← Ch.229 |
Thế giới này từng vô số lần tái diễn, cũng từng có vô số Nghiêm Tiểu Khai, nhưng là, Nghiêm Tiểu Khai hiện tại, cùng với tất cả Nghiêm Tiểu Khai kia không giống nhau.
Từng Nghiêm Tiểu Khai đều theo tiêu chuẩn thần tuyển, là Thiên tuyển môn chủ, gánh vác sứ mệnh thức tỉnh Sáng Thế Thần, cũng là vị thần tộc thứ sáu, từ nay về sau cùng thiên địa đồng thọ, sáng cùng nhật nguyệt, hắn là một người bình thường may mắn nhất.
Lại là Nghiêm Tiểu Khai này không bình thường, hắn chính là một luồng thần thức biến thành.
Hắn không hề tu luyện con đường của người may mắn (có thể nói là Người được chọn), bởi vì, hắn .... Là chủ thần!, gạt bỏ trí nhớ, gạt bỏ lực lượng, một lần nữa đi trên con đường đó.
Hiện giờ, thần thức được đưa về thân thể chủ thần, trên đời từ nay về sau chỉ có Sáng Thế Thần, mà không hề có Thiên Tuyển Môn Chủ.
" Chỉ sợ, Nhiên Tinh chủ thần cũng sợ chính mình bị thần ma hãm hại mà lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục a ....." Trí tuệ thần trầm ngâm nói: " Tuy rằng thế giới chúng ta không ai biết, nhưng không thể chắn chắn sẽ không có việc ngoài ý muốn." (Chỗ này hơi khó hiểu một tý, ý của Trí Tuệ thần là nếu hãm hại chủ thần thì tạm thời không ai biết, nhưng về sau thì chưa chắc."
"Đúng vậy " Phượng Hoàng thần gật đầu: " Phân ra một luồng thần thức, có thể cam đoan chính mình không bị thay thế, biện pháp này thật tốt biết bao." Hắn nhịn không được nhìn Hoàng Bội cùng Tiểu Trúc đang ngây ra, thở dài: " Chính là ..... Tiểu Khai ..... hắn đã tiêu thất a ...... "
Lời này nói ra, khiến Hoàng Bội cùng Tiểu Trúc run rẩy đứng lên, một giọt nước mắt rời xuống nguyên giới.
Phá thần nhìn đồ đệ mình bi thương, trong lòng tự nhiên khó chịu, lắc đầu thở dài: " Vô tự thiên thư nói qua, thức tỉnh Sáng Thế Thần, có thể biết được bí mật lớn nhất của Diệt Thế Chi Môn, xem ra, đúng là thân phận của Tiểu Khai a."
Điểm này không hề nghi ngờ, mọi người đều ảm đạm gật đầu.
Gia Cát thần hầu bỗng nhiên " Di " một tiếng: " Các ngươi, xem .... Xem chủ thần! "
Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, liền thấy được Nhiên Tinh chủ thần tươi cười, hắn cười nhưng chậm rãi lắc đầu, một cỗ tin tức thông qua ánh mắt hắn truyền vào mọi người: " Các ngươi sai rồi, đây không phải bí mật cuối cùng của Diệt Thế Chi Môn."
Tiểu Trúc cùng Hoàng Bội ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Sáng Thế Thần, cùng với Nghiêm Tiểu Khai hình dáng giống nhau như đúc, nhưng không phải phu quân của họ.
Cho tới giờ khắc này, Hoàng Bội mới phát hiện, mình kỳ thật đã yêu Tiểu Khai ...
Thật sự quá muộn sao?
Bỗng dưng Sáng Thế Thần bỗng nhiên trừng mắt nhìn Hoàng Bội, động tác này tương đối nghịch ngợm, như là bỡn cợt, thậm chí .... Còn có một chút ngả ngớn, giống như .... Giống như là Tiểu Khai!
Có thể sao?
Có thể!
