← Ch.627 | Ch.629 → |
Lam Đạt trong tâm hừ lạnh, vẻ ghen tỵ biểu lộ ra ngoài.
Hắn tựa hồ là quên, dường như phía trước, thời điểm Dương Thạc vừa mới bắt đầu độ kiếp, hắn còn có chút hâm mộ Dương Thạc. Khi đó, hắn thậm chí tình nguyện mình không phải là Lam Thiên Sơn chi tử, mà là một cái tôi tớ nho nhỏ, ít nhất, thu hoạch tư nguyên muốn nhiều hơn một chút.
- Thần hồn độ kiếp, sắp đến sao.
Thu thủy hồ, Dương Thạc, đợi chờ thần hồn độ kiếp đến.
- Ngược lại muốn nhìn, thần hồn độ kiếp này, có thể làm khó dễ được ta.
Dương Thạc đối với thần hồn độ kiếp, không có nửa phần sợ hãi.
Bất quá, Dương Thạc cũng biết, trình độ thần hồn độ kiếp, rốt cuộc là có chút hung hiểm. Cùng nhục thân bất đồng, chỉ bằng vào ngạnh kháng, là rất khó thành công, tốt nhất, là muốn thông qua phương thức khai thông.
Hưu!
Trong tâm suy nghĩ như vậy, thần hồn Dương Thạc, bay ra khỏi nhục thân, ở giữa không trung vòng vo nửa vòng.
- Ân? Lam Đạt kia cùng ba tên ba tinh cấp hư không võ thánh, ở thu thủy hồ trông giữ? Chẳng lẽ còn muốn chờ ta sau khi ra ngoài, đồng loạt xuất thủ, đem ta vây sát? Quả nhiên đủ sắc bén. Lúc trước ta bị bọn họ đuổi giết, như chó nhà có tang, nghẹn khuất đến cực hạn rồi. Ban đầu suy nghĩ quân tử báo thù, mười năm không muộn, bất quá bây giờ nhìn lại...
Dương Thạc hai mắt, rất nhanh nheo lại.
- Các ngươi bốn người còn ở chỗ này, dứt khoát, đem bọn ngươi đồng loạt chém giết.
- Ta báo một mũi tên chi cừu, tâm cảnh không có nửa phần trở ngại, tất nhiên là làm ít công to, thông thuận vô cùng.
Một phen ý niệm trong đầu như vậy từ Dương Thạc cấp tốc sinh ra.
- Giết!
Nghĩ tới liền đến.
Dương Thạc tuyệt đối không phải là người nhiều lời, tâm niệm vừa động, cả người, trực tiếp từ trong hồ nước, cấp tốc nhảy lên.
Trong phút chốc tới giữa không trung, hai mắt nhất tảo, đem bốn phía Thu thủy hồ, toàn bộ bao phủ.
Thần hồn đã đem nhóm người Lam Đạt tỏa định.
- Không tốt.
- Chuyện gì xảy ra?
Bị thần hồn Dương Thạc tỏa định, Lam Đạt bốn người chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận tê dại, tóc gáy chuẩn bị giơ lên, thật giống như là một người bình thường bị Ngạ Lang nhìn thấy vậy, toàn thân cơ hồ đều có chút cứng ngắc lại.
- Thần hồn khí tức, hình như là của Dương Thạc.
- Không đúng, chuyện gì xảy ra? Dương Thạc còn không có vẫn lạc? Làm sao có thể, chẳng lẽ nói, người mới vừa rồi độ kiếp cũng là Dương Thạc?
Lam Đạt, Minh Luân Ngôn, Đa Trượng, Đồ Thiên Mạnh bốn người, đối với thần hồn Dương Thạc quen thuộc đến cực hạn rồi, hiện tại Dương Thạc tán phát thần hồn, đem bốn người tỏa định, bốn người lập tức liền biết, người tỏa định của mình, chính là Dương Thạc.
- Làm sao có thể? Dương Thạc bất quá ba tinh cấp chiến lực, tới Thiên Thánh giới không đến một năm, làm sao có thể liên tiếp đột phá, muốn đi vào đến cấp bốn tinh hư không võ thánh? Yêu nghiệt, tiểu tử này, tuyệt đối là một gã yêu nghiệt.
