Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 216

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 216: Nguyên Giới Kỳ Quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Hắn không chịu nói, trong lòng Tiểu Khai cũng rõ ràng, vừa rồi khi viên châu màu xanh biếc vào mắt, Tiểu Khai cũng không còn hoài nghi, nguyên lai Huyền Quy cư nhiên đã đi theo cự ngao dưới đáy Vong Xuyên, khó trách lại có được lực phòng ngự biến thái như vậy, nhìn bộ dáng của hắn, chỉ sợ không chỉ là bái sư, mà là trực tiếp gia nhập cự ngao bộ tộc, nếu không, thuộc tính thiên phú của lực phòng ngự này cũng không phải chỉ một ngày là có thể tu luyện ra tới.

Hắn đoán không sai, cự ngao ở dưới đáy sông cô độc nhiều thế hệ, đau khổ thủ hộ Cửu U Chi Môn, sau Cửu U Môn lại bị phá tan, nhất thời mất đi mục tiêu, vừa lúc đám người Ma Tôn bắt đầu thay phiên đến đáy Vong Xuyên thủ hộ thông đạo, Huyền Quy liền theo Ác Ma Thành Chủ đi một hồi. Cự ngao cùng Huyền Quy lại có chút tương tự, chẳng những bộ dạng không sai biệt lắm, hơn nữa đều là cô đơn trên đời, đều là sinh linh tuyệt chủng, vừa nhìn thấy mặt, nhất thời có chút giống như đồng hương gặp mặt, nước mắt lưng tròng, quả nhiên là hận đã gặp thật muộn a. Sau mấy ngày mấy đêm dài nói chuyện, Huyền Quy liền quyết định vứt bỏ tổ tiên chính mình, gia nhập vào cự ngao bộ tộc tiền đồ lớn lao.

Sauk hi được cự ngao ban cho vài giọt máu tinh hoa, cự ngao bộ tộc rốt cục có được hậu duệ của mình, mà Huyền Quy rốt cục từ một nhị lưu cao thủ nhảy thành tam giới nhất lưu cao thủ.

Kiếp tiên sinh nửa chết nửa sống rời khỏi tiên ma đấu trường, Triệu Vô Danh nhìn thấy, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh, Kiếp tiên sinh thật có vài phần tiêu sái, mắt thấy đi tới cửa, hốt nhiên quay đầu cười: " Bộ dáng của ta, có phải là rất khó xem?"

Triệu Vô Danh lắc đầu liên tục: " Không...Không có."

Kiếp tiên sinh cười khổ, quay đầu đi, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, bước ra ngoài.

Tiểu Khai im ắng đi theo ra ngoài, đang muốn bước ra khỏi lá chắn màu tím, bỗng nhiên thần niệm khẽ động, phát hiện bên ngoài lại tới một người.

Hôm nay Thiên Nhân Giới hoàn toàn là sân nhà của Tiểu Khai, thần niệm của Tiểu Khai có thể tùy tiên xuyên thấu, thần niệm của người khác lại bị ngăn trở, dùng để rình coi, theo dõi, quả thực là không thể tốt hơn, tỷ như giờ phút này, Tiểu Khai thấy rõ ràng, người nọ một thân áo đen, bao lại toàn bộ mặt cùng thân hình. Mà thần bí nhân lại không biết có người đang rình coi chính mình.

" Người này muốn làm gì?" Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nghe nói lá chắn màu tím này ngay cả đại la kim tiên cũng không dám sờ, trừ phi có khẩu quyết, nếu không ai cũng vào không được, chẳng lẽ thần bí nhân này còn muốn vụng trộm tiến vào?"

Vừa nghĩ đến đây, liền chứng kiến lá chắn màu tím bỗng nhiên mở một đường nứt, thần bí nhân nhất thời chợt lóe mà vào, tuy rằng chỉ là động tác lắc mình, Tiểu Khai nhất thời lắp bắp kinh hãi, nguyên lai động tác của người này, so với Kiếp tiên sinh còn nhanh hơn vài phần, với tầm mắt bây giờ của Tiểu Khai, cũng phải khó khăn lắm mới có thể chứng kiến.

