← Ch.0917 | Ch.0919 → |
Vù vù vù!
Triệu Thiên Thần đứng bật dậy, mắt lóe tia hung tợn. Đối phương chặt một cánh tay của Cuồng Đao Hậu Chính làm lòng Triệu Thiên Thần dâng trào sát khí.
Hỏa Ma Liệt Hùng há to mồm:
- Cái này...
Hỏa Ma Liệt Hùng biết rõ thực lực của Cuồng Đao Hậu Chính, không ngờ chẳng đỡ nổi một chiêu của đối phương.
Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh đứng dậy:
- Thủ đoạn của các hạ thật độc ác.
Hai cây bút phán quan như hai con rồng giận dữ bay tới trước mặt Lâm Tiêu, góc độ xảo quyệt, xuống tay tàn nhẫn muốn phế bỏ hắn.
Lâm Tiêu không giật mình, đối với hắn thì khi nào cũng sẵn sàng chiến đấu. Vỏ đao lặng lẽ nhích một cai, hai luồng đao quang tựa thất luyện bắn ra, chỉ một phần trăm giây đánh trúng hai cây bút phán quan.
Đinh đinh!
Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh nhanh chóng thụt lùi, hai chân liên tục đạp đất.
Đất đai dưới chân Lâm Tiêu nổ tung, các khối đá to rợp trời hóa thành bụi bặm nhấn chìm tất cả. Trong hạt bụi sát khí khiến người rợn tóc gáy thoáng hiện. Bút phán quan vạch hai đường cong ánh sáng đen như sợi chỉ cắt hư không, quấn hai chân Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lạnh lùng quát:
- Cút về đi!
Chân phải Lâm Tiêu giẫm đất.
Ầm!
Mặt đất phập phồng, sóng xung kích vô hình lấy chân phải Lâm Tiêu làm trung tâm khuếch tán, đánh bật bút phán quan. Đao quang như thất luyện bay vào bụi bặm.
Phập phụt!
Hoa máu nở rộ trong không trung, Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh bay ngược ra, hộ giáp trước ngực tan nát, vệt đao dài vài thước, kình khí sắc bén khuấy loạn kinh mạch của gã.
Sóng trước chưa ngừng sóng sau lại đến.
Hư không trên đầu Lâm Tiêu lặng lẽ dao động, như có luồng sáng vô hình xẹt qua ngay lúc Lâm Tiêu đánh bay tầng thứ bảy, nắm bắt thời cơ cực kỳ tinh diệu khó mà đề phòng xuất hiện ngay góc chết cảm giác của Lâm Tiêu.
- Phá!
Như biết trên đầu mình có biến dị, Lâm Tiêu không thèm nhìn, tay trái nhanh như chớp điểm vào vị trí đó từ bao giờ.
Bùm!
Chỉ điểm ra đánh nát kiếm quang hư vô, chỉ quang không thể ngăn cản tăng vọt. Phía cuối chỉ quang, một bóng người hiện ra, chật vật bay ngược về, khóe môi tràn máu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và hoảng hốt.
Đó là Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song.
Các võ giả ngây người sau đó chửi rủa, mắng đối phương tồi tệ.
- Sao Kinh Vô Sông xuất hiện ở chỗ đó?
- Hèn hạ, chơi đánh lén!
May mắn là Lâm Tiêu, nếu người bình thường đã bị nhát kiếm đâm thủng!
Lâm Tiêu liên tục đánh bại ba thiên tài đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ, hắn đứng giữa quảng trường, người như bảo đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng tràn đầy sắc bén. Lâm Tiêu thản nhiên liếc đám người Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song, không chứa chút tình cảm.
Lâm Tiêu nói:
- Muốn đánh hội đồng? Mấy người cũng lên đi, bao nhiêu người đến ta đánh bại bấy nhiêu!
Lâm Tiêu cầm đao đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói kiêu ngạo không thèm để nhóm thiên tài Đế quốc Thần Võ vào lòng.
- Không uổng là Lâm Tiêu đánh chết Quận vương Tương Thiên Thần.
- Danh hiệu thiên tài đệ nhất Đế quốc Võ Linh chúng ta danh xứng với thực!
- Từ hôm nay trở đi Lâm Tiêu chính là thiên tài đệ nhất Đế quốc Võ Linh chúng ta, là số một duy nhất.
- Quá xuất sắc, mấy chiêu đánh bại ba cao thủ thiên tài Đế quốc Thần Võ, từ khi nào thiên tài Đế quốc Võ Linh chúng ta khủng bố vậy?
- May mắn Lâm Tiêu vượt qua Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận của đế quốc, thiên tài như vậy nếu chết trong đại trận là tổn thất lớn lao cho đế quốc.
- Đẹp trai quá!
Các võ giả kích động hò reo, người run rẩy. Lúc trước thiên tài Đế quốc Thần Võ kiêu căng ngang ngược làm mọi người ôm cục tức. Hiện tại Lâm Tiêu một chiêu đánh gục một người, mấy chiêu đánh bại phe đối phương hợp sức tấn công, mọi người dồn nén uất nghẹn được giải phóng. Ai nấy sướng rơn, lâng lâng.
Đám người Uất Trì Quật mắt sáng rực, lẩm bẩm:
- Đệ nhất thiên tài, từ hồi Quận Võ Uy thì ta đã biết.
Đại tái Phong Vân bảng quý trước kết thúc, năm năm qua bọn họ khổ tu từng giây từng phút chỉ để đuổi kịp Lâm Tiêu, La Thiên Đô, cướp danh hiệu thiên tài số một đế quốc. Nhưng năm năm qua đi bọn họ phát hiện chẳng những không kéo gần chênh lệch mà thời gian trôi qua, Lâm Tiêu càng đi càng xa.
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ có buồn bã, vui sướng và giải thoát.
Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song trợn to mắt nói:
- Sao ngươi phát hiện ra ta được?
Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song nhìn chằm chằm, gã không dám tin. Từ giây đầu tiên Lâm Tiêu đánh với Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh thì Kinh Vô Sông luôn âm thầm tìm cơ hội, cuối cùng thấy một thời cơ tuyệt vời nhưng không ngờ Lâm Tiêu như sớm biết trước gã sẽ ra tay ngay điểm đó, làm gã bị đả kích mạnh.
Lâm Tiêu thản nhiên nói:
- Phát hiện ngươi rất đơn giản, ta có ít nhất ba thời cơ phát hiện ra ngươi.
Lâm Tiêu không nói nhiều, Kinh Vô Sông làm sát thủ có thể giấu được cảm giác của người khác nhưng không thể đánh lừa hắn.
Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song há mồm, bị đả kích nặng nề. Kinh Vô Sông thấy rõ Lâm Tiêu không qua loa với gã, công kích ám sát gã luôn cho rằng cực kỳ tinh diệu ở trong mắt cao thủ thật sự lại không chịu nổi một kích. Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song nghĩ mà run, may mắn các võ giả từng bị gã ám sát không biến thái như Lâm Tiêu, nếu không gã đã thành cát bụi.
Cuồng Đao Hậu Chính chộp cánh tay đứt, cảm giác người đau rát, lại hộc búng máu:
- Chết tiệt!
Cuồng Đao Hậu Chính lấy tay phải dụng đao tung hoành Đế quốc Thần Võ, giờ mất cánh tay, thực lực tụt dốc. Nếu bị kẻ thù trong Đế quốc Thần Võ biết e rằng Cuồng Đao Hậu Chính không sống lâu hơn một tháng. Không phải Vương giả Sinh Tử cảnh nếu muốn mọc ra tay cụt trừ phi Thi Lang tìm thiên tài dị bảo yêu nghiệt, hoặc luyện dược đại sư bát phẩm trở lên luyện chế tái sinh đan. Nhìn khắp Đế quốc Thần Võ hiếm hoi có luyện dược đại sư bát phẩm, dù Cuồng Đao Hậu Chính cũng không có tư cách mời đối phương.
Hỏa Ma Liệt Hùng ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu, gã là người duy nhất trong bốn người không đánh với hắn. Phải công nhận là nếu Hỏa Ma Liệt Hùng ra sân thì cũng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Tiêu, từ khi nào Đế quốc Võ Linh ra thiên tài khủng bố như vậy?
Triệu Thiên Thần bước ra, mỉm cười nói:
- Rất tốt, thật khiến ta ngạc nhiên. Không ngờ Đế quốc Võ Linh các ngươi còn có thiên tài như vậy.
Nụ cười của Triệu Thiên Thần âm trầm rợn người, làm nhiều võ giả rùng mình như thể từ tháng sáu chuyển sang tháng mười hai lạnh giá, thân thể run rẩy.
Triệu Thiên Thần bước đến giữa quảng trường, lạnh lùng quát:
- Các người lui xuống đi!
Triệu Thiên Thần híp mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm:
- Rất tốt, làm ta giật mình, nhưng song song đó ngươi chọc giận ta. Chắc ngươi không biết, chọc giận Triệu Thiên Thần ta có ý nghĩa gì!
Lâm Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta mặc kệ là ý nghĩa gì, ở trong mắt ta thì ngươi không mạnh hơn mấy người kia bao nhiêu.
Mặt Triệu Thiên Thần tím lim.
Võ giả Đế quốc Võ Linh ôm bụng cười to.
- Ha ha ha ha!
- Tốt, rất tốt.
Mặt Triệu Thiên Thần xanh mét:
- Ngươi sẽ trả giá đắt cho lời mình nói.
← Ch. 0917 | Ch. 0919 → |