← Ch.0199 | Ch.0201 → |
- Cái gì, hắn là chân võ giả tam chuyển?
- Tại sao có thể như vậy?
Toàn bộ hộ vệ Doãn gia phẫn nộ như phát điên, trong lòng một trận lạnh lẽo.
- Xú tiểu tử, có chút ánh mắt, đáng tiếc ngươi sẽ chết!
Nam tử xấu xí thấy Lâm Tiêu phân tâm, cười dữ tợn, bổ ra một đao toàn lực.
Hoa lạp!
Một đạo đao mang hình thành trong hư không, ngưng tụ thành chiến đao hung hăng chém về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lạnh lùng quát:
- Thật cho rằng ta không giết được ngươi?
Dứt lời nguyên lực toàn thân hắn chạy chồm, Ngưng Nguyên Công vận chuyển, chiến đao thẳng tắp bổ ra.
- Phá Sơn Đao – Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
Nhìn thấy thực lực đáng sợ của nam tử đầu lĩnh, Lâm Tiêu không muốn tiếp tục dây dưa vào người này, toàn lực thi triển thức thứ ba Phá Sơn Đao.
Một đạo đao khí long quyển thổi quét, va chạm cùng đao mang của nam tử xấu xí, một trận nổ vang, chiến đao của Lâm Tiêu thế như chẻ tre dễ dàng xé rách đao mang của nam tử, đao khí long quyển đáng sợ nháy mắt bao trùm lấy hắn.
- Không!
Nam tử phát ra tiếng gào thét.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, nam tử nháy mắt bị xé rách dập nát, hóa thành huyết vũ phiêu tán đầy trời, thi cốt vô tồn.
- Lão Sửu!
Nam tử gầy gò không dám tin vào hai mắt của mình, nam tử xấu xí thực lực đạt tới nhị chuyển đỉnh phong, không kém hơn hắn mảy may, mà Lâm Tiêu vừa nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nguyên lực chân khí không quá mạnh mẽ, làm sao đột nhiên trở nên đáng sợ như thế, một đao chém chết a Sửu, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
- Ngươi...muốn chết, các ngươi chết chắc rồi, tất cả đều phải chết!
Nam tử đầu lĩnh nhìn thấy một màn này, ánh mắt đỏ bừng, phẫn nộ rít gào.
Sưu!
Nam tử đầu lĩnh nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh, như diều hâu tấn công về hướng Lâm Tiêu, khí thế mãnh liệt.
- Tới tốt lắm, cho ta biết một chút ngươi rốt cục có bao nhiêu thực lực đi!
Lâm Tiêu cầm đao, đối mặt một chân võ giả tam chuyển nhưng trong lòng hắn không hề sợ hãi chút nào, chỉ còn lại chiến ý.
- Hừ!
Thần Phi đang chiến đấu cùng nam tử gầy gò, chứng kiến đối phương thất thần, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua, nguyên lực phun tràn, ngưng tụ trong trường kiếm hóa thành vô số kiếm quang nổ bắn tới.
- Lăng Vân kiếm pháp – Kiếm Ảnh Thiểm Thước!
Xuy xuy...
Trong hư không hiện ra hơn mười kiếm ảnh, nhanh như chớp bao vây nam tử, kiếm khí tung hoành, mỗi đạo sắc bén, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
- Huyết Ma đao pháp – Cuồng Ma Loạn Vũ!
Nam tử cảm giác được kiếm thế, trong lòng kinh hãi, chợt quát một tiếng, chiến đao hóa thành đao ảnh tầng tầng bạo tán.
Oanh oanh oanh...
Một chuỗi thanh âm gầm rú vang vọng trong hư không, kình khí nổ bắn ra, nam tử gầy gò bật lui ra sau hơn mười bước, cổ tay nứt vỡ, máu tươi loang lổ.
Thần Phi nắm lấy thời cơ, không cho đối phương cơ hội thở gấp, trường kiếm không ngừng bổ tới, nguyên lực phun lên, hình thành một tầng kiếm ảnh sáng ngời, đem nam tử hoàn toàn bao vây bên trong.
- Xú tiểu tử, ngươi đang bức ta!
Nam tử liên tục tháo chạy, sắc mặt tái nhợt, một tia máu tươi tràn ra, nổi trận lôi đình.
- Huyết Ảnh Trảm!
Nam tử tiếp nhận công kích, nguyên lực tràn lên, một đao bổ tới.
Hoa lạp!
Huyết sắc đao ảnh hiện ra trong hư không, chân khí túc sát lan tỏa, đao ảnh mang cho người ta cảm giác như trong núi thây biển máu, mà trong nháy mắt thi triển nam tử gầy gò như bị chấn thương, miệng phun máu tươi.
- Phân!
Thần Phi không hề có ý tưởng né tránh, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lóe tinh quang đâm ra một kiếm.
Một kiếm! Hai kiếm! Ba kiếm...