Ở trong mắt vài vị thần tộc, thấy cảnh này thật khó tin, Tiểu Trúc bỗng nhiên nhẹ nhàng đứng lên, nàng gắt gao nhắm hai mắt lại, giống như đã đắm chìm ở một loại cảnh giới ngôn truyền huyền diệu (Mình cũng chịu chả biết là gì, thôi thì để đấy), trăm ngàn vẻ mặt không ngừng trên người nàng xuất hiện, hóa thành vô số huỳnh hỏa khắp thiên địa, nàng nguyên đã là dung nhan tuyệt mỹ, giờ phút này càng thêm thánh khiết, thánh khiết đến mức làm cho thần tộc cũng nhịn không được muốn quỳ lạy!
Nàng cứ như vậy phiêu phù trước mặt chủ thần Nhiên Tinh, nhẹ nhàng mở mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Sáng Thế Thần.
Nàng trong mắt đã thoáng hiện lệ quang.
Trên người Hoàng Bội Thiên Ma thần lực không bị khống chế mãnh liệt bay ra, phút chốc bao phủ Nhiên Tinh chủ thần cùng Tiểu Trúc bên trong, vô số hình ảnh giống như chuyện xưa trước mắt mọi người hiện ra ...
Trong phòng đấu giá, Tiểu Khai ôm đống rác rưởi đi tới đi lui .....
Ngoài cửa, Tiểu Trúc tóc đen bồng bềnh, lúm đồng tiền như hoa, giống như tinh linh dưới trăng......
Trên giường bạch ngọc, con ngươi Tiểu Trúc trong trẻo mà xa lạ: " Nghiêm Tiểu Khai, ta biết ngươi à? "
(Đây là cái đoạn Tiểu Trúc bị bắt về Bái Cách gia tộc rồi Tiểu Khai đến cứu)
Trong kính chiếu yêu, Tiểu Khai thanh âm trầm trọng kiên quyết: " Tiểu Trúc, chờ ta tới cứu! "
Cấm Ma Lĩnh Vực, Tiểu Trúc vẻ mặt kiên quyết, nói từng chữ: " Nếu không thể ở cùng Tiểu Khai ca ca một chỗ, cho dù cùng thiên địa đồng thọ ...... ta cũng không cần."
.......
Vô số cảnh tượng lướt qua, nước mắt trong suốt đã chậm rãi chảy ra.
Thiên Ma thần lực, thứ trên đời duy nhất có thể ôn lại lịch sử, mong muốn tương lai, lực lượng đặc thù của thời gian cạn kiệt, giờ khắc này bỗng nhiên khởi động, giống như rớt ra từ một màn tuồng, làm cho tất cả cảm động, lúc này trở nên độc nhất.
Cảm tình như vậy, tưởng niệm như vậy, kiên trì đau khổ như vậy, kết quả là, chẳng lẽ thận là công dã tràng ư?
" Đến tộc cùng là sao thế này? " Trí tuệ thần cho dù thông minh, giờ phút này cũng mất đi năng lực tự hỏi, thanh âm hắn trầm thấp, còn mang theo một tia nghẹn ngào.
Phá Thần nhẹ nhàng: " Hư " một tiếng, chỉ tay ra: " Ngươi xem."
Tiểu Trúc trên người màu sắc rực rỡ đã tan hết, đã có nhiềm khí thể màu tím quay chung quanh, màu tím này chinh là Sáng Thế Thần lực!
Từ nơi này nhìn lại, Nhiên Tinh chủ thần cùng Tiểu Trúc màu tím đều đặc hơn, đều chói mắt, cư nhiên chẳng phân biệt được cao thấp.
Trí tuệ thần thở dài một hơi, xúc động nói: " Ta hiểu rồi! Tiểu Trúc mới chính là Huyễn Nguyệt! "
" Lại là ..... lại là bọn họ vừa diễn kịch? " Phá thần: " Nghiêm Tiểu Khai đã chết, bọn họ làm cho chúng ta xem hình ảnh đó, có ý nghĩa gì? "
Hoàng Bội trên mặt bừng tỉnh đại ngộ. Trên người nàng Thiên Ma thần lực đã không còn sót lại chút gì, lại là năng lực xuyên thấu qua có thể cạn kiệt năng lượng thời gian, nàng rốt cuộc xuyên qua vô số hệ quang âm (tốc độ âm?) thấy được từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng hiểu, bí mật lớn nhất của Diệt Thế Chi Môn, nàng cười từ đáy lòng: " Có ý nghĩa, thật là có ý nghĩa."
