chính là cường giả siêu cấp tuyệt đỉnh của Thú tộc.

Rất nhiều Võ Thánh liên thủ mới có thể đánh lui được nó.

Tuy thực lực của Trác Tử Dương mạnh mẽ, nhưng nếu một người hắn so với hơn mười Võ Thánh Đại Chu lúc trước thì vẫn kém quá xa, vậy nên, bị Man Văn Thiên Tượng đánh bại cũng không mất mặt.

- Man Văn, trở về.

Man Văn Thiên Tượng vừa mới không cẩn thận đâm vào cột sáng hư không chín màu, ngã xuống đất một chút, lung lay thân mình, mới vừa bò lên đã lập tức nghe được một tiếng kêu nhỏ.

- Vâng, chủ nhân.

Man Văn Thiên Tượng há miệng nói ra ba chữ kia xong, liền di chuyển bốn chân, rầm rầm chấn động, chạy về phía Dương Thạc, Dương Địch. Sau khi nó đến gần chỗ Dương Địch, còn cố gắng giảm tốc độ, thu liễm khí tức, miễn cho lực lượng khí huyết mạnh mẽ của nó làm tổn thương Dương Địch.

Dương Địch chính là chủ nhân của Man Văn Thiên Tượng này.

Đại Thần Âm Linh Đang đã hoàn toàn thu phục được Man thú siêu cấp này.

- Hoàn toàn thu phục được rồi sao... tốt, tốt, tốt quá.

Dương Thạc rủ mắt xuống, không nhịn được bĩu môi một cái, vươn lưỡi liễm bờ môi, trong hai mắt bắn ra ánh sáng kích động.

Không cần phải bàn về thực lực của Man Văn Thiên Tượng nữa. Vừa rồi, một mình nó có thể đánh tan đám cường giả tầng thứ hai đương thời như Nam Cung Phá Thiên, Trác Tử Dương, Hoả La Vương, phân thân huyền xà, thậm chí còn va chạm với cột sáng hư không chín màu. Thông qua việc này đã có thể thấy rõ thực lực của Man Văn Thiên Tượng rồi.

Bây giờ, nó lại thành một sủng thú của Dương Địch, chịu Dương Địch khống chế rồi sao? Với tình trạng này, có thể nói, thực lực của Dương Địch cũng đã đi vào hàng ngũ tuyệt đỉnh đương thời rồi.

- Thiếu gia, con Man Văn Thiên Tượng này vừa mới mở ra linh trí, cường độ thần hồn còn kém ta một chút, nên ta mới có thể dùng Đại Thần Âm Linh Đang điều khiển nó. Việc này đã vượt xa so với người bình thường. Nếu là tên vương tử Nam Man lúc trước, dù hắn có thực lực Võ Thánh, nhưng muốn dùng Thú Âm Lương Đang để khống chế con Man Văn Thiên Tượng này cũng rất khó, xác suất thành công chưa tới 10%.

Dương Địch trầm giọng nói.

Dương Địch dùng Đại Thần Âm Linh Đang điều khiển Man Văn Thiên Tượng đã vượt xa so với người bình thường rồi.

Nguyên nhân chủ yếu là do Đại Thần Âm Linh Đang mạnh hơn rất nhiều so với Thú Âm Linh Đang.

Lúc trước, Man Văn Thiên Tượng chính là Thần Thú trấn tộc của tộc Nam Man. Nhưng thực tế, lúc đó Man Văn Thiên Tượng là bị Thú Âm Linh Đang điều khiển thôi.

Nhưng, trong trận chiến hồi trước, Man Vương của tộc Nam Man, người khống chế Thú Âm Linh Đang lúc đó bị cao thủ Đại Chu vây giết, nên Man Văn Thiên Tượng này mới thoát được điều khiển, có cơ hội được tự do và trốn vào trong rừng sâu.

Nó tu luyện trăm năm, đã mở ra linh trí, tự thấy với thực lực bây giờ của mình mà gặp được người có Thú Âm Linh Đang thì cũng chưa chắc đã điều khiển được nó. Chỉ tiếc, nó không biết rằng, Thú Âm Linh Đang đã sớm biến thành Đại Thần Âm Linh Đang, tác dụng đã tăng lên, dưới sự điều khiển của Dương Địch liền có thể khống chế được nó.

Man Văn Thiên Tượng này chỉ có thể cảm thán một tiếng, số mệnh mình không may mắn mà thôi.

- Man văn, sau này ta là chủ nhân của ngươi, thiếu gia Dương Thạc cũng là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, hiểu rõ chưa.

Dương Địch nhìn thẳng Man Văn Thiên Tượng, nghiêm mặt, trầm giọng nói.

