Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Thần Công - Chương 599

Vô Tận Thần Công
Trọn bộ 776 chương
Chương 599: Một người cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-776)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Gã tráng hán hai tay bao phủ lân giáp này, tựa hồ tốc độ chính là khuyết điểm của hắn, tốc độ phi hành của hắn so sánh với Dương Thạc cơ hồ là chậm hơn gấp đôi. Dương Thạc giết chết một người trong hai huynh đệ âm sát, cơ hồ không hao phí bao nhiêu thời gian, giờ phút này đã giống như tia chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã liền đuổi theo kịp gã tráng hán hai cánh tay phủ lân giáp kia rồi.

- Khốn kiếp! Dương Thạc, ta liều mạng với ngươi!

Biết chính mình căn bản khó có thể đào thoát, gã tráng hán hai tay phủ lân giáp này cắn răng một cái, thân hình chợt quay lại, hai cánh tay hướng về phía Dương Thạc hung hăng đập mạnh một cái!

Phanh phanh phanh phanh!

Hai cánh tay tràn ngập lân giáp của hắn đón gió lớn lên, đồng thời với lúc đánh ra, đã trực tiếp bành trướng lên gấp trăm lần, chiều dài đạt tới hơn một trượng, đường kính cũng chừng bảy tám thước, giống hệt như hai cây đại côn, hướng về phía thân thể của Dương Thạc mạnh mẽ đập mạnh xuống.

- Ngao ô!

Cũng đồng thời trong lúc này, thân hình của tráng hán cũng nhanh chóng biến hóa, từ một gã nam tử tráng niên cao chừng một trượng đã lập tức biến thành một đầu Hắc Viên chiều cao hơn ba trượng, thân thể cuồn cuộn, tướng mạo khủng bố. Trên đầu của con Hắc Viên này còn mọc ra một cái sừng nhọn nữa! Hiển nhiên, bản thể của hắn chính là một loại Thần thú dạng khỉ vượn.

- Cường giả Thần thú? Chỉ tiếc, so với Huyền Long vẫn còn kém hơn một chút, căn bản không phải là đối thủ của ta!

Đối mặt với đầu Hắc Viên khổng lồ này, Dương Thạc căn bản không chút sợ hãi.

Cường giả Thần Thú Tộc mà thôi!

Dương Thạc đã sớm phát hiện ra, trong năm cường giả Hư Không Võ Thánh, trong đó Bí Nham, tráng hán này đều là cường giả Thần Thú Tộc, mà vị thiếu phụ kia, hai huynh đệ âm sát thì lại là Bán Thần Thú Tộc.

Con Hắc Viên này tuy là cường giả Thần thú, nhưng mà chủng tộc của hắn hiển nhiên không đủ mạnh mẽ. Nếu giống như Thần Long Tộc, Lôi Đình Thần Ưng Tộc, Đại Địa Cuồng Hùng Tộc này nọ mà nói, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm bị truyền tống vào trong tộc đàn rồi, chứ không phải ngồi đợi ở Nhập Giới Điểm Vân Lam Phủ như vậy. Hiển nhiên, thực lực của Bộ tộc của hắn so với Thần Long Tộc, Lôi Đình Thần Ưng Tộc, Đại Địa Cuồng Hùng Tộc vẫn còn chênh lệch một khoảng lớn.

Chỉ là hai cánh tay của hắn, mức độ cứng rắn, lực lượng hơi chút mạnh mẽ mà thôi.

Ầm ầm!

Biến hóa trở lại bản thể, tốc độ đầu Hắc Viên này cũng nhanh hơn không ít. Hai cánh tay to lớn trong khoảnh khắc đã tới trước mặt của Dương Thạc.

- Hửm? Cường độ Thần binh Thất cấp?

Hai cánh tay khổng lồ của Hắc Viên vừa mới đánh tới trước mặt Dương Thạc, chỉ trong khoảnh khắc, Dương Thạc hiển nhiên đã biết được cường độ của hai cánh tay khổng lồ này!

Cấp bậc Thần binh Thất cấp!

Lấy thực lực Hư Không Võ Thánh Nhất tinh, có được hai cánh tay cấp bậc Thần binh Thất cấp, thực lực của đầu Hắc Viên này cũng xem như là tương đối không tệ rồi. Chỉ tiếc, hiện tại hắn đối mặt, lại là Dương Thạc!

Rắc rắc!

Hai tiếng vang nhỏ, chợt vang lên.