Phía trước, Tiểu Trúc trên mặt lộ ra vẻ cười vui sướng, nàng nhìn Nhiên Tinh chủ thần, mỉm cười: " Ngươi hảo."
Nhiên tinh chủ thần nháy mắt mấy cái, biểu tình hoạt bát mà nhẹ nhàng, trông thế nào cũng không giống vị thần tạo hóa cao cao tại thượng: " Hảo "
Tiểu Trúc vui vẻ nói: " Ngươi tên gì? "
Nhiên Tinh chủ thần nói: " Ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai, còn ngươi? "
Tiểu Trúc: " Ta là Trì Tiểu Trúc."
Nhiên Tinh chủ thần cười hì hì vươn tay ra: " Lần đầu gặp mặt, chiếu cố nhiều hơn."
Tiểu Trúc cũng vươn tay ra (Bắt tay ấy), tay nàng thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng lọt vào tay Nhiên Tinh chủ thần: " Ân, chiếu cố nhiều hơn."
Thoạt nhìn, đúng một màn năm đó Tiểu KHai tốt nghiệp đại học đi tìm công tác, mới gặp Tiểu Trúc.
Vài vị thần tộc chớp mắt, đều có chút khó hiểu. Này ..... Đây là Nghiêm Tiểu Khai à?
Đúng vậy, người trước mắt này, tươi cười hoạt bát, tính tình sáng sủa, dung mạo bình thường, khí chất bình thường, cũng vô cùng quen thuộc Thiên Tuyển Môn Chủ hai trăm năm mươi Môn Chủ Nghiêm Tiểu Khai?
Đang suy nghĩ, Tiểu Khai cùng Tiểu Trúc đã nắm lấy tay nhau.
Hai tay vừa chạm vào, sau đó không hề ngăn cách, dung hợp lại. Nhất thời thiên địa chấn động, tinh thần run rẩy, Thiên địa hồng trần như trở về hư vô, vài vị thần tộc nhắm hai mắt lại, thần niệm triển khai, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ ngũ giới.
Bọn họ phát hiện, thế giới này bỗng nhiên đã xảy ra biến hóa làm người ta sợ hãi.
Giống như có một người ở ngoài ngũ giới, đâm vào tầng lá chắn, mà cái lá chắn ở ngoài, đã có một thế giới rộng lớn vô cùng, lá chắn vừa vỡ, hai thế giới phút chốc liền thông nhau một chỗ.
Thần niệm bọn họ giống như cường đại lên thập bội, không hề khó khăn vượt qua lá chắn, thấy một thế giới mới.
Tu chân giới, tiên giới, ma giới, thần giới, ma thần giới, lại một cái Thiên Địa ngũ giới!
Đây là đâu?
Một vài vị thần liền hiểu ra: Đúng, là Diệt Thế Chi Môn!
Đúng vậy, Diệt Thế Chi môn đã cùng Thiên địa ngũ giới hoàn toàn liên tiếp một chỗ! Từ nay về sau, sẽ không phải là hai thế giới, mà là một thế giới!
Tiểu Tiểu chậm rãi mở to mắt, cảm thấy toàn thân tràn ngập Sáng Thế Thần lực, nàng cúi đầu, chấn động: " Không phải chứ, Huyễn Nguyệt chủ thần nàng ........ nàng cư nhiên không trở lại sao? "
Vô số ký hiệu thần bí màu tím bay vào, Tiểu Tiểu khởi động thân mình, thở một hơi dài, biểu tình vô cùng nghiêm túc: " Tốt, từ nay về sau, ta không còn là Sáng Thế Giả, mà chân chính là Sáng Thế Thần, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố thế giới này ..... Huyễn Nguyệt tỷ tỷ ..... nếu làm ra lựa chọn như vậy, nhất định phải hạnh phúc a! "
"Này, này đến tột cùng là tại sao? " Gia Cát thần hầu kêu to: " Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? "
Tiểu Trúc mỉm cười, đôi mắt đẹp liếc qua, vô số tin tức truyền tới, hầu tử ngơ ngác nửa ngày, rốt cuộc ngã ngồi xuống, ha ha nói: " Này ....... Đây là bí mật lớn nhất của Diệt Thế Chi Môn?"
