Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Thần Công - Chương 567

Vô Tận Thần Công
Trọn bộ 776 chương
Chương 567: Lôi Âm chân nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-776)

Siêu sale Lazada


Chẳng qua, bên trong Lôi Vân Phong Bạo, nơi nơi đều là lôi quang, một mảnh hôn ám, hơn nữa hư không hỗn loạn, không có một cái tọa độ cụ thể nào cả. Ở nơi này tìm kiếm địa điểm tàng bảo, thật sự là rất không dễ dàng.

- Tiểu gia, chúng ta xuống đáy biển tìm xem!

Ầm ầm!

Trong miệng vừa nói xong, thân hình Thần Long vừa động, trực tiếp chui thẳng xuống dưới mặt biển.

Dương Thạc cũng gắt gao đuổi theo.

Dưới đáy biển, ánh lôi quang ít hơn rất nhiều, chẳng qua cũng có vô số những mạch nước ngầm hỗn loạn, hư không cũng là vô cùng hỗn loạn. Chẳng qua cũng may là ở sâu nhất dưới đáy biển, rốt cuộc cũng có một vài dấu hiệu của địa hình. Muốn từ dưới đáy biển tìm kiếm bảo tàng của những Hư Không Võ Thánh độc hành, xem như là chuyện tình tương đối dễ dàng.

- Hửm? Khối đá san hô này... giống như chính là ở phụ cận chỗ này...

Chẳng qua một lát, xuống tới dưới đáy biển, Thần Long rất nhanh đã tìm được một khối đá san hô. Ở trong trí nhớ của Ngao Dung, địa điểm tàng bảo kia, cách khối đá san hô này không xa.

- Hướng Tây năm mươi dặm!

Thần Long nói xong, dẫn đầu hướng về phía Tây mà tiến lên.

Một khắc sau...

Hai khắc sau... Nửa canh giờ sau...

- Dựa vào, còn chưa tới nữa à? Phiến hư không này quá mức hỗn loạn, chúng ta rõ ràng cảm giác được đã tiến lên mấy trăm dặm, cả ngàn dặm, nhưng mà hiện giờ vẫn chưa vẫn chưa đi đến được năm mươi dặm cách bên ngoài địa điểm tàng bảo... Nơi này, quả thật chính là một tòa mê trận đại hình thật lớn!

Mãi cũng không thể đi đến được, Thần Long không khỏi lẩm bà lẩm bẩm, nói thầm.

- Không cần gấp! Từ từ sẽ đến! Thì được bí quyết mà nói, hẳn là có thể đi đến được!

Dương Thạc hít sâu một hơi, chính sắc nói.

- Địa điểm tàng bảo của cái gã Hư Không Võ Thánh độc hành kia, tất nhiên là tương đối bí ẩn. Không phải dễ dàng tìm được như vậy a! Đương nhiên, nếu như chúng ta dụng tâm một chút, hao phí khoảng thời gian nhất định, hẳn là có thể tìm được a!

Dương Thạc nói.

Cái gã Hư Không Võ Thánh độc hành kia giấu bảo vậy, không ngờ lại lựa chọn một địa phương thập phần bí ẩn, tương đối khó tìm được như vậy.

Nhưng mà, mức độ khó khăn cũng tuyệt đối cũng sẽ không quá lớn đến đâu.

Ít nhất, có thể khiến cho Giao Long Ngao Dung, một tên cường giả cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh có thể tìm được phiến địa phương kia.

Dù sao, nếu thiết trí một cửa vào rất khó khăn, cần phải Hư Không Võ Thánh mới có khả năng tìm được mà nói, như vậy cũng liền không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Hư Không Võ Thánh tìm được thì như thế nào? Một vị cường giả Hư Không Võ Thánh, làm sao lại thiếu Pháp khí, bảo vật của hắn chứ?

Cho nên, Dương Thạc phỏng chừng, lối vào của bảo tàng kia cũng sẽ không quá khó, với thực lực Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh đỉnh phong hiện tại của Dương Thạc, vẫn là có cơ hội rất lớn sẽ tìm ra được.

- Ta dùng Thập Phương Cà Sa, thử tỏa định một phen xem sao?

Dương Thạc nói.