- Cái gì?

Ngay sau đó, hai mắt của Hắc Viên chợt trừng lớn, bởi vì giờ phút này hắn rõ ràng phát hiện ra, hai cánh tay khổng lồ của chính mình, không ngờ lại bị hai cánh tay Dương Thạc nhẹ nhàng chụp một cái, đã bị chặt chẽ chụp lấy!

Thật giống như đang có hai cái kềm sắt cực kỳ mạnh mẽ hung hăng chụp trúng, căn bản là không thể nào nhúc nhích được chút nào! Lực lượng từ bên trong cánh tay của Dương Thạc truyền đến, độ mạnh mẽ, cũng không phải hai cánh tay của Hắc Viên này có khả năng so sánh được.

- Như thế nào có thể?

Hắc Viên có thể chấp nhận thất bại. Dù sao thì Dương Thạc có thể giết được Lam Viễn với thực lực Hư Không Võ Thánh Nhị tinh, nhưng mà hắn tuyệt đối lại không nghĩ đến, địa phương mà mình có ưu thế nhất, ở trong tay của Dương Thạc, cũng là không thể nào chịu nổi một kích như thế, căn bản không có khả năng phản kháng chút nào!

- Vỡ ra cho ta!

Quát khẽ một tiếng, cánh tay của Dương Thạc mạnh mẽ dùng sức.

Rắc rắc rắc rắc rắc!

Thanh âm giòn vang liên tiếp từ trong cánh tay của Hắc Viên truyền ra. Hai cánh tay khổng lồ của Hắc Viên, xương cốt trong đó không chút trì hoãn, trực tiếp hoàn toàn vỡ vụn! Hai cánh tay khổng lồ vô cùng cứng rắn, lại giống như là làm bằng đất nung vậy, dễ dàng bóp cho vỡ nát!

Phanh!

Dương Thạc đánh ra một quyền, trực tiếp đập thẳng lên trên mi tâm của Hắc Viên.

Phừng!

Thái Dương Chân Hỏa nhanh chóng bùng phát, trực tiếp đục thủng cái đầu lâu của Hắc Viên. Hai mắt Hắc Viên trừng lớn, thần thái trong mắt dần dần tiêu tán mất. Hiển nhiên, Thần hồn của hắn vào thời điểm này đã bị Dương Thạc hoàn toàn giết chết.

- Còn một tên cuối cùng!

Mãi đến giờ phút này, một tên còn lại trong hai huynh đệ âm sát đã bị Dương Thạc phân tách Thần hồn ra khỏi cơ thể, Thần hồn vẫn còn chưa thể hoàn toàn quay trở lại bên trong thân thể, không thể nào đào tẩu được.

- Không!

- Dương Thạc, ngươi không được giết ta! Ta là Ảnh Mị Tộc, tộc nhân của chúng ta, bất luận là ở trong thế giới nào, cũng tuyệt đối chính là sát thủ vương giả! Ở Thiên Thánh Giới cũng có tổ chức sát thủ của chính mình! Hôm nay ngươi giết chết chúng ta, ngày sau, Ảnh Mị Tộc ta nhất định sẽ giết ngươi, không chết không thôi!

Mắt thấy Dương Thạc hướng mình bay tới, từ bên trong Thần hồn của người này chợt truyền ra thanh âm gào thét.

- Đáng tiếc! Lúc nãy ta đã giết chết huynh đệ của ngươi, cho dù có buông tha cho ngươi, chỉ sợ cũng sẽ phải nhận lấy sự đuổi giết của Ảnh Mị Tộc các ngươi... Cho nên, trước hết là giết ngươi luôn, tốt xấu gì cũng có thêm một người đệm lưng!

Thanh âm lạnh lùng truyền ra. Ngay sau đó, Dương Thạc phốc một tiếng đã bay tới. Thái Dương Chân Hỏa bùng lên, đem Thần hồn của người này trực tiếp giết chết.

Phốc! Phốc! Phốc!

Cơ hồ là đồng thời ngay khi Dương Thạc giết chết xong Thần hồn của ba người này, bên kia, cuộc chiến của Dương Địch cũng đã có kết quả.

Vị thiếu phụ kia gào lên một tiếng thê lương, thân thể đã bị Dương Địch đánh cho nát bét.

Đinh đinh đinh!

Đại Thần Âm Linh lay động, Thần hồn của thiếu phụ này đã bị Dương Địch mạnh mẽ đánh tan... Căn bản là không có khả năng sống sót!