Nghi hoặc trong lòng Tiểu Khai nhất thời nổi lên, lại luyến tiếc ly khai, thần niệm hắn tìm hiểu, trầm mặc tiến vào trong đường hầm, muốn nhìn một chút chi tiết của thần bí nhân, nhưng thần niệm vừa chạm vào thân thể của thần bí nhân, thần bí nhân chợt chấn động toàn thân, nhất thời dừng chân, Tiểu Khai hoảng sợ, thần niệm nhanh chóng thu về, nhưng thần niệm của thần bí nhân lại như bóng với hình theo sát tỏa ra, thế nhưng còn nhanh hơn Tiểu Khai, trong phút chốc đụng phải thần niệm của Tiểu Khai!

" Oanh!" Tiểu Khai chỉ cảm thấy toàn thân kịch chấn, nhất thời cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng âm hiểm băng hàn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem thần niệm rụt trở về, xuyên qua lá chắn màu tím, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, thần niệm đối phương quả nhiên là không xuyên qua được lá chắn màu tím.

Đôi con ngươi của thần bí nhân tinh quang lòe lòe, ở đường hầm từ trên xuống dưới quét mắt nửa ngày, sau đó xuyên thấu qua đường hầm nhìn về phía khí lưu màu tím đang quay cuồng bên ngoài, Tiểu Khai vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, ngay cả hít thở cũng không dám, rất sợ hơi có chút động tĩnh sẽ làm cho đối phương nhìn thấy, vừa rồi lực lượng băng hàn chính là hắn từng cảm thụ qua dưới đáy Vong Xuyên, tuyệt đối chính là thần niệm của tiên đế giả!

Đúng vậy, thần bí nhân áo đen trước mắt này, thế nhưng chính là chánh chủ lần này hắn muốn lên trời tìm kiếm, một trong tứ đại ma thần cuối cùng còn lại, Thiên Ma.

Thiên Ma đứng trong đường hầm một lúc lâu, mới lần nữa cất bước, động tác của hắn thập phần nhẹ, giống như không nghĩ kinh động Triệu Vô Danh bên trong, trong lòng Tiểu Khai lại tò mò, phải biết rằng bây giờ thân phận của hắn là tiên đế, tiên đế tới nơi này thị sát, vô luận thế nào cũng không cần phải lén lút, nhưng biểu hiện giờ phút này của thiên ma, lại rõ ràng là muốn vụng trộm đi vào.

Mắt thấy tới lối vào, Thiên Ma từ rất xa bắn ngón tay, một luồng lực lượng nhỏ bé yếu ớt lặng yên bắn ra, chính bắn trúng eo của Triệu Vô Danh, Triệu Vô Danh hơi hừ một tiếng, thân hình nhất thời cứng ngắc, Tiểu Khai từ xa nhìn lại, ánh mắt Triệu Vô Danh đã không còn linh trí, nhìn qua chỉ có tròng chứ không có con ngươi, tuy rằng hắn còn đứng, nhưng rõ ràng đã mất đi thần trí.

Thiên Ma xuyên qua lối vào, thẳng hướng tiên ma đấu trường đi tới, Tiểu Khai đi theo phía sau, không còn dám dùng thần niệm, chỉ bằng vào thị lực đứng xa xa mà nhìn.

Tiên ma đấu trường vốn một vạn năm ngàn năm mở ra một lần, lúc này cuộc đấu đã chấm dứt, tiên ma đấu trường đã tự động phong bế, từ nơi này nhìn lại, chỉ nhìn được một đoàn khí thể hỗn độn trong đại sảnh, vẫn kéo dài tới mặt sau.

Thiên Ma đứng trước đoàn khí thể này, nhìn chằm chằm đoàn khí thể, không nói được một lời mà quan sát, nhìn qua tương đương chuyên chú, Tiểu Khai còn đang kỳ quái là hắn đang nhìn thứ gì, chợt nghe Thiên Ma phát ra tiếng hừ lạnh trầm thấp, sau đó bỗng nhiên giơ lên một bàn tay, đối không khí nhẹ nhàng chụp đi.