Đúng vậy, đó là bí mật lớn nhất và là cuối cùng của Diệt Thế Chi Môn .......
Thời gian trở lại ngàn vạn thế hệ trước, Nhiên Tinh cùng với Huyễn Nguyệt.
Chuyện xưa cùng Vô Tự Thiên Thư viết hoàn toàn đồng nhất, nhưng Vô Tự Thiên Thư có một thứ không nói ra: " Huyễn Nguyệt là Nữ! "
Cho nên, hai vị Sáng Thế Thần lúc đầu nảy sinh cảm tình, không phải tình bạn, mà là tình yêu, bọn họ muốn cùng ở một chỗ. Sáng Thế Thần trong lúc đó, không thể cùng xuất hiện, bọn họ sáng tạo ra hai thế giới độc lập, hưởng thụ lạc thú sáng tạo, thế giới bọn họ cũng không cho ngoại nhân tiến vào. tình yêu đối với bọn họ, hiển nhiên là cấm kỵ.
Nhiên Tinh cùng Huyễn Nguyệt quyết định đánh vỡ cấm kỵ, bọn họ nghĩ đến biện pháp: " Làm cho hai thế giới giao hòa."
Vì thế, bọn họ cố gắng vô số.
Bọn họ vô số lần nghiên cứu quy tắc Sáng Thế, nếu muốn cho hai thế giới giao hòa, chỉ một biện pháp, buông bỏ chức vụ Sáng Thế Thần.
Ít nhất cũng phải có một phương buông bỏ, tiến vào thế giới mình sáng tạo, không ngừng luân hồi.
Thiên địa ngũ giới cùng Diệt Thế Chi Môn vì cái gì thiết kế tương tự, cũng không phải Huyễn Nguyệt muốn mượn cách của Nhiên Tinh, mà là Huyễn Nguyệt muốn cùng Nhiên tinh ở một chỗ, vì cấu trúc tương tự nên hai thế giới dung hợp rất tốt.
Vì cái gì Huyễn Nguyệt lần lượt ở trong luân hồi thất bại, không phải bởi vì nàng bướng bỉnh, mà là bởi vì nàng đang tìm cơ hội.
Vì cái gì Huyễn Nguyệt thủy chung vẫn phân ra thần thức tiến vào Thiên Địa Ngũ Giới, không phải nàng ham chơi, mà là bởi vì nàng đang chế tạo cơ hội.
Vì cái gì Diệt Thế Chi Môn thủy chung phải tồn tại một Sáng Thế Giả, không phải bởi vì Huyễn Nguyệt nhàn hạ, mà bởi vì nàng căn bản không muốn làm Sáng Thế Thần.
Nàng vô số lần thực nghiệm, thẳng đến lúc có thể tìm kiếm một người đủ tư cách làm Sáng Thế Giả, nàng lựa chọn chính là Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu đến từ thiên địa ngũ giới, lại trở thành Sáng Thế Giả của Diệt Thế Chi Môn, đây là dung hợp hai thế giới bước đầu, cũng là bước tối trọng yếu.
Cho nên nói, cái gọi là Sáng Thế lý niệm, cái gọi là luân hồi lặp lại, cái gọi là một luồng thần thức, hết thảy tất cả đều là lấy cớ, để ngụy trang, chỉ là bọn họ vì yêu nhau mà phục bút, phục bút chân chính là ngàn vạn thế hệ, vẫn chôn cho tới ngày nay.
Hiện giờ, Tiểu Khai đã đúng là Tiểu Khai, Tiểu Trúc đúng là Tiểu Trúc, Tiểu Khai ở ngũ giới luân hồi, Tiểu Trúc ở ngũ giới luân hồi, bọn họ đau khổ yêu nhau, đau khổ kiên trì, đi đến hôm nay, rốt cuộc công đức viên mãn.
Cho nên, cái gì dài lâu, cái gì bao la hùng vĩ, một đoạn lữ trình gian khổ!