- Tuyệt đối yêu nghiệt, nhất định phải tìm siêu cấp cường giả, một kích giết chết, không để cho hắn nửa phần cơ hội.
- Chúng ta hiện tại, không phải là đối thủ tiểu tử này, chạy mau! Chạy mau!
Hưu! Hưu! Hưu!
Đám người Lam Đạt có thể hôm nay có võ đạo thành tựu, cũng đều không phải là nhân vật tầm thường?
Mọi người đều là cẩn thận đến cực hạn rồi.
Cảm nhận được nguy cơ lớn lao, bốn người không có nửa phần do dự, thân hình vừa động, lập tức liền muốn phi thân chạy trốn.
- Còn muốn đi sao? Các ngươi dám ở chỗ này trông giữ ta, chờ ta đi ra, vậy thì biết điều một chút gánh chịu hậu quả đi, các ngươi còn muốn chạy, cũng không thể rồi.
Dương Thạc âm thanh lạnh như băng, vang lên bên tai bốn người.
Hưu!
Một đạo quang mang, trực tiếp từ trong đôi mắt Dương Thạc bắn ra, thẳng đánh tới Đồ Thiên Mạnh.
Oanh!
Đồ Thiên Mạnh thân thể dừng lại, trong đôi mắt thần thái biến mất.
Tróc bí pháp, trực tiếp đem Đồ Thiên Mạnh chém giết.
- Tróc.
Lần nữa thi triển một lần tróc bí pháp, Minh Luân Ngôn, đồng dạng bỏ mình vẫn lạc.
Ngay sau đó một khắc, thân hình Dương Thạc vừa động, trong phút chốc liền ra phía sau Đa Trượng, hai đấm vừa động, hung hăng hướng phía sau Đa Trượng oanh kích đến. Đa Trượng sắc mặt kịch biến, trong miệng khẽ quát một tiếng, thân thể biến hóa, thoáng cái cao hơn năm thước. Đang muốn cùng Dương Thạc giao kích, thân hình Dương Thạc đã sớm tới, mãnh liệt đánh ra, đánh Đa Trượng hóa thành một cục thịt vậy.
Vù vù hô!
Thái dương chân hỏa phát động, hung hăng nóng bỏng thiêu đốt thần hồn Đa Trượng.
Đồng thời, thân hình Dương Thạc vừa động, hướng về Lam Đạt, cấp tốc truy kích đến.
- Khốn khiếp!
- Tiểu tử, thần hồn ngươi sắp độ kiếp, ngươi không an lòng độ kiếp, còn dám chém giết bọn ta, chẳng lẽ ngươi không sợ phân tâm nhị dụng, bị lôi kiếp tiêu diệt sao? Khốn khiếp, thần hồn lôi kiếp này, ngươi nhất định không có khả năng vượt qua, nhất định bị oanh kích hồn phi phách tán, một thân khí huyết mạnh mẽ, cuối cùng trở thành lương thực của đám dị thú kia.
Lam Đạt quát mắng Dương Thạc.
Ầm ầm long!
Phanh! Phanh! Phanh!
Dương Thạc đánh ra hai ba quyền, trước đem nhục thân Lam Đạt đánh diệt.
- Ân?
Sau một khắc, Dương Thạc chợt cảm giác được, phía trên trời có một cỗ cảm giác nguy hiểm, mãnh liệt bao phủ chính mình.
- Ta bị thần hồn kiếp lôi oanh kích hồn phi phách tán? Đáng tiếc, ngươi nhìn không thấy tới cái cảnh tượng này. Thần hồn lôi kiếp tới, thần hồn của ngươi, cũng ở trong phạm vi thần hồn lôi kiếp, cũng bị hoàn toàn đánh diệt.
Khẽ nhe răng cười, từ khóe miệng Dương Thạc, hiện ra.
- Dương Thạc, ta Lam Đạt cùng ngươi ở thế bất lưỡng lập, Lam Thiên Sơn phụ thân ta, sớm muộn gì muốn đem ngươi hoàn toàn đánh diệt, để ngươi vĩnh viễn đọa luân hồi, không tiếp tục siêu sinh.
