Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Thần Công - Chương 498

Vô Tận Thần Công
Trọn bộ 776 chương
Chương 498: Dương Thạc, ngươi dám ra tay với ta không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-776)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- A? Càn Ngọc Long nhắm vào ta?

Khi Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đưa mắt về hướng Dương Thạc, lộ sát ý thì hắn biến sắc mặt, nghiêm túc hơn. Bị sát khí từ Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều kích thích, Dương Thạc cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân khẽ run lên, tóc gáy dựng đứng.

Dương Thạc thầm nghĩ:

- Càn Ngọc Long rốt cuộc là cường giả ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, tuy chỉ mới vào đẳng cấp này nhưng thực lực mạnh hơn mấy cường giả như Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên rất nhiều.

- Ở trước mặt hắn, ta cảm giác rõ sự uy hiếp.

Tuy biết bị Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nhìn chằm chằm nhưng Dương Thạc vẫn vững vàng, phớt lờ gã.

Tuy Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều là cường giả đẳng cấp ngũ trọng lôi âm Võ Thánh. Nam nhân trung niên còn là ngũ trọng lôi âm Võ Thánh thứ hai của Đại Chu triều, gần với Dương Thiên. Hiện nay dù nói Võ Thánh nhiều như chó nhưng cường giả từ đẳng cấp ngũ trọng lôi âm Võ Thánh trở lên ít ỏi có mấy người. Cộng thêm Thượng Cổ Long Hoàng, Thần Quy Vương chỉ khoảng bốn người. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều có thể trở thành một trong bốn vị ngũ trọng lôi âm Võ Thánh thì thực lực đúng là mạnh mẽ.

Như Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc ở trước mặt Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều phải phập phồng lo sợ.

Nhưng Dương Thạc không để Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều vào mắt.

Đừng nói là Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, Dương Thạc dám đấu với Thượng Cổ Long Hoàng, hắn cùng Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long đủ đuổi gã đi.

Dương Thạc thậm chí dám đối đầu với cường giả võ đạo đệ nhất thiên hạ Dương Thiên, ở trên tay gã cướp đi một viên hư không chi tinh, cướp lại lục ca Dương Thành. Dương Thạc không sợ nhổ răng cọp, bây giờ tuy thực lực của Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều mạnh nhưng chỉ mới đột phá đến ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, ở trước mặt Dương Thiên chỉ là mèo bệnh, Dương Thạc có gì phải sợ?

Dương Thạc liếc Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều một cái.

Dương Thạc không nói câu nào, lười giải thích.

Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cảm thấy dù lúc trước Dương Thạc không ra tay với gã nhưng chắc chuẩn bị chờ gã ra khỏi vòng bảo hộ màn sáng màu vàng thì sẽ cướp đoạt truyền thừa của Nhân Hoàng.

Thật ra Dương Thạc không hề có suy nghĩ này.

Dù truyền thừa của Nhân Hoàng không tệ nhưng Dương Thạc không muốn cướp nó.

Nếu đây là Chân Võ bi điển thì chắc chắn dù ai cuối cùng chiếm được bộ công pháp này, khi đi ra Dương Thạc sẽ bùng phát lực lượng mạnh nhất của mình cướp lấy. Hiện tại đây chỉ là truyền thừa của Nhân Hoàng, mấy thứ này không quá hấp dẫn Dương Thạc.

Quan trọng nhất là trong truyền thừa của Nhân Hoàng giá trị cao nhất là Nhân Hoàng thông thiên quyết, Nhân Hoàng chấn thiên quyết. Hai bộ Nhân Hoàng pháp quyết cơ hồ đều bị Dương Thạc, Dương Địch phối hợp ghi nhớ. Đã chiếm được Nhân Hoàng thông thiên quyết, Nhân Hoàng chấn thiên quyết thì Dương Thạc cần gì xuống tay với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nữa? Tuy trên người Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều có pháp khí mạnh mẽ như Nhân Hoàng thần giáp, Nhân Hoàng Hiên Viên kiếm nhưng ở trong mắt Dương Thạc thì hắn không xài được hai pháp khí đó, không thể vì thế mà ra tay với gã.