Thần Phi nháy mắt đâm ra mười ba kiếm, nhanh như thiểm điện, ngưng tụ thành một điểm, xuy một tiếng bắn ra, hung hăng đụng vào đao ảnh trước mặt.
Phốc!
Đao ảnh xuất hiện lỗ hổng, mũi kiếm nhanh chóng đi tới trước mặt nam tử, trực tiếp xuyên thủng trán của hắn.
Oanh!
Cùng lúc đó Thần Phi cũng bị đao ảnh bao phủ bên trong, đá vụn vẩy ra đầy trời, bụi mù tràn ngập, nháy mắt che phủ hết thảy.
- Thần Phi sư huynh!
Hai đệ tử Cửu Long bảo còn lại kinh hô, hộ vệ Doãn gia vô cùng lo lắng, dáng vẻ khẩn trương.
Bụi mù tán đi, Thần Phi quỳ một gối, tay phải chống kiếm dưới đất, thân hình đầy máu tươi, nhưng đôi mắt hắn sáng ngời như đêm đen đầy sao.
- Sư huynh!
Hai đệ tử Cửu Long bảo vội vàng chạy tới, vui mừng nâng đỡ Thần Phi đứng dậy.
- La Quật, a a a, các ngươi đều phải chết cho ta!
Nam tử đầu lĩnh nhìn thấy chỉ còn lại một mình hắn, đôi mắt biến thành một mảnh đỏ đậm, rít gào nhào về phía Lâm Tiêu.
Bá!
Đao mang như sao băng nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Hừ!
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, không hề né tránh, chiến đao vung lên nhanh như chớp.
Thương!
Hai thanh chiến đao va chạm trên hư không, đao khí khuếch tán, trong ánh mắt giật mình của nam tử đầu lĩnh, thân hình Lâm Tiêu vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, không chút sứt mẻ.
- Chân võ giả tam chuyển, không gì hơn cái này!
Quát lạnh một tiếng, thân hình Lâm Tiêu nháy mắt bắn lên.
- Tà Nguyệt Trảm!
Ánh đao chói mắt lướt qua, nhanh như chớp đánh về hướng nam tử.
- Xú tiểu tử, hôm nay Liêu Lạc này nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Nam tử nổi giận quát, xuất thủ.
Thương!
Song phương liên tục thi triển hơn mười đao, đao đao va chạm trong hư không, thổi quét từng luồng kình khí đao mang, từ không trung đánh xuống đất, từ mặt đất đánh vào sơn cốc, vô số hoa cỏ bị cuốn thành phấn vụn, mặt đất như bị cày xới lên, hỗn độn không chịu nổi.
- Lui lui...
- Mau tránh ra!
Trong hộ vệ Doãn gia truyền ra tiếng kinh hô, hai đệ tử Cửu Long bảo đã dìu Thần Phi rời thật xa, cuộc chiến giữa Lâm Tiêu cùng Liêu Lạc thật sự quá mạnh mẽ, nếu không cẩn thận bị cuốn vào bên trong, bọn họ căn bản không đủ lực lượng ngăn cản.
Phốc!
Rốt cục hai người tách ra, tay áo Lâm Tiêu nát thành phấn vụn, nhưng Liêu Lạc càng thêm chật vật, trường bào phá thành mảnh nhỏ, hiển nhiên gặp tổn hại, còn tổn thương hơn Lâm Tiêu.
- Tại sao có thể như vậy...
Liêu Lạc không dám tin vào hai mắt của mình, lấy thực lực của hắn liếc mắt liền nhìn ra Lâm Tiêu là chân võ giả nhị chuyển, bình thường căn bản không phải địch thủ một chiêu của hắn, cho dù là thiên tài cũng nhất định không khả năng ngăn được mười chiêu công kích liên tục của hắn.
Nhưng thực lực của Lâm Tiêu vượt xa dự liệu của hắn, rõ ràng là chân võ giả nhị chuyển, nhưng phóng xuất ra nguyên lực vô cùng thuần túy, hoàn toàn không kém hơn tam chuyển, càng kinh người chính là ý chí chiến đấu cùng kinh nghiệm của tiểu tử kia, trong khi bản thân hắn là tinh anh của Huyết Ma mã tặc đoàn, trải qua vô số trận chém giết nhưng lại không cách nào chiếm được thượng phong.
- Chân võ giả tam chuyển, không gì hơn cái này!
Lâm Tiêu cười lạnh nói.
- Xú tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!
Liêu Lạc giận dữ, nhưng trong lòng không dám có chút khinh thường như trước.
Hô!
Thân hình Lâm Tiêu chợt nhoáng lên, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết lặng yên thi triển, nháy mắt đi tới trước mặt đối phương.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Trong mắt hiện lên tinh quang, từng trận gió mát phất qua, mềm nhẹ lướt trên thân thể Liêu Lạc.
← Ch. 0199 | Ch. 0201 → |