- Thực lực đám người này vẫn là quá kém, cũng chỉ là cường giả cảnh giới Hư Không Võ Thánh bình thường mà thôi...

Dương Địch bên kia cơ hồ cũng không có chút trì hoãn nào, Dương Thạc cũng chẳng cần phải qua đó hỗ trợ.

Giết chết xong bốn tên Hư Không Võ Thánh này, tâm tính của Dương Thạc thật ra cũng vô cùng bình tĩnh, không có cảm giác được nửa phần cảm giác vui sướng. Dù sao, thực lực của bốn tên Hư Không Võ Thánh này vẫn là quá kém một chút.

Cùng với Huyền Long lúc trước mà so sánh, vẫn là kém cỏi hơn nhiều lắm!

Cái này, cũng là chuyện tình rất bình thường.

Huyền Long rốt cuộc cũng là Thần thú Huyền Vũ, trình độ hy hữu có thể so sánh với Thần Long. Tuy rằng Huyền Long cũng chỉ có một cái Phân thân thành tựu đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Nhưng mà dù sao hắn cũng hấp thu dung hợp được Thiên Địa Huyền Thanh Khí, thực lực cũng không phải tầm thường. Thậm chí Thiên Kiếm Thần Thú cùng hắn so sánh thiên phú, cũng không nhất định có thể chiếm cứ được thượng phong.

Hơn nữa, hắn tại năm ngàn năm trước, chính là sủng thú của Chân Võ Đại Đế.

Tu vi Võ đạo của Chân Võ Đại Đế, hắn cũng dung hợp được một chút. Ở Nhân Gian Giới, trên thực tế từ hai ba ngàn năm trước, Huyền Long đã đạt tới Hư Không Võ Thánh, chỉ là mãi không có xuất thế mà thôi!

Nội tình cực kỳ thâm hậu!

Mà bốn Hư Không Võ Thánh bên này, Dương Thạc phỏng chừng bọn họ thậm chí chính là vừa mới trở thành Hư Không Võ Thánh mà thôi, liền đã gấp gáp không đợi kịp tiến thẳng vào Thiên Thánh Giới.

Luận thực lực, nội tình cùng với Huyền Long vẫn còn kém quá xa!

Dương Thạc vào tám năm trước đây đã có thể mạnh mẽ đánh chết Huyền Long, lúc này đây, giết chết ba gã cường giả Hư Không Võ Thánh, thật sự là không đáng để nhắc tới, là chuyện tình bình thường tới cực hạn.

- Các ngươi... cho dù có giết chết ta, lửa giận của Vân Lam Phủ, các ngươi cũng không thể nào thừa nhận nổi được đâu!

Thiếu phụ kia cùng Dương Thạc đánh nhau, tuy rằng vẫn còn chưa bị mạnh mẽ giết chết, nhưng mà vẫn không thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa.

Phốc! Phốc! Phốc!

Thần hồn của nàng ta bị Dương Thạc dùng Đạo Hoàng Kiếm phân chia thành mười bảy mười tám phần!

Đinh đinh đinh!

Đại Thần Âm Linh khởi động, Thần hồn của vị thiếu phụ này đã hoàn toàn bị đánh diệt.

Thiếu phụ này cùng với hai huynh đệ âm sát kia hiển nhiên bất đồng, nàng chỉ là một cường giả Bán Thần Thú Tộc bình thường mà thôi, thậm chí huyết mạch cũng không chút nào thuần khiết, ở trong Thiên Thánh Giới cũng không có bất cứ tổ chức tộc đàn nào cả. Cho nên, thiếu phụ này cũng chỉ có thể lấy thế lực Vân Lam Phủ ra mà đe dọa Dương Thạc, Dương Địch mà thôi.

- Vân Lam Phủ sao?

Cặp mày Dương Thạc hơi nhíu lại.

Vân Lam Phủ là một trong ba mươi sáu phủ của Đại lục Trung Ương, mặc dù thực lực cũng không phải là Phủ có thực lực cường hãn nhất, nhưng mà đối với Dương Thạc, một cường giả vừa mới tiến vào Thiên Thánh Giới mà nói, cũng là tồn tại khổng lồ không thể nào vượt qua. Phụ thân của Lam Viễn, Lam Thiên Sơn, chính là một trong ba vị Thống lĩnh của Vân Lam Phủ, giết chết Lam Viễn, đối với Dương Thạc mà nói, thật ra qua thật cũng có chút phiền toái...