Từng tiếng gào thét, từ thần hồn Lam Đạt phát ra.
Cô cô cô!
Lam Đạt bị Dương Thạc đánh tan huyết nhục, bay nhanh nhuyễn động, còn muốn trọng tân tổ hợp trở thành một thân thể đầy đủ.
- Không tốt!
Nhưng mà sau một khắc, một cỗ cảm giác cực độ nguy hiểm, từ đáy lòng Lam Đạt đột nhiên dâng lên.
Âm thanh thê lương, từ trong miệng Lam Đạt truyền ra.
Ầm ầm!
Răng rắc!
Bên trong hư không, một đạo tia chớp thô to, đột nhiên hướng về Dương Thạc cùng với Lam Đạt trảm đến, trong đó một phần lớn hung hăng oanh về phía thân thể Dương Thạc, mà một bộ phận, còn lại hướng về thần hồn Lam Đạt oanh kích, thần hồn Lam Đạt, bởi vì nhục thân bị đánh ra, thần hồn cơ hồ hoàn toàn bộc lộ ở trong không khí, trực tiếp đối mặt lôi kiếp lực lượng, hung hiểm đến cực hạn.
Xuy xuy xuy xuy xuy!
Điện quang nồng đậm, hung hăng quấn quanh đến thần hồn Lam Đạt.
- A a a a a a... Dương Thạc, ngươi sớm muộn gì cũng phải chết không thể nghi ngờ... A a a a a...
Tiếng thét thê lương không ngừng từ thần hồn Lam Đạt truyền ra, bị thần hồn kiếp lôi oanh kích, thần hồn Lam Đạt làm sao có thể chống lại, như tờ giấy mỏng gặp lửa, trực tiếp bị bốc cháy, thần hồn lực lượng bị đốt sạch.
Còn lại một tia thần hồn còn muốn kêu gào, điện quang vừa động, xì một tiếng, sau đó đem thần hồn Lam Đạt hoàn toàn đánh tiêu diệt.
Bỏ mình vẫn lạc. Hồn phi phách tán.
Hoàn toàn biến mất ở tại thiên địa rồi.
- Không tốt, thần hồn lôi kiếp, lúc này đến rồi.
Thần hồn Lam Đạt bị hoàn toàn đánh diệt, lúc này Dương Thạc cũng không nghĩ tới, Lam Đạt bị chính mình chém giết, cuối cùng thần hồn lôi kiếp cũng bay nhanh tới.
Nhưng, Dương Thạc xuất thủ chém giết Lam Đạt, tình huống cũng đã sớm nghĩ kỹ, lúc này cũng không có gì, chỉ có thể chọi cứng đạo thần hồn lôi kiếp thứ nhất này mà thôi.
Ầm ầm!
Kiếp lôi cường đại hung hăng oanh kích đến mi tâm Dương Thạc, làm cho thân thể Dương Thạc run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
- Đạo thần hồn lôi kiếp thứ nhất mạnh như thế? Thần hồn lực lượng của ta, bị một đạo thần hồn lôi kiếp, đánh diệt một nửa. Lại tiếp tục như vậy, thần hồn của ta, sợ là lập tức sẽ toàn bộ hao tổn sạch sẽ. Thật muốn ứng phó với đám Lam Đạt, cũng khó khăn hơn.
Lúc này Dương Thạc, cảm giác được cảm giác nguy cơ.
Hưu!
Cũng không dám chần chừ, liên tục vung tay lên, trước đem không gian chiếc nhẫn của nhóm người Lam Đạt lấy đi, ngay sau đó thân hình cấp tốc di động. Trở lại thu thủy hồ, ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị toàn lực ứng đối đạo thần hồn lôi kiếp thứ hai.
- Lam Đạt thiếu gia... Đã chết?
- Minh Luân Ngôn, Đa Trượng thống lĩnh, Đồ Thiên Mạnh, bốn ba tinh cấp hư không võ thánh cường giả. Bị Dương Thạc chém chém giết như vậy?