- Vâng, chủ nhân.

Man Văn Thiên Tượng thấp giọng đáp một tiếng.

- Tốt.

Dương Thạc nhẹ gật đầu.

- Man văn, sau này ngươi hãy ở bên cạnh chủ nhân của ngươi, cố gắng bảo vệ là được rồi. Ngươi muốn đánh bại đời sau của tổ tiên Dương Nghiệp của ta để tâm cảnh thông suốt sao? Đời sau cảu tổ tiên Dương Nghiệp có thực lực mạnh nhất chính là Trấn Quốc Công Dương Thiên hiện nay. Thực lực của hắn còn mạnh hơn ta gấp trăm lần. Nếu ngươi đánh bại ta mà không đánh bại hắn thì tâm cảnh của ngươi vẫn không thể thông suốt được. Bây giờ, ngươi đã thành sủng thú của Tiểu Địch thì ta sẽ giúp ngươi đánh bại Dương Thiên để tâm cảnh ngươi được thông suốt, thực lực được gia tăng.

Dương Thạc nói với Man Văn Thiên Tượng.

Tuy Man Văn Thiên Tượng bị Dương Địch điều khiển nhưng vẫn có trí nhớ cùng linh trí.

Nó có cừu oán với Trấn Quốc Công Dương Nghiệp trước đây. Bây giờ, nó cần đánh bại đời sau của Dương Nghiệp mới có thể thống suốt tâm cảnh, thực lực mới tăng tiến. Mà người có tính đại biểu lớn nhất trong số con cháu của Dương Nghiệp không phải Dương Thạc mà là Dương Thiên.

- Đa tạ thiếu gia.

Man Văn Thiên Tượng nghe được những lời này của Dương Thạc liền hai mắt sáng ngời, trong miệng lẩm nhẩm hai chữ Dương Thiên, rồi nằm rạp xuống mặt đất, cảm ơn Dương Thạc.

- Ngươi đi theo Tiểu Địch đi.

Dương Thạc nói với Man Văn Thiên Tượng một tiếng rồi không quản tới nó nữa, mà nhìn về phía cột sáng hư không chín màu kia.

- Bây giờ đã có Man Văn Thiên Tượng, nếu muốn trực tiếp xông vào trong mộ của Nhân Hoàng cũng không phải việc quá khó, dù là đám cao thủ Chân Vũ môn cũng không thể ngăn cản được ta.

Đã có được Man Văn Thiên Tượng, thực lực của Dương Thạc lại tăng thêm.

Việc muốn vào mộ của Nhân Hoàng đã không còn là chuyện khó đối với Dương Thạc nữa. Dù không có Man Văn Thiên Tượng, Dương Thạc cũng tự tin, với Cửu Dương Chân Thân có được phòng ngự như thần binh cấp năm của mình thì cũng có thể xông qua cột sáng hư không chín màu để vào trong hầm mộ của Nhân Hoàng.

Nhưng lúc này, Dương Thạc vẫn còn một chút e sợ đối với việc xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng.

- Mặc dù hầm mộ của Nhân Hoàng có rất nhiều cơ may lớn, nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm.

Dương Thạc biết rõ, trong hầm mộ của Nhân Hoàng chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm.

Lúc này, mộ của Nhân Hoàng vừa mới mở ra mà đã xuất hiện cột sáng hư không chín màu rồi. Nếu vào trong mộ của Nhân Hoàng thì càng có khả năng gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa.

Hiện nay, thực lực của Dương Thạc còn quá yếu.

Dù hai phân thân cùng liên thủ cũng còn lâu mới là đối thủ của những cao thủ như Trác Tử Dương.

Tuy bây giờ, hắn có Man Văn Thiên Tượng nhưng Man Văn Thiên Tượng cũng không phải vạn năng. Trong chém giết bình thường, tuy Man Văn Thiên Tượng có thể phát huy ra uy lực của cường giả tuyệt đỉnh, ngay cả Dương Thiên cũng phải kiêng kị Man Văn Thiên Tượng vài phần. Nhưng, một khi xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng, đối mặt với nguy hiểm không biết trước, Dương Thạc cảm giác, dù có Man Văn Thiên Tượng ở bên cạnh thì cũng không thể bảo vệ mình chu toàn được.

Hiện tại, tuy có thể xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng.

Nhưng cuối cùng, có đáng giá hay không thì không thể nói trước được.

- Vốn mình nghĩ rằng, đợi mộ của Nhân Hoàng mở ra được một thời gian, sau khi toàn bộ đám cao thủ Trác Tử Dương tiến vào đó thì mình sẽ lại đi vào, như vậy, nguy hiểm sẽ giảm đi.

