Vay nóng Tima

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 229

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 229: Tiểu Khai là ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Lời này nói ra thật là hợp tình hợp lý, mọi người liên tục gật đầu, nhìn Phá Hư chi thần.

Phá Hư chi thần lắc đầu nói: " Các ngươi đều phức tạp quá, ta thấy, Huyễn Nguyệt chắc chắn là Nghiêm Tiểu Khai, Diệt Thế Chi Môn có hai thần nhân, một sáng thể giả, một người thức tỉnh Sáng Thế Giả, nếu Sáng Thế Giả Tiểu Tiểu kia không thể thay đổi vận mệnh, tự nhiên chọn ra Nghiêm Tiểu Khai, huống chi, bây giờ sáng tạo lực hắn cũng có, các ngươi ngẫm lại, trừ Sáng Thế Thần ra, thì ai có tư cách có Sáng tạo lực? "

Lời này hữu lý (Có lý), Trí tuệ chi thần trầm tư một lát, rồi gật đầu nói: " Đúng vậy, hẳn là Nghiêm Tiểu Khai "

Tiểu Khai cười lắc đầu: " Ta cũng không muốn làm cái gì Sáng Thế Thần, ta chỉ muốn nhanh thức tỉnh Sáng Thế Thần rồi về Linh Sơn sống yên lặng thôi."

Hoàng Bội cùng Tiểu Trúc có chút lo lắng, không hẹn mà cùng nhìn Tiểu Khai, trong lòng đều nghĩ: " Nếu hắn là Sáng Thế Thần, chỉ sợ không thể theo ta về linh sơn nữa ....."

Vô luận thế nào, nghi thức vẫn phải tiếp tục.

Trừ bỏ Tiểu Trúc ra, tất cả mọi người bay ra rất xa, cách đại thụ tầm ngàn thước, Tiểu Trúc nhẹ nhàng há miệng, niệm ra từng khẩu quyết trong Vô Tự Thiên Thư.

Khẩu quyết viết bằng Sáng Thế văn tự, chỉ có một người có thể thấy, cũng chỉ có một người mới niệm ra được, mọi người thấy Tiểu Trúc vẫn đọc, nhwung không nghe được nửa âm tiết nào, thần thức bọn họ thấy rõ, vẫn không thể hạn chế quy tắc Sáng Thế, Trí tuệ chi thần nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu: " Hay là không phải? "

Phá Thần cười nói: " Ngươi làm sao vậy? "

Trí Tuệ Chi Thần cau mày nói: " Nếu Nghiêm Tiểu Khai là Huyễn Nguyệt, vậy sao cư nhiên Tiểu Trúc cô nương mới nhìn thấy được đoạn khẩu quyết? Theo lý thuyết, Huyễn Nguyệt vô luận như thế nào cũng nên thấy được Sáng Thế văn tự a? " Hắn quay đầu nhìn Phá Hư chi thần: " Tỷ như hắn, cho dù phong ấn, vẫn như cũ kháng cự được thần uy, có thể thấy được, thần cấp bậc cùng cảnh giới căn bản là không phong ấn được a."

Phá thần cười: " Được rồi, ngươi thông minh nên nhiều ý tưởng, hay ngươi muốn nói, Tiểu Trúc cô nương mới là Sáng Thế Thần? "

Trí tuệ chi thần thở dài, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, chỉ cảm thấy như thế nào cũng không thích hợp, ngưng mắt nhìn lại.

Xa xa, Tiểu Trúc đã niệm xong khẩu quyết, đang nhanh chóng bay xa, mà chân trời kia, mặt trăng tròn óng ánh đã chậm rãi hạ xuống, chia ra một tấc, một chút, một chút, đối diện đỉnh đại thụ.

Trên đỉnh cây hàng ngàn vạn chạc cây bỗng chốc linh động như rắn, theo khoảng cách bay múa, sau đó tuần hoàn theo cách nào đó vô cùng phức tạp quỷ dị, bắt đầu không ngừng leo lên, vặn vẹo, liền giống như xoay quai bánh chèo, cuối cùng hình thành mấy ngàn cỗ dây, thẳng tắp với mặt trăng tròn hạ xuống.

" Đây chính là mạch máu cùng dây thần kinh của Nhiên Tinh chủ thần a, hóa ra là vậy."Tiểu Khai kinh tâm động phách, lẩm bẩm nói.