- Phù!

Trong miệng Dương Thạc phun ra một hơi thật dài.

- Giết thì cũng đã giết rồi, Vân Lam Phủ mặc dù cường đại, nhưng mà trong Thiên Thánh Giới, lãnh thổ rộng lớn, cho dù là trong phạm vi lãnh thổ của Vân Lam Phủ, bọn họ cũng không có khả năng hoàn toàn nắm giữ trong tay. Muốn tìm được ta cùng với Tiểu Địch, khó khăn thật lớn. Huống hồ, chúng ta giết người diệt khẩu, nhỏ cỏ tận gốc, Lam Viễn đã chết rồi, bọn họ thậm chí cũng không biết rốt cuộc là ai đã làm!

Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.

Thiên Thánh Giới, thật sự là quá mức rộng lớn. Các loại hung hiểm trong đó, nơi nơi đều có.

Tuy rằng Vân Lam Phủ nắm giữ trong tay một phiến địa vực, nhưng mà trong phiến địa vực này, địa phương thực tế Vân Lam Phủ có thể khống chế cũng không nhiều.

Ví dụ như là một số Sơn mạch nào đó, một phiến thảo nguyên nào đó, hồ nước nào đó... lại bị các thế lực đạo phỉ chiếm đóng.

Ví dụ như đám đạo phỉ nhất mạch Thu Long Sơn vậy, Dương Thạc phỏng chừng, tuy rằng nhất mạch Thu Long Sơn cùng với Vân Lam Phủ có chút âm thầm cấu kết, nhưng mà song phương cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Vân Lam Phủ, hiển nhiên cũng không thể nắm giữ Thu Long Sơn trong tay.

Thậm chí nói, có đôi khi, còn bắt buộc phải hợp tác với đạo phỉ Thu Long Sơn, bị bắt buộc phải nhờ cậy vào đạo phỉ Thu Long Sơn làm một vài chuyện tình gì đó.

- Thu Long Sơn bên kia, tuy rằng không nhất định sẽ cùng Vân Lam Phủ trở mặt thành thù, nhưng mà ít ra cũng có thể khiến cho Vân Lam Phủ đau đầu một trận, phiền toái một trận.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Dương Thạc có chút nhếch lên.

Để cho đạo tàn hồn kia của Đồ Hàng chạy đi, hiển nhiên là vô cùng sáng suốt!

Đạo phỉ nhất mạch Thu Long Sơn, khẳng định là sẽ sản sinh sự phẫn nộ đối với Vân Lam Phủ. Thậm chí sẽ âm thầm ra tay đối với Vân Lam Phủ. Mà Vân Lam Phủ cũng rất có thể sẽ đem cái chết của Lam Viễn tính lên trên đầu của Thu Long Sơn...

Chẳng qua cho dù thế nào đi nữa, một khi đã tạo thành kết quả, kế tiếp, cho dù Dương Thạc có sầu lo đến thế nào, cũng cũng không có bất cứ biện pháp nào nữa!

Chỉ có thể nhanh chóng rời đi. Hơn nữa nghĩ biện pháp, mau chóng gia tăng lên thực lực.

Nếu như là thực lực đủ mạnh mẽ, cho dù Vân Lam Phủ có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng chỉ vì một tên Lam Viễn liền cùng Dương Thạc đối địch!

- Lập tức rời đi, chỉ cần đi đủ xa, đám người Vân Lam Phủ kia chưa chắc có thể tìm được ta!

- Hơn nữa, trên Thiên Thánh Giới này vẫn còn một vài bí cảnh hiểm địa, nếu như tới những địa phương này, tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng mà vẫn tồn tại những kỳ ngộ khổng lồ. Quan trọng nhất chính là, ở bên trong những bí cảnh hiểm địa kia, người của Vân Lam Phủ cũng không có khả năng tùy tiện chạy vào đó đuổi giết ta!

Dương Thạc thầm nghĩ.

Tóm lại, rời đi chính là cách duy nhất.

Vù!

Cánh tay vung lên, Không gian Giới chỉ của Lam Viễn, Đồ Hàng, còn có Không gian Giới chỉ của bốn vị Hư Không Võ Thánh kia cũng đều rơi vào trong tay của Dương Thạc.

