← Ch.592 | Ch.594 → |
Trong mắt của cường giả Hư Không Võ Thánh, Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh chính là một con kiến hôi mà thôi. Toàn bộ Thiên Thánh Giới, ức vạn năm lịch sử, căn bản chưa có chuyện tình Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh địch nổi Hư Không Võ Thánh. Đối với Dương Thạc, Lam Viễn thật ra không hề đặt vào trong mắt.
Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, cho dù có chút thiên phú, nhưng nghĩa muốn gia nhập Vân Lam Phủ, Lam Viễn hoàn toàn có quyền làm chủ cự tuyệt.
Không cho hắn gia nhập Vân Lam Phủ, hắn liền một mình lăn lộn Thiên Thánh Giới, đến lúc đó, thoáng an bày một chút, có thể sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn. Đến lúc đó, nữ tử kia... liền rơi vào trong tay Lam Viễn rồi!
- Không vội!
Trong lòng Lam Viễn thoáng cười nhạt.
- Nữ nhân mà Lam Viễn ta muốn, không chỉ là phải chiếm đoạt thân thể của nàng, mà còn phải chiếm trái tim của nàng nữa! Để nàng toàn tâm toàn ý đi theo ta, làm nữ nhân của ta!
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ.
- Hừm! Cần phải sắp đặt mưu kế một chút! Trước nghĩ biện pháp tiếp cận bọn họ, trở thành bằng hữu của bọn họ. Sau khi tới được tòa thành gần nhất, ta lại cật lực đề cử hắn, để cho hắn cũng gia nhập vào Vân Lam Phủ. Nhưng mà, âm thầm ngáng chân, để cho hắn không thông qua khảo hạch, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi...
- Sau đó an bày người, giết chết hắn!
- Đến lúc đó, ta làm bộ ra tay nghĩ cách cứu viện hắn, cuối cùng lại tiếc nuối không thể cứu sống được hắn... Nữ tử kia đang đau lòng vì bạn lữ chết, ta ở bên cạnh nàng ôn nhu an ủi, nhất định có thể bắt giữ được trái tim của nàng!
Trong lòng Lam Viễn rất nhanh liền tính toán ra kế hoạch.
Dương Thạc bên kia.
- Dương Thạc, ánh mắt của người này, ta thật rất không thích!
Thời điểm khi Lam Viễn dò xét chính mình, cặp mày Dương Thạc liền gắt gao nhíu chặt lại.
Đã tới Thiên Thánh Giới, Dương Địch cũng không tiếp tục gọi Dương Thạc là thiếu gia nữa, liền gọi thẳng tên của Dương Thạc. Hiện tại hai người mới xem như là xưng hô bình đẳng với nhau.
- Ta cũng có cảm giác, trong ánh mắt của hắn, tựa hồ mang theo một chút đặc thù nào đó. Tựa hồ như là một loại bí pháp. Trước không cần quan tâm đến hắn, lấy bất biến đối phó vạn biến đi! Nếu như chúng ta gia nhập Vân Lam Phủ, tuy rằng tương đối an nhàn, nhưng tựa hồ cũng có chút phiền toái... Thật sự không được, chúng ta cũng không cần gia nhập Vân Lam Phủ nữa, tự mình lăn lộn Thiên Thánh Giới thì tốt hơn!
Dương Thạc thấp giọng nói.
- Ừm!
Dương Địch khẽ gật đầu.
- Hửm? Tiểu tử kia đang đi về phía chúng ta!
Dương Thạc đang muốn nói tiếp với Dương Địch, nhưng chợt phát hiện Lam Viễn kia không ngờ đang hướng về phía này bay nhanh tới.
Trong chớp mắt, hắn liền bay tới bên cạnh ba người Dương Thạc.
- Ba vị, tại hạ là Lam Viễn, là người của Vân Lam Phủ, xem như là Thống lĩnh tại Nhập Giới Điểm này. Hoan nghênh các ngươi tiến vào Thiên Thánh Giới, tiến vào Vân Lam Phủ chúng ta!
Sau khi tới gần, trên mặt Lam Viễn mang theo nụ cười, hướng về phía ba người Dương Thạc chắp tay nói.
- Hửm? Tiểu tử này không phải cực kỳ ngạo khí sao? Lúc trước chúng ta tới Thiên Thánh Giới, hắn cũng chưa từng lên tiếng chào hỏi chúng ta, lần này không ngờ lại chào hỏi với các người! Xem ra tiểu tử này thật rất xem trọng các ngươi a!