- Bây giờ, mình có thể đi vào mộ của Nhân Hoàng trước bọn hắn một bước. Không có bọn hắn đi trước dò đường, mà mình lại biết rất ít về nguy hiểm trong mộ Nhân Hoàng, bởi vậy, chỉ sợ nguy hiểm sẽ tăng lên gấp mười gấp trăm lần. Tuy mạo hiểm càng lớn thì lợi ích thu được cũng càng lớn, nhưng nếu nguy hiểm vượt qua sự thừa nhận của chính mình thì dù lợi ích có nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Dương Thạc nghĩ thầm trong lòng.

Sớm đi vào mộ của Nhân Hoàng thì nguy hiểm càng lớn, đồng thời cũng thu được lợi ích càng lớn.

Nhưng nếu quá mức nguy hiểm, mười phần chết, không phần sống thì thu được lợi ích lớn có ý nghĩa gì?

Chết rồi thì lợi ích lấy được cũng không dùng được.

Bây giờ, Dương Thạc đang cân nhắc nguy hiểm trong mộ của Nhân Hoàng, rốt cuộc có đáng giá để mình lập tức xông vào trong đó hay không.

- Thiếu gia.

Đúng lúc này, Dương Địch ở bên cạnh chợt mở miệng nói.

- Tuy trong mộ Nhân Hoàng có vô số bảo vật, công pháp, nhưng mặc dù chúng ta lấy được một ít bảo vật cũng chưa chắc chúng ta có thể sử dụng nó. Cho dù lấy được truyền thừa của Nhân Hoàng, thì những công pháp vũ kỹ này cũng chưa chắc thích hợp chúng ta. Bây giờ, vào hầm mộ của Nhân Hoàng chính là một lần đánh bạc.

Dương Địch nhỏ giọng nói.

Đánh bạc, thu được lợi ích hay không thì phải cân nhắc kĩ càng.

- Theo ý của ta, chúng ta cùng bọn hắn xông vào mộ của Nhân Hoàng thì chẳng bằng đến một nơi khác... Có lẽ, lợi ích thu được từ chỗ đó so với trong mộ Nhân Hoàng còn nhiều hơn...

Dương Địch mỉm cười, trên mặt có nét khác thường, thấp giọng nói.

- Có một nơi mà lợi ích thu được còn lớn hơn trong mộ Nhân Hoàng sao?

Dương Thạc sững sờ, không biết nơi đó trong lời của Dương Địch là chỗ nào.

Chẳng qua, Dương Thạc không thể nào sánh vơi trí tuệ của Dương Địch, nàng thông minh tài trí, lại nhanh nhẹn, có thể nghĩ tới việc mà Dương Thạc không nghĩ đến. Bây giờ, Dương Thạc biết, nàng như vậy là có đạo lý của nàng.

- Chỗ đó chính là...

Dương Địch không chần chừ, lập tức nói:

- Chân Vũ môn.

Từ trong miệng Dương Địch truyền ra ba chữ kia.

- Chân Vũ môn sao?

Nghe được những lời này của Dương Địch, Dương Thạc không khỏi sững sờ.

Sau một khắc, trong lòng Dương Thạc khẽ động, lập tức đã hiểu được ý của Dương Địch. Hắn không nhịn được, hai mắt toả sáng.

Địa phương theo như lời Dương Địch chính là nơi ở của thánh địa võ đạo Chân Vũ môn trong Huyền Vũ sơn.

Chân Vũ môn chính là đệ nhất thánh địa võ đạo đương thời. Nó vốn là một chỗ cực kỳ bí mật, tuy kém mộ của Nhân Hoàng một chút nhưng trong đó cũng có rất nhiều bảo vật, công pháp... Đó chính là một bảo khố.

Bây giờ, hầu hết các cường giả đều quan tâm đến hầm mộ của Nhân Hoàng vừa mới mở ra này, nhưng Dương Địch lại có suy nghĩ khác người, nghĩ đến nơi ở của Chân Vũ môn.

Bên trong nơi ở của Chân Vũ môn có rất nhiều các loại bảo vật pháp khí, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, thậm chí là thần công bí điển. Những thứ này cũng không phải là thứ quan trọng nhất đối với Dương Thạc. Mà thứ quan trọng nhất với Dương Thạc là một bộ thượng cổ huyền công – Cửu Dương huyền công.

Lúc trước, Cửu Dương huyền công lưu truyền từ Đại Lâm tự, chia làm ba phần, một phần ở Đại Lâm tự, về sau rơi vào tay Nam Lâm tự, một phần khác rơi vào Thiên Kiếm Môn, còn một bộ phận cuối cùng thì ở bên trong Chân Vũ môn.