Cú vỗ này nhìn như lướt nhẹ, kỳ thật lại ngưng tụ rất mạnh Thiên Ma thần lực, khối không khí phía trước giống như bị gió thổi qua ánh nến, một trận lay động, sau đó chậm rãi bình tĩnh, một lần nữa quy về vắng lặng.

Thiên Ma lẳng lặng đứng nơi đó, giống như đang tự hỏi vấn đề khó khăn gì, sau một lúc lâu, lại đánh ra một chưởng.

Một chưởng này mang theo tiếng sấm nổ mạnh, cùng một chưởng vừa rồi hoàn toàn khác hẳn, khối không khí trong đại sảnh vẫn như cũ lắc lư một trận, sau đó lại quy về bình tĩnh.

Thiên Ma hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên hai tay đồng loạt đánh ra, tay trái mềm nhẹ như miên, tay phải cương mãnh như sấm, khối không khí trước mặt bị hai cỗ lực lượng áp chặt, nhất thời " ba" một tiếng vang lên. Đột nhiên chia ra, Thiên Ma bước ra nửa bước, muốn tiến nhập vào khối không khí kia, nhưng khối không khí phảng phất như vô cùng co dãn, sau khi tách ra, nhất thời lại tụ trở về, đem Thiên Ma đẩy ra bên ngoài.

Thiên Ma chân trước vẫn tới, chân sau đạp mạnh, dùng sức chống đỡ không muốn lui về phía sau, nhưng dưới chân bỗng truyền đến " chi" một tiếng, giày cùng mặt đất ma sát, tư thế hắn không thay đổi, toàn bộ thân hình bị khối không khí ngạnh sanh đẩy trở về.

Thiên Ma rõ ràng có chút tức giận, phát ra vài tiếng thở dốc dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm khối không khí trước mặt, qua sau lúc lâu, rõ ràng lui vài bước, ngồi dưới đất lẳng lặng tự hỏi.

Tiểu Khai xem hiểu, Thiên Ma rõ ràng muốn phá vỡ không gian giới hạn của tiên ma đấu trường này, nhưng tác phẩm của Sáng Thế thần hắn làm sao có khả năng phá giải, hắn suy nghĩ không ít biện pháp, lại cũng không có tác dụng.

Nhưng...hắn rốt cục muốn làm gì? Làm một ma thần, đầu tiên là chạy đến tam giới để cướp đoạt vị trí của tiên đế, sau đó còn muốn âm mưu nhất thống ma giới, hiện giờ lại đi tới đây phá giải không gian giới hạn, hắn đến tột cùng là có âm mưu gì?

Tiểu Khai đang nói thầm, chỉ thấy Thiên Ma lại đứng lên, lần này hắn không đi đối phó khối không khí, ngược lại đi dọc qua cạnh đại sảnh, giống như muốn nhiễu qua khối không khí trong đại sảnh mà đi sang một bên.

Tiểu Khai từ bên ngoài đi theo hắn nhiễu, Thiên Ma cũng không sử dụng thần lực, mà là đi từng bước, Tiểu Khai cũng không dám sử dụng nguyên lực, đi theo sau, đi lần này ước chừng một giờ, chỉ sợ đi đã năm sáu dặm đường, Thiên Ma mới ngừng lại.

Tình cảnh nơi này, cùng với vừa rồi khác nhau rất lớn. Tiểu Khai ngạc nhiên chứng kiến, bên cạnh đại sảnh không có tường, mà là chỗ vốn nên có vách tường, lại quay cuồng mây mù màu tím.

Mây tím nhìn qua không có gì trói buộc, theo lý thuyết lẽ ra phải bị thổi bay vào trong đại sảnh, nhưng trên thực tế, chúng chỉ ở bên cạnh mà thôi. Đoàn khí thể màu tím hỗn độn cư nhiên không hề có tận cùng, ngược lại cứ kéo dài, không biết kéo tới nơi nào.