Trăng tròn tiếp tục rơi xuống, vững vàng cố định ở trên thân cây, kim quang sáng lên, trăng tròn cực kì nóng bỏng phút chốc ảm đạm, đã kết hợp không còn khe hở.

Đến tận bây giờ, Sáng Thế Thần thân thể mới tính là đầy đủ.

Trong thiên địa bắt đầu chấn động mơ hồ, đại thụ toàn thân đều hơi hơi run run đứng lên, nhìn qua, giống như đang chậm rãi thức tỉnh, rừng rậm cùng vô số thảm cỏ bay lên, đại thụ vô cùng khổng lồ bắt đầu lay động, giống như là SÁng Thế Thần đang châm rãi đem hai chân của mình từ trong đất bùn rút ra, một cỗ uy nghiêm khổng lồ trào ra, bao phủ toàn bộ thiên địa.

Giờ khắc này, Trí Tuệ Chi Thần cùng Phá Hư Chi Thần đều run rẩy, mà ngay cả Gia Cát Thần hầu không sợ trời không sợ đất mặt cũng đã tái nhợt. !

Đây mới chân chính là không thể kháng cự Sáng Thế Thần uy a!

Tiểu Khai toàn thân lam quang trào ra, cố gắng kháng cự cỗ thần uy này, màu lam nguyên lực của hắn đúng là rất cường hãn, cư nhiên đem cỗ uy áp này chân ở ngoài, mà ngay cả bên cạnh hắn, hai nàng đều đứng vững tuy rằng khiếp sợ, nhưng không khủng hoảng, hiển nhiên, căn bản không cảm nhận được uy thế.

Trí tuệ chi thần vội nhìn sang Tiểu Khai, trong lòng kêu lên: " Đúng vậy, hắn quả nhiên là Huyễn Nguyệt Chủ Thần! "

Trong thiên địa chấn động mãnh liệt, đại thụ đã hoàn toàn rút gốc ra, giờ phút này toàn bộ rừng rậm lên trên không trung, cái rễ bị bám bùn đất tro bụi che đầy trời, mọi người chăm chú nhìn xuống, mầu vỏ cây ngăm đen bắt đầu chậm rãi dâng lên quang mang trắng tuyết và óng ánh như vàng. Hàu quang này theo hoa văn ở vỏ cây lúc lộ ra, nơi đi qua vỏ cây từ từ rơi xuống, lộ ra da thịt trắng tuyết bên trong.

Đúng vậy, Sáng Thế Thần Thức tỉnh......

Thiên Nhân chi giới vô tận màu tím, bỗng nhiên như tìm được chủ nhân, phát ra hàng ngàn tiếng hô, kinh thiên động địa, tất cả tụ tập về chậm rãi thấm vào thân thể Sáng Thế Thần.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên nhân chi giới không còn gì, tất cả khí màu tím cũng không sót lại, mà khỏa đại thụ biến thành màu tím, rồi bỗng chốc thu nhỏ lại!

Thấy một màn như vậy, chư vị thần tộc bỗng nhiên hiểu được: " Nguyên lai Thiên nhân chi giới vốn là thân thể Sáng Thế Thần a! Hắn ngủ say rồi phóng thích tất cả lực lượng tạo nên Thiên Nhân Chi Giới, vì bảo hộ thân thể mình, cũng là vì hoàn toàn trầm miên.

Giờ phút này hắn thức tỉnh, tự nhiên phải thu hồi toàn bộ thần lực.

Vốn là đại thụ chống đớ thiên địa, bây giờ chỉ còn cao ba thước, quang mang màu tím hoàn toàn che mắt mọi người, mọi người chỉ có thể nhìn thấy đoàn hào quang kia có vô số mây tím toán ra, giống như đem vạn triệu năm tiến hóa áp súc một lát, khối không khí trở nên điên cuồng, sau đó bỗng nhiên " Thương " một tiếng, bụi bậm cùng cây cỏ nhất thời héo rũ đi, các con sông đều cạn khô, mà trong rừng rậm, lại có một người.

Hắn một thân mặc một bộ quần áo độc nhất (KHông giống ai nhưng thôi để là độc nhất cho nó giống thần) Nhìn trong mắt, cũng không có chút cảm giác cổ quái, ngược lại cảm thấy vô cùng nhu hòa, vô cùng phối hợp. Hắn đứng đó, ngay cả quang mang đều thu liễm, , liền như vậy đứng im, toàn thân cao thấp tự nhiên toát ra khí thế, giống như ngạo thị núi sông, khí nuốt nhật nguyệt.