Giết người đoạt bảo, chiến lợi phẩm, Dương Thạc tự nhiên là sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, còn có vũ khí của Lam Viễn, vĩ khí cấp bậc Thần binh Thất cấp, ít nhất về mặt vật liệu cũng là cực tốt. Nếu như Dương Thạc có thể đem bí pháp dung hợp tiến lên thêm một bước nữa, đem vật liệu dung hợp vào trong Đạo Hoàng Kiếm, thật ra có thể gia tăng lên cấp bậc của Đạo Hoàng Kiếm, giúp cho Dương Địch có được một kiện binh khí tiện tay.

Đạo Hoàng Kiếm hiện tại, tuy rằng cũng không tệ lắm, cấp bậc Thần binh Lục cấp, Pháp khí Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, nhưng mà cũng chỉ là mới đạt tiêu chuẩn mà thôi, còn không tính là tốt.

Vù vù!

Làm xong hết thảy những cái này, thân hình Dương Thạc vừa động, đã phóng tới trước mặt Bí Nham và Trương Chân Huyền.

- Trương huynh, Bí Nham huynh, xin lỗi a! Nếu như lần này không có chuyện tình của chúng ta, các ngươi hẳn là có thể gia nhập vào quân đội Vân Lam Phủ, an an ổn ổn vượt qua ba trăm năm!

Dương Thạc thành khẩn hướng Trương Chân Huyền cùng với Bí Nham giải thích.

- Dương huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy?

Thanh âm của Bí Nham vô cùng sang sảng:

- Dương huynh đệ, Lão Nham ta tính tình ngay thẳng, cái tên Lam Viễn kia âm hiểm ti tiện như thế, Vân Lam Phủ này, phỏng chừng nơi nơi cũng đều là âm mưu quỷ kế, minh tranh ám đấy. Tiến vào đó, Lão Nham ta không có nửa phần ưu đãi. Huống chi, ta không gia nhập quân đội Vân Lam Phủ, chính là quyết định của ta, cùng Dương huynh đệ ngươi không chút quan hệ!

Bí Nham lớn tiếng nói.

Tính tình của hắn vốn là ngay thẳng sảng khoái, sùng bái nhất chính là cường giả, cũng sùng bái thiên tài. Lúc trước thái độ của hắn đối với Dương Thạc không tốt cho lắm, nhưng mà hiện tại Dương Thạc đã phô bày ra thực lực vô cùng mạnh mẽ, ấn tượng của Bí Nham đối với Dương Thạc cũng là thay đổi thật lớn.

Về phần Trương Chân Huyền, hắn chỉ nhàn nhạt cười một tiếng:

- Dương lão đệ, ngươi cũng không cần phải xin lỗi ta!

Trương Chân Huyền chậm rãi mở miệng.

- Trên thực tế, hẳn là ta hướng ngươi nói lời cảm tạ mới đúng. Vốn dĩ tâm tư của ta vẫn còn chần chừ chưa quyết, nghĩ muốn gia nhập Quân đội Vân Lam Phủ. Về sau nghe được những lời mà ngươi nói, ta liền mới hiểu ra được, gia nhập Vân Lam Phủ, trải qua ba trăm năm an nhàn, cái này cũng không phải là cuộc sống mà ta mong muốn! Ta đến Thiên Thánh Giới này, cũng giống như các ngươi, liền chính là vì truy tìm cực hạn Võ đạo, cuộc sống mạo hiểm, càng thích hợp hơn với ta! Cho dù là không có chuyện ngày hôm nay, cho dù Lam Viễn này có là một chính nhân quân tử, ta cuối cùng cũng phải rời khỏi Vân Lam Phủ này!

Trương Chân Huyền nói.

Hắn vốn chính là tàn hồn của Chân Võ Đại Đế, ở Nhân Gian Giới thực lực xem như là đỉnh phong, bảo hộ Chân Võ Môn, trải qua cuộc sống an nhàn tĩnh lặng ở Nhân Gian Giới cũng là có thể.

Hắn dốc hết tâm cơ, để cho Dương Thạc lấy được Chân Võ Bí Điển, do đó có được thân thể hoàn toàn mới, chân chính đạt tới cấp bậc Hư Không Võ Thánh, mới tiến vào Thiên Thánh Giới, chính là vì truy tìm cực hạn Võ đạo.

Nếu như không mà nói, ở Nhân Gian Giới, hắn tùy tiện đoạt xá một khối thân thể, cũng đồng dạng có được thực lực cấp bậc Hư Không Võ Thánh, thậm chí thực lực tương đương với Huyền Long cũng không phải không thể, chỉ là không thể thông qua được Thông đạo Hư không mà thôi!