Thập Phương Cà Sa, chính là Bí bảo Không gian. Năng lực tỏa định hư không của nó đã thập phần tiếp cận một cường giả Hư Không Võ Thánh bình thường, dùng để tìm kiếm cái bảo tàng kia, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

- Thập Phương Cà Sa, tỏa định thập phương, trong đó Sinh môn, Tử vị, đoán trước được cát hung. Lần này chúng ta tìm kiếm bảo tàng, hẳn là cát, dùng phương thức tỏa định Sinh môn, thử tập trung vị trí bảo tàng xem sao!

Tâm thần của Dương Thạc chìm vào bên trong không gian của Thập Phương Cà Sa.

- Tỏa định!

- Ân? Hình như là... bên này!

Ngay sau đó, Dương Thạc mơ hồ cảm giác được, Thập Phương Cà Sa dẫn đường chính mình, hướng về phía Tây Bắc mà đi.

- Tiểu gia, cái bảo tàng kia, hẳn là phải ở phía Đông chứ?

Dương Thạc hướng về phía Tây Bắc tiến lên, Thần Long đi theo phía sau, thoáng chút nghi hoặc, nói.

- Ở dưới đáy biển Lôi Vân Phong Bạo này, không gian hỗn loạn, vốn chính là nam bắc đảo loạn. Đi hướng Đông, chưa chắc có thể đi tới được phía Đông. Hiện tại đi theo Thập Phương Cà Sa mà nói, nói không chừng lại đi lung tung, ngược lại còn có thể đi đến được chỗ bảo tàng kia nữa.

Dương Thạc vừa nói, một bên dựa theo phương hướng Thập Phương Cà Sa mà tiến lên.

Một khắc sau...

Hai khắc sau...

Nửa canh giờ sau... Một canh giờ sau...

Đột nhiên...

- Hửm? Tiểu gia, phía trước, địa thế hình như là càng ngày càng cao, hẳn là có một hòn đảo nhỏ!

- Cái bảo tàng kia, tám phần chính là ở trên cái tiểu đảo đó!

Đáy biển phía trước, địa thể càng ngày càng cao, rõ ràng là dấu hiệu sắp sửa hình thành nên một tiểu đảo.

- Đi!

Cái đuôi khẽ vung lên, Thần Long bơi nhanh về phía trước.

- Đừng nhúc nhích!

Thế nhưng ngay tại thời điểm này, Dương Thạc chợt cản Thần Long lại.

- Phía trước hư không hỗn loạn, ngươi cứ tiến thẳng lên như vậy, chưa chắc có thể đi tới được hòn đảo nhỏ kia.

- Dù sao chúng ta đã gặp được tòa tiểu đảo này, trực tiếp dùng Thập Phương Cà Sa tỏa định được nó, xé mở hư không, trực tiếp đi thẳng qua!

Một khi đã gặp được hòn đảo nhỏ này, lại dùng Thập Phương Cà Sa tỏa định, độ khó khăn cũng không lớn. Dương Thạc nói xong, tâm niệm vừa động, Thập Phương Cà Sa khởi động. Hư không xé mở, Dương Thạc cùng với Thần Long không ngờ lại xuất hiện bên trên một tòa tiểu đảo phạm vi không đủ một trăm trượng.

- Chính là chỗ này!

Vừa thấy nơi này, hai mắt Thần Long lập tức sáng ngời.

- Tòa tiểu đảo này, cùng với địa điểm tàng bảo của gã Hư Không Võ Thánh độc hành bên trong trí nhớ của đầu Giao Long kia cơ hồ là giống nhau như đúc, hẳn chính là chỗ này rồi!

Ngay khi tới được trên tòa tiểu đảo ở sâu bên trong đám Lôi Vân Phong Bạo kia, Thần Long đảo mắt nhìn quanh, hai mắt sáng ngời, trầm giọng nói.

- Không sai biệt lắm chính là ở chỗ này!

Dương Thạc cũng ngắm nhìn xung quanh một chút.

Tòa tiểu đảo này, diện tích cũng không tính là lớn, địa phương cao nhất, cách mặt biển cũng chỉ có khoảng một hai trượng mà thôi, thay vì nói là một hòn đảo nhỏ, cứ nói là một khối đá ngầm thì đúng hơn. Thời điểm khi nước biển thủy triều dâng cao, cái gọi là hòn đảo nhỏ này chỉ sợ là sẽ phải chìm sâu xuống dưới mặt biển.

