Vay nóng Homecredit

Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 0584

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 0584: Cừu Vô Tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Siêu sale Lazada


Đám người kinh ngạc, ngưỡng mộ, thầm khâm phục. La Thiên Thảo có giá năm ngàn vạn lượng vậy mà Cừu Vô Tình nói tặng liền tặng, kinh người hơn là bản thân Cừu Vô Tình vốn là kiếm khách lại có kiếm ý, La Thiên Thảo có giúp ích khá lớn cho gã.

Chỉ có Lâm Tiêu hiểu rằng với kiếm ý của Cừu Vô Tình đã đạt tới tiểu thành rồi, La Thiên Thảo đem lại hiệu quả rất nhỏ bé. Cừu Vô Tình tặng La Thiên Thảo có thể là vì lôi kéo La Tuấn, đại ca của La Liệt.

Một góc đại sảnh, Tông Thứu âm trầm nhìn nhóm Lâm Tiêu, thầm nói:

- Chết tiệt, không ngờ đám nhãi này quen Cừu Vô Tình, hèn gì lúc trước kiêu ngạo như vậy.

Tuy Cừu Vô Tình còn trẻ tuổi nhưng thực lực không giống bình thường, bản thân Tông Thứu không dám nói sẽ đánh lại gã. Nếu Lâm Tiêu luôn đi chung với Cừu Vô Tình, Tông Thứu không dám tấn công hắn.

- Hừ! Cừu Vô Tình thì sao? Ta không tin các ngươi luôn đi chung, chờ các ngươi tách ra thì ta sẽ lấy mạng người!

Ánh mắt Tông Thứu sắc bén, gã nhìn ra được Lâm Tiêu và Cừu Vô Tình không quen nhau, hai bên tuy đi chung nhưng rồi sẽ có lúc tách ra, khi ấy là cơ hội cho Tông Thứu.

Cừu Vô Tình mời:

- Diệp Hoa, ngươi cũng là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài của Quận An Định chúng ta. Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi phế tích viễn cổ Yêu Ma lĩnh, tạm nghỉ ngơi trong Thành Hắc Lĩnh. Hay các người đi chung đi?

Diệp Hoa mừng rỡ nói:

- Vậy xin đa tạ Cừu sư huynh.

Có Cừu Vô Tình dẫn đi sẽ an toàn hơn trong Yêu Ma lĩnh, cơ hội thế này rất hiếm thấy.

Nhưng Diệp Hoa nhìn Lâm Tiêu đứng bên cạnh, do dự nói:

- Cừu sư huynh, còn Lâm Tiêu...

Cừu Vô Tình liếc sang Lâm Tiêu:

- Lâm Tiêu đúng không?

Ánh mắt Cừu Vô Tình sắc bén, sâu thẳm, tựa hồ sâu, rất đáng sợ:

- Ta có quen vài thiên tài Quận Hiên Dật, nhưng đây là chuyện của đệ tử Quận An Định chúng ta, e rằng không thể mang ngươi cùng đi được, ngại quá.

Cừu Vô Tình nói xin lỗi nhưng giọng điệu lạnh băng, thái độ ngăn cách người ngoài ngàn dặm, hiển nhiên gã không thèm để Lâm Tiêu vào mắt.

Lâm Tiêu không phải loại người mặt dày mày dạn, mỉm cười nói:

- Diệp Hoa, La Liệt, các người đã bạn thì ta không quấy rầy, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.

Lâm Tiêu quay đi.

La Tuấn từng tham gia chuyến đi Thiên Mộng bí cảnh, biết rõ thiên phú của Lâm Tiêu, gã tốt bụng nhắc nhở:

- Lâm Tiêu, trong Thành Hắc Lĩnh nếu gặp ba huynh đệ Quỷ Sơn thì hày nhớ cẩn thận. Lý Dật Phong cũng là đệ tử ra từ trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, mới trước đó ta thấy hắn bị ba huynh đệ Quỷ Sơn truy sát, không biết bây giờ thế nào.

Lâm Tiêu gật đầu, nói:

- Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Lâm Tiêu bước đi.

Mắt Tông Thứu lóe tia sáng lạnh, mừng rỡ nói:

- Ha ha ha! Không ngờ bọn họ tách nhóm nhanh vậy, quả nhiên tiểu tử này và Cừu Vô Tình không quen biết gì, đúng là ông trời giúp ta. Nhưng ta phải tìm người theo dõi mới được, đỡ mất công ta phải theo dõi hắn liên tục, nhỡ để mất dấu hắn thì phiền.

Lâm Tiêu đi dạo trong đại điện giao thêm một lát nhưng không thấy món gì cần, hắn ra khỏi đại sảnh, tìm một khách điếm trong thành Hắc Lĩnh.

Nhận phòng, Lâm Tiêu ăn cơm, tắm rửa xong cởi Thanh Nguyên Giáp xuống, thay Long Ma giáp vào.

Long Ma giáp như vảy yêu thú dán sát làn da Lâm Tiêu, cảm giác mềm mại thoải mái, không nặng nề gồ gề như lúc mới nhìn ban đầu. Rót nguyên lực vào, trận pháp phù văn hiện ra, Long Ma giáp tỏa vầng sáng đen dày nặng lấp lánh.