Do đủ loại nguyên nhân, thật ra Dương Thạc ôm tâm tình tọa sơn quan hổ đấu, nhìn phe Viêm Thú yêu thánh làm sao tranh đấu với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Nhưng Dương Thạc không ngờ là trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều trực tiếp đột phá đến ngũ trọng lôi âm Võ Thánh chi cảnh, dư sức chặn lại phe Viêm Thú yêu thánh.

Dưới tình huống này, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không đối phó Viêm Thú yêu thánh mà đặt ánh mắt vào người Dương Thạc, rõ ràng gã xem hắn là kẻ địch lớn nhất.

"Hắn muốn đối địch với ta, thích thì chiều."

Giờ phút này, Dương Thạc lạnh lùng nhìn Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, lười giải thích, khinh thường giải thích.

Dù Dương Thạc lười giải thích nhưng Thượng Cổ Thần Long bềnh bồng bên cạnh thì mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ân? Tiểu tử, ngươi nói tiểu gia là chuẩn bị chờ ngươi ra khỏi màn sáng thì lại ra tay đối phó ngươi, cướp đoạt báu vật truyền thừa của ngươi?

- Hừ! Ngươi quá để mắt truyền thừa của Nhân Hoàng của mình. Nói cho tiểu tử ngươi biết, chúng ta không để vào mắt thứ ngươi vừa lấy! Nhân Hoàng là cái thứ gì? Năm đó liên hợp với nhiều cao thủ nhân tộc như Đạo Hoàng, Phật tổ chỉ miễn cưỡng áp đảo bản thần long, dù công pháp của hắn không tệ nhưng so với bản thần long chứa nhiều bí pháp thì không bằng ngón út! Tiểu gia muốn học bí pháp cứ nói với bản thân lòng là được, còn cần cướp công pháp rác rưởi của ngươi sao?

- Người như ngươi thật kỳ quái, bị điên sao? Cả ngày cứ nghĩ người khác muốn hại ngươi. Hiện tại chiếm được công pháp, đột phá đến ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, lập tức sẽ lớn tiếng kêu gào, cắn người lung tung...

Thượng Cổ Thần Long biểu tình kiêu ngạo trên cao nhìn xuống, lạnh lùng quát Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều:

- Tiểu tử, bản thần long không so đo với ngươi, ngươi đã được đến kỳ ngộ thì mau biến. Ngươi có thể yên tâm, chúng ta sẽ không cướp thứ rác rưởi của ngươi.

Nghe Thượng Cổ Thần Long nói, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều biến sắc mặt nói:

- Ngươi!

Mặt Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều lúc xanh lúc trắng, gã không ngừo Thượng Cổ Thần Long bên cạnh Dương Thạc sẽ nói ra lời như vậy. Lúc trước Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cho rằng Dương Thạc sẽ đối phó với mình là đoán thôi, nhưng tốt xấu có chút căn cứ. Dù sao nếu Dương Thạc đổi thành Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, có người ở trước mặt hắn đạt được truyền thừa của Nhân Hoàng mà hắn có thực lực ra tay cướp đoạt thì tuyệt đối không chút do dự, chờ đợi đến thời cơ thích hợp, lập tức sẽ ra tay...

Đổi lại là ai phỏng chừng đều đã làm như vậy!

Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cảm thấy Dương Thạc sẽ không ngoại lệ, mới nãy gã chất vấn hắn có nghĩ tới hắn sẽ không thừa nhận.

Nhưng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không ngờ là Dương Thạc phớt lờ gã chất vấn, Thượng Cổ Thần Long thì lên tiếng phủ nhận. Nhưng lý do Thượng Cổ Thần Long phủ nhận lại là Dương Thạc khinh thường cướp đoạt truyền thừa của Nhân Hoàng chứ không phải e ngại Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều!

Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều chuyển mắt tới trên người Dương Thạc, lạnh lùng cười:

- Hay cho Thượng Cổ Thần Long, ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng.

- Khinh thường truyền thừa của Nhân Hoàng? Bổn vương thì thấy các ngươi gặp bổn vương đột phá mới không dám động thủ, nói đàng hoàng như vậy chỉ là lấy cớ.