Ở xung quanh Thu thủy hồ, cũng không thiếu Vân Thu hư không võ thánh quân sĩ, bọn họ, cơ hồ chính mắt nhìn thấy Dương Thạc đem nhóm người Lam Đạt dễ dàng chém giết, toàn bộ tình cảnh sảy ra đều làm cho đám người này đều mở to hai mắt nhìn, há to miệng ra, khinh ngạc không có thể tin.
Mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian, tình thế biến hóa to lớn như thế?
Mấy tháng trước, Dương Thạc bị bốn người Lam Đạt đuổi giết, vẫn như là chó nhà có tang, chỉ có thể chạy trốn.
Thậm chí, chạy tới Thu thủy hồ, bên trong cấp năm tinh hiểm địa.
Không nghĩ tới, mấy tháng sau, thực lực Dương Thạc đã cường đại đến bậc này, còn chưa có hoàn toàn độ kiếp thành công, mà ngay lập tức có thể đem bốn tên ba tinh cấp hư không võ thánh, toàn bộ chém giết.
- Mau, tin tức bên này, mau mau báo cáo nhanh cho thành chủ đại nhân.
- Đầu tiên là Lam Viễn thiếu gia bỏ mình, ngay sau đó, lại là Lam Đạt thiếu gia bỏ mình, lần này, Vân Thu thành sợ là thời tiết thay đổi rồi.
- Lam Thiên Sơn thống lĩnh, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ.
Đám một tinh cấp hai tinh cấp hư không võ thánh đều thầm nghĩ.
Một số người, đã bóp nát ngọc phiến, hướng về Vân Thu thành truyền âm.
Giờ phút này Dương Thạc, cũng không kịp đi quản những đám hư không võ thánh này làm gì.
Ầm ầm!
Đạo thần hồn kiếp lôi thứ hai, đã bay nhanh tới.
- Nhất định phải chống đỡ.
Dương Thạc hung hăng cắn răng một cái, chuẩn bị đối chiến.
Oanh!
Sau một khắc, Dương Thạc chỉ cảm thấy đầu đau nhói, ngay sau đó cũng lập tức khôi phục thanh tỉnh lại.
- Di? Kiếp lôi lần này, so sánh với đạo kiếp lôi thứ nhất, còn muốn kém hơn sao?
Dương Thạc hơi sững sờ, hắn rõ ràng cảm giác được, đạo kiếp lôi thứ hai này, so với đạo kiếp lôi thứ nhất muốn yếu hơn một chút. Ngay cả một thành thần hồn lực lượng cũng không có bị tiêu diệt hết.
- Lúc trước, Lam Đạt đã ở trong phạm vi thần hồn lôi kiếp, lôi kiếp này, nhất định là cho rằng hắn giúp ta độ kiếp, cho nên lôi kiếp cường độ, cố ý gia tăng. Mà bây giờ, Lam Đạt bỏ mình vẫn lạc, hồn phi phách tán, chỉ có một ta độ kiếp, cường độ lôi kiếp, tự nhiên muốn hạ thấp xuống.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Đây cũng là thiên địa quy tắc.
Vì phòng ngừa có người cùng tìm người trợ giúp chính mình độ kiếp.
Thiên địa quy tắc, đối với người Hỗ trợ độ kiếp, trừng phạt rất là nghiêm trọng. Ai dám hỗ trợ, cường độ lôi kiếp, trực tiếp tăng lên mấy lần, cho tới là mười mấy lần. Hơn nữa, đối với người hỗ trợ, cũng sẽ cho trừng phạt tương ứng.
Cho dù ngươi có thực lực thất tinh cấp hư không võ thánh, không thể giúp ngũ trọng lôi âm võ thánh độ kiếp.
Nếu như vậy, thiên địa quy tắc, trực tiếp hạ xuống lôi kiếp thất tinh cấp hư không võ thánh, thậm chí còn muốn gia tăng mấy lần, dùng để trừng phạt ngươi.
Đương nhiên, biện pháp cố ý hỗ trợ độ kiếp, đi hãm hại một võ giả sắp độ kiếp, cũng là biện pháp tốt.