Khối nham thạch cấu thành hòn đảo nhỏ này, chính là một loại nham thạch chất liệu hoàn toàn đặc thù, cứng rắn vô cùng. Dương Thạc mơ hồ cảm giác được, bên trong đám nham thạch này, tựa hồ như tồn tại đại lượng nguyên tố kim chúc khổng lồ. Nguyên nhân chính bởi vì như vậy, những khối nham thạch này có đặc tính dẫn đường cho năng lượng của lôi điện. Những điện quang lôi đình bên trên không trung khi oanh kích lên trên hòn đảo nhỏ này, năng lượng lôi điện sẽ bị trực tiếp dẫn đường đến đáy biển, cũng không đối với hòn đảo nhỏ này tạo thành bất cứ tổn hại gì cả.

- Khó trách, hòn đảo nhỏ này có thể tồn tại hơn ba ngàn năm, nhưng cũng không có bị lôi điện đánh nát...

Dương Thạc thầm nghĩ.

Gã Hư Không Võ Thánh độc hành kia, chính là một cường giả siêu cấp của hơn ba ngàn năm trước.

Nếu như là một hòn đảo bình thường, ở tại trung tâm của đám Lôi Vân Phong Bạo này suốt hơn ba ngàn năm, chỉ sợ đã bị điện quang lôi đình khắp nơi oanh kích, sớm đã bị hoàn toàn đánh nát vụn rồi. Mà cái hòn đảo nhỏ này, nếu như không có bị hủy diệt, thậm chí trôi qua một khoảng thời gian lâu như vậy, địa hình địa diện của hòn đảo nhỏ này cũng không có biến hóa gì quá lớn.

- Tiểu gia, hẳn là từ bên này mà tiến vào, có thể đi tới được địa điểm tàng bảo!

Thân hình Thần Long vừa động, đã đi đến trung tâm của hòn đảo nhỏ.

Ở trung tâm của hòn đảo nhỏ này, tồn tại một cái thạch động nhỏ, ước chừng rộng khoảng một trượng, uốn lượn sâu xuống phía dưới.

- Đi xuống xem đi!

Dương Thạc không một chút chần chừ, thân hình chợt động, liền tiến vào trong thạch động.

Thân hình của Thần Long cũng rất nhanh biến hóa, biến thành đường kính khoảng chừng năm sáu thước, đi theo sau Dương Thạc tiến vào sâu bên trong thạch động này.

Soạt soạt!

Điện quang chung quanh không ngừng quanh quẩn, nhưng mà đối với Dương Thạc, Thần Long cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cả.

- Cái bảo tàng kia, chính là sâu cả ngàn trượng dưới đáy biển à?

Ở trong cái thạch động này tiến lên, một người một rồng bay nhanh xuống phía dưới, tiến lên phía trước cả ngàn trượng, vẫn là chưa thấy được điểm cuối. Hiển nhiên, địa điểm giấu bảo tàng của vị Hư Không Võ Thánh độc hành kia đúng chính là một địa phương sâu cả ngàn thước bên dưới đáy biển. Một tòa tiểu đảo bí ẩn ở sâu bên trong Lôi Vân Phong Bạo, hơn nữa sâu cả ngàn thước bên dưới đáy biển. Cái địa điểm tàng bảo này, không thể không nói là quá mức bí ẩn.

- Hửm? Tiểu gia, phía trước... tựa hồ có khí tức cường đại ba động, hẳn là sắp sửa tới nơi rồi!

Tiếp tục tiến sâu xuống phía dưới, chỉ qua thêm một chút, Thần Long đột nhiên vui vẻ kêu lên.

- Hẳn là sắp tới nơi rồi!

Thần sắc Dương Thạc nghiêm nghi, dốc ra toàn bộ tinh thần.

Địa điểm giấu bảo tàng này, chính là do một vị Hư Không Võ Thánh độc hành kiến tạo ra, bên trong có thể có rất nhiều cơ quan thật mạnh. Chẳng qua với thực lực hiện tại của Dương Thạc, Đệ nhất nhân dưới Hư Không Võ Thánh, ngay cả là vị Hư Không Võ Thánh độc hành kia đi tới, muốn ra tay diệt sát Dương Thạc, độ khó khăn cũng thật lớn. Hắn thiết trí nên những cái gọi là cơ quan này, đối với Dương Thạc mà nói, cơ hồ là không có bất cứ uy hiếp gì cả.

