Vay nóng Homecredit

Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 1212

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 1212: Văn Dược Vương ngã xuống (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Siêu sale Shopee


Vì mạng sống, Văn Dược Vương cũng không quản gì nữa. Cùng lắm thì chờ Vô Song Vương chạy tới, nói không chừng hắn còn cơ hội được cứu.

- Thần phục Yêu Tộc chúng ta?

Trong đôi mắt màu vàng của phân thân Toản Địa Giáp lộ ra một tia khinh thường, hắn cười nhạo

- Văn Dược Vương, nhìn một chút ta là ai.

Thân thể cao lớn nhanh chóng thu nhỏ lại. Vẻn vẹn chỉ một lát sau, Yêu Vương màu vàng thật lớn kia liền hóa thành một hình người cao hai thước. Dáng dấp kia, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn là có thể phân biệt ra được hình dáng.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là...

Văn Dược Vương kinh sợ trợn to hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, trong đầu phảng phất vang lên tiếng sét giáng giữa trời quang.

Yêu Vương màu vàng này sau khi biến thành hình dáng nhân loại, lại giống hệt Lâm Tiêu mà hắn một mực ra sức đuổi giết.

Phân thân Toản Địa Giáp nhếch miệng cười một tiếng:

- Văn Dược Vương, ngươi đã đoán đúng, đáng tiếc, không có phần thưởng.

- Phù phù...

Thân hình của phân thân Toản Địa Giáp vừa động một cái, thiết quyền màu vàng trực tiếp nện vỡ đầu của Văn Dược Vương. Yêu Nguyên Chi Lực cường đại chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết toàn bộ sức sống của hắn.

Thu hồi năm món Man Vương chiến giáp bỏ lại tứ tán lẫn không gian Giới Chỉ và không gian Đạo Văn, phân thân Toản Địa Giáp hóa thành bản thể, trong nháy mắt biến mất về phía chân trời.

Sau một lát.

Một đạo ánh sáng lung linh đi tới chỗ đại chiến giữa phân thân Toản Địa Giáp và Văn Dược Vương.

- Cái gì? Đây là... Yêu nguyên, khí tức yêu nguyên thật hùng hậu.

Vô Song Vương liền biến sắc mặt

- Văn Dược Vương hắn...

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng sau khi nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất và y bào rách nát kia của Văn Dược Vương, trong lòng Vô Song Vương đã rõ ràng, Văn Dược Vương đã lành ít dữ nhiều.

Lần này đây đi tới chiến trường Cổ Tộc, vẫn là Văn Dược Vương đã bỏ ra vốn liếng rất lớn để mời hắn. Mặc dù đã sớm được ứng một bộ phận thù lao, nhưng hiện tại Văn Dược Vương đã chết, thù lao tiếp theo cũng là không lấy được nữa, quả nhiên là xuất sư không thắng nổi thì mình sẽ chết trước.

- Thôi đành, nếu Văn Dược Vương đã chết, như vậy chuyện giết chết Lâm Tiêu kia cũng chỉ có thể lại bàn sau. Việc cấp bách, là đi đến chỗ có dao động trước kia rồi nhìn một chút.

Lắc lắc đầu, thân hình Vô Song Vương nhoáng lên, hóa thành một đạo ánh sáng lung linh biến mất trong thiên địa.

Ở một chỗ phía trước Vô Song Vương mấy ngàn dặm, phân thân Toản Địa Giáp và bổn tôn Lâm Tiêu một tả một hữu, lao như chớp về hướng trước đây có dao động truyền đến.

Bởi vì trong đầu phân thân Toản Địa Giáp có một đạo ý niệm do Khôi Đấu lão tổ lưu vào, mặc dù đạo ý niệm này chỉ khi gặp nguy cơ sinh tử trước mắt mới có thể thức tỉnh. Nhưng Lâm Tiêu cũng không dám tùy tiện để cho bổn tôn và phân thân gặp nhau.

Dù sao không phải Lâm Tiêu đã hiểu rõ rất nhiều về năng lực cường giả Yêu Hoàng, nên hắn chỉ có thể để cho phân thân Toản Địa Giáp và bổn tôn cảm ứng linh hồn lẫn nhau từ cách xa ngàn dặm, một khi có tình huống là lập tức có thể kịp thời chạy tới.

Vèo vèo!

Cả phân thân Toản Địa Giáp và bổn tôn Lâm Tiêu đều nhanh chóng bay đi, chỉ sau một lát, có hai bóng người tách xa nhau cùng xuất hiện ở phạm vi vùng đất hài cốt.

Xuất hiện ở trước mặt hắn, là một quả núi nham thạch thật lớn.

Quả núi nham thạch cao không biết bao nhiêu vạn trượng, nó vươn lên đến tận bầu trời u ám. Còn đứng ở giữa không trung xa xa nhìn lại, cũng là không thấy được điểm cuối. Hiển nhiên quả núi nham thạch thật lớn này cũng không biết kéo dài bao nhiêu dặm.

Vù vù.

Quả núi nham thạch có màu sắc toàn thân đen nhánh, phảng phất như muôn vàn khối sắt đá. Thế nhưng vừa đến gần, lập tức còn có một cỗ khí tức nóng rực đập vào mặt. Khí tức Hỏa Diễm cường đại vô cùng khủng bố, đủ sức làm nóng chảy mọi kim loại, mạnh mẽ như Lâm Tiêu mà cũng cảm giác có hơi nóng bức.

- Băng qua vùng đất hài cốt, đồn đại chính là chỗ đại chiến năm đó trong chiến trường Cổ Tộc giữa mấy đại chủng tộc đỉnh phong. Vùng đất thuộc về trung tâm chiến trường Cổ Tộc, năm đó có mấy đại chủng tộc đỉnh phong đại chiến, làm cho đất cằn khô ngàn dặm, cuối cùng hình thành vài đại tuyệt địa. Từng tuyệt địa đều là nguy hiểm chập trùng, trong đó bao gồm những vùng đất như Tuyệt Âm Cốc, Hỏa Diễm Sơn, đầm lầy tử vong.... Còn như quả núi nham thạch đen sì trước mặt này, đúng là Hỏa Diễm Sơn trong truyền thuyết.

Trước khi Lâm Tiêu tiến vào chiến trường Cổ Tộc, hắn cũng đã hiểu rõ rất nhiều tin tức có liên quan chiến trường Cổ Tộc, nên về tổng quát thì cũng có chỗ hiểu biết một vài thứ.

- Hai cỗ khí tức vừa rồi kia, chính là truyền đến từ trong Hỏa Diễm Sơn này.

Chưa từng do dự chút nào, Lâm Tiêu xoay người lao về hướng chỗ sâu trong Hỏa Diễm Sơn, đồng thời phân thân Toản Địa Giáp cũng là từ một phương hướng khác theo sát sau đó.

Đi tới vài đại tuyệt địa nguy hiểm nhất này, Lâm Tiêu cũng là không dám khinh thường, dọc đường hoàn toàn dè dặt, đồn đại trong Hỏa Diễm này có Nham Thạch Cự Nhân đáng sợ cư ngụ. Toàn thân chúng không có chỗ hiểm, Nham Thạch Cự Nhân yếu nhất đều có thể so với Nhị Trọng vương giả nắm giữ hai mươi đạo không gian Đạo Văn. Mà mạnh nhất, đủ để dễ dàng tiêu diệt vương giả Nhị Trọng đỉnh phong, Lâm Tiêu cũng không dám khinh thường.

Ầm ầm!

Quả nhiên, mới đi tới không được bao lâu, nham thạch ở bên cạnh lập tức bắt đầu chấn động. Ngay sau đó hóa thành một Nham Thạch Cự Nhân cao ước chừng mười thước, Nham Thạch Cự Nhân này toàn thân được tạo thành từ nham thạch Hỏa Diễm Sơn, trên đầu mơ hồ hiện ra các cơ quan như miệng, mũi, mắt.

Mà trong ánh mắt của nó, càng là mơ hồ tản mát ra ánh đỏ kè. Sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu, nó không thèm nói hai lời, đã vung quyền thật lớn nhắm ngay Lâm Tiêu mà ầm ầm nện đến.

- Vận số này có phần cũng quá đáng chứ?

Lâm Tiêu hết chỗ nói rồi. Từ sau khi tiến vào chiến trường Cổ Tộc, vận may liền quay lưng lại với hắn. Đầu tiên là gặp phải lượng lớn oan hồn trước đây chưa từng gặp, ngay sau đó lại là đàn nọ nhóm kia hài cốt vương giả sống lại. Đến bây giờ, lúc này mới đi chưa được bao nhiêu, liền gặp phải Nham Thạch Cự Nhân đặc thù ở trong Hỏa Diễm Sơn.

Than thở thì than thở, động tác trên tay Lâm Tiêu cũng không ngừng, trong nháy mắt quyền của đối phương đánh tới, Long Văn Đao lặng yên xuất ra khỏi vỏ kiếm, hóa thành một đạo ánh đao lạnh giá thổi quét đi ra ngoài.

Đúng là Hỏa Chi Phần Viêm đã dung hợp sáu thành Hỏa Chi Áo Nghĩa.

Long Văn Đao ầm ầm va chạm cùng thạch quyền của Nham Thạch Cự Nhân, một cỗ đao quang hỏa diễm thật lớn bao phủ cả Nham Thạch Cự Nhân. Phừng phừng phừng, ánh đao ẩn chứa có ánh lửa thổi quét đi, hoả diễm điên cuồng quấn quanh thân thể Cự Nhân, trên thân thể hắn chém ra vô số vết rạn và kẽ nứt, đốm lửa văng khắp nơi, đá vụn bay loạn lên cao.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1338)