Nhưng ngươi đi hãm hại người khác, thì cũng muốn đẩy mình đẩy vào vạn phần nguy hiểm, thậm chí có thể nói, nguy hiểm của ngươi, nếu so với người độ kiếp càng cao hơn. Ngươi đi quấy rối, đối phương là cửu tử nhất sinh, ngươi chỉ sợ sẽ là thập tử vô sinh. Chính là bởi vì như thế, nếu như không phải là ôm ý niệm đồng quy vu tận, có rất ít người cố ý quấy rối giúp người đi độ kiếp như vậy.
- Đoán chừng lôi kiếp cường độ, không mạnh hơn so với đạo kiếp lôi thứ nhất.
- Nhưng, cũng phải cẩn thận ứng đối.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Một tay vừa động. Dương Thạc móc ra một bình sứ nhỏ.
Đổ ra một viên đan dược, sau đó rất nhanh ăn vào.
Thần hồn cường độ, trong lúc nhất thời khôi phục đến đỉnh phong.
Một chút đan dược, đều là do Lam Viễn ban đầu lưu lại. Đều đan dược rất là trân quý, có rất hư không võ thánh ở nguy cơ sinh tử trước mắt, sử dụng để cứu mạng.
Dù sao Dương Thạc tranh đoạt được đồ vật, cho nên cũng sử dụng không chút đau lòng. Hiện tại muốn độ thần hồn lôi kiếp, nhất định phải vạn phần cẩn thận, dứt khoát những đan dược này lấy ra ăn như ăn đậu, tùy thời bổ sung thần hồn lực lượng, tùy thời để thần hồn của mình ở vào trạng thái đỉnh phong.
Răng rắc.
Vừa mới nuốt vào một chút đan dược, bổ sung thần hồn lực lượng, đạo kiếp lôi thứ ba, cũng đã rơi xuống.
Phanh!
Dương Thạc thần hồn lực lượng, hao tổn một thành.
Cùng lúc đó, Dương Thạc cảm giác được đầu phát mộng. Sau một khắc, chính mình ở trên không trung thu thủy hồ, thoáng cái bị truyền đến một địa phương khác. Một chỗ trong cung điện cực kỳ hoa mỹ, trong cung điện này, có vô số Bạch y thiếu nữ vừa múa vừa hát, thân thể trắng noãn, không ngừng ở trước mắt Dương Thạc lay động, dụ dỗ Dương Thạc.
- Quả nhiên là thần hồn lôi kiếp, vẫn còn có chứa huyễn tượng, muốn ảnh hưởng tâm cảnh của ta sao?
Thấy bộ dạng trước mắt này, Dương Thạc khẽ cười một tiếng.
- Đáng tiếc, ta đối với mỹ nữ, hứng thú không phải là lớn. Ta bây giờ còn trẻ tuổi, truy tìm võ đạo cực hạn, không thể dao động, chính là Hồng Phấn Khô Lâu, đối với ta mà nói, không có nửa phần tác dụng. Phá cho ta! Phá! Phá!
Dương Thạc trong tâm quát khẽ.
Oanh long!
Một chút huyễn tượng trước mắt, rất nhanh nứt vỡ ra.
Con đường truy tìm võ đạo, tràn đầy đủ loại dụ dỗ.
Nhất là đối với nhân vật đã sống trăm ngàn năm mà nói.
Như Đồ Thiên Mạnh võ giả, sống trên mấy vạn tuổi, nhưng bởi vì tư chất ngộ tính còn chưa đủ, kỳ ngộ cũng ít, bị nhốt ở lục trọng lôi âm võ thánh đỉnh phong đã quá lâu, cơ hồ không có hi vọng đột phá. Con đường võ đạo cơ hồ đoạn tuyệt, trong tim của hắn, sẽ sinh ra những thứ khác.
Sắc đẹp, kim tiền, vân vân...
Người như thế, cho dù là tình cờ đạt được kỳ ngộ, có cơ hội đột phá, một khi tao ngộ thần hồn lôi kiếp, chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng, cửu tử nhất sinh.
← Ch. 627 | Ch. 629 → |