Vài vị thần tộc rung động tỉnh táo lại, liền chứng kiến Tiểu Khai vỗ vai Phá Hư chi thần, nói: " Xong rồi, đi thôi! "
Phượng Hoàng thần mờ mịt nói: " Đi đâu? "
Tiểu Trúc cười nói: " Dĩ nhiên là hồi linh sơn, có rất nhiều tỷ tỷ muội muội đang đợi chúng ta trở về " Nàng quay đầu nói: " Đúng không Hoàng Bội tỷ tỷ? "
Hoàng Bội hừ một tiếng, vốn định lên mặt, trên má lúm đồng tiền như hoa, ngay cả giấu cũng không giấu được.
Tiểu Khai lại lắc đầu, cười hì hì nói: " Tiểu Trúc muội muội, ta nghĩ trước tiên nên đi thế tục giới một chuyến."
Hoàng Bội ngạc nhiên hỏi: " Ngươi đi làm gì? "
Tiểu KHai đếm đầu ngón tay nói: " Ta bỗng nhiên nhớ ra tại thế tục giới còn có vài đoạn trần duyên, còn có vài vị lão bà cần thu về, tính ra thì, phái Hoàng Sơn Hiểu Lâm sư muội một người, Tư Mã Tuyết của dòng họ Tư Mã một người, còn có ở Tiêu Kim Quật (cái chỗ ăn chơi ấy) có Nhạn Băng cùng Điền Ngọc đều là đại mỹ nữ nga, còn có không ít đệ tự Lưu Vân Thủy Tạ, còn có thể chọn thêm vài người ........"
Nói đến đây bỗng thảm thiết kêu lên: " Hoàng Bội! "
Hoàng Bội hừ nói: " Gọi ta là phu nhân."
Tiểu Khai nói: " Phu nhân ..... nhẹ nhẹ tay...."
Hoàng Bội gắt gao cấu vào chỗ thịt non ở tay Tiểu Khai, dùng sức xoay 360 độ, tay kia uy phong lẫm lẫm chống hông, nghiến răng nói: " Lão nương mặc kệ ngươi là Nhiên Tinh chủ thần hay là đệ lục thần tộc, tóm lại, về sau ngoan ngoãn ở Linh Sơn, không có việc gì liền tu luyện nhiều nhiều cái Thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp. Dám giống như trước trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lại còn lầm bầm, đừng trách ta ra tay vô tình! "
Tiểu Khai vẻ mặt đau khổ nói: " Phu nhân, cả nhóm có chừng hơn mười ngươi, ta lại chỉ có một, ta cũng không phải là làm bằng sắt, cho dù tu luyện như thế nào, cũng phải mười ngay nửa tháng tuần hoàn một lần a? "
Hoàng Bội lại nhéo tay Tiểu Khai, cả giận: " Ngươi nói lại ta nghe xem? "
Tiểu Khai hít sâu nói: " hảo, hảo, thân là thần tộc, ba ngày tuần hoàn một lần khẳng định không sao."
Hoàng bội sắc mặt hơi hòa hoãn, buông tay nói: " Như thế nghe còn có lý "
Năm vị thần tộc há to miệng, có vẻ nhét được mấy quả trứng vào đó.
" Các ngươi ..... khụ khụ, còn không mau đi " Tiểu Khai phất tay vài vị thần tộc nói: " Việc nhà, phi lễ chớ thị, chưa từng nghe qua sao? " (ý kiểu việc nhàn nhìn là phi lễ)
Vài vị thần tộc dang muốn rời đi, liền quay lại hỏi: " Nếu hai thế giới đã thông nhau, vậy năm sau có thể có chuyện " Tái bản " ra một cuốn Vô Tự Thiên Thư, lại tái bản ra một thiên tuyển môn chủ Nghiêm Tiểu Khai không? "
Tiểu Khai nhất thời cười ha ha:" Vô Tự Thiên thư vì yêu mà sinh, bây giờ đã xong việc, tự nhiên không xuất hiện, về phần Nghiêm Tiểu Khai, chỉ một thôi ...... "
Hắn suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: " à đúng rồi, hiện tại ta cùng Tiểu Tiểu là hàng xóm, rảnh qua xem nàng ra sao, nhắc nhở nàng cân não, đừng sao chép sáng ý của ta! "
Tiểu Trúc nghe thú vị, liền cười, vô hạn thỏa mãn đều trong đó ...
HẾT
← Ch. 229 |