← Ch.0687 | Ch.0689 → |
- Đây là công kích của ngưoi sao? Quá yếu, ta sẽ cho ngưoi biết một chút thế nào gọi là quyền pháp.
Lâm Tiêu khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn qua Vương Phong đầy thuơng cảm, khí kình lập tức bành truớng.
- Cái gì? Ta nhận...
Vương Phong hoảng sợ thất sắc, há miệng muốn nhận thua.
Đáng tiếc hắn nói chuyện mau hơn nữa cũng không nhanh bằng Lâm Tiêu tấn công, vào lúc hắn nói chuyện thì một quyền của Lâm Tiêu đã đánh tới.
- Man Vương Phách Quyền -- Di Sơn Đảo Hải!
Ầm ầm!
Trong hư không có hư ảnh trùng trùng điệp điệp, không ngừng xuất hiện, như mặt biển, như ngọn núi cao lớn nguy nga, các cảnh tuợng không ngừng tấn công Vuơng Phong.
Oanh một tiếng, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi ngừoi, Vương Phong bay đi như diều đứt dây, miệng hắn không ngừng phun máu tươi, rồi sau đó hắn như đống bùn nhão rơi xuống đất.
Trước mắt bao người, Lâm Tiêu lạnh nhạt phủi tro bụi trên nguời, rời khỏi lôi đài
Một cơn gió nhẹ thổi qua, toàn trừờng yên tĩnh.
- Chuyện này...
- Một quyền đánh bại, Lâm Tiêu không phải đao khách sao? Vì sao quyền pháp đáng sợ như vậy?
- Chẳng lẽ quyền pháp là sát chiêu của hắn, đao khách chỉ là che dấu tai mắt nguời ta?
- Nói đùa gì vậy, một gã võ giả luôn luôn có sở trường, không có khả năng đa dạng cùng nhau phát triển, một môn chí cường đại là chân lý, nhưng Lâm Tiêu chẳng những lĩnh ngộ đao ý, tạo nghệ quyền pháp khủng bố như thế, đúng là quá đáng sợ rồi.
- Dùng thực lực của hắn, tuyệt đối có thể tiến vào trước hai mươi Phong Vân bảng.
Một lát sau, cả khán đài truyền ra tiếng xôn xao như sấm sét.
- Đây là quyền pháp gì, Trại huấn luyện của chúng ta không có quyền pháp này.
Trên khán đài, Bạch Hồng Phi phó doanh chủ cũng là ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng không biết tạo nghệ quyền pháp của Lâm Tiêu khủng bố như thế.
Nguyên Chí Sĩ phó doanh chủ thần sắc kích động, cười ha ha:
- Đây không phải là vũ kỹ Trại huấn luyện chúng ta, hẳn là hắn trong khoảng thời gian này lịch lãm rèn luyện đã thu hoạch đuợc.
Vương An phó doanh chủ cũng tươi cười:
- Xem ra, quận Hiên Dật chúng ta chẳng những có Lý Dật Phong tiến vào trước hai mươi Phong Vân bảng, Lâm Tiêu cũng hoàn toàn có thể, kể từ đó quận Hiên Dật chúng ta lần này có ba người tiến vào trước hai mươi rồi.
- Không nên cao hứng quá sớm, căn cứ quan sát hiện tại, tuy thực lực Lâm Tiêu đầy đủ, nhưng còn phải xem vận khí, rất nhiều tuyển thủ ẩn nấp thực lực.
Bạch Hồng Phi phó doanh chủ tuy hưng phấn, nhưng vẫn còn lý trí.
- Nói thì nói như thế, nhưng hy vọng của Lâm Tiêu không thấp a.
Nguyên Chí Sĩ phó doanh chủ ba người vẻ mặt tươi cười.
Răng rắc!
Cách đám người Bạch Hồng Phi phó doanh chủ không xa, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhìn thấy cảnh này thì bóp nát lan can ghế của mình, trong ánh mắt tản mát hàn quang.
- Không nghĩ tới tiểu tử này che dấu đủ sâu, thậm chí có hy vọng xâm nhập trước hai mươi Phong Vân bảng, bởi như vậy muốn đánh chết hắn, độ khó quá lớn rồi.
Trong lòng Bách Lý Huyền nói thầm, ánh mắt băng lãnh.
Trên lôi đài, nhân viên cứu trợ kiểm tra thương thế Vương Phong thì hít khí lạnh, thương thế của Vương Phong quá nghiêm trọng, chẳng những xương sườn vỡ tan, gân mạch đứt đoạn, ngay cả nội tạng cũng vỡ không ít, cho dù trị liệu khỏi và tham gia thi đấu, cũng tuyệt đối không có khả năng xâm nhập Phong Vân bảng, sau khi bị thương hắn ngay cả tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong cũng đánh không lại.
- Lâm Tiêu, ngươi ra tay hung ác trong trận đấu, ngươi quá hung tàn rồi.
Nhân viên công tác quận Võ Uy nhìn qua Lâm Tiêu sau đó tức giận quát lên.