Bí Nham ghé đầu vào tai Trương Chân Huyền, đôi mắt to khẽ chuyển động vài vòng, hạ giọng nói.
- Lam Thống lĩnh hữu lễ! Tại hạ Trương Chân Huyền, đây là bằng hữu của ta, Dương Thạc, Dương Địch! Chúng ta vừa mới tiến đến, ở Vân Lam Phủ còn nhờ Lam Thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn!
Trương Chân Huyền khẽ mỉm cười, đáp lễ với Lam Viễn.
- Ha hả... đâu có!
Lam Viễn cười nói:
- Ta thấy các ngươi tựa hồ là Thuần Nhân Tộc. Thuần Nhân Tộc lúc ban đầu, tu luyện luôn gặp nhiều chướng ngại, nhưng sau khi tới Hư Không Võ Thánh, ưu thế cũng hiển lộ rõ ràng. Nếu như ba vị có thể gia nhập Vân Lam Phủ chúng ta, chính là phúc phần của Vân Lam Phủ chúng ta! Vân Lam Phủ chúng ta tất nhiên sẽ toàn lực bồi dưỡng các vị!
- Ân! Lần này đã tập hợp được chín người rồi, vừa lúc ta còn có chút chuyện tình, cần phải về nhà một chuyến. Chúng ta đơn giản không cần chờ người thứ mười nữa, hiện tại liền khởi hành, như thế nào?
Lam Viễn quét mắt nhìn đám người xung quanh một chút, nhàn nhạt nói.
- Hiện tại liền trở về?
- Mang chúng ta tới thành trì của Vân Lam Phủ?
Đám Hư Không Võ Thánh chung quanh cũng thoáng sửng sốt một chút.
Quy củ của Nhập Giới Điểm này chính là khi nào tụ tập đủ mười người mới đi tới thành thị phụ cận.
Nhưng mà cũng chưa chắc là phải có mười người. Có thời điểm, ví dụ như là tụ tập được chín người rồi, đột nhiên có đến ba vị Hư Không Võ Thánh cùng tiến vào Thiên Thánh Giới, như vậy liền là mười hai người một đám cùng đi tới thành trì phụ cận. Cũng có thời điểm, vẫn còn chưa tụ tập đủ mười người cũng có thể đưa trở về.
Lần này mặc dù chỉ mới tụ tập được chín người, nhưng mà Lam Viễn nói cần phải trở về, không đợi người thứ mười tới, mấy gã Hư Không Võ Thánh tự nhiên cũng sẽ nguyện ý.
- Xin theo sự an bày của Lam Thống lĩnh!
- Chúng ta không có ý kiến!
Mấy gã Hư Không Võ Thánh này đều nói.
Bọn họ ai nấy cũng đều nghĩ muốn sớm một ngày đi tới thành trì Vân Lam Phủ, gia nhập quân đội Vân Lam Phủ, đạt được tài nguyên, sớm ngày tu luyện.
- Hiện tại liền muốn hộ tống chúng ta quay về thành trì phụ cận? Dương Thạc, ta có cảm giác, tựa hồ như tên Lam Viễn này có âm mưu gì đó...
Giờ phút này, chỉ có Dương Địch, cặp mày hơi nhíu lại, âm thầm truyền âm cho Dương Thạc.
- Mặc kệ là có âm mưu gì, cũng chẳng làm gì được!
Dương Thạc hiện tại thế nhưng lại vân đạm phong khinh.
- Như vậy đi, chúng ta đi nửa đường, sau đó liền ly khai, không cần phải gia nhập quân đội Vân Lam Phủ nữa, cũng sẽ không tiến vào thành trì, trực tiếp rời đi là được. Lam Viễn này cho dù có âm mưu gì đi nữa, nhưng ngại quy củ của Vân Lam Phủ, hẳn cũng sẽ không dám ngăn cản chúng ta quá mức. Cho dù hắn muốn ngăn cản, cũng ngăn không nổi chúng ta!
- Trước truyền âm cùng với Trương huynh, thông báo với hắn một tiếng!
Dương Thạc truyền âm với Dương Địch.
Dương Địch thoáng gật đầu.
