← Ch.092 | Ch.094 → |
Độc Giác Man Ngưu là một loại dị thú trong Yến sơn.
Độc Giác Man Ngưu bình thường có thực lực ít nhất là đẳng cấp luyện khí cao giai, cường địa hơn chút có thể đạt tới đỉnh luyện khí. Vua trong Độc Giác Man Ngưu thậm chí có thể đi vào võ sư đẳng cấp, xem như là mãnh thú tương đương cường đại.
Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi đối phó Độc Giác Man Ngưu có thực lực tới đẳng cấp đỉnh luyện khí.
Độc Giác Man Ngưu không phải là mãnh thú quần cư nhưng nó không hành động một mình. Gần như mỗi một con Độc Giác Man Ngưu đều có một đồng bạn, đó là Độc Giác Man Điểu, một loài chim có hình thể kha nhỏ.
Thực lực của Độc Giác Man Điểu thường thấp hơn Độc Giác Man Ngưu ba, bốn giai, sức chiến đấu khá yếu nhưng có thể sống chung hòa bình với Độc Giác Man Ngưu. Bình thường Độc Giác Man Điểu sống trên cái đầu to của Độc Giác Man Ngưu, giúp Độc Giác Man Ngưu ăn ký sinh trùng trên người nó. Ngẫu nhiên Độc Giác Man Ngưu đạp chết một số tùng thú là thực vật của Độc Giác Man Điểu, hai con thú một ăn chay, một ăn thịt lại không xung đột với nhau.
Độc Giác Man Ngưu vui vẻ cho con chim nhỏ làm bạn với mình.
Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi đối phó Độc Giác Man Ngưu, đồng bạn của nó có thực lực tới sơ giai luyện khí.
Độc Giác Man Điểu sơ giai luyện khí đã rất hiếm có.
- Không ngờ một Độc Giác Man Ngưu có Độc Giác Man Điểu đẳng cấp luyện khí tùy tùng, nhưng Độc Giác Man Điểu này không tạo thành uy hiếp.
Độc Giác Man Điểu khiến Dương Thạc nhíu mày.
Tốc độ của Độc Giác Man Điểu cực nhanh, bay tới bên cạnh Huyền Ưng Huyết Phi, không ngừng lại mà xuyên qua, thỉnh thoảng công kích nó. Huyền Ưng Huyết Phi không nhanh nhẹn bằng Độc Giác Man Điểu, trong thời gian ngắn bị công kích vài lần.
Bị Độc Giác Man Điểu công kích dù không bị thương nhưng Huyền Ưng Huyết Phi nổi giận:
- Gru! Gru! Gru!
Mỏ nhọn há ra, một doàn khói độc màu đen phun ra, bị gió thổi, khói độc nhanh chóng khuếch tán bao phủ Độc Giác Man Điểu.
Độc Giác Man Điểu hút vào khói độc, ngừng cứng ngắc, không thể bay tốc độ cao, té xuống.
Huyền Ưng Huyết Phi vung móng vuốt, phập một tiếng mổ Độc Giác Man Điểu thành hai nửa.
Giải quyết xong Độc Giác Man Điểu càng dễ đối phó Độc Giác Man Ngưu bên dưới. Dương Thạc ở trên lưng Huyền Ưng Huyết Phi, khiến nó sà xuống hai hai mươi trượng, liên tục bắn tên hướng Độc Giác Man Ngưu. Độc Giác Man Ngưu hành động chậm chạp, cộng thêm khoảng cách rất gần, dù tài bắn tên của Dương Thạc không cao nhưng mỗi mũi đều trúng.
Chỉ năm phút sau Độc Giác Man Ngưu đã bị bắn thành con nhím. Nhưng Độc Giác Man Ngưu da thô thịt dày, bị bắn thành như vậy nhưng không trungs chỗ yếu, vẫn gầm hướng Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi ở trên trời.
- Nỏ mạnh hết đà mà dám hung hăng?
Dương Thạc khiến Huyền Ưng Huyết Phi bay lên cao bốn, năm trước, tay cầm cung tên, bắn một mũi vào mắt trái của Độc Giác Man Ngưu, tên xuyên thấu ra mắt phải.
Người Độc Giác Man Ngưu đổ cái rầm xuống đất.
Hai mắt bị xuyên qua, Độc Giác Man Ngưu chết ngắc. Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi sà nhanh xuống, đáp xuống cạnh xác Độc Giác Man Ngưu. Dương Thạc rút tên từ người Độc Giác Man Ngưu ra, dù hắn có phá vân cung nhưng không nhiều mũi tên, cái nào bắn ra phải lấy về dùng tiếp.
Phụt!
Dương Thạc rút mũi tên ra khỏi mắt Độc Giác Man Ngưu, hắn lấy cúc văn cương chủy mổ sừng dài trên trán nó.