Thiên Ma đứng ở chỗ này, giờ phút này hắn đã xốc lên áo đen, dung mạo của hắn quả nhiên tương tự với Hoàng Bội, nhưng bộ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt sắc bén, mà gương mặt lại là một nam tử. Hắn nhìn mây tím quay cuồng trước mặt, sắc mặt âm tình bất định, giống như là đang do dự điều gì.

Qua hồi lâu, Thiên Ma mới chậm rãi vươn một ngón tay, thật cẩn thận hướng mây tím trước mắt điểm tới.

Đầu ngón tay của hắn quanh quẩn một chút ngân quang nhàn nhạt, điểm ngân quang vừa chạm vào mây tím " xích" một tiếng, trong phút chốc bị mây tím hóa đến sạch sẽ, mây tím nhất thời theo đầu ngón tay Thiên Ma chui vào, cố gắng hướng kinh mạch toàn thân hắn trùm tới. Tiểu Khai đứng ở xa xa, rõ ràng chứng kiến ngón tay Thiên Ma trong nháy mắt biến thành màu tím, một đường lan tràn, qua ngón tay, đến bàn tay, thẳng tới cánh tay!

Thiên Ma phát ra một tiếng kêu to tràn ngập hãi dị cùng hoảng sợ, Thiên Ma thần lực nhất thời toàn lực trào ra, ngón tay bật lui, màu tím trên bàn tay hắn nhất thời bị ngừng, sau đó lại từng tấc một dị thường thong thả bị hắn bức đi ra, đợi đến khi tất cả mây tím đều bị bức ra, Thiên Ma đột nhiên bật ra sau, đặt mông ngồi dưới đất, từng ngụm thở dốc.

Thật lâu sau, từ trong hàm răng hắn rít lên một thanh âm nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện: " Màu tím nguyên lực chết tiệt này...ta cũng không tin...ta còn thực không có biện pháp với ngươi, ta tìm nhiều khí lực như vậy, mất nhiều tâm cơ như vậy, đợi thời gian dài như vậy, ta tuyệt đối sẽ không buông tha. Một ngày nào đó, ta muốn xuyên qua nơi này, đến Nguyên Giới đi xem!"

Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong lòng nhảy mạnh, ngay cả dừng cũng không được. Vừa rồi hắn đang suy tư, vì sao khí thể màu tím này lại thân cận đối với mình như thế, giờ phút này từ trong miệng Thiên Ma nghe được " màu tím nguyên lực" bốn chữ, đúng chính là như xối nước lạnh lên đầu, trong phút chốc đã lĩnh ngộ lại đây!

Di Lạc thần quyết chính là Sáng Thế thần lực, cảnh giới cao nhất chính là cảnh giới màu tím, nguyên lai mây tím trong Thiên Nhân Giới này, thế nhưng chính là màu tím nguyên lực chính tông!

Vô Tự Thiên Thư trang thứ năm có viết, cảnh giới màu lam là cảnh giới của thần, mà cảnh giới màu tím cuối cùng, không nói rõ ràng, Tiểu Khai nằm mơ cũng không nghĩ ra, chính mình giờ phút này đưa tay sờ, đưa mũi ngửi, mắt nhìn thấy, thế nhưng chính là màu tím nguyên lực thần bí nhất!

Xuyên qua màu tím nguyên lực, liền có thể chứng kiến nguyên giới theo như lời Thiên Ma đã nói, đó là nơi thần bí nào? Tiểu Khai một trận kinh hoàng, Thiên Ma không đi được nguyên giới, chính mình lại đi được, máu tím nguyên lực đó chẳng lẽ đối với mình không trở ngại sao?

Thiên Ma sau khi chửi rủa màu tím nguyên lực thật lâu, thở dài lắc đầu nói: " Xem ra muốn đi Nguyên Giới, hay Tiên Ma Đấu Trường, đều phải đi đường này, chết tiệt cái nguyên lực màu tím kia, không thể xuyên qua được."

