← Ch.0730 | Ch.0732 → |
Trương Thuần Hi thầm nghĩ:
- Sao ta lại có cảm giác như vậy? Lâm Tiêu này thật sự đáng sợ như vậy sao?
Trương Thuần Hi không mất cảnh giác, gã là luyện dược sư, tinh thần lực đến ngũ phẩm, trực giác rất nhạy bén. Thường thì trực giác cực kỳ chính xác, ít khi sai lầm.
- Bài Không Chưởng!
Mới vô đầu Trương Thuần Hi đã xông lên trước, năm phần thăm dò, năm phần đánh thật. Kình chưởng đáng sợ giây lát đã ập đến trước mặt Lâm Tiêu.
Keng!
Đao quang sắc bén lóe qua, xé nát chưởng ấn Trương Thuần Hi vỗ ra, nổ tung trong không trung. Ngay sau đó đao ảnh chợt lóe, chia ra ba đao quang rực rỡ với thế đi cực kỳ quái dị từ ba hướng chém vào ba chỗ hiểm trên người Trương Thuần Hi.
Phập! Phập! Phập!
Tinh thần lực của Trương Thuần Hi phát hiện từ lâu, gã nhanh như chớp vỗ ba chưởng đánh nát đao quang.
Nhưng giây sau có sáu đao quang khác từ bốn phương tám hướng lướt đến, như chân trời góc biển không dấu vết, tốc độ siêu nhanh, khó thể chống đỡ.
Trên lôi đài, Lâm Tiêu lắc người lướt nhanh, ánh mắt thản nhiên, đao liên tục chém nhanh. Lâm Tiêu vung đao mà không suy nghĩ suy tính gì, hắn chỉ biết tấn công dồn dập.
Biểu tình Trương Thuần Hi nghiêm túc hơn:
- Nhanh quá, muốn dùng tốc độ phá cảm giác của ta, để ta không kịp ngăn cản sao?
Hai tay vỗ như cánh bướm bay, tốc độ nhanh đến khó tin. Tinh thần lực cảm giác, quỹ tích đao in vào óc Trương Thuần Hi. Hai tay Trương Thuần Hi vỗ, chớp mắt đập tan đao quang.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ngay sau đó, Lâm Tiêu lần thứ hai tấn công mãnh liệt, hắn xoay quanh người Trương Thuần Hi, đao quang tung bay, khắp nơi là bóng đao quang làm người ta hoa mắt không kịp phản ứng.
Trương Thuần Hi quát to:
- Vô dụng, tinh thần lực của ta cảm giác tất cả chiêu thức của ngươi, dù ngươi công kích nhanh đến mấy cũng không vượt qua được phòng ngự của ta!
Chưởng ảnh tầng tầng, tất cả đao quang bị đánh tan trong không trung.
Chiêu này đối phó võ giả bình thường có lẽ rất có hiệu quả, vì võ giả bình thường thấy đối thủ tấn công sẽ đỡ đòn rồi phòng ngự. Nếu đối thủ tấn công quá nhanh thì võ giả bình thường sẽ luống cuống tay chân, quá trình phòng ngự sơ hở một chút là bị đối thủ phát hiện, sau đó lợi dụng sơ hở đó chiến thắng so đấu. Nhưng cách này vô trước Trương Thuần Hi.
Như Trương Thuần Hi đã nói, gã là luyện dược sư, có tinh thần lực ngũ phẩm, khi Lâm Tiêu ra chiêu gã liền cảm giác được công kích của hắn, không cần nhìn chiêu thức sinh ra, thong dong phòng ngự. Lâm Tiêu vòng quanh Trương Thuần Hi có tấn công nhanh hơn nữa cũng không mau bằng gã phòng ngự.
Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Vậy sao?
Lâm Tiêu lại nhanh như chớp chém ra trăm nhát đao, thoáng chốc trên lôi đài toàn là đao quang. Đao quang rậm rạp làm đám võ giả trên khán đài không thấy rõ rốt cuộc Lâm Tiêu chém bao nhiêu đao.
Trương Thuần Hi mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng:
- Đã nói vô dụng tức là vô dụng, diệt!
Bàn tay vung lên, tất cả đòn công kích bị dập tắt nửa đường.
Phập xoẹt!
Đột nhiên trong đao quang tan biến có một luồng đao quang mỏng manh xẹt qua trước mắt Trương Thuần Hi, vượt qua phản ứng thị giác, giây lát đã áp sát gã. Đáng sợ là tinh thần lực của Trương Thuần Hi không tìm kiếm được, khi mắt thường trông thấy thì đao quang đã đến trước mắt.
- Không thể nào!
Trương Thuần Hi giật mình biến sắc mặt, nhanh chóng thụt lùi, mắt bắn ra tia sáng sắc bén. Dùng tay đã không kịp ngăn cản đao quang đáng sợ, tinh thần lực ngũ phẩm trên trán tinh thần lực gần như thành thực chất, biến thành đao tinh thần vô hình chém vào đao quang kia. Miếng kim loại bảy sắc trên người Trương Thuần Hi bay ra ngăn đao quang.
Phập phụt!
Đao quang vô hình tan biến, nhưng Trương Thuần Hi đứng im không nhúc nhích. Không phải Trương Thuần Hi không thể mà là không dám nhúc nhích, bởi vì lưỡi dao của Lâm Tiêu đã gác trên cổ gã. Lưỡi dao sắc bén toát ra khí lạnh làm người Trương Thuần Hi cứng ngắc nổi hết da gà da vịt.
Trương Thuần Hi nuốt nước miếng, gã không ủ rũ vì thua trận chiến, gã chỉ tràn ngập khó tin hỏi:
- Sao ngươi lại làm được?
Trương Thuần Hi không cách nào hiểu nổi đao quang của Lâm Tiêu làm sao giấu cảm giác tinh thần lực của gã, lặng lẽ đến trước mắt gã. Điều bất ngờ này khiến Trương Thuần Hi chưa kịp thi triển hết thực lực, không kịp dùng công kích tinh thần lực thì đã thua so đấu.
Giọng Lâm Tiêu vang bên tai Trương Thuần Hi:
- Ngươi chưa từng nghe nói về tinh thần ảo giác sao?
Thanh âm chỉ một mình Trương Thuần Hi nghe được.
Trương Thuần Hi trợn to mắt nói:
- Cái gì? Tinh thần ảo giác? Hay ngươi là...
Trương Thuần Hi là luyện dược sư, có tinh thần lực ngũ phẩm, tất nhiên gã có nghe nói về tinh thần ảo giác. Nói tinh thần ảo giác không phải loại ảo giác trong đầu người bình thường mà là thuật ngữ của giới luyện dược sư. Luyện dược sư đẳng cấp cao có thể dựa vào tinh thần lực phẩm cấp cao hơn đối với luyện dược sư cấp thấp hơn mình, khiến luyện dược sư đẳng cấp thấp sinh ra ảo giác về mặt tinh thần. Rõ ràng đối phương công kích, ngươi lại cho rằng hắn không tấn công. Rõ ràng hắn không làm gì, đôi khi ngươi lại nghĩ hắn đang đánh mình. Ảo giác vô hình về mặt tinh thần được đặt tên là tinh thần ảo giác.
Lâm Tiêu nói câu đó là ngầm cho Trương Thuần Hi biết hắn cũng là luyện dược sư có tinh thần lực.
Trương Thuần Hi lắc đầu, nói:
- Hèn gì, thì ra lúc trước ngươi tấn công chỉ là thủ thuật che mắt, nhiễu loạn cảm giác của ta, đòn công kích kia thì lặng lẽ chém ra. Ta thua trận so đấu này tâm phục khẩu phục.
Trương Thuần Hi thở dài thườn thượt. Khiến Trương Thuần Hi trúng tinh thần ảo giác nghĩa là tinh thần lực của Lâm Tiêu trên cơ gã, dù gã có thi triển công kích tinh thần lực cũng không làm gì được Lâm Tiêu, kết quả vẫn thua.
Thật ra tinh thần lực của Lâm Tiêu mới là ngũ phẩm đại thành, chỉ mạnh hơn Trương Thuần Hi chút ít. Nếu không thì ngay từ đầu Lâm Tiêu đã chẳng tấn công dồn dập che giấu, nhưng cá tính hắn bình tĩnh, cuối cùng vẫn sẽ thắng dễ dàng.
So tài kết thúc, trên khán đài lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Mới rồi xảy ra chuyện gì? Sao Lâm Tiêu đột nhiên thắng?
- Ta cũng thấy lạ, hai bên đang đánh hấp dẫn, ngang sức ngang tài, sao đột nhiên Trương Thuần Hi thua? Dường như Trương Thuần Hi không phát ra công kích tinh thần lực.
- Chẳng lẽ vì Lâm Tiêu tấn công nhanh quá khiến tinh thần lực của Trương Thuần Hi không kịp cảm ứng?
- Đùa, công kích mau đến mấy cũng khó thoát khỏi tinh thần lực cảm ứng đi? Nên nói là Trương Thuần Hi cảm ứng được nhưng Lâm Tiêu công kích nhanh đến nỗi hắn không kịp phòng ngự thì họa may.
Mọi người bàn tán xôn xao, rất là hoang mang.
Mới rồi Lâm Tiêu và Trương Thuần Hi đánh nhau trong vô hình, không ai biết chuyện gì xảy ra, đa số cường giả Quy Nguyên cảnh cũng ù ù cạc cạc.
Trên đài chủ tịch, Võ Vương Bách Lý Chiến cười nói:
- Đông Phương Hiên Viên, quận Hiên Dật các người lần này có được một người rất ghê gớm.
Bách Lý Chiến là cường giả Sinh Tử cảnh, nhìn thấu trận so đấu. Trừ Bách Lý Chiến ra, mấy quận vương đại quận đỉnh Quy Nguyên cảnh đều không biết xảy ra chuyện gì, mấy trọng tài cũng vậy.
← Ch. 0730 | Ch. 0732 → |