Lâm Tiêu lạnh lùng lườm đối phương:
- Có sao? Nếu có bất mãn gì thì các ngưoi cứ lên đài chủ tịch mà nói, ta một không có hạ sát thủ, hai không có tấn công khi đối thủ nhận thua hoặc mất sức chiến đấu, thật sự muốn trách thì trách Vương Phong không có ánh mắt, không có nhận thua, chết cũng đáng.
- Ngươi...
Mấy tên nhân viên công tác quận Võ Uy nghẹn lời, nhưng lại không biết nên nói cái gì, căn cứ quy củ thì không thể định tội Lâm Tiêu.
- Đuợc rồi, nhân viên không quan hệ xin rời lôi đài, tổ chín phải tiếp tục chiến đấu.
Trọng tài tổ chín nhíu mày.
Đám nguời quận Võ Uy trừng Lâm Tiêu, rồi sau đó thối lui.
- Đông Phương Hiên Viên, đệ tử quận Hiên Dật các ngươi đều là tố chất này sao?
Trên đài hội nghị, quận vương Tương Thiên Thần của quận Võ Uy quát lên.
Vương Phong chính là tuyển thủ nổi bật của quận Võ Uy, tuy không cách nào tiến vào trước hai mươi, nhưng tiến vào ba mươi sáu vị trí Thiên Cương vẫn có hi vọng, nhưng bị Lâm Tiêu đánh thành như thế, Vương Phong đừng nói tiến vào bài danh Thiên Cương, chỉ sợ tiến vào Phong Vân bảng trước một trăm lẻ tám vị trí cũng khó có khả năng, quận của hắn không công tổn thất tuyển thủ bài danh Thiên Cương bảo sao Tương Thiên Thần không tức giận cho được.
Đông Phương Hiên Viên quận vương cười ha hả, nói:
- Tuyển thủ quận Hiên Dật tố chất đương nhiên là có, nhưng mà phải xem với kẻ nào, đối với tuyển thủ bình thường đương nhiên sẽ có tố chất tốt, nhưng mà chẳng lẽ đối với súc sinh cũng giảng tố chất sao? Vương Phong nếu như lúc trước không hạ độc thủ với Lưu Vân quận Hiên Dật thì sao lâm vào kết cục này, Tưong Thiên Thần, đây chính là thành Tinh Túc, có số mệnh bao phủ, cái này gọi là báo ứng ah.
- Ngươi...
Tương Thiên Thần giận tím mặt, khí tức đáng sợ tỏa ra, tùy thời sẽ động thủ.
- Tương Thiên Thần, ngươi muốn làm cái gì, nơi này chính là nơi thi đấu Phong Vân bảng.
Trên trung ương đài chủ tịch, Vũ vương Bách Lý Chiến quát lên, ánh mắt cảnh cáo làm khí tức Tương Thiên Thần cứng lại.
Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, mắt Tương Thiên Thần lộ hung quang, nhưng không thể làm gì.
Trận đấu tiếp tục tiến hành.
Mấy vòng kế tiếp Lâm Tiêu lại rảnh rỗi, bởi vì lúc trước đánh với Vương Phong, làm cho tuyển thủ tổ chín không ai dám đấu với hắn, không chút do dự đầu hàng, làm Lâm Tiêu thanh tĩnh.
Nhưng mà Lâm Tiêu thanh tĩnh, tuyển thủ có quan hệ với Lâm Tiêu gặp đối thủ mạnh.
Trần Tinh Duệ gặp được Trần Diệu Quang là người có thể an ổn tiến vào trứơc hai mươi.
- Tà Vương Đao -- Tà Vương Vô Địch!
Biết rõ đối phương đáng sợ, Trần Tinh Duệ không dám khinh thường, vừa ra tay đã là thức thứ ba Tà Vương Đao Tà Vương Vô Địch.
Đao quang chém thẳng vào Trần Diệu Quang.
- Diệt!
Trần Diệu Quang mặt không biểu tình, trường côn trong tay quét qua, đao quang đánh tới bị đánh nát, khí lưu tán loạn rồi tiêu biến mất, Trần Diệu Quang bước chân ổn trọng, thân hình cao ngất.
Sắc mặt Trần Tinh Duệ ngưng trọng, hắn cô đọng nhị phẩm đao ý tới mức tận cùng, đồng thời vận chuyển nguyên lực trong người tới cực hạn, tòan thân tỏa ra khí tức sâm lãnh, hai tay của hắn giơ lên cao, khí tức hủy diệt phóng lên trời.
- Thiên Tà đao -- Thiên Tà Vi Tôn!
Ông
Chiến đao đánh xuống, hư ảnh bóng người hiện ra, hư không rung động, thân hình cao lớn.
Trong hai ba năm qua, Trần Tinh Duệ khổ luyện đao pháp, hắn lại nắm giữ một môn vũ kỹ mới, uy lực hơn xa Tà Vương Đao, đây là lần đầu tiên thi triển trong trận đấu.
- Khí thế không tệ, đáng tiếc cảnh giới quá thấp.
← Ch. 0687 | Ch. 0689 → |