Ánh mắt của hắn một lần nữa trở lại hỗn độn, không rõ, duỗi tay ra vỗ hai chưởng, biểu tình không nhịn được có chút tàn nhẫn nói: " Tác phẩm của Sáng thế thần? Hừ, Sáng Thế Thần dựa vào cái gì mà cao nhất! Chờ ta tìm được tân thần lực, ta cũng là Sáng Thế Thần!"

Nói xong, hắn không dừng lại, xoay người rời đi. Tiểu Khai vẫn đợi cho Thiên Ma đi khuất, mới từ đám mây màu tím đi ra, theo khối hỗn độn không khí kéo dài, bay nhanh đi.

Hắn mau muốn xem, làm cho Thiên Ma nhớ mãi không quên Nguyên Giới, đến tột cùng là địa phương nào!

Giờ phút này hắn không còn lo lắng bị phát hiện, Tiểu Khai tốc độ cao nhất, thân là bán thần, tốc độ trong phút chốc có thể đi Nhân Gian Giới, nhưng trên còn đường này có chút cổ quái, Tiểu Khai chạy hơn một giờ, trước mắt đều toàn mây mù và mây mù, một chút biến hóa cũng không có, hắn có điểm hoài nghi mình đang ở trong trận pháp chuyển vòng, nếu không, không gian nào có thể rộng đến mức cho bán thần như hắn chạy lâu như vậy.

Hoàn hảo.... Ngay tại lúc hắn sắn nản lòng, trước mắt bỗng xuất hiện biến hóa. Tất cả mây mù màu tím trở thành hư không, không khí hỗn độn khoảnh khắc tan rã. Tiểu Khai từng bước bước ra, đã cảm thấy đất dưới chân vốn cứng rắn đã biến thành mặt cỏ mềm mại, hắn ngẩng đầu lên, trước mắt một vùng trời rộng mở. !

Đây là một nơi mà thế nhân nằm mộng cũng không được, xinh đẹp như tiên cảnh, trong nháy mắt Tiểu Khai nhớ đến rất nhiều ảo tưởng tiểu thuyết miêu tả: " Tinh Linh sâm lâm".

Cỏ xanh, trời xanh, cây xanh, sông trong, gió mát, ngươi có khả năng tưởng tượng đến thoải mái, nơi này đều có, mà trên trời tỏa ra một vòng kim sắc gì đó, cũng không biết là thái dương hay là ánh trăng, tản mát ra kim sắc vô cùng nhu hòa, chiến rọi toàn bộ rừng rậm như là một bức tranh.

Quang minh mà không chói mắt, ấm áp mà không nóng cháy, trơn bóng mà không ẩm ướt, Tiểu Khai tại đây trong nháy mắt chỉ có một ý niệm: " Nếu như có thể làm một nơi giống như thế này, thì đúng là việc hạnh phúc nhất."

Hắn thúc dục thần niệm, muốn hảo hảo điều tra tình huống nơi này, lại phát hiện càng thêm ly kỳ.

Nơi này có tất cả vẻ đẹp, cũng không chỉ vẻ đẹp, mà còn có nguyên lực chân chính!

Đóa hoa long lánh màu vàng, là màu váng nguyên lực phát ra ; cỏ xanh nổi lên màu xanh, là màu xanh nguyên lực phát ra, thậm chí còn con sông, nước trong suốt, đó là nguyên lực màu xanh biếc.

Trong rừng rậm cỏ cây màu sậm, đại thụ che trời, cỡ lớn vô hạn, khó có thể tưởng tượng sáng thế lực a!

Tiểu Khai cố nén kinh hoàng trong lòng, lại lần nữa thúc dục thần niệm, dở khóc dở cười phát hiện, thần niệm mất đi hiệu lực.

Ở một địa phương khắp nơi đều là thần lực, thần niệm của ngươi còn có thể cảm nhận được cái gì? Trừ bỏ cảm nhận được chút tin tức của nguyên lực ra, cái khác đều không có cảm giác.

