← Ch.0695 | Ch.0697 → |
Đao mang chém xuống, lập tức bổ ra trảo ảnh trước người Mạnh Tinh Hồn, ngay sau đó chém lên Long Lân phòng ngự bên ngoài thân hắn, đao mang cùng Long Lân va chạm với nhau, vậy mà phát ra tiếng kim thiết giao thương âm vang, tóe ra từng phiến hỏa tinh.
Long Lân Hóa Thân, chính là Mạnh Tinh Hồn lợi dụng công pháp cường đại mà bản thân tu luyện cộng với võ kỹ phòng ngự Nghịch Long Cường Thân Quyết hình thành, một khi luyện thành, thân thể cơ hồ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, sau khi kết hợp với công kích võ kỹ Tiềm Long Phi Thiên Trảo của hắn sẽ hình thành một bộ võ kỹ Địa cấp cao giai, uy lực vô cùng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tự tin như thế, một lòng muốn khiêu chiến cự đầu trẻ tuổi, phòng ngự đáng sợ của Nghịch Long Cường Thân Quyết tăng thêm công kích siêu cường của Tiềm Long Phi Thiên Trảo, khiến tiến có thể công, lui có thể thủ, căn bản không hề có sơ hở.
Nếu như đổi Lâm Tiêu thành võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành còn lại, gặp phải hắn quả thật không có lực phản kháng, một chiêu sẽ bại ngay.
Thân hình nhanh chóng rút lui giữa không trung, Mạnh Tinh Hồn lợi dụng Long Lân Hóa Thân cứ thế đỡ lấy một đao của Lâm Tiêu, khóe miệng dữ tợn, ánh mắt sắc bén, thân thể còn ở giữa không trung, móng vuốt sắc bén trong tay không ngờ lần nữa chém ra.
- Tiềm Long Vô Hình.
Ông ông ông ông ông.
Thanh âm chấn hư không vang vọng, kình khí cuồng bạo cuốn khắp lôi đài, không khí lăng không nhộn nhạo ra từng đạo rung động vô hình, sát cơ kinh người, móng vuốt sắt thép màu bạc lặng yên không một tiếng động, như triệt để biến mất vậy, vô tung vô ảnh, lại nhanh chóng ép sát, căn bản khó kiếm tung tích, khiến người toàn thân nổi da gà.
- Trời ơi, công kích này ngay cả nhìn cũng nhìn không ra, làm sao né tránh.
- Quá là nhanh, nguyên lực căn bản không thể phản ứng và bắt kịp.
- Lâm Tiêu nguy hiểm.
Toàn trường người xem kinh hô, vô cùng khẩn trương.
- Bạo.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, không chờ công kích tiến đến, thân hình Lâm Tiêu đột nhiên nổ bung, hóa thành hơn mười đạo tàn ảnh lướt khắp bốn phương tám hướng.
- Trúng cho ta.
Mạnh Tinh Hồn khóe miệng cười lạnh, hai tay điều khiển hư không, trong tiếng không khí rung động lắc lư vố số trảo ảnh tứ tán nổ bung, đánh cho tất cả tàn ảnh mà Lâm Tiêu phân ra trên lôi đào đều hóa thành hư vô.
- Đều trúng rồi, không một tàn ảnh nào tránh khỏi cả.
- Lâm Tiêu thất bại.
- Không đúng, còn có một đạo, rõ ràng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đây mới là chân thân.
Nhìn thấy tất cả tàn ảnh đều bị đánh trúng hóa thành hư vô, khán giả kinh hô liên tục, nhưng sau một khắc, nét mặt của bọn hắn lập tức đều động lại, cùng phản ứng như vậy còn có Mạnh Tinh Hồn khóe miệng đang nhếch nụ cười lạnh.
Ngay khi tàn ảnh đầy trời nổ bung, kỳ thật có một đạo tàn ảnh thủy chung đứng nguyên tại chỗ, chưa từng động đậy chút nào, nhưng ở mặt thị giác, lúc tàn ảnh rậm rạp chằng chịt lướt đi tứ tung thì rất dễ dàng khiến người bỏ sót cái đứng nguyên tại chỗ kia, chỉ lo công kích những tàn ảnh thoát đi, ngược lại khiến chân thân không chút ảnh hưởng gì.
- Mẹ nó, nổ bung rõ ràng tất cả đều là nguyên lực tàn ảnh, chân thân một mực đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
- Như vậy cũng được sao?
- Quá biến thái rồi, trong thời gian ngắn như vậy Lâm Tiêu kia lại có thể nghĩ ra biện pháp này, nhẹ nhõm tránh được một kích tất sát của Mạnh Tinh Hồn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Một chiêu này quá tuyệt!
Khán giả toàn trường tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, nếu như đổi lại là bọn hắn, chỉ sợ tuyệt đối không kịp cân nhắc nhiều như vậy, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bỏ mạng dưới tay Mạnh Tinh Hồn rồi.