Lam Viễn này hiển nhiên là có âm mưu quỷ kế gì đó. Cho dù là không có âm mưu quỷ kế gì, tóm lại vẫn là có chút không bình thường. Dương Thạc cùng với Dương Địch căn bản là không có tâm tư đi đoán âm mưu quỷ kế của hắn. Tóm lại, ngươi cho dù có muôn vàn kế sách, chúng ta đều không quan tâm tới là được!
Ở giữa đường trực tiếp rời đi là được.
Không đi theo ngươi tiến vào thành trì Vân Lam Phủ, ngươi có năng lực làm gì chúng ta đây?
Dương Thạc cùng với Dương Địch cũng có thể nhìn ra, thân phận Lam Viễn này rất không bình thường, hẳn không phải là một tiểu Thống lĩnh bình thường, phỏng chừng không phải con cháu của một đại nhân vật nào đó, cũng là thiếu gia của một gia tộc siêu cấp nào đó của Vân Lam Phủ. Tới được thành trì phụ cận rồi, tài nguyên mà hắn có thể điều động tự nhiên là sẽ không ít.
Nếu như tới thời điểm đó, hắn lại giở ra thủ đoạn gì, Dương Thạc cùng với Dương Địch rất khó mà ứng phó.
Còn nếu như nửa đường rời đi mà nói, đầu tiên sẽ vì ngại quy của của Vân Lam Phủ, Lam Viễn này hẳn cũng sẽ không mạnh mẽ ngăn cản. Tiếp theo, cho dù là hắn có ngăn cản, hắn cũng chỉ là Hư Không Võ Thánh Nhị tinh mà thôi, Dương Thạc cùng Dương Địch cho dù có không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng sẽ không quá mức e ngại hắn.
Nghĩ muốn rời đi, hắn cũng ngăn cản không nổi!
Dương Thạc cùng Dương Địch tâm ý tương thông, lập tức liền làm ra quyết định. Về phần Trương Chân Huyền, Dương Thạc, Dương Địch cùng với hắn giao tình không quá sâu, hắn lựa chọn như thế nào, Dương Thạc cùng Dương Địch cũng không can thiệp được, chỉ có thể thông báo cho hắn một tiếng.
- Trương huynh, ta và Tiểu Địch quyết định, đi được nửa đường liền tự động rời đi, không gia nhập Vân Lam Phủ. Chúng ta tới lúc đó sẽ chia tay!
Dương Thạc truyền âm cho Trương Chân Huyền.
- Không gia nhập Vân Lam Phủ?
Trương Chân Huyền đầu tiên là sửng sốt.
Chẳng qua hắn cũng là loại người thông minh, thoáng suy nghĩ một chút, liền hiểu ra được các vấn đề phía sau.
- Ta xem cái tên Lam Viễn kia tựa hồ như có mục đích khác, các ngươi rời đi cũng tốt. Dù sao với thực lực của các ngươi, lăn lộn ở Thiên Thánh Giới hẳn cũng là đủ rồi. Về phần ta, ta cũng muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc là nên gia nhập Vân Lam Phủ hay là tự mình lăn lộn thì tốt hơn. Đợi đến khi đến thành thị phụ cận rồi mới nói sau! Tóm lại, các ngươi tự bảo trọng a!
Trương Chân Huyền truyền âm nói.
Bất luận là gia nhập Vân Lam Phủ hay là rời đi, Trương Chân Huyền cũng quyết định đến thành trì phụ cận nhìn một chút.
Cho dù là cuối cùng quyết định rời đi, cũng cần phải đi tới thành thị phụ cận bên kia mua một tấm bản đồ địa vực của Thiên Thánh Giới, đối với các địa phương của Thiên Thánh Giới có sự hiểu biết đại khái một chút. Cho dù bản thân có ra ngoài lăn lộn, cũng có thể tránh khỏi một chút hung hiểm không cần thiết.
Đối với sự lựa chọn của Trương Chân Huyền, Dương Thạc cũng có chút đồng ý. Nếu như không phải có chút cố kỵ Lam Viễn này mà nói, Dương Thạc và Dương Địch cũng muốn đi tới thành thị phụ cận này, ít nhất muốn mua một tấm bản đồ sau đó mới ra ngoài lăn lộn.
- Được rồi! Một khi đã là như thế, như vậy hiện tại chúng ta liền rời đi luôn đi. Ở chỗ này ta có một kiện Pháp khí giống phi thuyền, có thể chứa được hơn mười người, tốc độ phi hành cũng không tính là chậm. Quan trọng nhất chính là, bên trên chiếc phi thuyền này có gắn dấu hiệu Vân Lam Phủ, một vài đạo phỉ nhìn thấy sẽ cấp cho chúng ta một chút mặt mũi, sẽ không đến mức gây khó xử cho chúng ta. Hiện tại mọi người cũng vào trong chiếc phi thuyền này, chúng ta đi tới tòa thành thị phụ cận, Vân Thu Thành!
Trong miệng Lam Viễn vừa mới nói xong, bàn tay khẽ động, từ trong không gian chỉ hoàn bay ra một kiện Pháp khí.
Kiện Pháp khí này đón gió bành trướng lên, trong phút chốc liền hóa thành một chiếc phi thuyền hình trứng chiều cao hai trượng, chiều dài bảy tám trượng, huyền phù bên trong hư không.
- Cái này là Pháp khi phi thuyền sao?
Dương Thạc liếc mắt nhìn cái phi thuyền hình trứng này.
Pháp khí phi hành, ở Nhân Gian Giới cũng không phải hiếm thấy, mà Thập Phương Cà Sa của Dương Thạc lại là tồn tại viễn siêu Pháp khí phi hành bình thường, có thể xé rách hư không bay đi.
Nhưng mà bên trong Thiên Thánh Giới này, linh khí dày đặc, Thập Phương Cà Sa cũng không có cách nào xé rách hư không tiến lên.
Hư Không Võ Thánh bình thường chỉ có thể chậm rãi phi hành bay đi.
Thời gian lâu dài, tự nhiên phải có chút mệt mỏi, tốc độ cũng không thể nào nhanh được.
Mà loại Pháp khi phi thuyền này, không hề nghi ngờ gì chính là công cụ giao thông tầm xa tốt nhất.
- Các vị, mời vào!
Phốc một tiếng, chiếc phi thuyền mở ra, Lam Viễn dẫn đầu phốc một tiếng, tiến vào trong đó.
- Đi thôi, Trương lão đệ, Tiểu Địch muội muội! Đi tới Vân Thu Thành kia, chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn!
Bí Nham vỗ vỗ bả vai của Trương Chân Huyền, vừa nói cũng vừa tiến vào trong chiếc phi thuyền hình bầu dục này.
Mặt khác còn có bốn gã Hư Không Võ Thánh nữa. Một người là một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng. Một người là một tráng hán thân cao chừng một trượng, hai tay bao trùm một tầng lân giáp cứng rắn. Còn có một cặp huynh đệ khuôn mặt âm lãnh... tất cả cũng đều tiến vào trong chiếc phi thuyền này. Hơn nữa còn có con bò cạp cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh kia nữa. Nó cũng biến nhỏ thân thể lại một chút, tiến vào bên trong phi thuyền. Tổng cộng sáu người này chính là sáu người đến trước ba người Dương Thạc.
- Cái loại Pháp khí phi thuyền này, tác dụng chủ yếu chính là phi hành đường xa, về mặt phòng ngự tựa hồ cũng không quá mạnh, nhiều nhất cũng chỉ có cấp bậc Thần binh Thất cấp. Tiến vào trong đó, cho dù có xảy ra chuyện tình gì, với thực lực của ta cũng có thể phá nát hắn, lập tức rời đi!
Dương Thạc liếc mắt nhìn chiếc phi thuyền này, cũng bước vào trong đó.
Pháp khí phi hành rốt cuộc cũng không giống như Pháp khí phòng ngự.
Với cấp bậc Hư Không Võ Thánh Nhị tinh của Lam Viễn, có thể có được một chiếc phi thuyền cấp bậc phòng ngự Thần binh Thất cấp như thế này đã là tương đối nghịch thiên rồi. Phải biết rằng, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là có được một bộ áo giáp cấp bậc phòng ngự Thần binh Thất cấp mà thôi.
Áo giáp so sánh với phi thuyền, chỉ về mặt vật liệu, hơn kém cũng đâu chỉ gấp trăm lần?
Chỉ cần từ chiếc phi thuyền này, đã có thể nhìn ra địa vị của Lam Viễn cũng không giống bình thường rồi.
Chẳng qua phi thuyền cấp bậc Thần binh Thất cấp, Dương Thạc còn không đặt ở trong mắt. Dương Thạc sau khi biến thân Đệ tam trọng, liền có cấp bậc phòng ngự Thần binh Bát cấp, nhẹ nhàng va chạm một cái, chiếc phi thuyền này lập tức sẽ vỡ nát...