Đến thời điểm này, Tiểu Khai mới phát hiện, đôi khi dùng mắt thường là tốt nhất. Hắn chậm rãi hướng rừng đi đến, một đường đi thẳng vào sâu bên trong, nơi này bao trùm toàn đá lớn, đại thụ che trời, toàn bộ bầu trời đều bị che kín, Tiểu Khai đi được tầm mười phút, liền cảm thấy môt thân cây lớn nhất từ trước đến nay.

Cây này khó có thể hình dung, Tiểu Khai kinh ngạc đứng nhìn, chỉ có thể nhìn đến ngây ngốc, mới đầu tưởng gặp một bức tường gỗ, đi dọc theo tường gỗ phát hiện vách tường có độ cong, lại đi hơn mười phút mới phát hiện cái này không phải là tường, mà là thân cây a

Nếu là thiên nhiển sinh trưởng, không có khả năng là bức tường gỗ, còn nếu là cây sinh trưởng, Tiểu Khai mang theo ý niệm này trong đầu, vận khởi nguyên lực bắt đầu dọc theo cây toàn lực chạy, chạy được một vòng, Tiểu Khai như ngây dại: " Này .... Này ... cái này cũng tính là cây sao?"

Sau đó Tiểu Khai bắt đầu bay lên, muốn nhìn xem cây này cao bao nhiêu, bay hơn nửa giờ, vẫn như cũ, không đến đỉnh, dọc theo đường cành là mọc tràn lan, phân nhánh vô số, cây này quả nhiên khó có thể tưởng tượng.

Tiểu Khai cắn răng hướng lên trên bay đi, chợt Tiểu Khai cảm thấy không thể bay lên, mặt trên cây có một tầng cổ quái, nhu hòa đem lực lượng của mình chặn lại, hắn quay đầu ra xa xem, mới phát hiện thiên thượng kin sắc đang cùng mình song song, đang ở không xa địa phương phát ra hào quang ấm áp. Khoảng cách gần như vậy, vẫn như cũ không cảm thấy chút nóng nực gì.

Tiểu Khai khẽ nhúc nhích, duỗi tay sờ khối kim hoàng sắc giống như mặt trăng, sờ ở trong tay quả nhiên ấm áp mà không nóng rực, không biết tột cùng là cái gì, Tiểu Khai lại một lần nữa khởi động thần niệm, phát hiện mặt bề ngoài vô cùng cứng rắn, thần niệm không có cách gì đi vào.

Hắn nghiêng đầu nhìn lên, thân cây kia vẫn kéo dài lên cao mãi, mắt trên mây mù lượn lờ, vẫn như cũ không thấy được đỉnh, hắn cúi đầu nhìn xuống, nơi này ít đã là vạn thước trên trời cao, từ trên này không sai biệt lắm có thể nhìn được toàn cảnh.

Tiểu Khai cẩn thận quan sát nhìn nhìn, bỗng nhiên có điểm quen mắt, gạt bên trái ra xoa xoa một lúc, trong lòng nhịn không được có ý niệm: " Nhánh cây tuy rằng lớn thật, thoạt nhìn ..... Như thế nào giống một cái cánh tay a "

Lòng người chính là hiếu kỳ như vậy, có chút đồ vật không giống lắm, ngươi cản thấy được giống, thoạt nhìn lại càng giống, Tiểu Khai mắt chuyển tới bên phải lại gật đầu: " Đúng rồi, bên này cũng có một cánh tay "

Nếu có hai cánh tay, vậy hắn có thân thể, có đầu a, Tiểu Khai đi xuống cẩn thận tìm, trên cánh tay ở mặt thân cây, đi xuống từ từ, cẩn thận tìm, tìm thấy một cành nhỏ hơn lồi ra, lại giống.... hơi giống cái đầu.

Mặt trên cũng như ngũ quan bộ phận, chỉ sợ nhiều nhất cũng không tính là tý tóc nào cả, như thế nào cũng không tính là đầu a. ?

Tiểu Khai nhìn hồi lâu, chính mình cũng tự thấy buồn cười, nghĩ thầm, chính mình thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi, nhiều chính sự không lo, cứ trong này nghĩ lung tung, hay là chạy nhanh xuống thôi.

Hắn mất một giờ hạ xuống, ở trong rừng rậm hơn mười phút, mặc dù trong này đầy nguyên lực, nhưng cũng không tìm thấy cái gì có thể lợi dụng để tham khảo, nhịn không được nghĩ: " Thiên Ma trăm phương ngàn kế muốn tới đây, hẳn là cò gì đó ưu đãi mới đúng, vì cái gì ta tìm không thấy "

Hắn mở Vô Tự Thiên Thư trang thứ bốn ra, muốn xem xét nguyên giới một chút, Vô Tự Thiên Thư liền cấp cho: " Quyền hạn không đủ ", Tiểu KHai trong lòng rung động, theo lý thuyết, bằng thực lực của hắn bây giờ, cho dù là thần thì cũng điều tra ra, lần này tra nguyên giới lại không được, địa phương này là bí mật à? hay là siêu việt đệ ngũ giới?

Có thể siêu việt đệ ngũ giới tồn tại, thêm cái này nữa cùng Sáng Thế Thần có quan hệ gì chứ?

Suy nghĩ tới việc này, Tiểu Khai trong lòng vừa động: " Đúng rồi, ta hiện tại có thể tra ra Thần Ma lưỡng tộc, việc gì không tra ra Thiên Ma muốn cái gì nhất chứ."

Lúc này, Vô Tự Thiên Thư đã cho đáp án, nhưng đáp án này làm cho Tiểu Khai sợ run lên.

Nguyên lai hết thảy, còn phải nói từ Cửu Thiên Huyền Nữ.

Năm đó Cửu Thiên Huyền Nữ làm chuyện, Tiểu Khai đã phá đi không ít, cũng không ít thần tộc nghe được đoạn ngắn, cho tới thời khắc này, mới thấy được hoàn toàn sự việc.

Nói năm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ theo Diệt Thế Chi Môn mà đến, dã tâm bừng bừng, ý đồ cản trở Sáng Thế Thần thức tỉnh, lại ý đồ thông qua thần tộc hợp thể đạt được tân thần lực, chính thức muốn thay Sáng Thế Thần, nàng dựa vào chính là thiên sinh mị hoặc không ai kháng cự được.

Thế giới này cùng Diệt Thế Chi Môn dù sao cũng không quá giống nhau, Cửu Thiên Huyền Nữ thiên hạ vô địch mị hoặc, cũng không có nhiều tác dụng.

Mục tiêu thứ nhất của nàng là Trí Tuệ Thần, ông ta vừa thấy dung mạo của nàng, liền khởi động trí tuệ thần lực độn một phát ba ngàn vạn dặm, cơ hội nói chuyện cũng không có, Trí Tuyệ chi thần chính là sinh linh trí tuệ nhất Ngũ Giới. Cửu Thiên Huyền Nữ sợ bại lộ ý đồ, cho nên không dám cưỡng cầu, c hỉ có thể tha cho Trí Tuệ Chi Thần, ngược lại ngắm ngay vào Phi Thần.

Nàng cũng coi như vận khí cực đen, Phi thần chuyên đi hóa giải thần lực của người khác. Cửu Thiên Huyền Nữ mị hoặc thuật dựa vào Cửu Thiên thần lực mà tồn tại, mị hoặc vừa ra, Cửu Thiên thần lực liền xuất hiện, Phi Thần cảnh giác không cao, mới đầu cũng chả bố trí phòng ngự, Cửu Thiên thần lực vừa xuất ra, Phi Thần thần lực liền tự động phòng ngự, nhất thời xuyên qua ám toán của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ thấy không ổn, chỉ có thể thối lui, Phi thần cũng là người hiền lành, cũng không đuổi đánh, mặc cho nàng đi.

Cửu Thiên Huyền Nữ hai lần không xong, không dám làm xằng nữa, lúc tìm tới Bàn Cổ, Bàn Cổ bại hoại dễ bị nàng lừa khăng khăng một mực, lại có một điểm ngoài ý muốn, nàng mang thai của Bàn Cổ, Diệt Chi Ma thần xuất trướng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-230)