Lâm Tiêu mặc Long Ma giáp, thoải mái ngủ say.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tiêu ăn sáng xong liền đi tìm hiểu tin tức của Lý Dật Phong sư huynh trong Thành Hắc Lĩnh.

Tìm hiểu nửa ngày Lâm Tiêu đã điều tra được chút tin tức. Không biết vì lý do gì mà nửa tháng trước Lý Dật Phong sư huynh bị ba huynh đệ Quỷ Sơn điên cuồng truy sát gần Quỷ Âm phong trong Yêu Ma lĩnh. Lý Dật Phong chạy trốn đến nay không biết sống chết thế nào.

- Không ngờ sư huynh bị ba huynh đệ Quỷ Sơn truy sát, hy vọng sư huynh không sao.

Lâm Tiêu biết được tin tức, lòng thầm lo âu. Ba huynh đệ Quỷ Sơn là cường giả Hóa Phàm cảnh đỉnh phong thành danh lâu năm trong Thành Hắc Lĩnh. Thực lực cá nhân thì ba huynh đệ Quỷ Sơn không bằng Tông Thứu, nhưng ba người hợp tác rất đáng sợ, kỳ phùng địch thủ với Tông Thứu. Ba huynh đệ Quỷ Sơn rất khó giải quyết, đặc biệt là ba người quỷ kế đa đoan, rất độc ác. Một số cao thủ trong Thành Hắc Lĩnh không muốn đối địch với ba huynh đệ Quỷ Sơn chút nào.

- Không uổng là Thành Hắc Lĩnh, khắp nơi toàn là cường giả đỉnh cao, nhưng rèn luyện như vậy mới càng hấp dẫn. Nếu chỉ ở trong góc nhà thì mãi mãi không biết bầu trời to lớn.

Lâm Tiêu giật mình và cũng rất hưng phấn, cá tính của hắn là thế, càng là cao thủ càng kích thích chiến ý trong lòng hắn.

Lâm Tiêu nghỉ ngơi hai ngày sau, một mình hắn rời khỏi thành Hắc Lĩnh đi hướng Yêu Ma lĩnh mênh mông đằng trước.

Trong một tửu lâu thành Hắc Lĩnh.

Tiếng gõ cửa gỗ dồn dập vang lên.

Cốc cốc cốc!

Một lát sau cửa mở, Tông Thứu bước ra.

- Tiền bối kêu ta theo dõi tiểu tử kia hôm nay đã ra khỏi thành.

- Làm tốt lắm.

Tông Thứu để lại tấm ngân phiếu, thân hình trong chớp mắt liền biến mất.

Trên đồng không mông quạnh, bụi cỏ rậm rạp, mặt trời nóng cháy lơ lửng trên đầu, bốc hơi nước trong thân thể người.

Lâm Tiêu nhanh như chớp bay lướt đi trên vùng quê mênh mông.

Yêu Ma lĩnh là một sơn lĩnh rất to lớn, nguy hiểm tầng tầng, di tích rất nhiều, yêu thú cường đại cũng đầy rẫy, đương nhiên có nhiều báu vật.

Sâu trong Yêu Ma lĩnh có một số cấm địa đáng sợ, trong đó còn có cả thất tinh, bát tinh thậm chí là cửu tinh yêu thú. Võ giả Hóa Phàm cảnh không thể vào khu vực đó, chỉ có cường giả Quy Nguyên cảnh mới đủ thực lực vượt qua.

Lâm Tiêu đang đi Quỷ Âm phong, nó nằm ở trung bộ Yêu Ma lĩnh, nguyên ngọn núi âm khí âm trầm nên được gọi là Quỷ Âm phong. Lâm Tiêu rất lo cho Lý Dật Phong sư huynh nên mới đến Quỷ Âm phong.

Lâm Tiêu vừa bay vừa khuếch tán tinh thần lực tứ phẩm, cảm giác ngay tình hình sau lưng:

- Hưm? Quả nhiên đi theo, Tông Thứu này bám dai như đỉa.

Lâm Tiêu giả bộ không phát hiện đối phương, hắn bay vào sơn mạch Yêu Ma lĩnh, vào sâu bên trong.

Tông Thứu núp trong rừng rập, thân hình lướt đi kỳ dị, âm thầm theo đuôi Lâm Tiêu.

- Ha ha ha, nơi này thường có người đi qua, nếu hành động dễ kinh động võ giả khác. Chờ vào sâu chút nữa sẽ hành động, Tông Thứu ta sẽ cho ngươi biết kết cuộc đắc tội ta có hậu quả gì!

Vào rừng rậm thì ánh sáng tối hẳn, ánh nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống để lại vết cắt vụn vỡ dưới đất, lá cây lung lay làm người hao mắt.

Lâm Tiêu thầm nghĩ:

- Tông Thứu không yếu, chờ hắn ra mặt chẳng bằng ta xuống tay trước, cũng để xem thực lực của hắn thế nào.

Tốc độ Lâm Tiêu bỗng tăng lên, trong chớp mắt liền biến mất.

Trong cảm giác của Tông Thứu đã mất dấu Lâm Tiêu.

Tông Thứu khựng lại, mắt âm trầm nhìn quét khu rừng:

- A? Tiểu tử này đi đâu rồi? Đột nhiên tăng tốc biến mất, chẳng lẽ đã phát hiện ra ta?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1338)