- Thập Phương Cà Sa cũng không có truyền ra thanh âm báo động, đám cơ quan trong địa điểm tàng bảo này, đối với ta mà nói, hẳn là không có uy hiếp gì cả...

Có được Thập Phương Cà Sa, có thể biết trước được nguy hiểm, điều này làm cho Dương Thạc bớt đi được mấy phần lo lắng.

- Liền chính là ở phía trước a!

- Di! Phía dưới giống như là có một tầng hào quang, địa điểm tàng bảo kia, nói như vậy hẳn là ở ngay bên dưới màn hào quang kia!

Lại đi xuống bên dưới thêm khoảng chừng mấy chục trượng nữa, một tầng hào quang nhàn nhạt đã hiện ra ở trước mặt của Thần Long cùng với Dương Thạc. Cái màn hào quang này đem cái thông đạo phía trước hoàn toàn ngăn chặn lại. Hiển nhiên, nếu như tiếp tục tiến về phía trước, cần phải xuyên qua tầng hào quang này mới được.

Rất nhiều bí địa, động phủ cũng đều là dùng cái loại màn hào quang này bao phủ. Địa điểm tàng bảo này xuất hiện tầng hào quang, cũng không quá mức kỳ quái.

Ngược lại là bởi vì sự xuất hiện của màn hào quang này, Dương Thạc lập tức phán đoán ra, bên dưới chính là địa điểm tàng bảo của vị Hư Không Võ Thánh độc hành kia!

- Một màn hào quang mà thôi, tiểu gia, phá tan nó là được rồi!

Thân hình Thần Long lao lên, hướng về phía tầng hào quang cấp tốc lao đi.

Ngay tại khoảnh khắc Thần Long vừa mới tiếp xúc với màn hào quang kia...

Đột nhiên, từ bên trong tầng hào quang kia, một cỗ khí thế mạnh mẽ cùng cực chợt bộc phát ra, hướng về phía Dương Thạc cùng với Thần Long cấp tốc bao phủ xuống!

- Là khí thế uy áp của cường giả cấp bậc Hư Không Võ Thánh!

Cặp mày Dương Thạc khẽ nhíu lại.

Oanh!

Ngay sau đó, Dương Thạc chỉ cảm thấy, cỗ khí thế uy áp này lập tức nhảy vọt vào trong đầu của chính mình, trong đầu của mình lập tức oanh lên một tiếng. Cũng may Thần hồn của Dương Thạc có cường độ cực cao, cùng với Dương Địch so sánh cũng không kém hơn bao nhiêu cả. Tuy rằng chỉ mới bị cỗ khí thế này công kích một lần, nhưng mà chỉ trong nháy mắt ngay sau đó, trong đầu Dương Thạc nháy mắt liền thanh tỉnh lại, cũng không có bị bất cứ ảnh hưởng gì tới.

Nhưng mà Thần Long thật ra thì cấp bậc Thần hồn vẫn còn chưa đủ cao, bị đánh trúng một chút, thân hình nhất thời ngưng lại, si ngốc ngơ ngác huyền phù ở bên trong không trung...

Soạt soạt soạt soạt!

Mà chính là nháy mắt ngay sau đó, từ bên trong màn hào quang kia, liền bắn ra hơn mười đạo lệ quang, đánh thẳng về phía Dương Thạc cùng với Thần Long!

- Trở về!

Phốc!

Nhanh như tia chớp, Dương Thạc đã xuất hiện ở trước mặt Thần Long.

Soạt!

Thần Long Liệt Khôn Đao xuất hiện trong tay, rất nhanh vừa chuyển, liền đem những đạo lệ quang kia đánh văng đi hết.