Lại là đầu hắn vẫn mơ hồ, không thấy rõ.

" Đúng vậy, là Sáng Thế Thần ...... Trước khi hắn ngủ say, chính là mặc bộ này ....." Trí tuệ thần run rẩy, lẩm bẩm nói: " Ta còn nhớ rõ .... Ta có ấn tượng....."

"Đúng vậy." Phá Thần dùng sức nuốt nước miếng: " Chủ thần đem ta sáng tạo ra, cũng là mặc bộ quần áo này ...."

Tiểu Khai khẩn trương hô hấp, thấp giọng: " VẬy tại sao không thấy mặt của hắn? "

Gia Cát Thần Hầu đối với hắn cũng không phải chủ thần của mình, hiển nhiên không kính sợ, hắn hắc hắc cười nói: " SÁng Thế Thần thực là phô trương thôi a."

Trừ bỏ hầu tử, tất cả mọi người đều thành tín đứng yên, chờ đợi Sáng Thế THần lộ ra hình dáng, hạ thần dụ.

Lại là lúc này, đợi hơn mười phút, Sáng Thế Thần vẫn như cũ im lặng đứng đó, không nhúc nhích.

" Này....... Đây là ...... " Trí tuệ thần nói: " Chẳng lẽ trình tự của chúng ta xảy ra vấn đề? Chủ Thần hoàn toàn không có thức tỉnh sao? "

" Sẽ không a " Tiểu Khai nhanh tay giở thiên thư, khẳng định nói: " Đúng vậy, toàn bộ đều đúng a! "

Trí tuệ thần nhăn nhó, hướng phía trước thấp giọng kêu: " Chủ thần."

Chủ thần không có độnh tĩnh, nhưng trước mặt chủ thần, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn vầng sáng.

Phá thần nhất thời ngẩn ra, thốt lên: " Thần giám quang hoàn? "

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Đây là ý tứ gì? "

Phá Thần biểu tình cũng có chút cổ quái, chậm rãi nói: " Ta cũng chỉ nghe qua đồ vật này, chủ thần trầm miên cùng thức tỉnh không như chúng ta, đối với chúng ta mà nói, ngủ với tỉnh là là chuyện tự nhiên, nhưng chủ thần lại hao hết hồn lực, mới có hiện tượng trầm miên, cần có đủ điều kiện mới thức tỉnh, nếu không, một khi hắn thức tỉnh ngoài ý muốn, lực lượng cùng thân thể đều bị thương nặng, đúng là bởi vì điều này, cho nên mới có thần giám quang hoàn."

Hắn dừng một chút, lại nói: " Chủ thần thức tỉnh, điều kiện thập phần hà khắc, trước khi thức tỉnh, hắn không thể nhìn, cũng như nói chuyện, chỉ có thể xác định điều kiện thỏa mãn, mới có thể mở mắt, cho nên, thần giám quang hoàn, chính là dùng để xác định điều kiện có thỏa mãn hay không."

Tiểu Khai cười nói: " Hiện tại sáu vị thần tộc đều ở đây, chúng ta theo Vô Tự Thiên Thư làm, điều kiện thỏa mãn rồi, vì cái gì không mở mắt?"

Hầu tử mắng: " Ngu ngốc, ngươi nói thỏa mãn là liền thỏa mãn sao? SÁng Thế Thần tỉnh lại, chúng ta một đám phải đến quang hoàn lý, làm cho chủ thần cảm giác được chúng ta, mới biết được hắn cần gì a."

Một khi đã như vậy, vậy thì đi.

Đầu tiên đi lên là Trí Tuệ Chi Thần, hắn hướng vầng sáng màu vàng đi lên, đối diện chủ thần nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy xuống.

Hiển nhiên, sáng thế thần muốn tìm không phải hắn.

Người thứ hai, là Phá Thần, đi lên cũng giống như Trí Tuệ Thần.

Người thứ ba là Phá Hư Chi Thần, một cước đi vào, SÁng Thế Thần sững sờ một chút, Phá Hư Chi Thần đang nói thầm bên cạnh, đã cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra.

Đối diện, SÁng Thế Thần vẫn đứng im không nhúc nhích.

Hắn tuy rằng cực kì sủng ái Phá Hư Chi Thần, bây giờ, hắn muốn tìm lại không phải Phá Hư Chi Thần.