Về bản chất, Trương Chân Huyền cũng là hướng tới cuộc sống mạo hiểm!

Lúc trước khi Dương Thạc muốn rời đi, đã từng nói với Lam Viễn, chính mình hướng tới cuộc sống mạo hiểm, lại khiến cho Trương Chân Huyền cảm nhận được sự đồng cảm. Điều này khiến cho hắn kiên định con đường của chính mình... Cũng giống như Dương Thạc vậy, tung hoành Thiên Thánh Giới!

Hiện tại đi lăn lộn Thiên Thánh Giới, có lẽ chính là con đường cửu tử nhất sinh. Mười cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh tung hoành Thiên Thánh Giới, cuối cùng có thể sống sót một người đã là rất nhiều rồi!

Nhưng mà, một người sống sót này, nhất định sẽ liền không tầm thường! Nhất định có thể rảo bước tiến lên rất cao trên con đường Võ đạo, nhất định sẽ trở thành một cường giả siêu cấp cực kỳ chói mắt!

Hoặc là thành tựu trở thành cường giả siêu cấp, đứng ở đỉnh cao Võ đạo, hoặc là không bằng ngã xuống!

Cuộc sống an nhàn mơ mơ hồ hồ, căn bản không phải là cuộc sống của Trương Chân Huyền!

Liếc mắt nhìn Trương Chân Huyền một cái, Dương Thạc đối với sự lựa chọn của Trương Chân Huyền lại thập phần lý giải.

- Được rồi! Dương lão đệ, chúng ta bên này thì tốt rồi, chẳng qua...

Trong miệng Trương Chân Huyền vừa nói xong, ánh mắt khẽ động, chuyển dời sang bên cạnh, chuyển lên trên người đầu Dị thú Cự Hạt khổng lồ kia.

Đầu Dị thú Cự Hạt kia, cũng là vừa mới tiến vào Thiên Thánh Giới.

Lúc trước khi Dương Thạc tiến nhập Thiên Thánh Giới, trong số sáu cường giả đợi ở Nhập Giới Điểm, năm cường giả Hư Không Võ Thánh còn lại, ngoại trừ Bí Nham ra, bốn người còn lại đã bị giết chết. Mà còn lại một người, chính là đầu Dị thú Cự Hạt này. Thực lực đầu Dị thú Cự Hạt này chỉ là cảnh giới Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh mà thôi. Trận chiến đấu lúc trước, cùng hắn cơ hồ là không có quan hệ tới!

Lúc trước Lam Viễn căn bản cũng chẳng có bức bách hắn phải bày tỏ thái độ.

Dù sao, thực lực Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh ở trước mặt cường giả Hư Không Võ Thánh, thật sự là quá mức yếu đuối. Cho dù hắn có gia nhập vào hành động bao vây ngăn cản Dương Thạc, phỏng chừng vừa mới khai chiến, kình khí xung quanh bắn ra, đã đem hắn hoàn toàn tiêu diệt mất...

- Giết người diệt khẩu?

Dương Thạc cũng nhìn thấy đầu Cự Hạt này, cặp mày khẽ nhíu lại.

Dương Thạc giết chết Lam Viễn, người chứng kiến có Trương Chân Huyền, Bí Nham, đầu Cự Hạt này...

Bí Nham cùng Trương Chân Huyền, Dương Thạc đối với bọn họ cơ hồ là yên tâm tuyệt đối. Thậm chí có thể nói, bọn họ cùng với Dương Thạc căn bản là một. Dù sao, Lam Viễn bị bọn họ cũng không có đứng về phía của Lam Viễn, sau khi bị Vân Lam Phủ biết được, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị liên quan. Cho nên bọn họ không nói đến chuyện có giao tình cùng với Dương Thạc, chỉ là vì tự bảo vệ lấy chính mình, cũng sẽ không tố giác Dương Thạc với Vân Lam Phủ.

Chỉ là đầu Cự Hạt này... hắn tố giác Dương Thạc, hoàn toàn là có khả năng.

Dù sao, thực lực hắn cũng là quá yếu, lúc trước không có ra tay giúp Lam Viễn, căn bản không có ai đi trách tội hắn.

Bị ánh mắt Dương Thạc đảo qua, đầu Cự Hạt này nhất thời run rẩy kịch liệt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-776)