- Không có lá gan, đó là không có lá gan!

- Cố tình còn muốn che lấp. Không ngờ Dương Thiên Thiên tốt xấu cũng là tuyệt thế anh hùng, không ngờ sinh ra nhi tử hèn nhát đến vậy.

- A? Ngươi... Nói ta không có lá gan ra tay với ngươi?

Khi Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nói liên hồi thì Dương Thạc sa sầm nét mặt, biểu tình rắn đanh.

- Càn Ngọc Long, ta nể tình lần này ngươi có được kỳ ngộ không dễ, không so đo với ngươi, không ngờ ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!

- Ta không dám ra tay với ngươi? Vậy ngươi chống mắt lên xem Dương Thạc ta có dám hay không!

- Ra tay!

Dương Thạc hét to.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc mạnh rung lắc, mang theo 1k cực kỳ mạnh mẽ đánh hướng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Ra tay!

Ra tay! Ra tay!

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, Cửu Dương chân thân của Dương Thạc cũng vọt tới nhào hướng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Hai thân hình, một là lực lượng khí huyết hư không Võ Thánh, một là binh khí hình người ngũ cấp thần bình. Một cầm bí bảo ngũ trọng lôi âm Võ Thánh, ngũ cấp thần binh thần long liệt khôn đao. Một người cầm trong tay siêu cấp thần binh man thần chi trảo. Động tác giống nhau cùng đánh, bùng phát ra lực lượng mạnh đến mức tận cùng.

- Vây giết tiểu tử này đi!

Cùng lúc đó, Thượng Cổ Thần Long ở bên cạnh Dương Thạc cùng hắn nhào hướng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

- Gru! Gru! Gru!

- Grao grao grao grao grao!

Còn có Huyết Phi, Ngưng Thúy khống chế xác thượng cổ hắc hùng, Huyền Ưng. Hai thân thể khổng lồ lực lượng khí huyết đẳng cấp hư không Võ Thánh nhào hướng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Đám cường giả mãnh thú ra tay, bên Dương Thạc thì võ giả nhân loại từ trong không gian thập phương cà sa vèo một chút hiện ra, trong người khởi động nhiều thần hoàng nguyên lực. Tiếng gầm rống vang lên, biến thành từng ảo ảnh hoang thú chợt bao phủ Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Đinh linh linh!

Ông ông ông ông!

Công kích sóng âm vọt tới trước mặt Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Bát hoang quyết!

Đại thần âm công kích!

Dương Thành, Dương Địch cùng nhau ra tay.

- Ra tay đi!

- Tiểu tử này đã không biết tự lượng sức mình, chúng ta đừng nương tay, giết hắn!

Ngay sau đó có hai tiếng vù vù, hai cái bóng như tia chớp ra tay, là Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh. Hai cường giả thú tộc gần như là siêu cấp cường giả có sức chiến đấu đệ nhị giai tầng đương thời. Giờ phút này Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh đều ra tay, muốn hỗ trợ Dương Thạc đối phó Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều ngũ trọng lôi âm Võ Thánh.

Tử Thử yêu thánh quát to:

- Tử tinh không gian, đi!

Tử Thử yêu thánh vung một tay lên, luồng sáng tím bao phủ Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

- Nguy rồi!

Giờ phút này, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không ngừo là Dương Thạc một câu không hợp liền bất chấp thân phận mới lên ngũ trọng lôi âm Võ Thánh của gã, phát ra toàn bộ lực lượng của phe mình đánh gã, không chút giữ lại. Trong khoảnh khắc Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cảm thấy cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong lòng. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều có vẻ vô cùng sợ hãi.

Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều gằn giọng:

- Dương Thạc, ngươi dám ra tay với bổn vương.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, tử tinh không gian của Tử Thử yêu thánh đã bao phủ lên người Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.

Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cứng ngắc.

Vù vù vù vù vù!

Giây sau, một công kích sóng âm tới trước mặt Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, vèo một tiếng chui vào trán. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều mặt cứng ngắc.

Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong giây phút Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cứng đờ thì vô số công kích mạnh đập vào người gã.

Crypto.com Exchange

Chương (1-776)