Phượng Hoàng thần lắc đầu: " Xem ra ta cũng không cần phải lên rồi, Tiểu Khai, ngươi thử xem sao? "

Lúc này, rốt cục có biến hóa.

Sáng Thế Thần như ngây dại, liền đứng đó chừng một phút, bỗng nhiên động.

Hắn chậm rãi nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng phất qua mặt mình, nhất thời, hé lộ ra.

Tất cả mọi người đều hít một ngụm lượng khí!

Đây là khuôn mặt quá quen thuộc, hắn tuy rằng nhắm chặt hai mắt, mọi người lại đều nhận ra.

Nguyên lai, khuôn mặt này, giống Tiểu Khai như đúc!

Hai Nghiêm Tiểu KHai giống nhau như đứng, đối mặt, một bên mở mắt một bên nhắm mắt, thật sự cổ quái đến cực điểm!

Vài vị thần tộc nhìn nhau, thần tình cổ quái, Phá Thần không xác định nói: " CÁc ngươi .... Còn có ấn tượng không? Chủ thần năm đó .... Là tuwowsngmajo này sao?"

Trí tuệ chi thần, Phá hư chi thần, Phượng hoàng thần cùng Gia CÁt Thần hầu nhìn nhau, mỗi người đều mê man, Phượng Hoàng thần có chút khó tin, thở dài: " TA thật không tin được, ta năm đó, cư nhiên chưa từng nhớ kỹ dung mạo Sáng Thế Thần, nếu không, ta lần đầu gặp Tiểu KHai, nên nhận ra mới đúng."

" Lại là ..... SÁng Thế Thần rõ ràng ở bên kia, Nghiêm Tiểu KHai rối cuộc là ai? "

Trí tuệ thần mơ hồ: "Hắn rõ ràng là Huyễn Nguyệt mới đúng a .... Hay tất cả Sáng Thế Thần dung mạo đều giống nhau?"

Hoàng bội hừ lạnh một tiếng: " Cho dù ngươi là ngũ giới trí tuệ nhất, cũng không cần ở đây đoán mò, dù sao phu quân ta đi vào được, sao không xuốn gmaf xem? "

Lời này nói ra rất không khách khi, Trí tuệ thần sửng sốt, gật đầu: " Đúng vậy."

Hắn nhìn qua Hoàng Bội, thấy Hoàng Bội nắm chặt góc áo mình, bởi vì dùng sức quá mức, ngay cả ngón tay cũng có chút trắng bệch, hiển nhiên, trong lòng khẩn trương kịch điểm, Trí Tuệ Thần kịp phản ứng, nguyên lai Hoàng Bội vốn đã lo lắng Tiểu Khai là Sáng Thế Thần, đã sớm tâm thần không yên, lại đủ loại dấu hiện hướng Tiểu Khai, Hoàng Bội vô lực, nhất thời cảm xúc phát tác, đối với lời nói không để ý.

Trí tuệ thần trong lòng nổi lên một luồng đồng tình, hắn quay đầu nhìn Tiểu Trúc, Tiểu Trúc so với Hoàng Bội im lặng hơn nhiều, đứng đó, khóe miệng như vẫn cười, nhưng mười ngón tay gắt gao xiết vào nhau, hơn run run, đã bại lộ nội tâm của nàng.

Phía trước, cũng đã xuất hiện cực đại biến hóa!

Tiểu Khai biến mất!

Thần giám quang mang bỗng ảm đạm, Tiểu Khai thân ảnh vô tung, mọi người ngẩng đầu, chứng kiến Sáng Thế Thần toàn thân run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên mở mắt, nhìn về mọi người.

Cái nhìn này chậm rãi đảo qua mọi người, chỉ nghe qua " Bùm! Bùm " liên tiếp thanh âm vang lên, tất cả mọi người đi xuống, kiêu ngạo như Gia Cát THần hầu cũng tâm thần run rẩy, vô số tin tức trong phút chốc như thủy triều dũng mãnh, hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhất thời quỳ xuống.

Trong đầu hắn, phút chốc hiện ra rất nhiều thứ.

Sáng Thế Thần đem Vô Tự Thiên Thư chưa viết xong, để ở đây.

Tiểu KHai tột cùng là ai? Đáp án là gì?

Tột cùng vượt qua ý liệu của mọi người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-230)