- Đáng chết.
Mạnh Tinh Hồn sắc mặt khó coi, hiển nhiên cũng không ngờ rằng mình vậy mà lại bị Lâm Tiêu ở trước mặt bao người đùa nghịch một hồi, thân hình nhanh chóng tới gần Lâm Tiêu, đồng thời lại lần nữa thi triển ra chiêu vừa rồi.
- Lần này xem ngươi còn trốn thế nào.
Trong trảo ảnh đầy trời, không khí bạo phá, nhộn nhạo ra từng đạo gợn sóng nhẹ nhàng phi tốc tiến về trước, đây là trảo ảnh công kích giấu trong vô hình, ngoài ra, trên toàn bộ lôi đài đại lượng trảo ảnh còn lại phô thiên cái địa áp đến, lóe ra hàn mang sâm lãnh, trảo ảnh như trong cơn nước lớn, nguyên lực sôi trào, như một cái đại giang tuôn trào về phía trước, thế uy mãnh không thể đỡ.
- Cũng tới lúc rồi.
Lâm Tiêu đứng ở nơi đó không nhúc nhích, biểu lộ tỉnh táo.
Đến tận giờ, Lâm Tiêu còn chưa phát huy ra một nửa sức chiến đấu, dù sao Mạnh Tinh Hồn này tuy mạnh nhưng cũng chỉ không khác lắm với Cừu Vô Tình thôi, so với Kim Thương Tình và Đao Tâm Ma kì thực còn kém một đoạn, sở dĩ chiến đấu lâu như vậy, hắn ngoại trừ vì hấp thu kinh nghiệm trong khi chiến đấu với thiên tài ra, cũng là vì che dấu thực lực của mình.
Bất quá tới giờ, Lâm Tiêu đối với phương thức chiến đấu và thực lực của Mạnh Tinh Hồn cũng đã hiểu được tám chín phần, dây dưa thêm nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, đã đến lúc nên dứt điểm trận đấu rồi
Không sử dụng vô tận đao ý, Lâm Tiêu tăng tốc độ xoay tròn nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công lên tới tám chín thành, mạnh mẽ chém ra một đao.
- Luân Hồi Đao Quyết --Sinh Tử Luân Hồi Đao.
Ầm ầm
Đao mang sáng chói bao phủ Thiên Địa, Sinh Tử Luân Hồi Đao ẩn chứa hai màu Âm Dương phảng phất như một vòng Thái Cực đao mang, có chứa ý cảnh sinh và tử, bạo lướt về phía trước.
Mạnh Tinh Hồn sắc mặt hoảng hốt, trong cảm giác của hắn, một cổ cảm giác sinh và tử xuất hiện trong đôi mắt hắn, không ngừng bốc lên trong cảm giác, khiến hắn có một loại cảm giác phảng phất sau một khắc sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn không tìm được chút sinh cơ.
- Là uy lực của đối phương quá mạnh mẽ nên mới tạo thành trực giác như vậy sao? Không đúng, là ảnh hưởng từ ý cảnh.
Mạnh Tinh Hồn rốt cục tỉnh ngộ lại, nhưng đao mang của Lâm Tiêu dĩ nhiên đã chém xuống hắn.
Ầm ầm.
Trước Thái Cực đao mang lưu chuyển hai màu xám trắng, Tiềm Long Vô Hình của Mạnh Tinh Hồn lập tức vỡ nát, hoàn toàn không ngăn cản được chút nào, trảo ảnh đầy trời trong hư không tất cả đều nát bấy, yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Sau một khắc.
Phốc phốc
Trường bào nơi ngực vỡ nát, trên lồng ngực Mạnh Tinh Hồn xuất hiện vết đao, vết đao hiện ra màu đỏ, nhưng chỉ cắt vỡ chút da của Mạnh Tinh Hồn, không khiến hắn tràn ra chút máu tươi nào cả.
- Không có khả năng.
Mạnh Tinh Hồn trừng lớn ánh mắt khó có thể tin, diện mục dữ tợn:
- Đao của ngươi sao lại đột nhiên trở nên mạnh nhiều như vậy? Bất quá vô dụng, ngươi căn bản không phá được phòng ngự của hắn, chiến thắng hẳn là ta.
Mạnh Tinh Hồn điên cuồng gào thét, không muốn tin tưởng một màn trước kia, trong tiếng hét vang hắn lần nữa lướt tới, đồng thời bên ngoài thân Long lân hiển hiện, bao lấy trảo ảnh đầy trời phảng phất như hóa thành một đầu Cự Long nổi giận, bay vút về phía trước, không thể ngăn cản.
Lắc đầu, Lâm Tiêu mặt không biểu tình:
- Vừa rồi chẳng qua là ta lưu thủ thôi, đã như vậy, một đao phá phòng ngự của ngươi.
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |