Vay nóng Homecredit

Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 0847

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 0847: Bảo hộ chi thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Siêu sale Shopee


Trong lòng nhủ thầm một câu, thiếu phụ giải thích:

- Nơi công tử nói hẳn là Ma Khí Hải, Ma Khí Hải là hiểm cảnh nổi tiếng nhất trong tầng thứ ba Chiến trường Ma Uyên, càng đi vào sâu trong độ dày ma sát khí càng cao, nghe nói địa phương sâu nhất thậm chí lên tới gấp mười lần, Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không thể tiến vào bên trong, nhưng Ma Khí Hải có một đặc thù, đó là số lượng bảo vật viễn siêu bên ngoài, cho nên hấp dẫn thật nhiều cường giả, nói chung hơn phân nửa cường giả đi vào tầng ba Chiến trường Ma Uyên đều sẽ vào Ma Khí Hải tầm bảo, mà địa phương sâu nhất trong đó thậm chí có thượng phẩm nguyên khí ẩn hiện, hấp dẫn thật nhiều cường giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ.

Dừng một chút, thiếu phụ tiếp tục nói:

- Nhưng đồng dạng càng vào sâu trong Ma Khí Hải thì nguy hiểm càng lớn, không chỉ ma sát khí gia tăng mà thực lực ma đầu càng đáng sợ, chỗ sâu nhất thậm chí có thượng vị ma tướng đứng đầu tồn tại, dù là Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không dám hung hăng càn quấy, nói chung ngẫu nhiên sẽ có thượng vị ma tướng ẩn hiện, mà địa phương có độ dày gấp sáu bảy lần sẽ là thiên hạ của thượng vị ma tướng, tới gấp mười sẽ có thượng vị ma tướng đứng đầu, nghe nói tận sâu nhất có một chút cấm địa cực kỳ đáng sợ, Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong dù đi vào cũng thập tử vô sinh, nhưng ta cũng không hiểu biết rõ lắm.

- Thì ra là thế, cũng may ta không tùy tiện xâm nhập.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu.

- Ma Khí Hải cũng có quy luật nhất định, thường cách một đoạn thời gian ma sát khí sẽ yếu bớt, bởi vậy có rất nhiều người sẽ chọn thời gian này đi vào trong đó.

- Mà phiến thành trấn này là Bảo Hộ thành, là vô số năm trước có một cường giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong vô địch xây dựng, dùng làm nơi nghỉ chân cho võ giả nhân loại, mà loại thành trấn này cũng không ít, chủ yếu trải rộng chung quanh Ma Khí Hải.

Thiếu phụ giải thích rõ ràng.

Lâm Tiêu hỏi:

- Kẻ quản lý Bảo Hộ thành là ai?

- Bảo Hộ thành không có người quản lý, không thuộc về thế lực hay cá nhân nào.

Thiếu phụ vừa giới thiệu vừa chỉ vào phòng ốc chung quanh nói:

- Chỉ cần là võ giả nhân loại, dù là Đế quốc Võ Linh hay Đế quốc Thần Võ, đều có thể đi vào Bảo Hộ thành nghỉ ngơi, Bảo Hộ thành dựa theo thực lực chia phòng, thực lực thấp kém chỉ có thể ở bên ngoài cùng, nhất là Quy nguyên cảnh trung kỳ, mà thực lực cao một chút thì ở giữa, là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, mà Quy nguyên cảnh hậu kỳ sẽ ở tận bên trong, về phần khu vực trọng yếu nhất dành cho Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Thiếu phụ nghiêm mặt nói:

- Nếu thực lực không đủ, có thể tận lực lựa chọn một ít phòng ốc bên ngoài, bởi vì tuy phòng ốc trong thành không ít, nhưng dù sao số lượng võ giả tiến vào Chiến trường Ma Uyên quá mức khổng lồ, thường xuyên sẽ có một chút cường giả vì tranh đoạt phòng ốc mà đánh nhau.

- Cút ngay, thực lực không đủ còn muốn ở phủ đệ này, muốn chết!

Oanh long...

Còn đang nói chuyện, một bên có tiếng gầm rú vang lên, một đại hán dáng người khôi ngô đánh ra một chưởng, đem một người chừng ba mươi tuổi oanh bay ngược nặng nề rơi trên đường phố, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, người kia chật vật ổn định thân hình liền vọi vàng xám xịt rời đi, trên mặt tràn đầy xấu hổ.

Đại hán khôi ngô hừ lạnh một tiếng, đi vào căn phòng kia.

Thiếu phụ lắc lắc đầu, nói:

- Người kia rõ ràng chỉ có tu vi Quy nguyên cảnh trung kỳ lại muốn ở vị trí bên trong, bị người đuổi ra khỏi nhà là chuyện thật bình thường, nhưng mà công tử, hiện tại trong thành trì này không còn bao nhiêu phòng ốc, nếu ngươi muốn ở lại thì nên nhanh chóng đi tìm thôi.

- Còn nữa...

Thiếu phụ chỉ vào một quảng trường ở giữa nói:

- Nơi đó là quảng trường giao dịch, những võ giả đi vào Chiến trường Ma Uyên mà không chết trên người nhiều ít có một chút thu hoạch, nhưng lấy được bảo vật chưa chắc thích hợp cho mình, bởi vậy quảng trường giao dịch bố trí cho mọi người trao đổi lẫn nhau, dùng bảo vật mình không cần đổi lại thích hợp cho bản thân.

- Cảm ơn.

Nghe thiếu phụ giảng giải, Lâm Tiêu đã có hiểu biết nhất định về Bảo Hộ thành, lập tức đi thẳng tới trung tâm thành trấn.

Thiếu phụ cũng không kinh ngạc, tuy khí tức trên thân Lâm Tiêu không mạnh, nhưng có thể đánh chết thượng vị ma tướng đã nói thực lực của hắn tuyệt đối bất phàm, không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng, nhưng ngoại trừ thiếu phụ những võ giả đi trên đường không biết việc này, vì thế thật hứng thú quan sát Lâm Tiêu.

- Lại thêm một kẻ liều lĩnh, rõ ràng chỉ có Quy nguyên cảnh trung kỳ lại đi vào khu vực của quy nguyên trùng kỳ đỉnh.

- Yên tâm đi, khu vực kia cạnh tranh kịch liệt nhất, phủ đệ luôn cung không đủ cầu, không đủ thực lực tuyệt đối sẽ bị đuổi đi ra, cũng như người vừa rồi mà thôi.

- Người trẻ tuổi sao, phải nếm đau khổ mới biết mình có bao nhiêu cân lượng.

- Ngươi không thấy được nữ võ giả nói chuyện với hắn sao, nàng là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, tiểu tử kia sẽ không quá kém, nói không chừng sẽ có điểm đặc thù.

Nhưng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là Lâm Tiêu cũng không dừng lại ở khu vực Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, mà tiếp tục đi thẳng vào trong trung tâm.

- Hắn điên rồi sao? Nơi đó là chỗ ở của Quy nguyên cảnh hậu kỳ, ngay cả ta cũng không dám đi vào, hắn chỉ là một Quy nguyên cảnh trung kỳ cũng dám tiến tới, rõ ràng là muốn tìm chết!

- Người trẻ tuổi tự cho là đúng, không gì hơn cái này, cuồng vọng tự đại như vậy lão phu lần đầu tiên nhìn thấy.

- Xem kỹ đi, hắn nhất định nếm thiệt thòi!

- Tới chỗ này đi!

Cũng không đi vào thêm nữa, Lâm Tiêu tiến tới khu vực Quy nguyên cảnh hậu kỳ đưa mắt nhìn quanh, nếu chưa có người sẽ có ngọc bài lưu lại, nếu ngọc bài lấy xuống đại biểu đã có người bên trong.

Tùy tiện tìm một nơi có ngọc bài, Lâm Tiêu lấy xuống, đang chuẩn bị đi vào.

Ba ba ba...

Ba đạo lưu quang phá không mà tới, nháy mắt dừng gần chỗ Lâm Tiêu.

- Thiếu gia, ngôi nhà này không sai.

Một đại hán tóc nâu chỉ vào ngôi nhà mà Lâm Tiêu đã lựa chọn nói, trước mặt hắn còn có một thanh niên mặt trắng mặc cẩm bào, bên cạnh thanh niên còn có một hắc bào lão giả, trên người tản ra khí tức khủng bố.

- Ân, tạm được, vậy nơi này đi.

Thanh niên liếc nhìn Lâm Tiêu, lãnh đạm nói, trong ánh mắt hoàn toàn không đem Lâm Tiêu để trong lòng.

Đại hán nghe vậy chặn ngang trước mặt Lâm Tiêu, lạnh lùng quát:

- Tiểu tử, có nghe hay không, thiếu gia nhà ta nhìn trúng phủ đệ này, giao ra ngọc bài cút đi, nơi này không phải địa phương ngươi nên tới.

Lâm Tiêu nhíu mày:

- Ngọc bài nơi này ta đã lấy xuống, dựa theo quy định là của ta, phiền toái đừng chặn ngang trước mặt ta.

- Tề Thạch, nhanh lên!

Thanh niên không kiên nhẫn nói.

- Dạ, thiếu gia!

Tề Thạch liền đáp, ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu, khóe môi lộ nụ cười dữ tợn:

- Đồ không biết sống chết, vừa rồi cho ngươi cơ hội không bắt lấy, lười vô nghĩa với ngươi, đưa ngọc bài cho lão tử!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1338)