- Là lợi tiễn độ cứng tương đương Thần binh Ngũ cấp? Đầu tiên là dùng khí thế uy áp cấp bậc Hư Không Võ Thánh gây ảnh hưởng đến Thần hồn, ngay sau đó dùng lợi tiễn cấp bậc Thần binh Ngũ cấp mà công kích... Nếu như không phải Thần hồn của ta đủ cường đại, không thể bị ảnh hưởng đến mà nói, như vậy hiện tại ta và Thần Long đều phải biến thành cái sàng rồi! Cơ quan của địa điểm tàng bảo này không khỏi cũng quá mức lợi hại a!

Cặp mày Dương Thạc nhíu chặt.

Bình thường những tiền bối Võ đạo kiến tạo địa điểm tàng bảo, hiển nhiên cũng có một vài đạo cơ quan, nhưng mà cũng sẽ không quá mức khủng bố, phần lớn chỉ là một chút khảo nghiệm đối với hậu nhân mà thôi, để cho những người sau này đi vào vượt qua được những cái khảo nghiệm này, mới tìm được bảo vật. Nhưng mà, đám trận pháp cơ quan tại địa điểm tàng bảo này, cũng rõ ràng là quá mức khủng bố một chút a! Nếu như không phải Thần hồn của Dương Thạc cũng đủ mạnh mẽ mà nói, chỉ sợ lần này đây cũng phải gặp phải trọng thương rồi.

Dương Thạc cùng với Thần Long thì hoàn hảo, dù sao cũng có được lực lượng khí huyết cấp bậc Hư Không Võ Thánh, diễn hóa huyết nhục, những thương thế bình thường cũng sẽ không trí mạng.

Nếu như đổi lại là một người khác đến, cấp bậc khí huyết thấp hơn một chút, bị đám lợi tiễn cấp bậc Thần binh Ngũ cấp này xuyên thấy, chỉ sợ là thập tử vô sinh!

- Tiểu gia!

Dương Thạc vừa mới đánh bay được đám lợi tiễn này, Thần Long cũng liền thanh tỉnh lại được.

- Hảo gia hỏa, địa điểm tàng bảo này, thật sự có chút tà môn!

Tuy rằng vừa rồi Thần Long mơ mơ hồ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà ngay tại một khắc khi đám lợi tiễn kia bay ra, trong lòng của hắn cũng sinh cảm ứng, long lân toàn thân cũng đều dựng đứng thẳng lên.

Không cần nói cũng biết, vừa rồi chính mình khẳng định là đã gặp phải một chút hung hiểm.

- Có thể khiến cho lão long ta cũng lâm vào hiểm cảnh, đủ mạnh mẽ a!

- Tiểu gia, để cho ổn thỏa... hay là ta vẫn nên cẩn thận một chút đi!

Giờ phút này Thần Long cũng thu hồi lại tâm tư khinh thường, trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

- Không có vấn đề gì lớn! Thập Phương Cà Sa có thể tập trung Sinh môn, Tử vị, cho dù gã Hư Không Võ Thánh kia có chạy tới, cũng không nhất định có thể gây nguy hiểm cho chúng ta! Tóm lại, cẩn thận là nhất định, nhưng mà không đến mức lo lắng không dám tiến lên! Đi thôi!

Dương Thạc vừa mới nói xong, một bên thân hình vừa động, phóng thẳng đến màn hào quang kia.

Phốc!

Màn hào quang kia vừa mới tiếp xúc đến thân thể Dương Thạc, lập tức liền mở tung ra.

Thân hình Thần Long vừa động, cũng liền gắt gao đuổi kịp.

Đi xuyên qua cái màn hào quang này, tiến lên phía trước một lát, cái thông đạo này cũng không còn tiến thẳng xuống phía dưới nữa, mà uốn lượn về phía Đông, trên cơ bản là làm thành một cái thông đạo ngang. Hơn nữa độ lớn của cái thông đạo này cũng không lớn, độ cao chừng năm sáu trượng, không ngờ đã tạo thành một cái động thiên phúc địa.

Lại tiến lên phía trước thêm một lát, một cánh cửa đá thật lớn chợt xuất hiện ở ngay trước mặt của Dương Thạc cùng với Thần Long.

- Cái bảo tàng kia, hẳn là ở phía sau cánh cửa đá lớn này rồi!

Dương Thạc hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào cánh cửa đá này.

- Mở ra!

Thân hình vừa động, Dương Thạc thẳng tắp đụng thẳng vào cánh cửa đá kia.

Ầm ầm!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-776)