Chiếc phi thuyền này căn bản không vây được Dương Thạc!
Nguyên nhân chính là bởi vì như thế, cho nên Dương Thạc mới thản nhiên đi vào chiếc phi thuyền này.
Trương Chân Huyền cùng Dương Địch, cũng là phân biệt tiến vào.
Đi vào trong chiếc phi thuyền này, chỉ thấy trong chiếc phi thuyền này có một cái đại sảnh thật là lớn, được bày trí ngay ngắn mấy cái bàn nhỏ. Mặt khác, dọc hai bên chiếc phi thuyền còn có một vài căn phòng.
- Các vị, mời ngồi!
Lam Viễn mời mọi người ngồi xuống tại đại sảnh.
Vù!
Bàn tay khẽ động, trong không gian chỉ hoàn tên tay của Lam Viễn liền bay ra một vài loại trái cây quý hiếm, rất nhanh đặt lên trên mấy cái bàn kia.
- Các vị, đây là một vài loại trái cây đặc sản của Vân Lam Phủ chúng ta, ẩn chứa chút linh khí không tệ, hương vị cũng thập phần thơm ngon. Các vị có thể nhấm nháp một chút. Mặt khác, nếu như các vị muốn tiềm tu mà nói, cũng có thể đến các căn phòng xung quanh này, sẽ không có ai tiến đến quấy rầy!
Lam Viễn khẽ cười, nói.
- Muốn đi tới được thành trì gần nhất, cho dù là cưỡi phi thuyền, cũng cần có thời gian một tháng trời!
- Cho nên, các vị có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, không cần quá mức sốt ruột!
Lam Viễn nói xong, vô tình hữu ý liếc mắt nhìn về phía Dương Thạc và Dương Địch một cái.
Hiển nhiên Lam Viễn có chút lo lắng, Dương Thạc cùng với Dương Địch trực tiếp đi tìm một căn phòng, tiến hành tiềm tu. Ở trong căn phòng kia, Dương Thạc và Dương Địch rốt cuộc phát sinh chuyện gì cũng khó mà nói được. Tuy rằng Lam Viễn cũng không quá để ý đến quá khứ của Dương Địch, nhưng mà hiện tại nàng đã là nữ nhân mà trong lòng mình đã chấm rồi, cùng với nam nhân khác phát sinh quan hệ, Lam Viễn vẫn là cảm giác có chút khổ sở.
- Ha ha... Trương huynh, Dương huynh, các ngươi chỉ vừa mới tiến vào Thiên Thánh Giới, đối với một vài tình huống của Thiên Thánh Giới, hiểu biết hẳn là không quá nhiều a! Nếu như không ngại mà nói, ta thật ra có thể giảng giải cho các ngươi một vài tình huống của Thiên Thánh Giới.
Lam Viễn cười ha hả nói với đám người Trương Chân Huyền, Dương Thạc.
- Một vài chuyện tình của Thiên Thánh Giới sao?
Trong lòng Dương Thạc chợt động.
Chính mình cũng không định sẽ đi Vân Thu Thành, muốn trực tiếp lăn lộ tại Thiên Thánh Giới, đối với một vài tình huống của Thiên Thánh Giới, nếu như thấu hiểu hơn một chút, cũng sẽ cực kỳ có lợi.
Dù sao muốn đi tới Vân Thu Thành còn cần thêm thời gian một tháng nữa, ở lại đây thêm hơn mười ngày nữa mới đi cũng không thành vấn đề gì. Hiện tại ngồi xuống nghe xem một chút cũng không có vấn đề gì.
Gật đầu một cái, Dương Thạc liền ngồi xuống.
- Thiên Thánh Giới chúng ta có tổng cộng năm khối Đại lục, phân biệt là Đại lục Trung Ương, Đại lục Bắc Phương, Đại lục Tây Nam, còn có Đại lục Nguyên Thủy, Tân Đại lục!
- Trong đó, Đại lục Trung Ương là lớn nhất, chính là chủ thể, Đại lục Bắc Phương cùng Đại lục Tây Nam đứng thứ hai, điện tích tổng cộng lại có thể so sánh được với Đại lục Trung Ương, phân biệt đứng ở vị trí phía Bắc cùng phía Tây Nam của Đại lục Trung Ương.
← Ch. 592 | Ch. 594 → |