Chỗ quý nhất trên người Độc Giác Man Ngưu là một sừng.
Sừng này là một loại dược vật cực kỳ quý giá, nhất là sừng của Độc Giác Man Ngưu đỉnh luyện khí trở lên là vật vạn kim khó cầu.
Không phải nói Độc Giác Man Ngưu hết sức cường đại, khó lấy được sừng, chủ yếu vì số lượng Độc Giác Man Ngưu quá thưa thớt, đa số là luyện khí cao giai, chỉ có Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi bay khắp nơi trong Yến sơn mới tìm ra một Độc Giác Man Ngưu đỉnh luyện khí.
Dương Thạc hái xuống sừng của Độc Giác Man Ngưu lại mổ lớp da dày của nó.
Da Độc Giác Man Ngưu không quá đáng giá nhưng cực kỳ cứng cỏi, làm áo da cho Dương Thạc cũng tốt.
Huyền Ưng Huyết Phi moi ra nội đan trong người Độc Giác Man Ngưu, nuốt xuống.
Làm xong hết, Dương Thạc lại leo lên lưng Huyền Ưng Huyết Phi, nhẹ vỗ cổ nó, nói:
- Đi thôi, bây giờ cách trung tâm Yến sơn không xa, qua bên kia đi.
Mục đích của Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi là trung tâm Yến sơn.
Chính là nơi lần trước Huyền Ưng Huyết Phi đạt được kỳ ngộ, ngẫu nhiên trên đường giết vài con mãnh thủ chỉ là tiện tay.
Huyền Ưng Huyết Phi kêu lên:
- Gru! Gru! Gru!
Huyền Ưng Huyết Phi phóng lên cao, mang theo Dương Thạc lao đi trung tâm Yến sơn.
Yến sơn lan tràn một ngàn hơn dặm, hiện tại Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi cách trung tâm khá gần. Càng đến gần trung tâm Yến sơn thì Dương Thạc càng nghe rõ tiếng mãnh thú gầm rống. Chỉ là một tiếng rống đã khiến Dương Thạc ở trên cao ngàn trượng chấn động tinh thần, hiển nhiên mãnh thú bên dưới có thực lực ít nhất là đẳng cấp tôn giả.
May mà đám mãnh thú không có năng lực bay, không thể tạo thành chút uy hiếp cho Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi.
Nhưng dù là vậy thì tại trung tâm Yến sơn, tốc độ bay của Huyền Ưng Huyết Phi chậm rất nhiều, nó có vẻ cẩn thận.
Lại bay khoảng tám canh giờ, gần như tới trung tâm Yến sơn, Dương Thạc phát hiện đằng trước xuất hiện một khe sâu, núi xung quanh cao mấy trăm trượng. Toàn bộ khe sâu không tính rộng, hơi tối.
Huyền Ưng Huyết Phi bay vào phạm vi khe sâu, Dương Thạc bất giác cảm thấy có khí thế khủng bố đến cực điểm bao phủ lấy hắn và Huyền Ưng Huyết Phi. Dưới khí thế này, Dương Thạc dựng đứng lông tơ, khí huyết toàn thân như đông lại, thậm chí không thể hô hấp!
Ngay cả An Võ Hầu, Trình Ngọc cũng chưa tạo áp lực với Dương Thạc bằng một phần trăm khí thế này, hắn nghi ngờ dù là cường giả Võ Thánh cũng không có khí thế như vậy.
- Gru! Gru! Gru!
Trong khí thế khổng lồ, Huyền Ưng Huyết Phi không thể bay tới trước chút nào.
Nhưng ngay sau đó, Dương Thạc chợt cảm giác Lục Dương Huyền Ưng chân khí trong người mình tự động vận chuyển. Hơn nữa vận chuyển quy luật, là dựa theo con đường Huyền Ưng Kình nguyên thủy chứ không phải Lục Dương Huyền Ưng Kình sau này dung hợp lại.
Sau khi vận chuyển Huyền Ưng Kình, khí thế hùng hồn không còn tạo áp lực.
Huyền Ưng Huyết Phi vận chuyển hơi thở trong người hoàn toàn tiêu trừ áp lực này.
Tiếp tục bay tới trước, chỉ chốc lát sau một người một ưng đã vào chính giữa hiệp cốc, Huyền Ưng Huyết Phi không ngừng hạ thấp xuống. Dương Thạc nhìn xuống dưới, chợt hút ngụm khí lạnh.
Trên mặt đất hiệp cốc nằm hai cái xác cực kỳ khổng lồ, trong đó một cái dường như là ác điểu màu xanh đen to lớn, con kia là gấu đen có thể nhảy vọt lên cao bốn, năm trước. Dù là ác điểu hay gấu đen thì cái xác không hoàn chỉnh, chia mấy khúc rải rác trong hiệp cốc.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |