← Ch.1203 | Ch.1205 → |
Chênh lệch giữa Nhất Trọng vương giả và Nhị Trọng vương giả không chỉ có là sự uyên bác Áo Nghĩa sinh tử sâu sắc và không gian Áo Nghĩa. Về chất lượng chân nguyên và mức độ phát ra chân nguyên cũng có cao thấp rõ ràng. Với trình độ ba mươi đạo không gian Đạo Văn của Cổ Luân Vương, khi dốc sức toàn lực duy trì Phù Văn Tù Lao, thì vương giả Nhị Trọng trung kỳ bình thường, thậm chí cường giả tuyệt đỉnh sẽ bị giam luôn ở bên trong, một hai ngày đều đừng nghĩ ra được.
- Chưa chắc!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên một sợi bùa chú xiềng xích có những vết rạn dày đặc, mắt thấy sẽ sụp đổ.
- Cái gì?
Cổ Luân Vương cả kinh thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Tốc độ hai tay kết ấn nhanh hơn, chân nguyên hùng hậu xuyên thấu qua hư không, dùng phương pháp quỷ dị rót thêm vào Phù Văn Tù Lao. Đồng thời có những đạo bùa chú màu đen du nhập vào trong bùa chú xiềng xích đã sắp bị vỡ.
Chân nguyên của Nhất Trọng vương giả bình thường đương nhiên vô phương so sánh với Nhị Trọng vương giả. Nhưng Lâm Tiêu tu luyện Cửu Tinh Ngạo Thế Quyết để hình thành ra Tinh Thần Chân Nguyên lại không hề yếu hơn so với chân nguyên của Nhị Trọng vương giả, thậm chí còn phải mạnh hơn một phân. Đó cũng là một nguyên nhân vì sao hắn có thể vượt cấp khiêu chiến.
- Phù Văn Tù Lao, thu.
Cổ Luân Vương thần sắc lạnh lùng, đôi tay dùng sức hợp lại binh hồn vĩnh viễn.
Phù Văn Tù Lao càng co lại càng nhỏ, cuối cùng duy trì đường kính mười thước. Với kích cỡ thế này, mức độ vững chắc của Phù Văn Tù Lao là cao nhất, có thể phân tán công kích của cường giả bị nhốt ở bên trong, có thể duy trì nồng độ chân nguyên tối cao.
Ở trong Phù Văn Tù Lao, Hai tay Lâm Tiêu nắm Long Văn Đao, Lôi Chi Áo Nghĩa thúc dục đến chín thành, dung nhập hòa tan vào đao hồn Nhất Trọng đỉnh cao. Hai chủng loại Áo Nghĩa hỗ trợ lẫn nhau, dung hợp chung một chỗ. Nên một đao chém ra, trên lưỡi Long Văn Đao hình thành lôi cầu màu lam. Hắn lấy tư thế Lôi Đình Vạn Quân chém thật mạnh vào trên một điểm nào đó của bù chú xiềng xích.
- Răng rắc.
Điểm này phảng phất là chỗ sơ hở của bùa chú xiềng xích. Ở trên bùa chú ngưng tụ luyện ra xiềng xích to bằng cánh tay xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, vết nứt nhanh chóng lan tràn, ở vị trí chịu lực có vết nứt càng lớn, lan ra bên ngoài càng nhanh.
- Ngươi đừng hòng trốn ra được.
Cổ Luân Vương tức giận, trên người xuất hiện dày đặc bùa chú màu đen. Những bùa chú này điên cuồng tràn vào trong Phù Văn Tù Lao, khôi phục vết nứt với tốc độ gấp hàng chục lần. Cho nên tốc độ khôi phục rõ ràng vượt qua tốc độ phá hủy của Lâm Tiêu.
Chả mấy chốc, Phù Văn Tù Lao đã lại hoàn mỹ như lúc ban đầu.
- Chết đi, Tử Vong Giảo Sát (tử vong treo cổ).
Hai tay nắm lại thật chặt, trong mắt Cổ Luân Vương lóe lên dáng vẻ lạnh lùng khắc nghiệt.
- Rầm rầm rầm...
Những tiếng nổ mạnh liên tiếp xuất hiện, chân nguyên màu đen trên Phù Văn Tù Lao bắt đầu điên cuồng nhúc nhích. Chúng kết hợp với một tầng bùa chú bên trong xoắn về hướng Lâm Tiêu. Những bùa chú và chân nguyên xoay tròn cực kì nhanh chóng đã hình thành một Long Quyển Phong đen sì vô cùng khủng bố.
Chân nguyên Long Quyển Phong bình thường đều có thể xoắn chết Võ Giả đồng cấp khác, khi bùa chú và chân nguyên hợp nhất hai thành một để hình thành Long Quyển Phong, nó có khả năng xoắn chết bất cứ vương giả Nhị Trọng đỉnh cao nào. Mặc dù thủ đoạn của hắn có cường thịnh hơn đi chăng nữa, không chết cũng phải trọng thương, đây là sát chiêu của Cổ Luân Vương, đủ sức giết chết tươi tất cả.
- Ầm ầm ầm!
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, âm thanh nặng trình trịch kia mặc dù bị tập trung vào trong Phù Văn Tù Lao, nhưng lực lượng khủng bố vẫn phát tiết ra ngoài, làm cho mặt đất chấn động, thiên địa biến sắc.
Trong cơn xoắn chặt điên cuồng, tiếng gầm rú từ mạnh thành yếu, từ từ suy giảm.
- Kết thúc.
Ở trên vùng đất phủ hài cốt bao la, Cổ Luân Vương nở nụ cười mỉm, nhìn chăm chú Phù Văn Tù Lao ở phía trước.
- Ầm! Ầm! Ầm
Bỗng nhiên, Phù Văn Tù Lao bị chấn động mạnh một cái thật lớn, rồi bành trướng đột xuất ra phía ngoài.
Cổ Luân Vương trợn to con mắt, mặt mày kinh hãi, cực kì giật mình. Làm sao có thể, làm thế nào mà tiểu tử kia lại còn sống.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Chỗ lồi ra càng lớn, giống như là có người ở bên trong huy động chùy để đánh.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Đến đợt thứ ba, Phù Văn Tù Lao phá thành mảnh nhỏ.
Sau khi nghiền nát Phù Văn Tù Lao, một chùm lôi quang cực kỳ khủng bố trút xuống.
- Cái gì?
Cổ Luân Vương vội vàng lui về phía sau. Trong quá trình lui về phía sau, trên người lóe ra những chùm tia đen sì. Một bộ chân nguyên hình thành áo giáp bùa chú màu đen xuất hiện ở bên ngoài thân thể, vừa lúc chặn được đòn đánh của Lâm Tiêu.
- Răng rắc.
Bùa chú chân nguyên bắn tung toé, tốc độ rút lui của Cổ Luân Vương tăng vọt.
- Phong Chi Vô Ảnh.
Một đao xuất ra, kế tiếp là một đao giống như tia chớp. Nhiều vô số ánh đao trút xuống, đao nọ so với đao kia nhanh hơn, đao nọ so với đao kia mạnh hơn. Cho tới một đao cuối cùng thì, đao thế của Lâm Tiêu đã tích góp đến trình độ cao nhất. Phảng phất cơn hồng thủy ùa về, vừa trút xuống, vô số ánh đao xoay tròn tầng tầng lớp lớp chém lên trên ngực Cổ Luân Vương.
- Phốc.
Cho dù bên ngoài cơ thể ngưng kết một tầng, bên trong bùa chú áo giáp còn vương phẩm phòng ngự hộ giáp nữa. Nhưng Cổ Luân Vương vẫn bị phun ra một ngụm máu tươi, ngực tựa hồ đều bị đục thành lỗ. Chấn động mãnh liệt khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị nát bấy.
Bị rơi xuống nện vỡ một tòa cốt sơn, Cổ Luân Vương vẻ mặt ngạc nhiên. Làm thế nào người này lại như không bị ảnh hưởng gì, lại còn phá toang Phù Văn Tù Lao của chính mình, điều đó không có khả năng.
- Người kia là ai? Lại áp chế được một vị cường giả Nhị Trọng tuyệt đỉnh đến không có lực để đánh lại, xem ra vẫn còn rất trẻ tuổi.
- Hơn hai mươi tuổi, tóc dài màu đen, đôi mắt màu đen, chẳng lẽ là Lâm Tiêu kia từ Võ Linh Đế Quốc mới tới?
- Lâm Tiêu? Chính là Lâm Tiêu dùng lực của một người quét ngang các khu vực Đế Quốc Võ Linh, đánh bại ba vị đại vương giả Nhị Trọng Long Trượng Vương, Bạo Châm Vương, Kim Phiến Vương đỉnh cao, quả nhiên đáng sợ.
Hai người gây ra động tĩnh quá lớn, thời gian chém giết dài như vậy, lập tức đã thu hút vài vị vương giả nhân loại đi ngang qua. Thấy một màn như vậy bọn họ ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
- Vèo!
Thời khắc mấu chốt, Không Linh Vương một mạch khắp nơi tìm kiếm rốt cục cũng tìm được chỗ hai người.
- Cái gì? Đây là Nhị Tinh Man Vương Sáo Trang.
Không Linh Vương vừa đến, thiếu chút nữa liền tự cắn rơi đầu lưỡi. Trên người Lâm Tiêu, giờ phút này đã bao trùm bởi một tầng áo giáp màu đen phong cách cổ xưa. Khí tức sương mù do áo giáp tản ra, đã bao bọc bất cứ một chỗ nào khắp người Lâm Tiêu, ngay cả chỗ đầu cũng được mũ giáp bao trùm. Không phải Man Vương Sáo Trang thì còn có thể là cái gì.
← Ch. 1203 | Ch. 1205 → |