Không những thế, bộ phận Cửu Dương huyền công trong Chân Vũ môn kia còn là phần nguyên vẹn nhất. Tổ sư Chân Vũ môn đã dựa vào bộ phận huyền công này để sáng chế ra Thuần Dương Vô Cực Công. Mặc dù bộ thuần dương công này còn chưa đạt tới cấp độ huyền công nhưng cũng là số một trong các công pháp thuộc cấp thần công bí điển khác.

Cửu Dương huyền công trong Chân Vũ môn có sức hấp dẫn rất lớn đối với Dương Thạc.

Tư chất Dương Thạc không cao, nên phải tu luyện công pháp có độ phù hợp cực cao mới có thể nhanh chóng gia tăng thực lực được.

Mà Cửu Dương huyền công chính là bộ công pháp có độ phù hợp cao nhất đối với Dương Thạc.

Có thể nói, dù Dương Thạc đi vào mộ của Nhân Hoàng và đã chiếm được truyền thừa Nhân Hoàng Tam quyết thì cũng không có lợi ích thực tế bằng việc Dương Thạc lấy được bộ Cửu Dương huyền công tầng thứ bốn.

- Đi tới nơi ở của Chân Vũ môn sao.

Dương Thạc cụp mắt xuống, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng.

- Chắc bên trong Chân Vũ môn cũng có vô số phòng hộ cấm chế, sẽ không dễ dàng xông vào được. Chẳng qua, so sánh với mộ của Nhân Hoàng việc xông vào nơi ở của Chân Vũ môn sẽ giảm đi mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.

Dương Thạc nghĩ thầm trong lòng.

Tiến vào mộ của Nhân Hoàng, đầu tiên Dương Thạc phải đối mặt với một số cấm chế.

Đây là nguy hiểm trong mộ của Nhân Hoàng. Mà ngoại trù nguy hiểm này, Dương Thạc còn phải đối mặt với uy hiếp của các cường giả khắp nơi.

Đầu tiên chính là Dương Thiên đã xông vào mộ Nhân Hoàng.

Một khi gặp được Dương Thiên trong mộ Nhân Hoàng, Dương Thạc không có nửa phần thắng.

Tuy Dương Thạc đến đây và muốn cứu Lục ca từ trong tay Dương Thiên, nhưng tuyệt đối không thể coi thường. Hiện tại, phải tăng cường thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

Cho dù không gặp được Dương Thạc nhưng những cao thủ cấp thứ hai đương thời như Trác Tử Dương, Huyền Vũ yêu thánh đều có địch ý với Dương Thạc. Nếu vào mộ của Nhân Hoàng, Dương Thạc phải đề phòng những cường giả cấp thứ hai này. Với nguy hiểm trùng trùng như vậy, Dương Thạc đừng nghĩ đến thu được lợi ích mà dù muốn tự bảo vệ mình cũng rất khó.

Còn nếu đến nơi ở của Chân Vũ môn thì...

Tuy nơi ở của Chân Vũ môn có các loại cấm chế phòng hộ.

Nhưng một khi phá tan cái cấm chế này thì nguy hiểm bên trong Chân Vũ môn sẽ giảm đi nhiều.

Cần phải biết, hiện nay, các cao thủ trên Võ Thánh, nhất là Võ Thánh lôi âm cấp bốn trở nên đều đã đến gần mộ của Nhân Hoàng.

Một khi vào trong Chân Vũ môn, Dương Thạc sẽ không còn gặp phải địch thủ.

Lúc đó, muốn lấy được bộ Cửu Dương huyền công trong nơi ở của Chân Vũ môn cũng không phải quá khó.

- Tạm thời bỏ qua mộ của Nhân Hoàng, đến nơi ở của Chân Vũ môn trước, xem có thể lấy được bộ Cửu Dương huyền công hay không. Nếu lấy được Cửu Dương huyền công tầng thứ tư, thứ năm rồi mình tu luyện thành những công pháp này thì thực lực sẽ gia tăng rất nhanh, chắc chắn có thể chống lại Dương Thiên được.

Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ rồi làm ra quyết định.

- Chẳng qua, bây giờ đã đến gần mộ của Nhân Hoàng, nếu không tiến vào đó mà rời đi sẽ khiến những cao thủ như Trác Tử Dương nghi ngờ. Dù phải rời đi cũng phải tìm thời cơ thích hợp mới được.

Dương Thạc nhỏ giọng nói với Dương Địch.

- Ừ.

Dương Địch nhẹ gật đầu, đồng ý.

Bây giờ, phải chờ đợi thời cơ, để chuẩn bị rời khỏi đây, đến Chân Vũ môn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-776)